Ách Nô

Chương 24: Hối lỗi sửa sai



“Phu nhân hiện tại là muốn động thủ?”

“Chẳng lẽ còn muốn ta chờ đợi sao? Chẳng lẽ ngươi không thấy Vương gia đối với ta đã dần dần mất đi hứng thú sao? Nhiều ngày như thế chẳng thèm quan tâm, Vương gia có bao giờ lạnh nhạt với ta như vậy đâu!”

“Quyên Nhi không phải là có ý đó. Nếu phu nhân cảm thấy hiện tại là thời điểm thích hợp, Quyên Nhi liền giúp phu nhân thực hiện. Vậy phu nhân đã suy tính kỹ chưa?”

Giọng Liễu Yến bắt đầu trầm xuống: “Ngươi trước hết để ta nghĩ đã. Hiện tại Vương gia sủng nó như thế, tuyệt đối không thể làm quá đáng, ta muốn đối với nó làm vậy, nếu Vương gia biết nhất định ta sẽ bị trừng phạt. Cho nên việc này tuyệt không thể mạo hiểm.”

Liễu Yến mắt hạnh nhíu lại, thoáng lộ ra một tia giả dối.

“Cho nên, không thể diệt trừ tiện nhân kia một cách lộ liễu, chỉ có thể vu oan giá họa cho nó, ta không tin Vương gia sẽ tiếp tục không để ý ta mà đi bảo vệ tiện nhân câm không biết xấu hổ đó!”

“Kia, phu nhân người nghĩ muốn vu oan cho tên câm ấy bằng cách nào?” Quyên Nhi mặt mang lúm đồng tiền cười rộ, chủ nhân mình được sủng ái, nha hoàn các nàng ắt cũng được hưởng lợi. Nàng làm sao không muốn mượn cơ hội này giải quyết Tiểu Nhiễm!

“Ngươi lại đây, ta nói ngươi nghe.”

Quyên Nhi đi qua, Liễu Yến ghé vào tai nàng nói vài câu, sau đó khóe miệng Quyên Nhi liền kìm lòng không đậu cong lên.

~oOo~

Giữa trưa, ttl theo thói quen chạy đến Nguyệt Tiên Cư cùng Tiểu Nhiễm ăn trưa. Hắn thậm chí còn đem Tiểu Nhiễm ôm ngồi lên đùi mình, tự dùng đũa một bên cơm một bên thịt uy Tiểu Nhiễm ăn.

Có Thu Đào đứng hầu ngay bên cạnh, Tiểu Nhiễm xấu hổ không thôi trừng Tây Tường Liệt, nơi này còn có người, hắn sao lại không biết xấu hổ mà lộ liễu vậy a!

Tây Tường Liệt làm như không thấy ánh mắt buồn bực của Tiểu Nhiễm, như trước gắp món này món nọ lên cho nó ăn, khiến Tiểu Nhiễm ăn cũng không được, không ăn cũng không được.

Nhìn màu đỏ ửng trên khuôn mặt Tiểu Nhiễm đã tràn tới tận tai, tâm tình Tây Tường Liệt trở nên vô cùng tốt. Mà trên thực tế hắn gần đây mỗi ngày tâm tình đều rất tốt như vậy.

“Thu Đào, ngươi lui xuống trước đi, ra ngoài canh cửa, ai cũng không cho vào quấy rầy ta cùng Nhiễm Nhi dùng bữa.”

“Vâng, Vương gia, kia nô tì lui xuống.” Thu Đào đem ánh mắt nghịch ngợm quét một vòng trên người Tiểu Nhiễm, làm cho nó xấu hổ đến mức hận không thể có cái lỗ nào để chui vào.

Sau khi Thu Đào đi, Tiểu Nhiễm liền oán trách trừng Tây Tường Liệt, giãy dụa muốn từ trên người hắn đi xuống.

“Nhiễm Nhi ngoan, làm sao lại mất hứng vậy? Ngươi xem, bởi vì thấy ngươi thẹn thùng nên ta mới bảo nàng lui xuống, còn tiện thể bảo nàng canh cửa giúp chúng ta đấy.” Tây Tường Liệt nhẹ giọng trấn an, kín đáo lộ ra một nụ cười giảo hoạt, đem Tiểu Nhiễm vừa muốn thoát ra khỏi lòng mình ấn trở lại.

Tiểu Nhiễm liếc hắn một cái, lập tức nắm lấy tay Tây Tường liệt viết:

Chính là bởi vì ngươi làm việc này a! Hiện tại nhất định mọi người đều nghĩ rằng chúng ta ở trong này làm chuyện gì mờ ám!

Tiểu Nhiễm biểu cảm vừa thẹn thùng vừa có chút tức giận, Vương gia lệnh cho Thu Đào canh cửa không cho ai vào, Thu Đào sao lại không nghĩ linh tinh chứ……

“Thì đã sao, dù gì ta chính là đang muốn cùng ngươi làm chuyện mờ ám a.”

