Ai, Anh Hùng Khí Đoản!

Chương 9



Cho đến khí nhìn thấy biểu tình đau cắt da cắt thịt trên mặt đối phương, Anh Nguyên còn nửa tin nửa ngờ bản thân mình đang ở trong mộng, tai nghe đến âm anh đau lòng của Phượng Chuẩn: “Nào, ta biết ngươi nhất định sẽ thích nó, nhất định sẽ dùng ánh mắt nhiệt liệt gấp một trăm lần ta để nhìn nó, hừ, nghĩ đi nghĩ lại ta quả thật là tên ngốc , hơn nữa còn là đại ngốc. . . . . .”Không đợi nói xong, hắn đã thấy cái miệng của Anh Nguyên kéo tới tận mang tai, vội vàng trịnh trọng cảnh cáo: “Uy, ta nói rồi, nếu muốn cười cũng phải đợi ta đi rồi mới cười nga, đừng quên, kim phiếu hiện giờ vẫn đang còn ở trong tay ta nga.”

Anh Nguyên vội vàng thu lại vẻ tươi cười, thậm chí dùng hai tay bịt chặt lại miệng, e sợ chỉ cần không cẩn thận, thì cọng rơm ràng cứu mạng hắn này sẽ vô duyên với hắn. Hắn liều mang cúi gật đầu, nhìn Phượng Chuẩn vẻ mặt không cam long đem kim phiếu đưa cho mình, lập tức đưa tay giữ nhanh lấy nó, giống như sợ nó sẽ mọc cánh mà biến mất vậy. Nương vào ánh trăng nhìn lướt qua kim phiếu, mơ hồ nhìn thấy trên kim phiếu ghi là mười hai vạn lượng. Trong lòng hắn gao hứng, chính là không phải bởi vì vàng, mà là bởi vì thành Hưng Châu rốt cuộc có thể cứu, vui mừng vì dân chúng sẽ không phải nộp lên những khoản thuế cắt cổ.

Phượng Chuẩn thấy vẻ tươi cười nồng đậm trên gương mặt hắn, xoay người bước đi, vừa nhịn không được mà thầm mắng chính mình: Phượng Chuẩn a Phượng Chuẩn, ngươi thật sự là đầu heo, là cái đầu heo đứng đầu tự cổ chí kim. Bị đoạt mười vạn lượng vàng cũng thôi đi, thế nhưng sao còn hai tăng dâng lên hai mươi vạn hoàng kim cho cừu địch của mình, ngươi có phải bị choáng váng rồi không, hay là mắc bệnh tâm thần rồi, hắn ngẩng đầu nhìn tổ tông đã thăng tiên, ngươi còn thể diện đi gặp liệt tổ liệt tông từ trước đến nay không bao giơ làm chuyên mua bán thất thố nữa không.

Ngay tại thời điểm hắn mắng bản thân tới cẩu huyết lâm đầu ( trong xã hội cũ, đây là cụm từ mê tín dị đoan cho rằng chỉ cần lấy máu chó hất lên đầu của ma nhân sẽ làm ma nhân mất pháp lực…. nói chung nghĩa là kẻ không có lí lẽ đúng có thể biện hộ, không bằng yêu nhân), bỗng nhiên từ phía sau truyền đến thanh âm ôn nhu: “Lâm phong.”am thanh nam nhân quen thuộc, lại bởi vì ngữ khí ôn nhu chưa từng có mà làm cho trái tim hắn lần thứ hai không không chịu thua kém đập loạn.

“Làm. . . . . . Cái gì?”Miễn cưỡng ổn định tâm thần, hắn đứng lại cước bộ: “Ta nói rồi không được cười ở trước mặt ta. . . . . .”Lời còn chưa dứt liền cảm thấy phía sau tai truyền đến một trận nhiệt khí, Anh Nguyên đứng phía sau hắn, thật lâu sau mới nói: “Cám ơn ngươi.”

