Vốn dĩ ngay từ đầu Minh Dương đã định mời Từ Văn Tĩnh, vì anh ta nghĩ, Từ Văn Tĩnh là nhân vật mấu chốt có thể khiến Trần Vũ thay đổi quyết định. Nhưng Từ Văn Tĩnh lại trả lời quá dứt khoát, cô ấy nói với Minh Dương: “Đừng nằm mơ.”
Từ đại luật sư vừa rời đi, Minh Dương không ngờ rằng lúc này Trần Nhất Gia lại trở thành người truyền lời.
Từ Văn Tĩnh nghe xong kế hoạch theo đuổi vợ vĩ đại của Trình Minh Dương, cuối cùng Trần Nhất Gia nói cứ dỗ dành cô gái nhỏ là được, Trần Vũ ấy à, thôi quên đi.
Cô ấy gọi điện thoại cho Trần Vũ, nói bốn chàng trai kia đang gặp mặt thảo luận, Trần Vũ mỉm cười: “Minh Dương, Trần Nhất Gia thì tớ không bất ngờ, nhưng Chu Duật cũng đi sao?”
Chu Duật giúp cô chuyển hành lý của Hứa Tố, Trần Vũ mơ hồ cảm thấy, Chu Duật đứng về phía mình, có lẽ bọn họ quen biết nhau lâu hơn, cũng có lẽ Chu Duật muốn tận mắt chứng kiến cảnh tượng khó xử với cô.
Từ Văn Tĩnh: “Chu Duật chỉ nghe và hỏi hắn một câu: chuyện của Lâm Thiên cậu đã giải quyết xong chưa?”
Trần Vũ sửng sốt, sau đó mỉm cười chân thành.
Từ Văn Tĩnh không có ý định nói chi tiết với Trần Vũ, Trần Vũ cũng không muốn hỏi.
Hôm sau, khi tan làm, Trần Vũ đi đến phòng quản lý một chuyến để xóa biển số xe của Hứa Tố ra khỏi hệ thống điện tử, như vậy, nếu không hỏi trước thì xe sẽ không được vào trong.
Buổi tối, cô lại đi đến tòa nhà 26, phòng 1501.
Bảo vệ khu đã đợi ở cửa, Trần Vũ định đóng cửa sổ ban công ở phòng ngủ lại, trên tầng có người chào hỏi cô, cô ngẩng đầu nhìn lên phía trên, Chu Duật đang mặc quần áo ở nhà, khuỷu tay chống trên ban công phòng khách, ánh mắt rơi trên người cô.
“Xem ra cậu là hàng xóm mới của tôi.”
“Chưa phải” Trần Vũ ngẩng đầu lên, hơi đẩy cửa sổ ban công một chút: “Còn đang suy nghĩ thêm.”
“Có chuyện gì sao?”
Chu Duật thấy cô không trả lời “Vì Hứa Tố?”
Cân nhắc thấy bảo vệ khu vẫn còn đang chờ ở cửa, Trần Vũ đáp tối nay nói chuyện sau rồi đóng cửa sổ lại.
Khi cô về đến nhà, trong điện thoại hiện lên tin nhắn của Chu Duật, anh hỏi có phải vì Hứa Tố làm phiền cô không?
Ngón tay Trần Vũ đánh mấy chữ rồi lại xóa đi.
Buổi sáng hẳn là Chu Duật đã gọi cho Hứa Tố, Trần Vũ cảm thấy thật tình cờ khi Chu Duật chỉ cần gọi một cuộc cho Hứa Tố mà đã giải quyết được rắc rối của cô.
Tay cô rời khỏi bàn phím, trạng thái của đối phương từ tên biến thành “Đối phương đang nhập…”
Chu Duật: ‘Yên tâm, cậu ấy sẽ không làm phiền cậu nữa.’
Trần Vũ: ‘Hả?’
Chu Duật như đang cam đoan: ‘Nếu như lại bị làm phiền, cậu có thể ngồi xe của tôi.’
Trần Vũ không nói gì nở nụ cười: ‘Làm phiền cậu rồi.’
Trần Vũ: ‘Cảm ơn nhé.’
Sang ngày hôm sau khi Trần Vũ ra khỏi tiểu khu liền gặp Chu Duật.
Hôm nay dự báo thời tiết cảnh báo mức độ vàng.
