Người hầu đó đã đứng ngay cạnh Mạc Tư Hàn, đưa tay nâng bát canh từ khay lên.
Tịnh Kỳ có phần hoảng sợ, lại chạm ngay ánh mắt của Mạc Tư Đồ đang nhìn. Cô liền không do dư lao tới.
Chính là lúc này!
***
Không gian trong phòng chợt có phần lắng xuống …
Mạc Tư Đồ mở ngắn kéo lấy ra một hộp Cigar, im lặng nhìn Tịnh Kỳ.
Lúc đó thấy cô bé đứng nhìn chăm chăm vào bát canh mang tới cho Tư Hàn, liền phát hiện ra chắc chắn nó có vấn đề. Chỉ không ngờ động thái ban đầu của con bé rất thận trọng, sau đó liền phản ứng mạnh mẽ, phút chốc đem bát súp hất ngược lên tay người hầu, chính là vì muốn mình xem thấy biểu hiện của cô ta.
“Cô bé này thật không tầm thường, khả năng phán đoán cực nhanh nhạy và chính xác”.
“Không nhanh hơn một nhịp, im lặng theo dõi chủ đích của đối phương”.
“Không chậm hơn một giây, liền không để đối phương đưa con mồi vào tầm ngắm”.
Nếu bát súp kia được đặt xuống, cô bé sẽ hoàn toàn không có cơ hội để giao dịch. Vì khi ấy, mọi lí do vạch tội đều vô ích. Trái lại, làm không tốt, còn đem tính mạng cả nhà Triệu Khải ra đặt cược.
Mạc Tư Đồ đưa tay châm điếu thuốc, cho lên miệng hít một hơi.
– 10 năm, Hãy cho cháu được ở lại đây 10 năm, chỉ cần coi cháu như người làm, nếu sau đó Ngài không cần, cháu sẽ tự động rời đi.
Tịnh Kỳ đưa đôi mắt nâu, ánh lên tia sáng kiên định nhìn thẳng vào Mạc Tư Đồ qua làn khói trắng.
– Là vì Tư Hàn đó sao?
Mạc Tư Đồ tiếp tục hít vào một hơi, chắc lúc đó sợ tên kia bị thương, liền không ngại bản thân có thể cũng gặp nguy hiểm mà che chắn cho nó.
– Vâng! Là vừa gặp liền không muốn rời.
“Khụ…khụ.u…”
Mạc Tư Đồ nghe thấy vậy nhất thời bị khói thuốc làm cho sặc sụa, liền đỏ mặt ho lên mấy tiếng, không ngờ tới con nhóc này lại trực tiếp thừa nhận. Thật là nội tâm mạnh mẽ bên trong trái ngược hẳn với vẻ xinh đẹp, thanh thoát bên ngoài.
– Có mục đích rõ ràng, rất tốt!
Mạc Tư Đồ vội uống ngụm trà ngữ khí có phần khen ngợi.
– Vậy cháu coi như là Ngài đã đồng ý, một tuần sau hãy cho người tới đón cháu.
Tịnh Kỳ vui mừng nở một nụ cười tươi.
– Cái tay cẩn thận, không chừng sau này sẽ để lại sẹo.
Mạc Tư Đồ dụi điếu thuốc vào gạt tàn căn dặn.
Tịnh Kỳ nhìn vào vết bỏng trên cổ tay bé nhỏ, rồi ngẩng đầu nhìn Mặc Tư Đồ mĩm cười
– vâng ạ!
***
Mạc Tư Đồ rời khỏi chiếc ghế bành, đứng bên cửa sổ trầm mặc nhìn xuống dưới. Bổng ông giật mình hoảng hốt khi thấy Mặc Tư Hàn từ ngoài cổng bước vào.
– Thôi chết! Mình quên chưa nói với nó, không chừng thấy con bé, nó liền đá ra khỏi cửa mất.
Mạc Tư Đồ cuống cuồng chạy xuống phía dưới, không thèm để ý đến hình tượng của bản thân. Sau gần 2 giờ đấu khẩu, nghị lượng, thuyết phục và năn nỉ thì Mạc Tư Hàn cũng đồng ý cho Tịnh Kỳ ở lại.
Hắn buộc cô không được tiếp xúc với người nhà Mạc gia, đặc biệt là hắn. Chỉ làm công việc của một người làm. Nếu phát hiện có ý đồ xấu liền lập tức tống cổ ra ngoài. Hắn không hiểu tại sao cha hắn lại có thể đồng ý để con nhỏ quái dị, độc ác kia ở lại Mạc gia những 10 năm.
Về phần Mặc Tư Đồ cũng đã hứa với Tịnh Kỳ sẽ không được nói lí do cuộc giao dịch ra cho bất kì ai, nhất là với Tư Hàn. Nên nhìn Tư Hàn lúc nào cũng ác cảm với Tịnh Kỳ ông liền cảm thấy rất khó chịu.
– Người làm ư? Mạc gia chỉ thiếu con dâu, không thiếu người làm.
—————-
Mạc Tư Hàn từ sảnh chính đi ra thấy Tịnh Kỳ và Tư Nguyệt đang chụm đầu to nhỏ bên hồ nước liền bước tới giận giữ quát:
-Tư Nguyệt, từ khi nào em qua lại với con nhỏ này?
Tư Nguyệt là đứa em gái kém hắn 7 tuổi, từ nhỏ đã thiếu tình cảm của mẹ nên hắn rất mực quan tâm đứa em này. Tư Nguyệt có chút giật mình, ngẩng đầu lên nhìn Mạc Tư Hàn nói:
– Anh hai, là lần sinh nhật anh đó, với lại chị ấy tên Tịnh Kỳ không phải là con nhỏ.
– Ai cho phép cô lại gần Tư Nguyệt, mau tránh xa con bé ra.
Mạc Tư Hàn chuyển hướng, quay sang quát nạt Tịnh Kỳ, cô nhẹ nhàng đứng dậy, vén lại tóc tiến đến gần Mạc Tư Hàn.
– Tại sao?
Mạc Tư Hàn thoáng chút đỏ mặt lùi về sau một bước.
– Vì tôi ghét cô.
– Vì sao ghét em?
– Vì cô không biết tự trọng.
– Là tại lần đó em nhìn anh sao?
– Vì cô là một đứa trẻ độc ác.
– Lí do?
– Tối đó, chính mắt tôi thấy….
“Tiểu Nguyệt đang ở đây, không thể nói chính cô ta là người đã giết chết Lyly được, nếu biết con bé sẽ đau lòng cỡ nào, thà để con bé nghĩ rằng Lyly đã bỏ đi còn hơn”.
Tối hôm đó sau khi bữa tiệc kết thúc, hắn liền đi tìm Tiểu Nguyệt an ủi con bé, ngờ đâu con bé không chịu ra khỏi phòng, chỉ bảo không cần tìm Lyly nữa.
Về sau nuôi một con mèo khác là được.
– Tóm lại, về sau không được đến gần Tiểu Nguyệt và tôi.
– Em không muốn.
Cả Tư Nguyệt và Tịnh Kỳ đều đồng thanh nói.
– Rồi em sẽ thấy, con bé này nham hiểm như thế nào, trước sau gì anh cũng tống cổ nó đi.
Mạc Tư Hàn nhấn mạnh từng chữ đe doạ, rồi lạnh lùng quay người bước đi.