Ác Ma Ca Ca

Chương 240: Mấy bạt tai vẫn còn chưa đủ!



Hải Nhạc nghe Trì Hải Hoan đưa ra yêu cầu vô lý như thế, cơ hồ tức đến nôn ra máu, chị của cô ngoài độc ác ra còn có lòng tham vô đáy! Cô thật sự rất muốn chạy tới bóp chết cô ta! Không! Phải đem cô ta đốt thành tro cốt mới hả giận!

Hải Nhạc tức giận đến nỗi hàm răng cũng thấy ngứa, cô không khỏi lớn tiếng kêu:

“Thư Dật, đừng đáp ứng cô ta! Loại người như cô ta không hiểu thế nào là báo ân đâu! Thật quá vô sỉ, quá hèn hạ!”

“Không tới phiên mày lên tiếng! Bây giờ mày đã bị hắn bỏ rơi rồi, không có tư cách ở đây khoa tay múa chân!”

“Được! Tôi đồng ý với em! Bây gờ tôi sẽ gọi cho luật sư và Giám đốc phòng tài vụ tới đây, đem một nửa gia sản chuyển nhượng cho em!” Tạ Thư Dật đột nhiên lên tiếng.

Trì Hải Hoan nghe vậy cười lên khanh khách:

“Tốt! Vậy bây giờ anh haỹ gọi họ tới!”

Tạ Thư Dật không nói hai lời liền lấy điện thoại ra:

“Cô Uông, hãy kiểm tra xem tài khoản bất động sản và ngân hàng của tôi hiện nay, kiểm tra thật kỹ rồi in tài liệu ra. Sau đó đem đến nhà thở Trường Nhạc cho tôi! Tôi đang cần gấp!”

“Tốt nhất hãy giải quyết sớm! Trong vòng một canh giờ nữa, tôi muốn cô Uông đứng trước mặt của tôi!” Trì Hải Hoan cuồng vọng nói thêm vào.

“Cô Uông, trong vòng một canh giờ phải đem tới đây!”

Tạ Thư Dật cúp mày, sau đó lại bấm gọi cho luật sư Lưu:

“Bác Lưu, có chuyện gấp cháu cần bác chạy tới nhà thờ Trường Nhạc một chút, có vài thứ cần đích thân bác xử lý! Thật ngại, đã trễ thế này còn làm phiền bác, trong vòng một canh giờ nữa, bác hãy tới đây một chút!”

Tạ Thư Dật cúp điện thoại, mỉm cười nhìn Trì Hải Hoan:

“Bây giờ em đã hài lòng chưa?”

Trì Hải Hoan không khỏi ngửa đầu nở nụ cười vui vẻ: “Hài lòng! Rất hài lòng!”

Tạ Thư Dật nghe cô ta nói như thế, lập tức quỳ một chân xuống, giơ chiếc nhẫn lên trước mặt, thành kính nói:

“Hải Hoan, gả cho anh nhé!”

Trì Hải Hoan không ngờ đến Tạ Thư Dật sẽ long trọng như thế này mà cầu hôn cô ta, cô ta há hốc mồm cứng lưỡi nhìn Tạ Thư Dật, hồi lâu cũng chưa có phản ứng kịp.

“Hải Hoan, gả cho anh!” Tạ Thư Dật vẫn giơ chiếc nhẫn ra trước mặt Trì Hải Hoan nói.

“Anh không gạt em chứ? Nói cho em biết, anh không phải là đang gạt em chứ?”Trì Hải Hoan khó tin, vội vàng hỏi.

Tạ Thư Dật bình tĩnh nhìn cô ta nói:

“Em cảm thấy anh sẽ tùy ý mà lấy một người phụ nữ, còn đem nửa tài sản đưa cho cô ta sao? Anh sẽ dễ dàng quỳ xuống dưới chân một người phụ nữ sao? Nếu như anh làm như vậy mà vẫn chưa đủ chứng minh lòng thành của mình, em không chấp nhận, vậy coi như xong, anh sẽ vứt chiếc nhẫn này đi!”