Mưa to gió lớn, Trần Vũ phải nắm chặt cây dù mới có thể giữ vững nó không bị gió đẩy đưa, nhưng có thể là lực chống đỡ của khung ô không đủ lớn, thoáng cái mặt ô đã bị lật qua, Trần Vũ đành phải dầm mưa, cô vươn tay ra một chút đã đủ khiến cho chiếc ô bị gió thổi thành hình chữ bát.
Chu Duật đột nhiên đi đến, cầm lấy chiếc ô từ tay cô, đem cô đẩy vào trong xe.
Trần Vũ chưa kịp phản ứng đã ngồi vững vàng ở ghế lái phụ.
Chu Duật đặt chiếc ô dính đầy nước lên đệm chất liệu PVC ở ghế sau xe, đem hộp khăn giấy đặt bên cạnh tay cô: “Cậu lau đi.”
Trên người Chu Duật ướt nhiều hơn, Trần Vũ rút khăn giấy đưa cho anh, Chu Duật xắn tay áo lên, tùy tiện lau hai cái, quay đầu lại hỏi cô, “Có lạnh không?”
Trần Vũ lắc đầu.
Anh mở hệ thống sưởi lên, nước từ mái tóc chảy dọc từ lông mày đến tận đuôi mắt, trên kính cũng bị dính đầy nước, anh tháo kính ra, Trần Vũ cũng đang lau mặt, Chu Duật hỏi: “Cậu đi đâu thế?”
Trần Vũ nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, chỉ vào bên cạnh hai mắt mình.
Sau khi Chu Duật tháo mắt kính xuống, đường nét ở phần mắt càng rõ ràng hơn, mắt phương một mí, nhìn trong veo, toát ra vẻ lạnh lùng của một người ưu tú.
Vừa rồi khi mở cửa, gió thổi vào nhiều hơn, trong xe hầu như không có mùi gì, nhưng đến khi đóng cửa lại, bây giờ trong xe toàn là mùi nước mưa, có cả mùi riêng của Chu Duật, khá dễ ngửi.
Không phải là mùi nước hoa, mà là mùi từ cơ thể Chu Duật, không hình dung được, nhưng cũng giống như người khác.
Trần Vũ hơi kéo dài khoảng cách.
Chu Duật dường như chưa nhận ra, một lần nữa đeo kính lên, “Tuần này dự báo đều có mưa to, cậu đợi tôi ở tầng dưới lúc 7 giờ 15 phút, tôi đưa cậu đi.”
Trần Vũ suy nghĩ một chút, trả lời: “Vậy làm phiền cậu rồi, để tôi mang bữa sáng cho cậu nhé?”
Chu Duật đồng ý.
Đợi đến khi tan làm rồi mà mưa gió vẫn không ngớt, cô Trương đang mang thai, ra ra vào vào văn phòng ba lần, đang vừa lau chân vừa lẩm bẩm: “Nước đến bắp chân rồi, trường chúng ta cái gì cũng có, chỉ mỗi toà nhà dạy học cách cổng trường quá xa, học sinh nào đúng giờ mới đến trường thì sẽ bị vào muộn mấy phút….”
Trần Vũ nhìn chiếc ô nhỏ của mình, trong lòng có chút lo lắng.
Cơn mưa này chắc chắn sẽ không ngừng ngay được.
Trời mưa to khiến tâm tình của học sinh cũng không thoải mái, học sinh tầng dưới cãi nhau ầm ĩ đá nước văng tứ tung, nữ sinh thét chói tai tránh đường, bảo vệ trực ban chỉ còn cách kêu bọn họ chú ý an toàn.
Cô Trương nhận điện thoại, trên mặt lộ ra ý cười, hỏi Trần Vũ, “Cô giáo Trần, nhà cô ở gần đây không, tôi đưa cô đi nhờ một đoạn?”
Trần Vũ lắc đầu: “….Thôi, cô mau đi về trước đi, quấn áo cô đều ướt hết rồi kìa.”
Dự báo thời tiết dự đoán xác suất mưa sẽ giảm xuống còn 40% ở những nơi được thông báo, trong đó có cả khu của Trần Vũ.
Cô chỉ có thể đi ngược gió bằng chiếc ô nhỏ mỏng manh của mình. Ô nhỏ bị cơn gió dữ dội đẩy ra khỏi đường viền của giá đỡ, nó đung đưa qua lại.
Trần Vũ cổ vũ cho chiếc ô nhỏ, cô suy nghĩ không cẩn thận, ngày mai nhất định phải chọn một chiếc ô có khung lớn hơn, chắc chắn hơn.
