“A……” Lâm Khả Tâm không tin trừng to mắt, tên tiểu nhân Tư Đồ Viêm này cư nhiên lại trộm ôm cô ~
Ly nước rơi trên mặt đất nhưng anh không cố hơn, dùng lưỡi mở môi của Lâm Khả Tâm ra, vì thế nước trong miệng của cô liền chảy vào miệng của anh, sau một lúc, anh buông lỏng đôi môi của cô ra – “Này quả nhiên không có vấn đề, và rất ngọt nha”.
Tư Đồ Viêm vừa nói vừa nở nụ cười xấu xa nhìn Lâm Khả Tâm, thuận tiện liếm môi mình một chút, động tác liên tục lưu loát làm cho Lâm Khả Tâm trong nháy mắt mặt đỏ bừng, tuy rằng biết anh đùa giỡn nhưng cô vẫn không thể không thừa nhận nụ cười xấu xa và khuôn mặt trương suất rất có mị lực ~
Ý thực được tính mê trai nổi dậy, Lâm Khả Tâm có chút thẹn thùng muốn xoay người nhưng anh lại một phen nắm trụ làm cô cúi thân mình.
“Đừng đi, tôi uống còn chưa đủ.” Tư Đồ Viêm nói xong liền hôn lên đôi môi mềm mại của Lâm Khả Tâm, anh hờ hợt ôn nhu đùa giỡn đuổi bắt.
“A…”
Lâm Khả Tâm vươn tay định đẩy anh ra nhưng lực của anh so với cô còn mạnh hơn nên dù có đẩy nửa ngày cũng không thành công, không chỉ thế mà sự phản kháng của cô làm cho anh không vui, vì trừng phạt cô nên anh cắm một ngụm lên môi của cô..
“Đau quá ——” Lâm Khả Tâm có cảm giác máu chảy ra, hương vị máu tươi càng kích thích Tư Đồ Viêm, nên anh hôn càng lúc càng cuồng nhiệt, mãnh liệt, làm cho cô sắp thở không xong..
Không biết qua bao lâu anh mới buông đôi môi của Lâm Khả Tâm ra, mà Lâm Khả Tâm thì không ngừng thở dốc, nghĩ vừa rồi anh hôn làm cô sắp ngạt thở chết..
” Tư Đồ Viêm, anh rất đê tiện” Đợi cho đến khi Lâm Khả Tâm tỉnh lại điều đầu tiên là mắng anh
“Tôi đê tiện? Vậy còn cô? Không tuân thủ theo bản hợp đồng thì sao?”
“Tôi thế nào lại không tuân theo?” Lâm Khả Tâm khó hiểu vì sự chỉ trích của Tư Đồ Viêm
“Nói vậy chắc cô đã xem qua bản hợp đồng? Trong hợp đồng có ghi cô không được phép nói chuyện của chúng ta cho người ngoài nghe, lại càng không được cấu kết cùng người đàn ông khác, chẳng lẽ cô quên rồi?” Tư Đồ Viêm nhìn Lâm Khả Tâm, con ngươi tàn nhẫn làm cho cô cảm thấy ớn lạnh
Nhưng Lâm Khả Tâm tự nhận chính mình không sợ bóng dáng ác tà nên trong lòng có cổ dũng khí lan ra: ” Tư Đồ Viêm, anh không cần nói xấu tôi, tôi nhớ tôi cũng không có qui phạm hai điều đó.”
“A, thật không?” Tư Đồ Viêm nheo con mắt lại nhìn Lâm Khả Tâm
“Cô tưởng tôi không biết sao? Nếu như vừa rồi tôi không kêu cô đi lấy nước, phỏng chừng cô đã nói chuyện hợp đồng cho Đại Vĩ nghe?”
Bị Tư Đồ Viêm nói trúng tim đen, nhất thời Lâm Khả Tâm á khẩu, vốn cô nghĩ anh thật muốn uống nước, nào ngờ anh nhắc nhở chính cô đừng đi nói lung tung