Tạ Thư Dật làm vẻ tức giận muốn ném chiếc nhẫn trong tay ra ngoài, nhưng Trì Hải Hoan đã vội vàng ngăn cản hắn:

“Đừng! Đừng! Em tin! Em chấp nhận! Em chấp nhận!”

Tạ Thư Dật thấy Trì Hải Hoan nói như vậy, trên mặt lại lộ ra tia cười, hắn thu tay trở lại, sau đó thận trọng đeo chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út tay trái của Trì Hải Hoan.

Nhưng mà tay phải của cô ta đang cầm súng, đeo vào ngón tay trái thì có ý nghĩa gì chứ?((((((Con gái đeo nhẫn cưới tay phải)))))))))) Trì Hải Hoan cảm thấy có chút khó khăn.

Trì Hải Hoan theo bản năng nâng tay phải lên, ngón tay trỏ cũng bất giác rút khỏi cò súng, định dùng ngón trỏ và ngón cái tay phải tháo chiếc nhẫn ra đeo vào tay phải, Nhưng khi cô chưa rõ chuyện gì đang xảy ra thì tay Tạ Thư Dật đã bắt lấy cổ tay của cô ta, cô ta chỉ cảm giác được ở cổ tay truyền đến một hồi đau nhức kịch liệt, đau đến nỗi cô không cầm nổi khẩu súng và chiếc nhẫn kia nữa.

Trì Hải Hoan đau đớn, không khỏi kêu thành tiếng, Tạ Thư Dật nhanh chóng giữ chặt tay trái của cô ta, sau đó mạnh mẽ vặn tay phải của cô ta.

Trì Hải Hoan bị đau đến nỗi sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, năm ngón tay đang nắm chặt khẩu súng và chiếc nhẫn cũng miễn cưỡng buông ra, chiếc nhẫn rơi xuống sàn đing một tiếng, mà khẩu súng đã nằm gọn trong tay Tạ Thư Dật!

Quay đầu chạm vào ánh mắt âm lãnh của Tạ Thư Dật, vẻ như tình đã tan biến như chưa từng xuất hiện, lúc này Trì Hải Hoan mới nhận ra mình đã bị hắn lừa gạt! Ghê tởm! Cô thua rồi! Cô thua rồi!

Cô không cam lòng! Không cam lòng! Trì Hải Hoan cúi đầu định cắn tay Tạ Thư Dật đang chế trụ tay cô, nhưng Tạ Thư Dật hạt thủ không chút lưu tình, nắm chặt tay phải của cô, bẻ ngoặt ra sau lưng. Trì Hải Hoan tức giận gào lên:

“Tạ Thư Dật! Anh đi chết đi! Anh phải xuống Địa ngục!”

Mà hai người giả dạng cha xứ và mục sư cũng mau chóng chạy tới chế ngự Trì Hải Hoan.

“ Tôi phải xuống địa ngục? Nên xuống địa ngục, phải là cô mới đúng, một kẻ điên cuồng giết người!”

Thanh âm của Tạ Thư Dật lãnh khốc lạnh như băng, hắn tức giận dí họng súng sát vào thái dương của Trì Hải Hoan!

“Tạ Thư Dật, anh là tên lừa đảo! Cái tên lừa đảo khốn nạn này! Anh lợi dụng tình yêu của tôi để lừa gạt tôi! Anh sẽ chết không được tử tế!” Trì Hải Hoan tức giận đùng đùng, không ngừng gào lên.