Tây Tường Liệt cười đến híp mắt, siết chặt thân mình Tiểu Nhiễm rồi cúi xuống bắt lấy môi nó.

Tiểu Nhiễm trợn mắt nhìn hắn, nghĩ muốn tránh khỏi nụ hôn đó, nhưng mà Tây Tường Liệt đã lấy tay cố định sau gáy không cho nó né ra.

Hồi lâu sau, Tây Tường liệt mới kết thúc nụ hôn ngọt ngào này. Tiểu Nhiễm nghĩ muốn sinh khí rồi lại sinh không nổi, đành phải cúi đầu không biết nên phản ứng ra sao, lại càng không muốn nhìn hắn.

“Nhiễm Nhi, ngẩng đầu lên.” Tây Tường Liệt ôn nhu lấy tay nâng cằm Tiểu Nhiễm lên. Vừa lòng nhìn thấy vẻ mặt đỏ thẹn của nó, đẹp quá, thật đáng yêu.

“Ta yêu ngươi, Nhiễm Nhi.”

……

“Ngươi làm sao thế?” Tây Tường Liệt vội vàng lấy tay lau những giọt nước đột nhiên tràn ra từ trong mắt Nhiễm Nhi, sao lại có người có khả năng trong nháy mắt liền lệ rơi đầy mặt như thế này chứ?

Tiểu Nhiễm nước mắt không thể ức chế được mà chảy ra.

Thời điểm người mình yêu nhất nói ra lời yêu với mình, trong lòng lập tức trở nên mềm nhũn yếu ớt, thực sự đã hoàn toàn bị đánh bại.

Tây Tường Liệt đem Tiểu Nhiễm ôm sát trong lòng, chẳng lẽ những lời vừa rồi của hắn đã khiến Nhiễm Nhi kinh hỉ đến phát khóc sao? Ý thức được điểm này, khoé miệng Tây Tường Liệt không tự chủ được nhếch lên thật cao.

Nhiễm Nhi sẽ không biết, hắn chưa từng có đối với người thứ hai nói qua ba chữ “Ta yêu ngươi” này.

Nhiễm Nhi chính là người hắn cả đời trao cho tấm chân tình này, không ai có thể thay thế, bất luận kẻ nào cũng không.

Thu Đào đi ra Vĩnh Hàm Các, nghĩ đến Vương gia cùng công tử ở cùng một chỗ nhất định sẽ làm chuyện “vô cùng tốn thời gian”, lại thấy thời tiết hôm nay rất tốt liền thừa dịp này đi ra tản bộ hóng gió.

Tiếp tục đi lên phía trước, vị trí đó là tiểu viện của bốn vị phu nhân kia. Bốn người ở tại bốn vị trí phân biệt trong phủ.

Thu đào không muốn đụng mặt vị phu nhân nào hoặc là hạ nhân của các nàng, cho nên tính toán chuyển hướng đi qua cái ao kia ngắm cảnh chút.

Chính là còn chưa đi được vài bước, chợt nghe thấy một âm thanh nữ nhân từ phía sau vang lên: “Ai u, đây không phải là Thu Đào muội muội sao!”

Thu Đào thoáng sửng sốt, đến lúc quay đầu lại nhìn thì ngây ngẩn cả người. Nàng đương nhiên nhận ra nha hoàn có chút địa vị trong vương phủ này, đây chính là nha hoàn bên người Tứ phu nhân.

Tuy rằng Thu Đào tiến vào vương phủ làm việc không được bao lâu, nhưng thời điểm Tứ phu nhân gây khó dễ cho công tử, nha hoàn này vẫn đều đứng một bên nhìn, có khi còn lộ ra bộ dáng vui sướng khi thấy người gặp họa.

Ở trong lòng đã vì nha hoàn phía đối diện mà làm mặt quỷ mấy lần, chính là bên ngoài vẫn ra vẻ tự nhiên, không chỉ vì mình còn vì công tử a!

“Ha ha, nguyên lai là tỷ tỷ ngươi a, thật sự trùng hợp.”

Hai tiếng “tỷ tỷ” này kêu ra làm Thu Đào có một loại xúc động muốn cắn đầu lưỡi chính mình.

“Đúng vậy, hôm nay gặp ngươi thật sự là duyên phận a, ta vốn từ lâu đã muốn đi tìm muội muội ngươi rồi!” Quyên Nhi lộ ra khuôn mặt hiền lành tươi cười, giống như quan hệ của nàng cùng Thu Đào thật sự tốt lắm.

“Tìm ta?” Thu Đào kinh ngạc muốn chết! Nàng cho tới bây giờ không nhớ rõ bản thân cùng ả nha hoàn này có bất cứ cái gì liên quan, tìm nàng làm gì?

“Đúng vậy! Muội muội ngươi cũng biết, gần đây Vương gia không hề để ý đến Tứ phu nhân của chúng ta, phu nhân hiện tại mỗi ngày đều buồn bực không vui, ta thật sự rất đau lòng a.”

