Lễ Tình nhân sắp đến, Liêu Thần trở nên tất bật không ngừng, dù sao đây cũng là dịp tốt để kiếm bộn tiền. Có điều, không biết là do trùng hợp hay sao, đối diện với cửa hàng hoa Thần Vũ lại có thêm một cửa hàng hoa nữa mới mở, nhưng quy mô thì lớn hơn nhiều. Hôm khai trương, cửa hàng kia đã bày ra một màn quảng bá đến là hoành tráng. Họ thuê một dàn các em gái xinh tươi đứng bán hàng, còn thêm mấy mấy người đứng phát quà và tờ rơi cho người đi đường, Liêu Thần thấy thế thì rất không phục, quyết định tung ra chiến lược ma-kẹt-ting huyền thoại —— Cho ác ma đại nhân mặc đồ hóa trang gấu trúc đứng phát tờ rơi.
Vì vậy, ác ma đại nhân đành phải khoác bộ đồ hóa trang bằng bông to sụ lại kín mít lên người, biến thành gấu trúc mặt ngốc. Dù sao công việc của hắn cũng không mấy nặng nhọc, chỉ việc đi hết một vòng phố chợ, gặp người nào thì lại rút tờ rơi dúi vào tay người ta là được rồi.
Chủ hàng hoa kia khi được chứng kiến ác ma đại nhân ver.Gấu trúc thì tỏ ra rất không vừa ý, vậy nên quay về sai mấy thằng nhỏ trong nhà chạy ra kiếm cớ chèn ép ác ma đại nhân, miễn sao khiến hắn không thể đứng đó làm trò nữa là được. Thế là mấy thằng nhỏ chạy đi chèn ép ác ma đại nhân theo đúng nghĩa đen luôn – giả bộ đùa nghịch rồi đẩy cho hắn ngã dúi ngã dụi.
Ác ma gấu trúc bị người ta đẩy ngã lăn ra bãi cỏ, chân tay quơ quào dậy không nổi a. Nhìn thằng nhỏ đang ôm bụng cười ngặt nghẽo, ác ma gấu trúc nổi điên. Hắn bật người đứng dậy, sau đó nhảy lên, song phi vào mông thằng bé. Thằng nhỏ bị đạp một cái ngã ngồi xuống đất, vừa ngẩng đầu lên nhìn liền sợ đến ngây người, quay sang gào lên với bà mẹ, “Kungfu Panda !!!!”
Cứ như vậy, ác ma gấu trúc ‘hỗn chiến’ một trận tới tận trưa, đánh cho những người kia bò lê bò càng, không những thế còn giành được thế độc quyền quảng cáo ở khu phố chợ, cứ như vậy mà thuận lợi phát hết đống tờ rơi. Mấy người đi đường cứ tưởng đây là mánh lới quảng cáo kiểu mới, lại thấy con gấu trúc bông giống như trên phim hoạt hình đang say sưa đánh võ, vậy là kéo nhau bu lại xem, còn vỗ tay cổ vũ ầm ĩ. Xong việc, ác ma đại nhân cởi bỏ ‘lốt gấu’ quay về cửa hàng, thấy Liêu Thần bên này buôn bán cũng rất khá, không hổ là ngày Lễ Tình nhân, mức tiêu thụ hàng cao gấp mấy lần ngày thường luôn. Liêu Thần cầm tiền trên tay vừa đếm vừa cười không khép nổi miệng.
Đến giữa trưa, Liêu Thần hiếm khi mới có dịp hùng hồn nói với ác ma đại nhân, “Trưa nay tôi mời anh đi ăn cơm tiệm.”
“Không phải ăn cơm hộp nữa sao ? Đúng là trời sắp đổ mưa lớn a.” Ác ma đại nhân cười đùa.
Liêu Thần hừ một tiếng, treo tấm biển [Tạm nghỉ trưa] trước cửa, sau đó dẫn ác ma đại nhân đến quán ăn nhỏ ở cuối phố. Thật ra suốt một tháng nay, chỉ vì kế hoạch tiết kiệm chi tiêu của Liêu Thần mà hai người bọn họ ngày nào cũng nhai rau cho qua bữa, muốn có một đĩa thức ăn mặn cũng hiếm hoi. Ác ma đại nhân cũng vì vậy mà mỗi lần ra ngoài đưa hàng đều lén lút đi ăn tiệm, bao nhiêu tiền riêng kiếm được cũng toàn đổ vào mấy quán ven đường như vậy chứ đâu.