“Tôi là tên lừa đảo? Cô không biết câu thành ngữ ‘binh bất yếm trá’ sao? ((Tức là trong việc dùng binh, không tránh khỏi việc lừa dối quân địch.))))))) Bản thân cô cho rằng mình thông mình, nhưng ngay cả cái này cũng không hiểu! Đối phó với loại người như cô thì không nên nói tới đạo nghĩa gì đó Bởi vì cô không xứng! Tôi lợi dụng tình yêu của cô? Loại người như cô cũng có tình yêu sao? Trong lòng cô biết rõ, cô chỉ lấy tình yêu ra làm cái cớ mà thôi! Tôi nghe mà muốn nôn mửa! Cô không phải yêu Tạ Thư Dật tôi, cô chẳng qua là chỉ yêu những thứ thuộc về Tạ Thư Dật mà thôi. Là Tiền. là địa vị, là quyền lực! Loại phụ nữ như cô, không xứng nói ra từ yêu, như vậy sẽ làm ô nhục thần thánh đấy! Cô lại càng không xứng để cho đàn ông yêu, nhất là Tạ Thư Dật tôi! Không phải cô nói là mình thông minh sao? Nhưng cuối cùng cô vẫn là kẻ thua cuộc! Điều khiến cô muốn tiếp tục chính là lòng tham vô đáy! Buồn cười nhất chính là cô không hiểu thỏa mãn là gì, vẫn còn muốn lấy được nhiều hơn nữa! Muốn tự do! Còn muốn một nửa gia sản của Tạ gia! Cô đúng là có lòng tham không đáy! Chỉ khiến cho người ta ghê tởm! Lại còn ảo tưởng, muốn tôi cưới cô? Nằm mơ đi! Tôi hiện tại chỉ cần một phát súng sẽ cho cô đi đời nhà ma!”

“Làm đi! Làm đi! Tôi tài nghệ đúng là không bằng anh! Tôi tình nguyện nhận thua! Có thể chết ở trong tay anh, dù chết cũng không nhắm mắt!” Trì Hải Hoan tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Lúc này Hải Nhạc đột nhiên kinh hoảng lên tiếng ngăn cản Tạ Thư Dật:

“Thư Dật! Không thể!”

Trì Hải Hoan không khỏi mở mắt nhìn về phía Hải Nhạc, cô đã đi theo phía sau cha xứ và mục sư, đứng trước mặt cô ta.

“Không thể? Tại sao lại không thể? Cô ta đáng ăn một phát đạn này!” Tạ Thư Dật tràn đầy lửa giận rống to, nòng súng lạnh băng vẫn dí sát vào thái dương của Trì Hải Hoan.

“Thư Dật, không nên như vậy! Anh giết cô ta chỉ làm bẩn tay mình mà thôi, cô ta không đáng! Hãy giao cô ta cho cảnh sát để pháp luật trừng trị cô ta! Em tin là lần này cô ta đừng hòng thoát khỏi hình phạt của pháp luật!” Hải Nhạc nhẹ nhàng khuyên lơn Tạ Thư Dật.

“Phải đó Tạ thiếu, Tạ tiểu thư nói rất đúng. Anh nên lý trí một chút, hãy giao cô ta cho chúng tôi xử lý!” Người mặc đồ cha xứ cũng lên tiếng.

Sau đó anh ta móc từ trong túi ra một tờ giấy, nói với Trì Hải Hoan:

“Trì Hải Hoan, tôi là cảnh sát trưởng của cục cảnh sát Đài Bắc, tôi tuyên bố cô đã bị bắt! Cô có quyền im lặng, nhưng mỗi một câu cô sắp nói ra sẽ là bằng chứng trước tòa!”

Vị cảnh sát đóng giả cha xứ lấy còng tay ra, Trì Hoan không ngừng giãy dụa kêu lên:

“Không! Không! Tôi không muốn ngồi tù! Tôi không muốn! Tôi không muốn! Tôi không muốn đeo còng tay!”

Tạ Thư Dật nặng nề giao Trì Hải Hoan cho cảnh sát trưởng đó, lạnh lùng nói:

“Tôi sẽ không giết cô, tôi sẽ để cho cô ở trong ngục tối cả đời!”

