Ai, Anh Hùng Khí Đoản!

Chương 37



“Ngươi. . . . . . có thể buông tay với Hàn triều được không?”……Hắn lại một lần nữa hỏi, liều mạng áp chế ngọn lửa nhỏ ở trong lòng. Trước khi Phượng Chuẩn đưa ra câu trả lời, hắn không thể cũng không dám để cho này ngọn lửa này bốc cháy.

Phượng Chuẩn ngây người, không nghĩ tới lúc này lại gặp phải vấn đề này của Anh nguyên. Hắn do dự một lúc, vừa muốn mở miệng, lại cảm thấy Anh Nguyên chầm chậm buông hắn ra, thở dài nói:” người đi đi Phượng Chuẩn, hai người chúng ta, đã chú định là không thể bên nhau, ngươi đã lừa dối ta, lại bị ta đâm một đao, suýt chút nữa mất mạng, ấn oán của chúng ta, cứ như vậy xóa bỏ, bên cầu Nại Hà, ta tuyệt sẽ không có bất cứ oán hận nào với ngươi nữa, cho nên, ngươi……đi đi, “Hắn buông tay ra,cũng buông ra tất cả ái hận tình cừu giữa hai người.

Phượng Chuẩn gấp gáp nói:”Nguyên nhi, Ta đồng ý, ta đồng ý buông tay với giang sơn Hàn triều, ta đồng ý để kẻ hoàng đế tốt trong lòng người trở về làm chủ chính, vì người, ta cái gì cũng có thể buông tay. ” Hắn lại lần nữa chặt chẽ mà nắm lấy tay Anh Nguyên, lại khó có thể ngăn lại tia hơi thở càng lúc càng trở nên vô cùng tuyệt vọng kia.

“Trong lòng người chính là không muốn.” Anh Nguyên lại lần nữa thở dài, lại không còn cảm giác phẫn nộ trước đây, hắn thật sự nhìn vào mắt Phượng Chuẩn: “Phượng Chuẩn, đừng lừa mình, ta không muốn bởi vì ngươi anh hùng khí đoản nhất thời mà sau này phải hối hận, như thế, ta sao có thể chịu đựng được, không bằng……không bằng khẳng khái chịu chết như bây giờ, còn tốt hơn sau này sống qua ngày trong hậu cung, hối hận lúc ban đầu.”Hắn chầm chậm đây ra đôi tay đang dần dần lạnh lại kia, cuối cùng quay người đi, không nhìn Phượng Chuẩn một cái nào nữa.

Từng tấc từng tấc trong tim Phượng Chuẩn lạnh lại, lạnh rồi, đóng băng rồi, hắn chầm chậm đứng dậy, tim gan giống như có một  cây kim ở trong, điên cuồng mà đau đớn. đây chính là lựa chọn của Anh Nguyên, để thành toàn danh tiếng sau này của hắn mà không để ý tới mình. Cái gì sợ mình sau này hối hận, cái gì mà tương lai phải phai mòn trong hậu cung sinh sống, hối hận ban đầu, khẳng khái chịu chết, rất tốt, rất tốt.”Ha ha ha ha” Phượng Chuẩn đột nhiên cười lớn lên, vuốt lên miệng vết thương trên cổ mình:”Rất tốt, Anh Nguyên, người thật là một kẻ hiểu chuyện, là ngươi tự mình muốn chết, không thể trách trẫm. nhập hồn xuống địa phủ, ngươi đừng có vào giấc mơ của trẫm làm phiền. ha ha ha……tốt lắm, quả thực rất tốt, trẫm sẽ không còn vì bất kỳ ai mà  do dự, sẽ không, sẽ không, không còn nữa.”Từng bước bước trên thềm đá nhà lao, Phượng Chuẩn không còn quay đầu lại nữa, cứ điên cuồng như vậy mà rời đi.

Gió mưa ngoài cửa sổ càng thêm điên cuồng, Anh Nguyên giãy dụa mà leo tới trước cửa sổ, mắt tiễn theo thân ảnh cao lớn lảo đảo mà cố gắng rời đi. Môi đã bị hắn cắn nát, vài tia máu tươi tràn ra, thay thế cho những giọt nước mắt đã không còn rơi được. Anh Nguyên bỗng nhiên thì thầm:”Phượng Chuẩn, vào một khắc này, ta tin là ngươi yêu ta. Nhưng là ngươi vẫn chưa yêu ta đến mức có thể vì ta mà buông tha tất cả, cho nên sau này……”hắn thở dài một hơi, không còn nói tiếp, chầm chậm quay về đệm cỏ, quên đi, cứ như vậy đi, tất cả sẽ đều kết thúc, thời gian sẽ khiến người ta quên đi tất cả. Giống như một trận mưa lớn, khi nó sắp tới thì gió điên cuồng gào thét, mây đen đầy trời, mưa lớn tầm tã, là sự kinh tâm đến mức nào. Nhưng nó chắc chắn sẽ qua đi, một năm sau, hai năm sau, ba năm sau, ai còn nhớ tới cái ngày hôm nay nữa, đã từng có một trận mưa lớn kinh tâm động hồn của ngày hôm nay nữa đây?

