Ác Ma Ca Ca

Chương 33: Rất nhẹ



Có phải mình nghe lầm hay không?

Tạ Thư Dật thấy cô cứ đứng đó động cũng không thèm động một chút, lông mày lại nhăn tít, hắn đi nhanh trở về, đến trước mặt Tạ Hải Nhạc, sau đó xoay người chín mươi độ về phía trước.

Leo lên lưng tôi, nhanh chút!” Hắn quay đầu lại mất kiên nhẫn kêu Hải Nhạc.

“Nhưng mà…” Hải Nhạc ấp úng.

Cõng cô? Còn rất xa lận đó.

“Nhanh chút!” Tạ Thư Dật cau mày.

Hải Nhạc vội vàng trèo lên lưng hắn.

Ôm cổ tôi!” Hắn vẫn hung hăng kêu như cũ.

“Nha.” Hải Nhạc vươn tay, ôm cổ của hắn lại.

Tạ Thư Dật dùng sức một cái, cõng cô lên, sau đó vững vàng đi về phía trước.

Ghé vào trên tấm lưng rộng lớn của hắn, Hải Nhạc nghe được tiếng tim đập thùng thùng của tớ, nhanh như vậy, loạn như vậy.

Nghe được hơi thở nam tính trên người hắn truyền đến, có loại cảm giác giống như đang say tự nhiên dâng lên trong lòng Hải Nhạc, cô không nhịn được cũng tựa đầu dán trên lưng hắn, thân mình Tạ Thư Dật cứng lại, cứ như vậy vài giây đồng hồ, hắn lai tiếp tục bước về phía trước.

Trong một khoảng thời gian ngắn, hai người đều chẳng hé răng, cứ yên lặng như vậy mà đi.

Rất nhanh, Hải Nhạc cảm thấy nhiệt độ trên người Tạ Thư Dật càng ngày càng lên cao.

“Tôi rất nặng sao?” Cô thật cẩn thận hỏi.

Rất nhẹ!” Tạ Thư Dật lớn tiếng nói.

“Nhưng mà… tôi thấy hình như anh đang rất cố hết sức.” Hải Nhạc nói.

“Ngu ngốc, cô nhẹ như thế tôi cũng đã phải cố hết sức một chút, lớn thế này, nhưng đây lại là lần đầu tiên tôi cõng một người, cô cho là ai cũng có thể bò lên trên lưng tôi a?” Tạ Thư Dật nói.

Hải Nhạc nghe hắn nói như vậy, trong tim đột nhiên trào ra một loại cảm giác không hiểu được, có điểm ngọt ngào, có điểm ê ẩm, chan chát, làm cho cô lại muốn khóc, bàn tay ôm cổ hắn, theo bản năng càng siết chặt.

“Này, tôi sẽ bị cô ghìm chết!” Tạ Thư Dật khàn khàn mở miệng, mặc dù có chút hung, nhưng Hải Nhạc vẫn nghe ra được nét mềm mại trong đó, đột nhiên, nước mắt cứ thế mà chảy xuống.

Nước mắt của cô lướt qua hai gò má, nhỏ trên làn áo sơ mi mỏng của Tạ Thư Dật, nhanh chóng thấm ướt áo hắn.

Tạ Thư Dật cảm nhận được một mảnh ướt sau lưng, hắn đi có chút chậm lại.

“Cô rất khó chịu sao?” Hắn đột nhiên rầu rĩ hỏi.

“Không.” Hải Nhạc giơ một bàn tay lên, xoa xoa nước mắt thật nhanh, trong lòng đã thầm mắng mình, hắn chỉ thoáng đối xử với cô tốt một chút, vậy mà cô đã cảm động đến rơi nước mắt, thật là vô dụng.

“Nga, vậy cô…” Tạ Thư Dật nói đến một nửa, đột nhiên ngậm miệng.

Hai người lại tiếp tục trầm mặc.

Cuối cùng, Hải Nhạc nghe được tiếng thở dốc rất nhỏ của hắn, mà áo sơ mi của hắn dần dần cũng bị ướt mồ hôi.