Cảnh sát trưởng nhanh chóng kéo Trì Hải Hoan không ngừng uốn éo tới trước mặt mình, còng tay lạnh như băng cạch một tiếng khóa tay Trì Hải Hoan lại.

Trì Hải Hoan tuyệt vọng kêu lên, một hồi, cô ta ngẩng đầu, nâng khuôn mặt xám xịt lên nhìn thẳng vào Hải Nhạc, lúc này Hải Nhạc và vị mục sư đang cởi trói cho Tiểu Bảo Tiểu Bối, trong lòng cô ta đột nhiên sinh ra một tia hi vọng, cô ta khẩn cầu nhìn Hải Nhạc:

“Em gái tốt! Chị biết sai rồi! Chị biết sai rồi! Em bỏ qua cho chị lần đầu tiên được không? Chị lần sau cũng không dám nữa! Chị không hề tổn thương đến một cọng lông của Tiểu Bảo Tiểu Bối, hãy tha cho chị lần này, chị sẽ tránh xa bọn em! Sẽ không bao giờ dám tới uy hiếp bọn em nữa! Bỏ qua cho chị đi! Nhạc Nhạc, cầu xin em! Bỏ qua cho chị đi mà! Chị không muốn ngồi tù! Chị giả điên cũng là vì không muốn ngồi tù! Nhạc Nhạc, em là người tốt, em không phải là vẫn luôn đối xử tốt với chị sao? Hãy bỏ qua cho chị lần này được không? Chị thề, qua lần này, chị sẽ không bao giờ làm ra chuyện ngu ngốc như vậy nữa! Chị sẽ trốn đi thật xa, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt bọn em nữa! Sẽ không bao giờ tổn thương mọi người nữa! Nhạc Nhạc, chị cầu xin em!” Trì Hải Hoan vừa nói vừa khóc nấc lên.

Hải Nhạc lạnh nhạt không chút thay đổi nói:

“Chị, nước mắt cá sấu không thể khiến người ta cảm động! Thu hồi nước mắt của chị đi! Nói cho chị biết, tất cả đã muộn rồi! Đã muộn! Tôi nói rồi, lần này, ngay cả thần tiên cũng không cứu được chị! Dù tôi ngu tôi đần, tôi có lòng tốt nhưng cũng có giới hạn! Tiểu Bảo Tiểu Bối chính là ranh giới cuối cùng của tôi! Lần này cô lại chạm tới ranh giới cuối cùng của tôi! Bảo tôi làm sao tha cho cô? Để rồi cô hết lần này tới lần khác làm hại Tiểu Bảo Tiểu Bối? Chúng là con của tôi! Cô đáng lẽ không nên làm như thế! Chúng nó chẳng qua chỉ là những đứa trẻ, cô lại hung ác bắt cóc, dọa dẫm chúng để uy hiếp tôi và Thư Dật. Chị, chị nhất định phải sống trong tù cả đời, dùng phần đời còn lại mà đền tội! Tôi sẽ không vì chị mà bỏ ra một giọt nước mắt thương xót nào cả, bởi vì chị không đáng giá! Vì chị không xứng!”

Trì Hải Hoan thấy Hải Nhạc nói như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy xấu hổ, cô ta tức giận mắng to:

“Tạ Hải Nhạc, con đàn bà thối! Tao nguyền rủa mày xuống mười tám tầng địa ngục không được siêu sinh! Mày sinh con cháu ra, trai thì làm nô bộc, gái thì bị vạn người cưỡi……”

Trì Hải Hoan còn chưa có mắng xong đã bị Hải Nhạc hung hăng quăng cho một bạt tai, cơ hồ khiến Trì Hải Hoan nổ đom đóm mắt. Trái một cái, rồi lại tiếp bên phải một cái, lại đánh má trái một cái, tiếp tục má phải một cái, Trì Hải Hoan cứ thế bị đánh bốn năm cái, đến mức hai má cũng bắt đầu sưng đỏ lên. Hồi lâu, cô ta mới phản ứng được là Hải Nhạc đang đánh mình.

