@ Hôm nay Hotboy sở đã chia tay với Thường Xuyên chưa?
– Chưa.
Mặc kệ những nữ sinh đó ngày đêm nguyện cả đời ăn chay để Nguyệt Lão chặt đứt sợi tơ hồng của Sở Hạo và Thường Xuyên Tư nhưng hai người vẫn cứ ở bên nhau gần nửa năm, nháy mắt lại sắp hết một năm, học kỳ này cũng chuẩn bị kết thúc.
Để giảm bớt áp lực về bài tập và thi cử của sinh viên vào cuối kỳ, Hội Học sinh tổ chức đón giao thừa ở sân thể dục, một buổi tiệc tối đốt lửa trại.
Vì hoạt động lần này, các thành viên Hội học sinh lại bận rộn hơn nửa tháng.
Ban Tuyên truyền đảm nhiệm dán poster lớn ở bảng thông báo của nhà trường, Ban Tổ chức mời câu lạc bộ rock and roll và dàn hợp xướng của trường đến biểu diễn, câu lạc bộ Lễ tân cho các thành viên nữ mặc các tác phẩm của khoa Thiết kế đi catwalk, hai bên sân thể dục đều là các quán ăn tài trợ do CLB Ngoại giao kéo được……
Ngày cuối cùng của năm, toàn bộ đại học Z náo nhiệt không thua gì ăn tết.
Trần Huệ Nhiên đã sớm lặn mất tăm cùng bạn trai Hồng Dương, Từ Cửu và Tô Ngữ đi theo Thường Xuyên Tư ăn ăn uống uống, chủ các sạp bán đồ ăn đều quen Thường Xuyên Tư, thấy cô đến liền nhiệt tình mời vào ăn.
“Hôm nay ông chủ Trần buôn bán tốt thế, a, thôi cháu không lấy đâu, món này chú bán chạy thì cứ giữ lại bán đi……”
Thường Xuyên Tư không chối được đành nhận một phần sushi, cho dù ông chủ nói thế nào cô cũng trả tiền, tài trợ là cô kéo, đúng là đôi bên cùng có lợi nhưng việc nào ra việc đó, ăn của người ta thì vẫn phải trả tiền.
Đêm nay Thường Xuyên Tư như là Thiện Tài Đồng Tử(???) đưa sushi trong tay cho Từ Cửu: “Mày ăn không? Tao thật sự ăn không vô nữa rồi.”
Từ Cửu cũng không khách sao, giơ tay nhận, đưa cho Tô Ngữ một cái tăm xiên: “Này.”
Sở Hạo và bạn cùng phòng lúc này cũng đang ở đây.
“Em học khoa gì thế? Đàn anh Sở Hạo của các em có bạn gái rồi, cho WeChat không hay lắm, hay là em add anh nhé?”
“Em có vấn đề gì hỏi anh cũng được nè, anh cùng khoa với Sở Hạo……”
Kỷ Hạo Vũ và Trần Húc cố gắng hết sức chắn đào hoa cho anh, Đằng Hiến nhìn hai thằng bạn vui sướng add Wechat của hai cô đàn em xinh đẹp, còn nhân vật chính Sở Hạo thì như người ngoài cuộc, chỉ lo cúi đầu chơi di động, với cái nhan sắc và khí chất của anh thì cái áo lông vũ màu đen bình thường khoác lên người trông cũng thật đẹp.
Đúng là trêu hoa ghẹo nguyệt, Đằng Hiến cảm thán trong lòng, với loại người dựa vào đầu óc kiếm cơm như bọn họ, bề ngoài quá mức xuất sắc ngược lại là gánh nặng.
“Chúng ta đi đến phòng thiết bị tí đi,” Sở Hạo ngẩng đầu lên nói với Đằng Hiến: “Tư Tư và bạn cùng phòng ở đó.”
“Ok.” Đằng Hiến mỗi tay túm một ông, kéo Kỷ Hạo Vũ và Trần Húc đang tám từ trên trời xuống dưới đất đi.
Một lúc lâu sau, hai nhóm người liền gặp nhau.
Nhờ quan hệ của Thường Xuyên Tư và Sở Hạo, nhóm Kỷ Hạo Vũ và nhóm Từ Cửu cũng quen nhau, trên sân khấu nhóm rock and roll đang biểu diễn, bọn họ liền chui vào đám đông nghe diễn.
Sở Hạo không có hứng, Thường Xuyên Tư cũng không muốn chen chúc, hai người liền đi đến chỗ đốt lửa trại thưa thớt.