“Thôi, ta cũng không vĩ đại tình thao giống như vậy đâu, vì dân chúng toàn thành mà khóc, ta chẳng qua. . . . . . Ta chẳng qua. . . . . chẳng qua là. . . . .”Nói quanh co  nửa ngày, cũng không nói ra được lí do nào cả, không thể nói rằng: Anh Nguyên, ta chẳng qua là không muốn nhìn thấy ngươi khóc lóc u sầu mới dâng đến mười hai vạn lượng. lời quá khó xử và mất mặt như vậy. Phượng Chuẩn hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của chính mình, thầm nghĩ: cố tỏ ra vẻ khoan dung gì chứ, gì chứ không cẩn thận liền nói ra lời nói thật, sao không nói mình thật vĩ đại, vì ngàn vạn dân chúng thành Hưng Châu ? Bây giờ thì tốt rồi, tìm lí do gì để nói dối đây.

Bất quá Anh Nguyên cũng không để cho hắn khó xử quá lâu, sau khi Phượng Chuẩn quanh co nói chẳng qua là………………… lần thứ mười, hắn nhẹ nhàng nở một nụ cười, gật đầu nói: “Ta hiểu được, ngươi không cần phải nói, ta đều hiểu được, cho nên cám ơn ngươi, Lâm Phong.”

Phượng Chuẩn suýt nữa nhảy dựng lên ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông người trước mặt: “Ngươi. . . . . . Ngươi có biết. . . . . . Ngươi có biết còn làm cho ta ở đây nói lắp nhiều lần như vậy, Anh Nguyên, ta là ân nhân của ngươi đấy, đây chính là thái độ đối đãi với ân nhân của ngươi ư?”Tức chết hắn , lớn đến như vậy chưa từng có lúc nào khó xử như vậy, làm cho Phượng Chuẩn cảm thấy mặt mũi hoàng đế hắn đã mất không còn gì.

Anh Nguyên nhìn hắn gấp đến độ đỏ mặt tía tai, nhịn không được nở nụ cười thoải mái, một bên kéo lại tay hắn, thành khẩn nói: “Ta chính là cố ý, không được sao?”nói xong hít một hơi thật sâu không khí buổi đêm tươi mát nói: “Ngày hôm nay quá chậm dài rồi , ba mươi vạn lượng hoàng kim làm cho ta thở không nổi. ta chưa từng nghĩ mình vẫn còn có cơ hội có thể cười.  Ngươi tha thứ cho ta được không?”

Anh Nguyên như vậy làm cho hắn bắt đầu xấu hổ, thầm nghĩ chính mình khí lượng quá nhỏ. Quay lại cầm lấy cánh tay dài trắng nõn kia, trong lòng nhất thời nổi lên cảm giác vừa kinh hỉ vừa mãn nguyện, ngoài mặt lại cố tỏ ra thoải mái: “Thật là, có chút nhiệm vụ đó đã áp lực ngươi thành như vậy, sao ngươi còn làm quan lâu như vậy, làm gì có chuyện to tát gì đâu . Yên tâm, mọi việc có ta đây. Tuy rằng hiện tại trên người ta một văn tiền cũng không còn rồi , nhưng chỉ cần ngươi cần, ta tùy thời có thể để Phúc nữu về nhà lấy, ân, tuy rằng về nhà một chuyến không phải chuyện dễ dàng gì, nhưng là Anh Nguyên, ngươi nhớ kỹ, ta sẽ vĩnh viễn ở bên ngươi ủng hộ ngươi.”giống như thề non hẹn biển vậy, Phượng Chuẩn dễ dàng đưa ra cả đời hứa hẹn, nói xong hắn dường như còn bất giác, giống như cảm thấy đây là lời nên nói nhất vào lúc này ở đây.

Anh Nguyên cảm động gật gật đầu: “Ta biết, Lâm Phong, ta thật không nghĩ tới ngươi sẽ. . . . . . sẽ đối với ta. . . . . . sẽ quan tâm tới ta như vậy. cha mẹ ta mất sớm, từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai vì ta mà bỏ ra nhiều như vậy, thật sự. . . . . . Cám ơn ngươi.”Nói lại nói, không biết vì sao lỗ tai lại có chút phát sốt, Anh Nguyên thầm mắng chính mình vô dụng, chính mình là thật tâm cảm tạ Phượng Chuẩn, cho dù có nói vài câu buồn nôn thì cũng là hẳn đi, không xem mặt tăng mặt phật, thì cũng là vì mười hai vạn lượng hoàng kim kia, những lời này cũng không nên không có a. đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, bởi vậy hắn không phát hiện Phượng Chuẩn sắc mặt cũng đã đỏ giống như đít khỉ rồi.( so sánh thật thú vị “……”)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.