“Mày……. Mày dám đánh tao? Sao mày dám đánh tao? Chẳng qua là vận khí của mày tốt hơn tao một chút mà thôi! Mày có tư cách gì tới đánh tao! Tao phải giết mày! Tao phải giết mày!” Trì Hải Hoan vừa tức vừa giận, điên cuồng hướng Hải Nhạc gào lên.

Trong mắt của Hải Nhạc vốn đã toàn là căm phẫn, bây giờ nó không còn là sự căm phẫn nữa, Hải Nhạc ác ngoan nhìn chằm chằm Trì Hải Hoan, ánh mắt như muốn giết người khiến cho Trì Hải Hoan đột nhiên co rúm lại, thanh âm cũng tự nhiên hạ thấp xuống.

Hải Nhạc phẫn hận nhìn Trì hải Hoan, nước mắt không ngừng rơi xuống, cô nâng cằm Trì Hải Hoan lên, rống to:

“Trì Hải Hoan, cô có thể nguyền rủa tôi! Nhưng tại sao lại nguyền rủa con cháu tôi? Cô đến cùng có phải là người hay không? Tôi đánh cô mất bạt tai thôi cô cũng chịu không nổi sao? Cảm thấy đau lắm phải không? Cảm thấy bị vũ nhục đúng không? Suy nghĩ một chút xem cô đã làm gì với tôi! Cô hãm hại tôi uống thuốc kích dục, vu oan cho tôi đẩy cô xuống lầu! Cô đẩy tôi xuống vách đá! Cô thuê sát thủ tới giết tôi! Tôi không chết, cô lại tự mình chạy tới bệnh viện muốn giết tôi diệt khẩu! Cô làm tất cả mọi chuyện đều không phải dồn tôi vào chỗ chết sao? Cô từ trước tới giờ cũng không hề cảm thấy một tia áy náy sao? Cũng không hề nghĩ tới tình cảm chị em cùng một bào thai sao? Đánh cô vài cái bạt tai, cũng không đủ để bù đắp lại những tổn thương mà cô đã gây ra cho tôi! Linh hồn của cô quá bẩn thỉu! Lương tâm của cô đều cho chó ăn hết rồi! Cô có điểm nào là con người? Cô ngay cả súc sinh cũng không bằng! Cô là ác quỷ! Không, cô so với ác quỷ từ dưới đất bò lên còn ác độc hơn mấy lần! Cô đúng là quen rồi không sửa được! Chó không bỏ được ăn cứt! Còn giả điên, tới bắt cóc hai đứa bé! Hiện tại tới cầu xin tôi tha thứ không phải là đã quá muộn rồi sao? Tôi không cho phép cô nguyền rủa con tôi, cháu tôi! Lòng dạ của cô còn ác hơn cả rắn độc!”

Hải Nhạc nói xong nghẹn ngào không thở nổi, Tạ Thư Dật tìm được chiếc nhẫn rơi trên sàn nhà, dịu dàng đeo vào ngón tay của Hải Nhạc, hắn không bận tâm đến Trì Hải Hoan, ôn nhu nói với Hải Nhạc:

“Đi thôi! Không cần để ý tới cô ta,, không cần thiết phải tốn nước bọt vì loại người như thế!”

Hải Nhạc hất tay Tạ Thư Dật ra, nói:

