Ai, Anh Hùng Khí Đoản!

Chương 42



“Vậy, thế ư? Vậy để trẫm tính xem, ai ya, người đồn đại này quả thực quá nhiều rồi, tiểu Lộc tử, hữu tướng quốc, còn có dân chúng thành Hưng Châu của ngươi, ân, cái người đồn đại này quả thực nhiều không đếm nổi, hơn nữa bọn họ còn cấu kết với nhau không kẽ hở, lời nói ra đến một chữ không không khác nhau, lúc đó trẫm thật sự vô cùng cảm động, thì ra thế gian còn có loại việc này, có thể vùi vào trong tim sâu như vậy. “Nói xong câu cuối cùng, Phượng Chuẩn hơi hơi thở dài một tiếng:”Nguyên nhi a, ngươi……sao phải khổ……”

Hữu tướng quốc kia đang ở đâu? Hắn muốn giết lão, làm gì mà quan giám sát tốt như thế cuối cùng thế nhưng lại tự làm việc tư. Bị Phượng Chuẩn chế giễu như vậy, bị hắn mò ra bí mật cuối cùng trong tim mình, Anh Nguyên thật sự hận không thể đập đầu chết luôn, rõ ràng……rõ ràng là bởi vì mình sắp chết, mới nói ra những lời thật lòng đó, hắn nào biết thánh chỉ của hoàng đế Phượng triều không khác gì cái rắm vậy, có thể nói đổi liền đổi. Hận tới đó, đến nói tục cũng nhịn không được mà bật ra, Anh Nguyên đến nhìn cũng không dám nhìn Phượng Chuẩn một cái, mình thế này, thật sự mất mắn tới nhà bà ngoại rồi.

Bỗng nhiên một thứ gì băng lạnh bị ấn vào miệng, chất nước ngọt lịm trượt xuống từ đầu lưỡi, kích thích cái lưỡi từ nhỏ tới lớn không được ăn qua đồ ngon mấy lần, tuy rằng Anh Nguyên chưa có kẹt xỉ tới mức những thứ vô cùng rẻ vào ngày hè như dưa hấu cũng chưa từng ăn, nhưng là từ khi thành Hưng Châu bị phá, quăng đi quật lại cũng đã gần 3 tháng, đặc biệt là mấy ngày gần đây đã bị tra tấn, hắn thật sự chưa có ăn thức gì thoải mái như vậy.

“Ực”một tiếng, cái đầu tham lam đáng thương không đợi chủ nhân suy nghĩ rõ ràng, đã quyết định lệnh cho cái lưỡi và rằng phối hợp công tác, nuốt một miếng dưa hấu xuống. Đợi đến khi Anh Nguyên nhìn thấy gương mặt cười của Phượng Chuẩn mà phản ứng lại, đã không còn kịp rồi, hắn lại là xấu hổ mà vừa đau khổ, nghĩ muốn lấy ra bộ dáng đại nghĩa cẩn nhiên mà đối đầu với Phượng Chuẩn, đột nhiên bị hắn ôm lấy vào trong lòng, muốn giãy dụa, lại bị ôm chặt hơn, phía sau vai truyền tới thanh âm nghẹn ngào:”Nguyên nhi đừng động, đừng động, để trẫm ôm người một chút, để trẫm xác định lại lần nữa, tốt quá rồi, Nguyên nhi vẫn còn sống, trãm……chưa có làm sai lầm lớn……Nguyên nhi của ta……của ta……”

“Hắn hình như……khóc rồi……”Cơ thể thẳng cứng của Anh Nguyên dần dần mềm xuống, hồi ức trong đầu từng bức từng bức xẹt qua: Phượng Chuẩn gầm hét muốn giết mình những lại nhịn không được mà bảo vệ mình, Phượng Chuẩn bị chém một đao mà vẫn còn điên cuồng gọi không cho giam mình, Phượng Chuẩn trong nhà lao do dự nhưng cuối cùng đã đáp ứng sẽ buông ta với Hàn triều, Phượng Chuẩn trong cơn mưa lớn lảo đảo ngẩng mặt cười dài rời đi……mắt hắn cũng dần dần ẩm ướt: Tại sao ông trời để chúng ta gặp nhau yêu nhau, lại để chúng ta dẫm lên con đường cùng quốc cừu gia hận này? Hắn cũng không cam tâm, thật sự không cam tâm, nhưng mà có thể thế nào? Bọn họ đều có kiên trì riêng, là ai cũng không thể thay đổi a.