Trong lòng cô cảm thấy lo lắng, nói: “Thả tôi xuống, tôi đỡ hơn nhiều, tự mình đi được.”

“Cô đi quá chậm, tôi cũng lười chờ cô, tôi thà cõng cô còn tốt hơn để cô cứ đi chậm như rùa!” Tạ Thư Dật nói.

“Nhưng mà, anh sẽ rất mệt.” Hải Nhạc nói.

“Tôi đã nói, cô rất nhẹ, tôi không mệt! Đừng nói chuyện linh tinh nữa! Lãng phí sức lực của tôi! Nói nữa, tôi sẽ quăng cô xuống đất đó!” Tạ Thư Dật quay đầu thưởng Hải Nhạc một ánh mắt cảnh cáo bự chảng.

“Nha.” Hải Nhạc ngoan ngoãn ngậm miệng, bảo cô đừng nói chuyện, tại sao lại là lãng phí sức lực của hắn chứ? Còn uy hiếp sẽ quăngcô trên mặt đất nữa, quái nhân!

Hai người khó khăn cuối cùng cũng tới dưới chân núi, toàn thân Tạ Thư Dật đã sớm mồ hôi đầm đìa, trong lòng Hải Nhạc rất áy náy, kháng nghị muốn hắn buông cô xuống, nhưng mà, hắn chính là không thèm lên tiếng, đến dưới chân núi, hắn rốt cục buông Hải Nhạc, đi đến bãi đỗ xe chạy xe ra, Hải Nhạc lên xe, xe xuất phát lên đường trở về nội thành.

Tạ Thư Dật cũng không mang Hải Nhạc trực tiếp về nhà, hắn lái xe đến một bệnh viện, cương quyết để Hải Nhạc ở bệnh viện ở hai ngày, hại mẹ Hải Nhạc nghĩ con gái bị làm sao, khi biết được vậy mà Hải Nhạc thiếu chút nữa bị chết đuối, sợ muốn chết, khi biết được là Thư Dật đã cứu Hải Nhạc lên, bà gần như cảm động đến rơi nước mắt.

“Thư Dật, thật may là có con ở đấy, bằng không, Hải Nhạc cứ như vậy…” Mẹ Hải Nhạc khóc lên.

“Ai da, Hải Nhạc không phải là rất tốt nha, có Thư Dật ca ca này làm thần hộ mệnh của nó, nó thế nào cũng sẽ không có việc gì đâu.” Tạ ba ba nhanh chóng an ủi ái thê.

“Thư Dật, con bơi lội rất giỏi, con dạy em bơi lội đi, một lần hai lần đều cứ như vầy, trái tim của dì sẽ bị nó dọa đứng.” Mẹ Hải Nhạc vừa lau nước mắt vừa nói với Thư Dật.

“Đúng a, Thư Dật, con dạy em bơi lội, về sau lại ném nó vào nước, cũng không sợ.” Tạ ba ba đứng một bên nói.

“Không, con sợ nước, con không cần phải học!” Hải Nhạc bây giờ có một nỗi sợ hãi với nước không hiểu được.

Tạ Thư Dật liếc cô một cái, nói: “Có người không muốn học, con cũng không có cách nào.”

“Hải Nhạc, không được, con nhất định phải học được bơi lội thậm chí lặn xuống nước! Mẹ không muốn về sau con lại gặp chuyện ngoài ý muốn như vậy nữa!” Mẹ Hải Nhạc hiếm thấy nghiêm mặt với con gái.

Hải Nhạc đành phải bĩu môi “Ba” xoay mình vào trong, cho bọn họ một cái lưng, rầu rĩ không để ý tới bọn họ nữa.

Mẹ Hải Nhạc lắc đầu: “Nha đầu ngốc, mẹ đang suy nghĩ cho con a.”

“Được rồi, để con suy nghĩ cẩn thận đi.” Hải Nhạc rầu rĩ trả lời.

Mẹ Hải Nhạc và Tạ ba ba hai người nhìn nhau cười.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.