“Không! Em phải nói! Em phải nói! Trì Hải Hoan, cô muốn giết tôi, đối xử thậm tệ với Tiểu Bảo Tiểu Bối, tôi cũng hận không thể giết chết cô! Nhưng mà giết cô chỉ làm bẩn tay của tôi mà thôi! Trì Hải Hoan, cô căn bản không đáng giá để tôi phải bỏ ra một tia đồng cảm! Tôi coi trọng tình thân, tình yêu, nhưng trong mắt cô nó chẳng là gì cả! Trong mắt cô, rốt cuộc thì cái gì mới là quan trọng nhất? Là tiền sao? Là cuộc sống mơ mơ màng màng, được vây quanh bởi đám người a dua, nịnh hót sao? Thứ mà cô theo đuổi cùng lắm cũng chỉ như thế mà thôi! Nực cười nhất chính là cô tự cho rằng mình là nhất, không người nào thông minh hơn cô! Cô đã nhận ra chưa? Cô không có bạn, cũng không có người yêu! Ngay cả người thân vốn có cũng hoàn toàn mất đi rồi! Trì Hải Hoan, cô sống quá thất bại rồi! Loại người như cô, thông minh thì có ích lợi gì? Có lợi gì? …Cái gì cô cũng mơ tưởng! Nhưng lại nóng lòng muốn đi đường tắt! … Tôi yêu Tạ Thư Dật, cho dù hắn mất đi tất cả, trở nên hai bàn tay trắng tôi vẫn sẽ yêu hắn! Bởi vì tôi thật tâm thương con người của hắn! Không phải vì những hào quang trên người của hắn! Trì Hải Hoan, nếu như lúc này Tạ Thư Dật mất đi tất cả, cô còn có thể luôn miệng nói yêu thương hắn sao? Chỉ sợ là ngược lại, cô sẽ mau chóng rời khỏi hắn chứ? Không thể phủ nhận là cô sẽ! Cô theo đuổi Thư Dật, chẳng qua cũng chỉ vì Thư Dật có thể thỏa mãn cô với những hư vinh đó mà thôi! Giống như hắn nói, cô không phải là yêu hắn! Mà là yêu những hào quang và lợi ích trên người hắn! Xem đi, rốt cuộc cô quay đầu lại cũng chỉ là công dã tràng! Cô không lấy được gì cả! Cô không cảm thấy thứ mà cô theo đuổi quá nực cười sao? Cô không cảm thấy chính cuộc sống của cô quá bi thương, buồn bã sao? Đây chính là kết quả dành cho kẻ thông minh như cô! Hãy sống cuộc sống cô đơn tẻ nhạt hết phần đời còn lại trong ngục giam đi! Để cô ăn một viên đạn thì quá tiện nghi cho cô rồi, cô nên sống ở trong ngục giam, sống không bằng chết! Đây chính là quả báo của cô!”

Trì Hải Hoan há hốc miệng nhìn Hải Nhạc, từng câu từng chữ mà cô nói ra đều đâm thẳng vào tim cô ta, so với mấy bạt tai kia, còn khiến cô ta khó chịu hơn gấp trăm lần. Trì Hải Hoan không thể phản bác ra một lời, trong lúc giật mình suy nghĩ, cô ta thật sự phát hiện ra, chính mình cái gì cũng không có! Không có gì cả! Thì ra là cô ta cuối cùng cũng không có gì cả!

Trì Hải Hoan không khỏi mờ mịt nhìn Hải Nhạc. Tạ Hải Nhạc có Tạ Thư Dật, có hai đứa con, còn có Tạ ba ba và mẹ luôn yêu thương nó, còn có người bạn tốt như Hứa Nhã Nghiên! Nó ngu dốt, bó vô dụng, nó nhẫn nhịn nhưng cái gì nó cũng có!

Hải Nhạc nhìn thẳng vào mắt Trì Hải Hoan, sau đó lộ ra nụ cười điềm tĩnh nói:

“Chị, có phải chị phát hiện ra tôi nói rất đúng? Chị thông minh như vậy nhưng không có gì cả, còn đứa ngu ngốc này, cái gì cũng có!”

“Ông trời không công bằng! Quá không công bằng!” Trì Hải Hoan chảy nước mắt, cuồng vọng gào lên, hai mắt oán độc nhìn chằm chằm vào Hải nhạc, như muốn ăn tươi nuốt sống cô!