Đáng tiếc chiếc ô nhỏ không nghe thấy lời động viên của Trần Vũ, vừa ra khỏi tòa nhà dạy học vài phút, nó đã bị đập mạnh khiến chiếc ô bị gập lại.
Trần Vũ vươn tay kéo thẳng chiếc ô, nhưng chưa được mấy giây, nó lại bị gập xuống.
Không được rồi.
Lúc cô ra khỏi trường học, xe đưa đón ở cổng trường đã ít hơn rất nhiều, tan học lúc 4 giờ 30 phút, ngoại trừ học sinh lớp 12 thì những học sinh khối khác đều đã ra về hết.
Trần Vũ nghĩ đến việc bắt xe, cô cúi đầu mở phần mềm gọi xe, đang chuẩn bị vào phòng bảo vệ trú mưa, Chu Duật gửi cho cô một tin nhắn wechat, nói đã chờ cô ngoài cổng trường.
Trần Vũ ngẩng đầu, liếc mắt thấy được chiếc Land Rover màu đen đậu gần cổng trường.
Bên ngoài đang mưa rất lớn, Chu Duật tắt điều hòa, tắt máy, cửa sổ xe mở ra một khe rất nhỏ.
Chiếc Land Rover màu đen xếp phía sau hai hoặc ba xe riêng của phụ huynh học sinh, nhưng nó vẫn ở vị trí phía trước một hàng xe riêng khác, ra khỏi cổng trường là có thể nhìn thấy một cách dễ dàng.
Trần Vũ bỏ chiếc ô xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn mờ mịt.
Khi nhìn thấy anh, ánh mắt cô trở nên vui mừng.
Chiếc Land Rover màu đen chạy đến trước mặt Trần Vũ, cô lắc chiếc ô nhỏ hai cái rồi mới lên xe, đặt nó bên cạnh chân.
Thắt xong dây an toàn, cô hỏi: “Chu Duật, sao cậu lại qua đây? Cảm ơn nha!”
Gần đây, Chu Duật đã nhiều lần nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Trần Vũ, hiện tại đôi mắt cô sáng ngời, tóc mai dính trên gò má, làn da trắng nõn lấm tấm mấy giọt nước, càng tăng thêm vài phần hoạt bát, nhìn rất đáng yêu.
“Mưa to quá, không biết cậu đã tan tầm chưa, nên tôi tiện đường qua đây, lại trùng hợp nhìn thấy cậu.”
Trần Vũ lại nói một tiếng cảm ơn.
Chu Duật cầm vô lăng, tay phải chuyển hướng, tay trái hạ xuống bên người đặt trên đĩa, chiếc xe vững vàng chạy ra khỏi cổng trường, “Tuần này, mấy giờ thì cậu tan làm, tôi sẽ đi đón cậu.”
“Không cần phiền phức vậy đâu, ngày mai tôi mang một cái ô chắc chắn hơn là được.”
Chu Duật: “Tiện đường thôi mà, trời mưa to nên tôi bảo nhân viên có thể về nhà sớm, tiện thể qua đây đón cậu là vừa.”
Lái xe vào một con đường, Chu Duật hỏi, “Trong nhà cậu còn đồ ăn không, có muốn đi siêu thị không?”
“Không cần đâu, trong tủ lạnh còn một ít cà chua và rau muống, tùy tiện làm mấy món ăn là được rồi. Cậu thì sao?”
Chu Duật nhìn về phía trước, cần gạt nước đang hoạt động quay qua quay lại trên kính chắn gió.
Có những giọt nước mưa lớn dày đặc ở trên đó, “Ở nhà tôi không có thức ăn.”
Trần Vũ quay mặt sang một bên, cô từ trước đến nay đều nhạy cảm, không biết rằng Chu Duật có đang nghĩ như vậy không
“Cậu muốn đến nhà tôi ăn cơm à?”
Chu Duật suy nghĩ trong chốc lát: “Không tiện sao?”
“Không.”
Chu Duật nhẹ nhàng thở phào: “Vậy làm phiền cậu rồi.”
—
Đây là lần thứ ba Chu Duật tiến vào tòa nhà 30 phòng 1501.
Lần đầu tiên, đây vẫn là một căn phòng mới, mấy người anh em bạn bè đến giúp hai vợ chồng sưởi ấm ngôi nhà. Lần thứ hai, anh chỉ đứng ngoài cửa, mang tất cả những đồ đạc có liên quan đến Hứa Tố đi.
Trong tủ giày ở cửa không có dép đi trong nhà cho nam, Trần Vũ thấy bối rối.