Thành phố H tháng 12, cho dù là thành phố ở miền nam thì cũng lạnh không tả.
Cái lạnh xuyên qua áo khoác dày khiến Thường Xuyên Tư không nhịn được run rẩy.
Ánh lửa chiếu đến, Sở Hạo nhìn mặt cô đỏ bừng vì lạnh: “Lạnh lắm hả? Anh cởi áo khoác cho em mặc nhé.”
Nói xong anh liền khéo khóa xuống, định cởi áo ra.
“Đừng, không cần.” Thường Xuyên Tư hít mũi, vội vàng ngăn anh lại: “Trời lạnh lắm, anh cởi ra bị lạnh đấy, đừng có học mấy cái phim thần tượng, về nhà là bị cảm lạnh liền, ảnh hưởng đến thi cuối kỳ.”
Sở Hạo nghĩ vậy cũng không cởi nữa, tay đút vào túi áo, kéo hai vạt áo ra: “Vậy em đến đây đi.”
Thường Xuyên Tư tiến lên một bước, đầu chui vào trong lòng ngực anh, ôm lấy eo anh.
Sở Hạo dùng quần áo bọc cô vào trong, hai người mang lại hơi ấm cho nhau trong cái áo đen lông vũ rộng thùng thình.
Trên sân khấu dàn nhạc đang biểu diễn bốc lửa, âm nhạc ồn ào náo động toàn bộ sân thể dục.
Mọi người đắm chìm trong bầu không khí sôi động, không có mấy người chú ý đến hai người đang ôm nhau ở khu đốt lửa trại phía xa xa.
“Hiện tại còn lạnh không?” Sở Hạo hỏi cô.
Thường Xuyên Tư lắc đầu, không chỉ là áo lông vũ ngăn cản không khí lạnh, nhiệt độ cơ thể anh cũng xuyên thấu qua quần áo truyền đến.
Cái ôm gần gũi như vậy khiến tim Thường Xuyên Tư đập nhanh hơn.
Sở Hạo cười, ôm cô càng chặt.
Hai người im lặng nghe âm nhạc truyền đến từ không xa, bầu không khí dịu dàng khó có được.
Sở Hạo ôm cô, ngực như được lấp đầy, anh dùng cằm cọ đỉnh đầu mềm tại của Thường Xuyên Tư, than thở nói: “Hình như anh cảm nhận được cảm giác năm 80 tuổi của chúng ta.”
Thường Xuyên Tư khựng lại, từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ đến tương lai, hay nói đúng hơn là tương lai có Sở Hạo.
Những nữ sinh ghen ghét nói cô chẳng qua là kiểu bạn gái cũ giúp Sở Hạo trở nên càng tốt hơn, Thường Xuyên Tư nghe xong không cảm thấy tức giận bởi vì thật ra cô cũng cảm thấy như vậy.
Thường Xuyên Tư đã quen chuyện suy nghĩ lý trí cuộc sống như việc đổi tiền, mối quan hệ giữa trả giá và ích lợi, Sở Hạo ở mọi phương diện đều ưu tú hơn cô, cô biết rõ sự chênh lệch của hai người, từ ngày yêu nhau cô đã bình tĩnh chờ đợi một ngày chia xa.
Sở Hạo thấy được cô im lặng liền hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì,” Thường Xuyên Tư ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt nở nụ cười tươi: “Anh thật sự thích em à? Anh rốt cuộc thích em ở điểm gì?”
Vấn đề này cô đã suy nghĩ vô số lần nhưng nó như là đề toán khó nhất, đến nay cô vẫn chưa tìm được đáp án.
Sở Hạo nhìn khuôn mặt đang ngẩng lên của cô, trong ánh sáng tối tăm vẫn cứ mềm mại như ánh trăng, đôi mày thanh tú và đôi mắt khi nở nụ cười như những vì sao sáng ngời, hai má lúm đồng tiền càng say lòng người.
Anh không kìm được cúi xuống hôn lên đôi môi cô, dựa vào cổ cô: “Anh thích em hết thảy.”
Thường Xuyên Tư ôm chặt eo anh, thở dài không tiếng động: “Em cũng càng ngày càng thích anh.” Cứ như vậy, khi chia tay cô sẽ không nỡ mất.
Sở Hạo không nhìn được sắc mặt phức tạp của cô.
——
Học kỳ hai năm ba, đàn anh đàn chị năm bốn trong Hội Học sinh và các câu lạc bộ dần rút khỏi, chức chủ tịch kế nhiệm không hề nghi ngờ là Sở Hạo, Thường Xuyên Tư được thăng chức từ phó chủ tịch lên chủ tịch CLB Ngoại giao.