“Hoàng thượng, tổ yến tới rồi. “Thật là, hai người này đã xong chưa a, đều đã không phân khó cách như vậy rồi, lúc đầu hà tất còn phải tuyệt tình như thế. Tiểu Phúc tử và tiểu Lộc tử hoạt động một chút đôi chân cứng ngắc, quả thực nhịn không nổi rồi, không thể không lên tiếng quấy rầy.

Hai tên tử nô tài này, không muốn sống rồi. Phượng Chuẩn tức giận nghĩ, dám quấy rầy bọn họ trong lúc cảm động thế này, hơn nữa mình thế nhưng còn đang chảy hai dòng nước mắt, thế nào có thể để bọn chúng nhìn thấy đây, rõ ràng là tổn tại hình tượng a? Hắn nhất thời quên mất, hình tượng uy nghiêm lãnh khốc trong mắt hai tên nô tài này đã sớm bị phá hủy hoàn toàn.

Anh Nguyên vội vã đẩy Phượng Chuẩn ra, không biết tại sao, trải qua nhiều việc như vậy, hắn thế nhưng không còn lấy ra được dáng vẻ tuyệt tình lúc trước, nhìn Phượng Chuẩn vui vẻ đưa điểm tâm tổ yên … bưng tới, đưa bát tới bên miệng mình rồi thổi thổi nóng, sau đó đẹp tươi mà nói:”Anh Nguyên a, những thứ tốt này kẻ keo kiệt như ngươi chắc là chưa từng ăn, ân, muốn nhìn cũng chưa nhìn thấy, nào, nếm một miếng. “Hắn nhịn không được mà vỡ vụn trong sự ôn nhu này, bất trí bất giác mà ăn hết sạch một bát cháo yến. Khiến cho Phượng Chuẩn cảm động, suýt nữa còn đốt hương cảm tạ trời đất.

Thâm tình thâm ý mà ăn xong một bữa, Anh Nguyên nói với mình nên là lúc chia li rồi, có một khắc dịu dạng này để hắn mang tới âm gian, ông trời đã là ưu tiên cho mình, lại cho Phượng Chuẩn leo lên giường ôm lấy mình vào lòng, nghiêm túc nói:” Nguyên nhi, nhưng vì có ngươi, tất cả đều có thể tử bò. Ta đã quyết định buông tay với Hàn triều rồi, chỉ cần ngươi có thể nới ra nút thắt, ta có thể không cần bất thứ điều gì, thậm chí nguyện ý buông hết tất cả quốc gia trước nay đã xâm lược, chỉ là những quốc gia kia đã quen với chính sách của chúng ta, sợ rằng trả về không được. “Hắn nhìn bộ dáng chăm chú chết lặng của Anh Nguyên, thở dài nói:”Ngươi không cần thấy lạ, con người là như vậy, cần phải đợi đến lúc mất đi, mới biết được giá trị thật sự trong tim mình. Trẫm vẫn luôn tưởng rằng mình sớm muộn cũng có thể buông xuống, có thể quên đi, lại vào lúc biết được tin dữ ngươi đã bị hành hình mà phát hiện hồn phách mình đã sớm đi theo ngươi, cùng với nhất định phải bức chúng ta dẫm lên con đường không có lối về, cuối cùng tim như đống tro tàn, thì không bằng buông tha cái Hàn triều này, đổi lấy trái tim của ta ngươi, gió mưa tương tùy, cả đời hạnh phúc vui vẻ, ngươi nói đúng hay không? “


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.