Với một kẻ luôn đề cao tinh thần ‘tăng xin giảm mua’ như Liêu Thần, đừng nói là ra quán sẽ được ăn một bữa thịnh soạn, ngay cả lúc gọi món, y cũng chỉ chọn toàn những thứ rẻ tiền, dễ ăn lại nhiều dinh dưỡng như khoai tây, cà rốt gì đó mà thôi.
“Liêu tổng này, có khi nào vào một ngày đẹp trời, ngài sẽ sai tôi ra chợ nhặt rau củ người ta bỏ đi để về làm cơm hay không ?” Quân Tư Vũ châm chọc nói.
“Mấy thứ thịt cá hiện nay không nên ăn nhiều, toàn là tẩm ướp chất bảo quản kích thích đủ thứ. Ăn rau vừa an toàn sạch sẽ lại đủ chất, quan trọng nhất là rất rẻ a.” Liêu Thần trả lại thực đơn cho người bán hàng, không chút hoang mang vì tính tiết kiệm của mình mà giải thích.
“Là do ngài keo kiệt mới vậy đó.” Ác ma đại nhân nói thẳng.
“Ai nói tôi keo kiệt ? Tôi keo kiệt mà còn giúp anh trả tiền thuê nhà sao ? Anh có biết giá tiền nhà ở thành phố này cao tới mức nào không ?” Liêu Thần lập tức bác bỏ.
“Liêu tổng, chúng ta mở hàng đã gần một tháng rồi, cũng phải có ngày nghỉ chứ. Ngày nào cũng chạy qua chạy lại từ nhà trọ tới cửa hàng, tôi sắp mệt chết rồi.” Ác ma đại nhân vẻ mặt uể oải nằm dài ra bàn.
“Ờ, vậy thứ Sáu này tạm nghỉ một ngày, tiện thể đi xem mấy cái salon ô tô.” Liêu Thần vẫn cảm thấy tiếc nuối cái xe cũ đã bị người ta đánh nổ, lại phải mua thêm cái mới rồi.
“Được rồi, tùy ngài, còn tôi muốn đi mua máy tính.” Ác ma đại nhân nói.
“Sao anh cả ngày chỉ biết nghĩ ra cách tiêu tiền vậy hả.” Liêu Thần thở dài, móc ví ra đếm tiền, “Chọn cái có cấu hình với nhãn hiệu như cái cũ ấy, miễn sao rẻ tiền là được rồi. Giờ tôi tạm ứng trước cho anh ba ngàn, sau này trừ dần vào lương tháng đó.” Vậy là tiền lãi ngày hôm nay giao cả vào tay ác ma đại nhân. “Nhớ giữ cho kĩ, đừng làm rơi a !”
“Liêu tổng, xem ra con người ngài cũng không tệ nha.” Quân Tư Vũ cảm động nhìn Liêu Thần, nghẹn ngào nói.
“Hứ, giờ còn nói được câu này. Trước kia hẳn là đã mắng thầm tôi rất nhiều lần đi —————— Lát nữa tranh thủ đi mua, đợi đến khi hàng hoa đóng cửa thì người ta cũng dọn hàng mất rồi. Lẽ ra tiền này phải gửi vào ngân hàng mới đúng, giữ ở bên ngoài thật không an tâm chút nào.” Liêu Thần dặn dò.
“Được rồi.” Ác ma đại nhân cất tiền vào trong túi, ngay cả cơm cũng không ăn, đứng dậy nói, “Bây giờ tôi đi mua luôn.”
“Có cần vội vàng như vậy không ? Cơm nước xong xuôi rồi đi mua cũng không muộn.” Liêu Thần nói.
“Không cần.” Ác ma đại nhân kích động chạy thẳng một mạch.
“Sao hành động cứ như trẻ con vậy hả ? Sớm biết vậy tôi đã gọi ít thức ăn. Chậc, đem thức ăn gói về làm cơm tối cũng được.” Liêu Thần nghĩ thầm, sau đó một mình một bàn vừa ngồi ăn vừa tính toán chi tiêu hàng ngày.