“Chị, cảm thấy ông trời rất không công bằng phải không? Không hề! Ông trời rất có mắt, chị ở đây làm cái gì, ông trời vẫn luôn dõi theo! Chị không phải là không biết cái đạo lý này, cái gì là của chị thì không cần giành, nó cũng sẽ là của chị, nhưng mà những thứ không thuộc về chị, dù có cướp đoạt thế nào cũng không có được! Chị có biết tại sao chị không có gì cả chứ? Đây chính là báo ứng mà trời cao dành cho chị! Là ông trời đang trừng phạt chị! Chị bây giờ có phải cảm thấy rất hối hận ngay từ đầu mình không nên xấu xa, độc ác như vậy, không nên cố lấy đi bằng được những thứ không thuộc về mình! Đáng tiếc, có hối hận cũng đã muộn màng rồi, cũng không có loại thuốc hối hận nào dành cho chị cả! Chỉ có nơi ngục giam tăm tối kia mới thích hợp với loại người như chị! Hãy ở trong đó mà sống thật tốt! Tôi sẽ giống không như thời gian chị giả điên vừa qua, thỉnh thoảng sang thăm chị! Tôi sẽ không bao giờ đến thăm chị nữa, bởi vì chị không phải là chị của tôi! Tôi không có người chị như thế! Mẹ cũng sẽ không đến thăm chị nữa, bà ấy cũng không có đứa con gái lòng dạ rắn rết như chị!”

Tạ Thư Dật không khỏi vỗ tay:

“Bà xã nói rất hay, nói rất hay! Thật sự cảm thấy rất hả giận, cô ta rơi vào hoàn cảnh này hòa toàn là do chính cô ta gieo gió gặt bão!”

Hải Nhạc xoay người lại, mỉm cười nói với Tạ Thư Dật và Tiểu Bảo Tiểu Bối:

“Thư Dật, Tiểu Bảo Tiểu Bối, chúng ta về nhà thôi! Về nhà của chúng ta! Ông nội và bà nội vẫn đang chờ các con đấy, chúng ta nên đi thôi!”

“Dạ.” Tiểu Bảo và Tiểu Bối cùng nhau gật đầu một cái, sau đó Tiểu Bảo liếc nhìn Trì Hải Hoan, ánh mắt của nó tràn ngập lửa giận, Tiểu Bảo chạy tới trước mặt Trì Hải Hoan, đột nhiên đá vào chân cô ta một cước, nói:

“Người xấu! Đại phôi đản! Dám giả mạo mẹ tôi bắt chúng tôi tới đây! Dì đẩy mẹ tôi xuống vách đá, thuê người giết mẹ tôi! Còn chạy tới bệnh viện muốn giết mẹ! Dì so với mẹ ghẻ hoàng hậu của công chúa bạch tuyết còn xấu xa, độc ác hơn! Tôi đá chết kẻ bại hoại này! Đại phôi đản!”

Trì Hải Hoan không hề né tránh, cô ta cúi đầu nhìn qua đứa bé đang tức giận trước mắt này, lộ ra một nụ cười cổ quái. Hải Nhạc đột nhiên cảm thấy đại não bị một hồi tê dại, cô tức tốc vọt tới trước mặt Tiểu Bảo:

“Tiểu Bảo! Không cần!”

Nhưng cô vẫn chậm một bước, hai tay Trì Hải Hoan đang mang còng, đột nhiên trùm qua người Tiểu Bảo! Viên cảnh sát bên người cô ta còn chưa có phản ứng kịp, Trì Hải Hoan liền húc cùi trỏ vào người anh ta, nhanh chóng xoay người chạy lên chiếc cầu treo chuông lớn kia, Hải Nhạc cũng vội vàng đuổi theo.

Tạ Thư Dật mới chỉ cùng vị cảnh sát giả dạng mục sư kia hàn huyên mấy câu, thế nhưng vừa xoay người lại thì Tiểu Bảo đã bị Trì Hải Hoan bắt lại rồi!

“Tiểu Bảo!” Tạ Thư Dật cũng lo đến gan mật đều vỡ, gấp gáp đuổi theo.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.