Trời dần ấm lên, toàn bộ Đại học Z như là phân cách thành hai nửa, các sinh viên năm 1, năm 2 thì đắm chìm trong bầu không khí đại học nhẹ nhàng sung sướng, các đàn anh đàn chị năm 3, năm 4 thì bận rộn vì tương lai.
Lại đến Đại hội Thể thao mùa xuân, tuyển thành viên CLB,…… Thường Xuyên Tư sau khi trở thành chủ tịch CLB Ngoại giao mới phát hiện công việc còn nhiều hơn cô tưởng, lại còn rườm rà, việc học của cô cũng dần nặng lên.
Sở Hạo lại càng bận hơn cô, khoa Máy tính của bọn họ gần đây đang đi học thực tế, tất cả mọi người đều thực tập bên ngoài trường.
Tần suất hai người liên lạc cũng từ mỗi ngày vô số lần thành hai ngày gọi một lần, năm ngày mấy dòng tin nhắn……
Cho dù khi họp các CLB sẽ gặp nhau nhưng tan họp hai người cũng chỉ nói được đôi ba câu rồi lại bận rộn việc ai người nấy làm, rất ít khi gặp nhau trong trường.
Thường Xuyên Tư lần đầu tiên nhận được khoảng cách của khoa Kinh tế học và khoa Khoa học Máy tính và Công nghệ có bao nhiêu xa.
Đến cả bạn cùng phòng của cô cũng cảm thấy là lạ.
Tối nay, Trần Huệ Nhiên mới chia tay với Hồng Dương không lâu nên ru rú trong ký túc xá chữa thương, ném sách giáo khoa cho Thường Xuyên Tư: “Ngày hôm qua thầy Từ cho trọng điểm ôn thi cuối kỳ.”
“Cảm ơn.” Thường Xuyên Tư nhận vở liền vùi đầu chép vào vở mình.
Trần Huệ Nhiên dựa vào ghế nhìn bóng lưng Thường Xuyên Tư, chép hai dòng lại nói: “Tư Tư, tao thấy là lạ.”
“Lạ chỗ nào?” Thường Xuyên Tư đầu cũng không quay lại, đáp có lệ.
“Hôm qua mà đi đâu đấy?”
“Mang mấy đứa nhóc CLB Ngoại giao đi tìm tài trợ.”
“Hôm kia?”
“Hôm kia chúng ta cùng đi thể trắc, mày quên rồi à?”
“Hôm kìa thì sao?”
“Đi học cả ngày, tao còn đi được chỗ nào nữa.”
“Hôm kìa kìa thì sao?”
“Mày mới vừa chia tay, đêm hôm đó lôi kéo bọn tao đi bar uống rượu cả đêm, về vừa nôn vừa khóc, bọn tao chăm mày cả đêm. Hài lòng chưa, mày đang kiểm tra trí nhớ tao à?”
Trần Huệ Nhiên vô tình nhớ lại mấy hành động ngốc nghếch của mình liền chuyển về chủ đề chính: “Mày không phát hiện ra à? Tư Tư, lâu lắm rồi mày không nói về Sở Hạo.”
“Ừ,” Tô Ngữ cũng phản ứng lại: “Cảm giác giống như mày chia tay ấy.”
“Chia tay gì? Ai chia tay?” Từ Cửu vừa mới deo tai nghe đang xem phim Mỹ, chỉ nghe câu được câu không: “Tư Tư, mày chia tay với Sở Hạo á?”
“…… Không.” Nhưng cũng sắp rồi. Thường Xuyên Tư đương nhiên nhận thấy được cô và Sở Hạo liên lạc ít đi còn sớm hơn bọn họ nhiều, cô thậm chí còn để kệ cho tình huống này phát triển, tin nhắn rep lại Sở Hạo cũng trở nên càng ngày càng có lệ.
Như bây giờ cũng khá tốt, chậm rãi xa cách, tự nhiên sẽ tách ra trước khi cô hãm sâu vào.
Đang thất thần nghĩ như vậy, Thường Xuyên Tư nghe được di động ‘ting’ một tiếng, trên màn hình hiện ra tin nhắn mới.
【ch: Em có ở ký túc xá không? 】
【ch: Anh đang ở dưới tầng. 】
Thường Xuyên Tư giật mình nhìn giờ trên di dộng, 10 giờ 32 phút, chưa đến nửa tiếng nữa là ký túc xá đóng cửa.
