Mọi người đồng loạt nhìn về phía phát ra tiếng nói kia. Là anh, người từng bảo đánh, cũng là anh, người bảo dừng lại. Thật nghĩ không ra, anh làm như vậy là vì sao? Hay vì người con gái này, đã thay đổi được anh, đã thay đổi được tính lãnh huyết vô tình của anh.
_______ta là dãy phân cách soái ca/15 năm trước/_______
Khi anh còn là một cậu bé ăn xin ngoài đường, hằng ngày đối đầu với biết bao đám ăn xin lớn hơn, khoẻ hơn. Từng ngày phải giành lấy miếng ăn để sống. Vì đều ấy, anh đã tạo một lớp vỏ bọc để người khác nhìn vào không thể ức hiếp.
Nhưng là, trẻ con thì làm gì quan tâm cái băng giá của anh. Trong thế giới của người nghèo, họ không quan tâm điều gì ngoài việc sống và kiếm thật nhiều tiền. Chúng thường giành lấy những thứ mà người khác cho anh, chúng đánh anh, mắng anh, ức hiếp anh, bỏ đói anh, thậm chí còn tiểu lên người anh. Cuộc sống đó thật như là địa ngục trần gian đối với anh. Anh muốn thoát khỏi đó, không muốn ngày ngày phải chịu đau đớn nhưng vì là một đứa nhỏ, anh có thể làm gì, ngoài xoè tay ra xin những đồng bạc lẻ… Hay có đôi khi phải giành ăn với con động vật được cho là thấp hèn nhất cái xã hội…
Trong một lần bị đám ăn xin lớn hơn đuổi bắt. Anh chạy trốn nơi một đống rác hôi thối để giữ mạng. Một lúc sau liền có tiếng súng nổ vang lên. Có một đám người mặc đồng phục đen đang đánh nhau. Anh liền nép vào sâu bên trong để họ không thấy mình, sẽ đỡ gây phiền phức.
Nhưng trời thật sự không chiều lòng người, một người thanh niên trẻ tuổi bị bắn vào tay và chân ngã xuống liền nhìn thấy cậu ngồi trong hốc tối. Ánh mắt ông ta vang xin anh, anh cắn răng bất chấp nguy hiểm từ từ lôi ông ta vào trong cùng mình. Vì anh nghĩ, cứu được anh ta, anh ta sẽ cho anh ăn. Anh liền xê dịch vài cái giỏ rác để cả hai không bị phát hiện. Bên ngoài vẫn còn đang đánh nhau quyết liệt, anh nhếch môi khinh thường. Họ đều đã lớn, lại ăn mặc đẹp như vậy mà còn phải đi giành thức ăn, nghĩ vậy anh không còn cảm thấy tủi thân nữa. Bởi vì, không chỉ có riêng mình anh là khổ cực, phải đi giành từng miếng bánh mì khô mà còn có rất nhiều, rất nhiều người cũng như vậy.
Từng hành động, từng nét mặt, từng cái nhếch môi của anh đều thu vào tầm mắt người thanh niên trẻ kia. Mặc dù nơi này có tối, nhưng mắt thì vẫn có thể nhìn thấy rõ.
Cũng vì cuộc ẩu đả diễn ra quá lâu nên anh ngủ thiếp đi trên vai người thanh niên trẻ. Đến khi tỉnh dậy, lại thấy mình đang ở một nơi khác. Một nơi rất rộng lớn, rất xinh đẹp. Ở một nơi, có tiếng chim hót mà anh chưa bao giờ cảm thấy hay như vậy, có tiếng lá xào xạc bay, tiếng lá rơi, tiếng mây trôi thật chậm, và cả những hương thơm nhẹ phảng phất trong gió nữa.
Cánh cửa to lớn kia liền bật mở, hai người đàn ông tiếng vào, theo sau là vài người mặc đồng phục đen đứng nghiêm nghị ở một góc. Anh nhận ra anh thanh niên trẻ hôm qua, kế bên là một người tuổi đã trung niên, nhưng nhìn sao vẫn thấy rất kính trọng ông và nể nang vài phần.
Ông ta nhìn anh qua một lượt rồi gật đầu. Người thanh niên trẻ kia cũng nở nụ cười nhìn anh.
Từ đây cuộc đời anh đã thay đổi.
——-
Cố Mạc: chương này là lịch của ngày, thank you vì các nàng đã ủng hộ truyện của ta trong time qua.