※※z※※y※※z※※z※※

Sau cơn mưa trời lại sáng, sau khi ăn xong bữa trưa, Hữu tướng quốc hài lòng mà mang theo bản tấu đã được đóng ngọc tỷ đi tới nhà giam, lại ngoài dự liệu mà nhìn thấy Trần Kiện và Hàm Trí Lũy hai người đang thăm nhà giam. Ông hiểu rất rõ hai người này, tuy rằng có chút việc không hợp với tâm tư ông, nhưng mức độ trung tâm này, tuyệt không ít hơn so với mình và vài lão xương cốt kia. Cho nên bọn họ thế nhưng tới thăm hung thủ đã đâm hoàng thượng, quả thực khiến ông khó hiểu.

Có điều lão đại nhân không có công phu hỏi tường tận. tuyên đọc thánh chỉ, ông nhìn thấy Anh Nguyên vẻ mặt bình tĩnh mà tiếp nhận vận mệnh đã định của mình. Trong lòng cũng không khỏi âm thầm gật đầu: tuy rằng kẻ này hành vi đáng ghét, những cũng không uổng là một hán tử chân chính

Trần Kiện vẫn đang ở đó mở mồm trừng mắt, Lâu sau mới hồi lại thần, vỗ đùi mạnh một cái: “Con bà nó, không hổ là Hoàng thượng, tâm liền tàn nhẫn như thế. Đến lão Trần yêm lúc đó cũng hận tiểu tử này hận tới mức răng lợi đều ngứa ngáy, xong rồi lại không nhẫn tâm để hắn chết, đồ ăn ngon thuốc tốt đều mang tới. Nhưng hoàng thượng bọn họ, nhìn bộ dạng tình thâm như hải trước đây, hận không thể chịu một đao của hắn để hắn bình phục lửa giận vậy, kết quả ư, khi cần giết thì một chút tình cũng không lưu, đủ , đủ tàn nhẫn đủ tuyệt tình, lão Trần yêm thực là uy phục tới con bà nó ngũ thể đầu địa a, yêm đến lúc nào mới có thể học được phần tàn nhẫn này đây?”

Hàm Trí Lũy ở một bên nhàn nhạt nói: “Trước khi ngươi học được, ta sẽ đích thân hạ độc vào trong thức ăn của ngươi, khiến ngươi thất tôn lưu huyết, quằn quại trên mặt đất 3 ngày 3 đêm, sau đó thẳng cổ lên mà hít vào không hít ra được thêm 3 ngày 3 đêm nữa mới chết được.”

Mồ hôi của Trần Kiện từng cuồn cuộn đổ xuống, Lão tướng quốc cũng đen mặt lại: hai tên tiểu tử này đang ngấm ngầm mắng chửi hoàng thượng đây. Không quản hắn,  dù sao cũng là ái tướng tâm phúc của hoàng thượng,  xem hắn sau này còn dám đi công thành chiếm đất nữa không, lần giáo huấn này chính là không nhẹ.

`”Nga, không biết hai vị tướng quân có thể dẫn ta đi xem nơi hành quyết một chút hay không, lần này bản tướng muốn đích thân đi giám sát.”Lão tướng quốc uy nghiêm đề ra yêu cầu, nghĩa sau lời nói chính là: lần này ai cũng cứu không nổi tên tiểu tử kia nữa rồi, các ngươi cũng bớt làm chút động tác nhỏ đi.

Hàm Trí Lũy thế nào lại không hiểu ông nói gì, cười nói:”Sẵn sàng phục vụ, thời tiết nóng bức như vậy, lão đại nhân vẫn còn việc nào cũng tận lực tận tâm, khiến người ta cảm thấy kính phục a.”

Lời ngon ngọt ai không thích nghe, lão tướng quốc vuốt vuốt râu cười ha ha:” Việc này cũng không còn cách nào, nếu không nha, thông thường thời gian này, lão phu nhất định phải ngủ một giấc, chỉ là hôm nay việc không phải nhỏ, cũng không thể trộm được nửa ngày nhàn rỗi rồi.”

Nói xong cũng đã đi ra tới cửa phủ, hôm nay không bận rộn chuyển rời giống như hôm qua, do đó lão tướng quốc còn có tâm tình rảnh rỗi mà đánh gia bốn phía một lần, bỗng nhiên nhìn thấy câu đối ở trước cửa nha môn, nhịn không được nói ra câu tán thưởng:”Hảo tự.” Nói xong nheo mắt đánh giá kỹ lưỡng nội dung, sắc mặt càng lúc càng trầm trọng, hồi lâu mới nghiền ngẫm hỏi:”Câu đối này……là do  vị tri phủ đã đâm hoàng thượng kia viết ư?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.