Cô đứng lên đi đến ban công, quả nhiên thấy Sở Hạo đang đứng dưới cây đa lớn ở ký túc xá, ngửa đầu nhìn thấy cô còn cười vẫy vẫy tay.
“Tao đi ra ngoài tí.”
Thường Xuyên Tư đi dép lê rồi chạy xuống.
“Sao anh lại đến đây giờ này?” Thường Xuyên Tư đứng ở trước mặt Sở Hạo hỏi.
“Mới vừa làm xong.” Sở Hạo nắm lấy cổ tay cô kéo về phía mình hai bước: “Tư Tư, mấy ngày rồi anh chưa thấy em, có phải em giận không?”
Thường Xuyên Tư kinh ngạc, đang muốn nói không thì thấy Sở Hạo có chút ấm ức tiếp tục nói: “Anh cảm giác gần đây em có chút lạnh nhạt.”
“…… Không giận, chỉ là gần đây em nhiều việc nên khá bận.” Thường Xuyên Tư đuối lý, chột dạ nói.
Sở Hạo cảm giác không chỉ như vậy, nhưng lại nghĩ không ra nguyên nhân khác, chỉ có thể tạm thời tin tưởng lời cô nói: “Gần đây anh hơi bận nên lơ là em, sau khi nghỉ hè sẽ ổn hơn chút.”
“Dạ.” Thường Xuyên Tư nhìn tay phải của mình trong lòng bàn tay anh, nghĩ đi nghĩ lại rồi quyết định không rút ra.
“Gần đây công ty đang gấp rút thực hiện một dự án, thường xuyên tăng ca đến đêm khuya, mà trường học lại cấm đi lại ban đêm. Kỷ Hạo Vũ và Trần Húc đợt trước đã dọn đi ra ngoài ở, anh nghĩ lên năm bốn lại chia ký túc xá một lần nữa thì không bằng hiện tại cũng dọn ra……”
Thường Xuyên Tư nghe Sở Hạo nói, gật đầu, chuyện Kỷ Hạo Vũ dọn ra sống chung với bạn gái cô có nghe qua, không ngờ Trần Húc cũng dọn ra.
Kỷ Hạo Vũ và Trần Húc đều dọn ra, theo thường lệ của đại học Z, Sở Hạo và Đằng Hiến ở ký túc xá sẽ phải chào đón hai người bạn cùng phòng mới, nên muốn dọn ra ngoài thuê một phòng hai phòng ngủ. Sang học kỳ mới bọn họ đều đã năm bốn, không có thừa thời gian để đi giao du làm quen với bạn cùng phòng mới, thế nên bây giờ dọn đi là tốt nhất.
“Em cảm thấy được đấy,” Thường Xuyên Tư suy nghĩ dựa trên góc độ của Sở Hạo: “Mọi người năm bốn đều sẽ rất bận, rất nhiều chuyện cũng cần xử lý ở không gian riêng tư, em cũng có rất nhiều bạn học đều dọn ra ngoài ở. Anh tìm được phòng chưa?”
“Rồi, ở khu phố mới Tiền Giang sau trường. Tư Tư……” Ngữ điệu Sở Hạo chần chờ: “Em có muốn ra ngoài ở với anh không?”
Thường Xuyên Tư hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn về phía anh, Sở Hạo cũng đang căng thẳng quan sát phản ứng của cô.
Những đôi mà yêu nhau được tầm hai năm như hai người đã dọn ra ký túc xá ở cũng không ít.
Sở Hạo không lựa chọn thuê chung với bạn bè, khi thuê căn một phòng ở cũng là nghĩ đến chuyện hai người ở cùng nhau, cho dù bận thì mỗi ngày vẫn có thể nhìn thấy nhau.
Sau một lúc im lặng, Thường Xuyên Tư cười, lắc đầu: “Em không ra đâu, bọn Từ Cửu còn ở ký túc xá cả, em ở lại với bọn họ.”
Sở Hạo thả lỏng tâm trạng, giấu đi sự mất mát trong lòng nhưng mặt vẫn bình tĩnh như cũ: “Ừ, thế cũng khá tốt.”
Thường Xuyên Tư nhìn đồng hồ: “Ký túc xá sắp đóng cửa rồi, em đi lên dây.”
“Ừ.”
Sở Hạo nhìn cô chạy chậm đi, đẩy cửa ký túc đi vào, cũng nhấc chân đi về hướng ký túc xá nam.
**** 08/03/2022 – NTP_1512 ****