Thu Đào trong lòng không ngừng vui sướng cười to! Cái này gọi là gì? Chính là báo ứng đấy! Ai kêu phu nhân nhà ngươi đáng ghét như vậy, đương nhiên không thể sánh với công tử thiện lương lại động lòng người của ta, Vương gia không cần nàng nữa là quá đúng!

Thu Đào bên này thầm mắng đến vui vẻ, bên kia Quyên Nhi còn nói thêm: “Ta cũng biết phu nhân chúng ta trước kia có điểm ngạo nghễ, kia cũng bởi vì Vương gia luôn phi thường sủng phu nhân, vô luận phu chứ mà kỳ thật nàng cũng thiện lương lắm.”

Thu Đào tự động đối với những lời này bĩu môi dè bỉu cả ngàn lần……

Quyên Nhi vẫn tiếp tục: “Hơn nữa hai ngày trước phu nhân tâm tình suy sụp đã cùng ta tâm sự, vừa nói vừa khóc. Nàng nói đều là vì nàng trước kia được sủng mà kiêu, hiện giờ Vương gia mới có thể không để ý đến nàng. Nàng còn nói Vương gia thích Nhiễm công tử cũng là lẽ thường, dù sao Nhiễm công tử cũng là một người thiện lương hoàn mỹ. Cho nên Vương gia lựa chọn công tử là đúng , nàng không có cái gì oán hận cả.”

Quyên Nhi thở dài một hơi, làm vẻ mặt bất đắc dĩ: “Phu nhân nói nàng hiện tại cái gì cũng không muốn, chỉ cầu Vương gia niệm tình cũ, đừng đem nàng đuổi đi. Phu nhân vốn xuất thân hèn kém, càng không còn họ hàng có thể dựa vào, chỉ cầu Vương gia để nàng tiếp tục ở lại trong vương phủ là tốt rồi, nàng liền không hề có yêu cầu xa vời nào nữa.”

Thu Đào nghe đi nghe lại, tự dưng có điểm mềm lòng. Tứ phu nhân, giống như đúng là có chỗ đáng thương……

“Cho nên, Thu Đào muội muội”, Quyên Nhi đột nhiên giữ chặt tay Thu Đào, đôi mắt nổi lên một tầng hơi nước: “Ta tại đây cầu ngươi ! Hy vọng ngươi ở trước mặt Nhiễm công tử giúp phu nhân nói vài lời, phu nhân đã biết sai rồi, sau này nhất định sẽ không mạo phạm Nhiễm công tử nữa. Nếu có thể, phu nhân hy vọng sau này có thể cùng công tử làm bằng hữu. Nàng là thật tâm muốn cùng Nhiễm công tử làm lành, chính là bởi vì cảm thấy áy náy hổ thẹn với Nhiễm công tử cho nên mới không dám chủ động tìm công tử nói chuyện. Cho nên muội muội ngươi hãy giúp nàng, để Nhiễm công tử cho phu nhân một cơ hội, ta tại đây cầu ngươi muội muội!”

Nói xong, Quyên Nhi đột nhiên quỳ gối trước mặt Thu Đào, dọa Thu Đào nhảy dựng lên, này nếu để cho người khác thấy được, nhất định sẽ nghĩ nàng đang bắt nạt người khác!

Quyên Nhi bối rối hướng bốn phía liếc mắt một cái, may mắn là ngay cả một bóng người đều không có.

“Tỷ tỷ ngươi đây là đang làm cái gì a, mau đứng lên đi, ngươi như vậy ta nhận không nổi!”

Thu Đào đưa tay muốn đỡ Quyên Nhi đứng lên, nàng kia lại giống như đầu gối đã dính vào mặt đất, thế nào cũng không chịu đứng lên.

“Ta đây thật đau lòng cho phu nhân, ta thật sự không muốn thấy phu nhân suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt thêm nữa. Muội muội, ngươi cũng biết chúng ta làm hạ nhân đều là một lòng vì chủ nhân, phu nhân nàng có bộ dáng kia ta thật sự không chịu nổi. Cầu ngươi giúp ta đi, làm cho Nhiễm công tử đồng ý gặp mặt phu nhân một lần để nàng có cơ hội giải hòa với công tử. Nếu muội muội ngươi không đáp ứng, ta sẽ không đứng lên!”

Quyên Nhi khóc lóc kể lể, Thu Đào thấy vậy trong lòng cũng không khỏi xao động.

“Được rồi, ta đáp ứng ngươi là được, ngươi nhanh đứng lên đi.”

Quyên Nhi nín khóc mỉm cười, vội vàng đứng lên kích động cầm tay Thu Đào: “Cám ơn Thu Đào muội muội! Ta thay phu nhân cám ơn ngươi, sau này ta dù phải làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ân tình của muội muội!”

“Tỷ tỷ nói chi vậy, nếu công tử thật có thể cùng Tứ phu nhân làm bằng hữu, giải trừ mọi việc không hay trước kia, vậy ta cũng sẽ cao hứng a!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.