****************************
Ác ma đại nhân hấp tấp chạy về cửa hàng, dắt xe đạp điện phóng thẳng một mạch tới cửa hàng điện tử, rất nhanh sau đó đã ôm về một cái notebook. Lúc hắn hớn hở quay về lại phát hiện ra trước cửa hàng đang có một đám người tụ tập vây quanh, mà xem ra bọn họ đều không phải là khách mua hoa.
“Xảy ra chuyện gì vậy ?” Ác ma đại nhân ôm máy tính, từ trong đám người chen chúc đi vào, chỉ thấy cửa hàng hoa vốn sạch sẽ gọn gàng giờ chỉ còn là một đống đổ nát hỗn độn. Cửa kính bị đập vỡ, giàn hoa cũng bị đạp đổ, mấy bó hoa vương vãi trên mặt đất, thậm chí còn bị ném ra ngoài cửa. Mà Liêu Thần đang đứng giữa nhà nhìn chăm chăm mọi thứ, im lặng không nói.
“Sao lại xảy ra chuyện này ?” Quân Tư Vũ kéo tay Liêu Thần hỏi han.
“Không biết ……Giữa trưa quay về đã thấy như vậy ……Là có người làm chuyện này ……” Liêu Thần mặt xám như màu đất, rõ ràng là đang cố gắng kìm nén cơn giận cùng cảm giác chán nản trong lòng.
“Không lẽ là do người của cửa hàng hoa đối diện làm ?” Quân Tư Vũ hỏi.
“Không có chứng cớ thì đừng vội kết luận.” Liêu Thần lắc đầu.
Ác ma đại nhân khẽ cắn môi nhìn về phía cửa hàng hoa bên kia đường, thấy gã chủ hàng đang ôm tay nhìn sang, trên mặt còn treo nụ cười hả hê không che giấu. Chuyện này ắt hẳn tám phần là có gã nhúng tay vào.
“Chắc chắn phải có người chứng kiến chứ !”
“Vô ích, chủ quán bên đó là người có thế lực, hôm nhà đó khai trương, mọi người đều mang phong bao phong bì đút lót cho họ, chỉ có chúng ta không đi. Chuyện hôm nay dù có người nhìn thấy thì cũng không có ai dám lên tiếng để chuốc phiền phức vào người đâu.” Liêu Thần dứt lời liền trầm mặc ngồi xuống ghế.
Quân Tư Vũ thở dài, quay sang giải tán đám người hiếu kì ngoài cửa, “Nhìn cái gì nữa ? Mọi người mau về đi ! Hôm nay cửa hàng tạm nghỉ !” Ác ma đại nhân vừa nói vừa kéo cửa cuốn sập xuống, trong nhà chỉ còn lại hắn và Liêu Thần.
“Liêu tổng, đừng buồn, cho dù bọn chúng đập phá cửa hàng, chúng ta vẫn có thể dựng lại được. Giờ để tôi đi dọn dẹp. Ngài yên tâm, có tôi ở đây, từ nay về sau sẽ không để cho bọn chúng làm càn nữa.” Quân Tư Vũ vỗ vai Liêu Thần, nhẹ nhàng an ủi.
“Tôi chỉ là không cam lòng thôi.” Liêu Thần cúi thấp đầu, đưa tay dụi mắt vài cái, sau đó ngẩng đầu dứt khoát nói, “Chỉ có chuyện nhỏ này sao có thể đánh gục được tôi ! Tôi tuyệt đối không để cho đám người kia chèn ép thêm nữa ! Tư Vũ, chúng ta mau dọn dẹp rồi mở hàng, tiếp tục kinh doanh !”
Liêu Thần rốt cục cũng bình tĩnh, quyết tâm lại hừng hực cháy lên. Nói ra cũng thật lạ, rõ ràng vừa rồi y còn cảm thấy chán nản đến mức muốn buông xuôi, vậy mà sau khi thấy Quân Tư Vũ về, mọi chuyện lại chuyển biến nhanh chóng, gánh nặng trên vai cũng nhẹ đi không ít. Đây là vì có bạn bè bên cạnh nên dễ dàng vượt qua khó khăn sao ?