Chu Duật nói không thấy phiền toái gì, anh đi đôi tất dài đến mắt cá chân màu xám đậm trực tiếp bước vào, cấu trúc của căn phòng cũng giống nhà của anh, sau khi dọn tất cả đồ của Hứa Tố đi, căn phòng nhìn rộng hơn nhiều.
Việc trang trí phòng là do một tay Trần Vũ lo liệu, mọi nơi đều mang phong cách của cô, màu sắc ấm áp và đơn giản. Không có quá nhiều tác phẩm điêu khắc hay tranh sơn dầu trang trí, nhưng trông vẫn ấm áp và thoải mái.
Trần Vũ bảo Chu Duật ngồi trên sô pha đợi một chút, nhưng Chu Duật lại đi theo cô vào phòng bếp.
Nhà bếp không nhỏ nhưng hiếm khi có hai người trong đó.
Trước kia, Hứa Tố tuy biết nấu ăn, nhưng nếu có thể tránh thì anh ta sẽ không động vào đồ dùng nhà bếp, nhiều nhất thì anh ta cũng chỉ đơn giản đun bình nước sôi, bật lò vi sóng hay ép một ly nước cam.
Chu Duật rửa sạch tay, sau đó thuận tiện lấy rau muống mà Trần Vũ đặt trong túi bên cạnh bàn nấu ăn, cẩn thận nhặt những lá rau có thể ăn, bẻ đi mấy phiến lá quá dài.
Khi Trần Vũ quay đầu lại, Chu Duật đang cúi đầu, xắn tay áo lên, ngón tay thon dài cầm một nắm lá rau nhỏ để xả nước, khi nước xả xuống, nắm đó bị anh chia thành từng nhóm nhỏ.
Sau đó, anh lần lượt bỏ chúng vào trong đĩa đã rửa sạch.
Chu Duật: “Làm trứng xào cà chua à?”
Trần Vũ tỉnh táo lại: “Cậu nghỉ ngơi chút đi, để tôi làm cho.”
Chu Duật cầm ba quả cà chua để dưới dòng nước, đầu ngón tay cọ vào vỏ cà chua: “Việc nhỏ thôi mà, cậu có tạp dề không?”
Tạp dề mà Trần Vũ mua là một cái màu hồng nhạt, một cái màu tím, mặt trước mỗi cái có một con thỏ nhỏ màu trắng ôm củ cải.
Cô có chút ngại ngùng: “Nếu không vẫn để tôi làm đi.”
Chu Duật đem cà chua đã rửa sạch đặt lên trên thớt gỗ, nhận lấy tạp dề trên tay Trần Vũ, trực tiếp đeo lên, tạp dề tinh tế đeo trên cổ Chu Duật, khiến bả vai của anh càng thêm rộng, để lộ những đường cơ mờ nhạt.
Anh đưa tay ra sau thắt nút tạp dề, đứng thẳng lưng, thỏ con trắng nõn mềm mại, Trần Vũ không khỏi bật cười.
Cô nghiêng đầu, khen anh, “Chu Duật, sự tương phản này có chút đáng yêu đấy.”
Chu Duật thấp giọng “Ừ” một tiếng, ánh mắt đảo qua khuôn mặt tươi cười của Trần Vũ, cảm thấy lỗ tai có chút nóng lên.
Chu Duật là người biết nấu ăn, anh bóc tỏi rất nhanh, Trần Vũ đã cân nhắc làm món rau muống xào tỏi chiên, món trứng xào cà chua, đối với cô thì hai món đó là đủ rồi, nhưng nhìn Chu Duật có thể ăn rất nhiều.
“Chu Duật, cậu muốn ăn thịt gì?”
Trần Vũ tìm trong tủ lạnh, “Có thịt bò bít tết, thịt ba chỉ, có xương sườn –”
“Tôi nhớ trong ngăn giữ tươi có một ít nấm sò vua, ăn nấm sò vua tiêu đen xào thịt bò viên được không?”
“Được.”
Trần Vũ lấy thịt bò bít tết từ ngăn đông lạnh ra, ngẩng đầu lên, Chu Duật đã xử lý xong nguyên liệu trong tay, anh đang nhìn cô.
Cô đứng lên, ánh mắt của Chu Duật cũng hướng lên trên, cô đi về bên phải, anh cũng đưa mắt sang bên phải.
Nhìn thế nào cũng giống học sinh chăm chú nghe giảng trong tiết của cô.
