Ác Ma Song Bào Thai

Chương 9: Thương lượng



Editor: Du Bình

Trong phòng, Ám Vân cùng Ám Vũ nằm ở trên giường, phủ chăn kín người, nhỏ giọng nói chuyện với nhau…

“Ca? Sao vậy? Anh phát hiện được cái gì sao?” Ám Vân âm nho nhỏ hỏi.

“Hôm nay chỉ là hai tên nhãi nhép đến tìm, nhưng thật ra cũng có chút thu hoạch. Hắn nói lão bản thuê bọn hắn mang họ Lâm!” Ám Vũ đem những gì mà tên mập chiều nay bị mình đuổi bắt khai đại khái nói qua.

“Họ Lâm?! Chẳng lẽ là hắn?!” Ám Vân không cẩn thận hô lên, sau đó lại vội vàng dò xét xem baba có phát hiện hay không.

“Nói nhỏ một chút! Cái anh lo lắng chính là hắn ta sẽ tìm đến baba gây phiền phức!” Ám Vũ nhắc nhở em, rồi mang nỗi lo lắng nhất của mình nói ra.

“Đúng là điều đáng lo…” Đây là nỗi buồn bực duy nhất của chúng, trước đây đã không suy nghĩ thấu đáo.

“Để qua một thời gian nữa, nếu chúng ta quả thật không thể làm được… vậy cũng chỉ có thể ly khai…” Nói thật, cả hai đều không muốn rời đi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên chúng thích một người mà…

“Cũng chỉ có thể như vậy…” Ám Vân mang biểu tình bi thương, vùi đầu vào sâu trong chăn.

“Ừ… Nhưng đừng nghĩ nhiều quá, chuyện tương lai nói sau… Giờ mau ngủ đi…” Ám Vũ ôm chặt đệ đệ, nghĩ thầm: hi vọng mọi chuyện sẽ tốt lành, hai huynh đệ họ còn muốn được cùng Nhưng baba ở chung một chỗ…

Tập đoàn Lâm thị, là công ty nổi tiếng thứ hai toàn cầu. Có được trên hơn trăm trụ sở phân bố ở khắp các nơi trên thế giới. Chỉ cần chủ tịch phân phó một tiếng, ngay cả bộ trưởng của chính phủ cũng sẽ phải nhìn sắc mặt y mà làm việc. Y chính là một kẻ không thể trêu vào được. Vị chủ tịch, Lâm Kiệt, tuổi chưa đến bốn mươi, anh tuấn cương nghị, lại mang chút mị lực của người đàn ông từng trải, tuổi còn trẻ đã tiếp nhận sản nghiệp của gia tộc. Dùng hết mọi thủ đoạn khuếch trương thế lực, hiện tại đã thành danh.

Lúc này người đó đang ở tổng công ty bàn bạc công việc

“Xử lý chuyện kia thế nào rồi?” Lâm Kiệt mở miệng hỏi thư ký bên cạnh.

“Vâng, theo phân phó cử ngài tôi đã tuỳ tiện đi dò xét năng lực của chúng. Kết quả báo cáo rằng Ám Vũ có biểu hiện, năng lực ứng biến và thân thủ không tệ!” Thư ký riêng của y thực chuyên nghiệp báo cáo.

“Vậy sao?” Không hổ là con của Ám Lôi. Bất quá y không thể buông tha hai đứa chúng, dù sao cũng là vì chúng nó đã phá huỷ đại sự của y. Nghĩ đến đó, trong mắt Lâm Kiệt liền hiện lên một tia hung ác cùng… oán hận.

“Thưa chủ tịch, căn cứ vào báo cáo vừa được bổ sung. Cặp song sinh hiện tại đang ở nhờ nhà một gã tên là Tiêu Tử Nhưng. Theo điều tra thân thế, Tiêu Tử Nhưng không có họ hàng thân thích, còn đang làm quản lý tại một nhà xưởng. Ngoài ra còn làm thêm rất nhiều việc khác không cố định!” Thư ký bổ sung thêm.

“Tiêu Tử Nhưng phải không? Chắc chắn y là một người rất tốt thì mới có thể tuỳ tiện nhặt hai đứa trẻ ngoài đường về mà chiếu cố. Chỉ có trách vận xui xẻo, vừa vặn nhặt được hai đứa tiểu quỷ. Giờ cậu mau cho người cung cấp cho tôi một bức ảnh chân dung của Tiêu Tử Nhưng, còn nếu có chuyện gì nữa thì nhanh báo lại cho tôi!” Lâm Kiệt mặt không biến sắc hạ lệnh cho thư ký.

“Vâng! Tôi đã rõ thưa chủ tịch! Tôi xin phép đi làm việc!” Thư ký lui đi hoàn thành nhiệm vụ.

“Hừ! Ám Lôi! Tôi sẽ cho ông hối hận vì lựa chọn trước đây của mình!” Lâm Kiệt hiện ra biểu tình dữ tợn, gương mặt anh tuấn mang thêm một tầng phất hận.

Sáng sớm tỉnh lại, Tiêu Tử Nhưng vội vàng chuẩn bị bữa sáng để nhanh chóng đi làm.

Chưa qua bữa sáng được bao lâu thì trời đã vội vàng tối. Làm xong công việc chỗ làm, nghĩ đến về nhà sẽ được ăn bữa cơm nóng hôi hổi, còn có hai đứa con trai mang bộ mặt tươi cười đón mình. Đại thúc hận không thể biến ra cửa nhà ngay trước mắt mình.

Nhưng người tính không bằng trời tính, đại thúc đang bình yên đi trên con đường về nhà thì lại dính phải một hoạt cảnh mà chỉ có trong phim truyền hình trên TV. Mà không may hơn, đại thúc lại chính là nhân vật chính!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.