Hai người mải mê dọn dẹp, đến gần cuối giờ chiều thì cửa hàng đã lại tươm tất như cũ, mấy giàn gỗ treo cũng đã được Quân Tư Vũ sửa lại trông hệt như mới. Hai người đứng trước cửa nhìn lại thành quả của mình, mỉm cười. Bên kia đường, ông chủ cửa hàng hoa ‘Hoàng tử bé’ nhìn thấy hai người đứng sóng vai nói cười hỉ hả thì vô cùng tức giận. Mới buổi sáng còn sai người tới đập phá cửa hàng của Liêu Thần, vậy mà buổi chiều đã thấy hai người bọn họ dọn dẹp xong xuôi, còn tràn trề tự tin mở lại cửa hàng, gã tỏ ra ghen tức cũng là điều dễ hiểu.
Mà nói đến ông chủ cửa hàng hoa ‘Hoàng tử bé’, thực ra cũng chỉ là một tên nhóc con mười bảy tuổi, theo học trường cao trung được một thời gian thì bỏ dở. Dù sao gia đình gã cũng thuộc dạng có tiền, lại có bà mẹ quen thói chiều con, vậy nên bà ta đã bỏ tiền ra xây dựng một cửa hàng hoa thật lớn, cho gã đứng tên làm chủ. Hôm khai trương, thấy cửa hàng Thần Vũ ở đối diện làm ăn phát đạt, gom hết khách hàng về bên đó, ông bố của gã đã tức tốc sai mấy ‘thằng đệ’ tới kiếm cớ gây sự, lại thêm bà mẹ cũng không chịu kém cạnh mà thuê người tới đập phá cửa hàng nhà người ta.
Cho dù cả hai người có gây sức ép bao nhiêu, bọn Liêu Thần vẫn nhất quyết không bỏ cuộc, như vậy lại càng chọc tức gã chủ hàng. Gã tức tốc bấm điện thoại mách mẹ, “Mẹ, bọn người bên cửa hàng hoa Thần Vũ kia bị giáo huấn như vậy mà vẫn không sợ, làm sao bây giờ ?”
“Cục cưng của mẹ, con ngoan, để mẹ nghĩ cách.” Bà mẹ ngọt ngào dỗ con qua điện thoại, sau đó hỏi, “Con yêu, chuyện bên đó cứ để mẹ dọn dẹp hết cho, con ăn cơm chưa ? Tối nay cùng mẹ đi ăn nhà hàng nha, để mẹ đánh xe qua đón con !”
Vì vậy, âm mưu đạp đổ cửa hàng hoa Thần Vũ lại một lần nữa được triển khai.
*********************************
Hết một ngày làm việc, Quân Tư Vũ lấy xe đạp điện chở Liêu Thần về nhà. Liêu Thần hôm này đã phải dọn dẹp đến mệt nhoài, cả người ướt đẫm mồ hôi, y kéo tay áo Quân Tư Vũ, nói, “Bây giờ về nhà tắm rửa lại phải ra nhà tắm chung, lỡ vướng giờ sinh hoạt của mọi người thì thật phiền phức. Hay hôm nay chúng ta ra nhà tắm công cộng đi.”
Quân Tư Vũ gật gù, “Vậy cũng tốt, giờ đã muộn rồi, nhà tắm công cộng chắc không còn nhiều người, hơn nữa nhà tắm ở đầu phố kia 11 giờ mới đóng cửa, chúng ta tới đó vẫn kịp a.”
Liêu Thần nhanh chóng chuẩn bị dụng cụ tắm bỏ vào trong chậu nhựa, sau đó cùng Quân Tư Vũ thẳng tiến đến nhà tắm ở đầu phố.
Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên Liêu Thần cùng Quân Tư Vũ tắm chung, tuy rằng trước đó đã từng nhìn qua, nhưng lúc đó ác ma đại nhân đã tắm xong rồi, không tính. Nhớ lại đêm ở khách sạn đã nhìn thấy nửa người trên của ác ma đại nhân, sau đó lại kích động đến mức để xảy ra chuyện đáng xấu hổ kia, Liêu Thần mặt mũi liền đỏ lên, cúi gằm mặt chậm rãi bước về phía trước.