Trần Vũ để thịt bò bít tết xuống, đi đến gần Chu Duật hai bước, Chu Duật nhìn như muốn lùi về phía sau, tay chuyển động nhưng chân vẫn không nhúc nhích.
Trần Vũ suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng hỏi anh, “Chu Duật, cậu đến nhà tôi làm khách mà, làm như vậy không tự nhiên lắm.”
Rõ ràng phòng bếp rất lớn, Trần Vũ và Chu Duật cũng không đứng gần nhau.
Nhưng cô nghiêm túc nhìn một người như vậy, đôi mắt phản chiếu ra hình bóng của người đối diện, giống như dòng suối róc rách tinh khiết, phản chiếu bóng của hoa lá cành, cô không cau mày, mặt mày giãn ra, cô chắc chắn đang muốn cười nhưng kìm lại.
Chu Duật nhìn sang chỗ khác, khuôn mặt càng nóng hơn.
“Không có mất tự nhiên.”, anh nói, “Tôi đi rửa nấm sò vua.”
–
Chu Duật rất biết cách động viên người khác, tướng ăn cũng kích thích người đối diện vô cùng.
Bình thường khi ăn một mình, Trần Vũ chỉ nấu một chén gạo nhỏ, bởi vì hôm nay có thêm Chu Duật nên cô nấu thêm nửa chén.
Khi ăn cơm cô dùng bát có chân thấp, có hình cong như vầng trăng lưỡi liềm, cơm múc được cũng là một lượng nhất định. Nhưng Chu Duật phải dùng bát lớn hơn.
Chu Duật nhìn chằm chằm vào cái bát to bằng mặt mình, bên trong chứa đầy hạt cơm dẻo.
Một bát trăng lưỡi liềm nhỏ và một bát trăng rằm lớn.
Giống như một ngọn đồi nhỏ và một dãy núi liên tiếp nhau.
Yết hầu của Chu Duật giật giật.
Trần Vũ đoán tay nghề của mình rất tốt, Chu Duật vùi đầu ăn cơm, nhưng ngực và lưng đều thẳng tắp, tư thế ngồi rất đoan chính, động tác của anh không hề thô lỗ, đồ ăn trên ba đĩa đều được chậm rãi ăn sạch.
Đầu bếp khi nhìn thấy thành quả lao động của mình được người khác ăn hết đều cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Sức ăn của Chu Duật thực sự rất khỏe, vừa rồi cô múc nhiều hơn, có thể nói là gấp ba lần Hứa Tố, vốn muốn lấy ít đi một chút, nhưng vừa rồi Chu Duật cũng ở phòng bếp hỗ trợ, cô vừa xoay người, anh đã mang cơm cùng thức ăn bưng ra ngoài.
Có lẽ anh thường ăn nhiều như vậy.
Bằng mắt thường cũng thấy được lượng cơm đang vơi đi, Trần Vũ âm thầm khen ngợi, không hổ là có thân hình cao lớn.
Chờ khi Chu Duật ăn hết hạt cơm cuối cùng trong bát, ngẩng đầu thấy Trần Vũ đang nâng hai tay ôm má, cười khanh khách nhìn anh.
Tóc đen mềm mại, gương mặt cô trắng nõn, giống ánh trăng lấp lánh như ngọc.
Tim Chu Duật đột nhiên đập nhanh hơn. Anh đặt đũa xuống, nói lời cảm ơn.
Trần Vũ mỉm cười, lắc đầu: “Cảm ơn cậu Chu Duật, nhìn cậu ăn cơm giống như xem mukbang vậy, tôi ăn cũng ngon miệng hơn.”
Cô đứng dậy thu dọn bát đũa, Chu Duật nhanh hơn cô một bước, anh thu bát đũa lại, cúi đầu nói với cô: “Để tôi rửa chén.”
“Không được, cậu là khách mà.”
“Khách thì cũng có thể làm việc, Trần Vũ, để tôi.”
Anh một chút cũng không nhượng bộ, bưng bát đĩa đi vào trong phòng bếp.
Anh mở nước nóng lên, đem bát đĩa bỏ vào trong bồn rửa, cầm khăn rửa ở góc trên bên phải, hơi cong lưng, bắt đầu nghiêm túc làm việc.
Trần Vũ dựa vào cửa phòng bếp, nhìn anh một lát, dù bận nhưng vẫn ung dung: “Vậy tôi đi lau bàn.”
“Để tôi”
Trần Vũ: “Tôi sẽ lau dọn lại phòng bếp”
“Tôi làm”
Trần Vũ không nhịn được, cười nói, “Chu Duật, sao cậu chơi đẹp vậy, rốt cuộc thì ai mới là khách chứ, chắc là tôi làm khách ở nhà cậu à.”
“Là tôi làm khách ở nhà cậu.” Ngón tay Chu Duật dừng lại, không nhịn được lộ ra nụ cười, ánh mắt ôn nhu nhìn sang đống bát đũa đang được rửa sạch, “Cậu đi nghỉ ngơi chút đi, ở đây giao cho tôi là được rồi.”
Đương nhiên Trần Vũ không để Chu Duật làm việc một mình.
Cô rút khăn giấy lau đi dầu mỡ trên bếp.
Chu Duật làm việc gì cũng sạch sẽ lưu loát, rửa chén, bỏ vào tủ khử trùng, lau bàn, thậm chí đến cả khăn giấy trong tay cô cũng bị anh lấy đi.
Trần Vũ khoanh tay đứng sang một bên, nhìn Chu Duật khom lưng nghiêm túc lau nước đọng lại trên lò vi sóng, phía dưới nhãn hiệu “600 triệu” hiện ra một chữ “Ikea”.
Trần Vũ cắt cam, khăn giấy trên bàn ăn đã dùng hết, cô đi lấy dưới tủ TV ngoài phòng khách, hộp PVC hình vuông trong suốt đặt dưới TV.
Chu Duật nhìn thấy phong thư trong hộp trong suốt, ánh mắt dừng lại: “Cậu đọc hết mấy bức thư này rồi à.”
Trần Vũ nửa quỳ trước tủ TV, nghe thấy vậy thì ngẩng đầu, phong thư xanh nhạt, xanh đậm đã chất đống trong hộp: “À, mấy cái này.”
“Tôi chỉ đọc vài bức, còn mấy bức sau thì chưa mở ra, sau khi nhận được thì để vào đó không mở.”
“Sao cậu không mở ra xem?”
Trần Vũ cúi đầu lật thùng giấy: “Hứa Tố gửi, tôi không muốn xem.”
Vẻ mặt Chu Duật kì lạ, anh đi đến bên cạnh Trần Vũ, cũng nửa quỳ xuống, cách cô rất gần, anh di chuyển con dấu mà Trần Vũ đang cố gắng xé ra, ngón tay dùng sức, hộp giấy được mở ra.
Anh lấy ra một túi khăn giấy ở trong đó rồi đưa cho Trần Vũ:
“Hứa Tố không giống người sẽ viết thư.”
“Cảm ơn cậu.” Trần Vũ nhận lấy túi giấy, kéo hai đường khắc trên bao bì, rút ra một tờ giấy lau tay: “Trên phong thư không thấy ghi tên, nhưng anh ta gửi cái này kèm hoa hồng, trên hoa hồng có chữ ký.”
Chu Duật im lặng trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cô: “Cậu không muốn đọc thư, vậy sao còn nhận?”
Trần Vũ cũng nhướng mắt, hai người đều nửa quỳ.
Sau khi nhìn nhau vài giây, Trần Vũ đứng lên: “Chu Duật, ăn cam đi.”
Ngón tay đang nắm chặt của anh buông lỏng ra, sau đó đi theo sau Trần Vũ, lấy một quả cam, ngồi thẳng trên ghế ăn.
Thói quen được hình thành ở độ tuổi thiếu niên cũng có thể thay đổi khi già đi.
Hồi trung học phổ thông, học sinh loạng choạng đi lại, giờ giải lao Trần Vũ đi ngang qua lớp học bên cạnh, thiếu nữ yêu thầm, nhịn không được mà lén nhìn người mình thích, Hứa Tố lười biếng chống đầu dựa vào cửa sổ, bút trong tay chuyển động linh hoạt.
Trở lại phòng học, Chu Duật ngồi ở hàng ghế sau gần cửa sổ vẫn cúi đầu đọc sách, duy trì dáng vẻ thẳng lưng.
Chu Duật ăn cam xong, liền giúp Trần Vũ lấy túi rác ra ngoài, Trần Vũ quẹt thẻ thang máy cho anh.
Tay trái cầm túi đựng rác khô, tay phải cầm túi đựng rác ướt, Chu Duật đi qua đại sảnh tầng một, nhìn thoáng qua hộp thư của phòng 1501, một phong thư màu xanh được gửi hôm nay đã nằm yên trong hộp thư.
——oOo——