[ABO] Nhặt Được Một Chàng A

Chương 49



Tên truyện: Nhặt được một chàng A

Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu

Editor: SacFructose

Chương 49:

Đường Trụ còn tưởng rằng mình rất nhanh trí.

Cậu cố ý sắp xếp thời gian gặp mặt ba mẹ thật sự vội, 11 giờ đến thành phố Q, buổi chiều 4 giờ lên máy bay đi đảo W, như vậy bọn họ gặp mặt chỉ có thể vào giờ cơm trưa.

Như vậy cậu có thể thực hiện việc cứng rắn giới thiệu người bạn trai này, con mặc kệ cha mẹ có chấp nhận hay không, dù sao con cũng quyết định là anh ấy rồi, hai người còn có việc gì không? Bọn con phải lên máy bay đây.

Như vậy dù họ không thích cũng không kịp phát biểu quan điểm.

Đột nhiên sấn đến như vậy sẽ làm họ không kịp phòng ngừa, không để họ chuẩn bị xong những lời mắng chửi.

Như vậy đã có thể thực hiện xong nhiệm vụ lộ mặt rồi cao bay xa chạy, hai người muốn chia uyên rẽ thúy cũng không có cách nào cả.

Không ngờ, bọn họ gặp mặt lại vô cùng thuận lợi.

Đường Trụ và Tạ Thời Tân đột nhiên xuất hiện ở nhà, hai ông bà cũng chỉ thoáng ngạc nhiên, không có biểu cảm dư thừa gì.

Sau đó ba cậu, ngay trước mặt cậu, vô cùng thân thiện mà bước đến, vô cùng thân thiện mà bắt tay với Tạ Thời Tân.

Thậm chí cậu nghi ngờ có ai đó giúp cậu mật báo, nhưng sự thật thì không ai biết họ sắp về, đây thật sự chỉ là quyết định nhất thời.

“Chào chú ạ.” Tạ Thời Tân trước mặt vô cùng lễ phép.

Ba cậu cũng nói: “Chào cậu.”

Tuy rằng ba cậu không cười, nhưng nhìn có vẻ đã chấp nhận Tạ Thời Tân.

Cả người Đường Trụ choáng váng.

Mấy lời trong bụng cũng nuốt xuống toàn bộ, không chỗ phát huy.

Cho nên bữa trưa hôm nay, chuyện mà cậu đã tưởng tượng, không xảy ra chút gì, sau khi ăn xong, mẹ cậu còn oán giận sao họ lại đi vội như vậy, không ở lại nhiều hơn một chút, ở một đêm cũng được.

Đường Trụ tủi thân vì không có chỗ cho cậu phát huy, đành phải nói để lần sau về đây, nhất định sẽ ở thêm vài ngày.

Cuối cùng, bọn họ đến sân bay còn nhờ ba cậu chuẩn bị xe cho.

“Tình hình bây giờ là thế nào đây?,” Lên máy bay rồi, Đường Trụ vẫn rất khó hiểu: “Ba em bị anh hạ cổ hả? Sao thái độ lại tốt quá vậy? Hôm nay em còn mang giày thể thao nè, chỉ sợ lỡ như bị gì đó còn lôi kéo anh chạy được.”

Tạ Thời Tân thả tay: “Có lẽ là thấy được thành ý của anh.”

Đường Trụ hỏi Tạ Thời Tân: “Thành ý gì của anh?”

Tạ Thời Tân: “Thành ý vô cùng muốn kết hôn với em.”

Đường Trụ ha ha cười ra tiếng: “Vậy ba em cũng lợi hại quá rồi, em còn chưa có nhìn ra được đâu.”

Tạ Thời Tân cười nựng mặt Đường Trụ.

Nhưng mà Đường Trụ lại không ngờ tới chính là, cậu ở đảo W đụng phải mẹ của Tạ Thời Tân.

Khi đó cậu đang chơi cát trên bãi biển, Tạ Thời Tân ở quán cà phê cách đó không xa, mà mẹ anh đột nhiên không kịp phòng ngừa lại đây hỏi đường cậu.

Sau khi Đường Trụ bị một lần hỏi đã hết ba cái là không biết, Tạ Thời Tân đi tới.

Sau đó Tạ Thời Tân gọi một tiếng: “Mẹ.”

Đường Trụ chấn kinh một giây, người lập tức ngoan ngoãn hẳn lên.

“Mẹ anh?” Đường Trụ hỏi Tạ Thời Tân.

Tạ Thời Tân nói với Đường Trụ: “Gọi dì hay gọi mẹ, tự em chọn.”

Đường Trụ dùng sức vỗ Tạ Thời Tân một cái, nói với mẹ anh: “Chào dì ạ.”

Mẹ anh: “Gọi mẹ cũng được, dì cũng chịu.”

Đường Trụ lập tức đỏ mặt.

Mẹ anh gặp họ cũng giống như đi chợ, ăn bữa cơm trưa đã phải rời đi.

Nhưng mà bà nghe được Tạ Thời Tân đã gặp người nhà Đường Trụ trước, lập tức không vui.

“Mẹ đã sớm nói muốn gặp, cuối cùng con vẫn đến gặp nhà người ta trước,” Mẹ Tạ Thời Tân liếc mắt nhìn anh: “Mẹ không quan trọng như vậy sao?”

Tạ Thời Tân bất đắc dĩ: “Mẹ hôm qua ở chỗ này, mai ở chỗ kia, căn bản là do con không tìm thấy mẹ mà.”

Mẹ anh: “Con còn trách mẹ?”

Tạ Thời Tân: “Không có, con không có ý đó.”

Mẹ anh lại nói: “Con còn nói với dì giúp việc nhà mình là Đường Trụ nấu ăn ngon hơn mẹ đúng không?”

Tạ Thời Tân: “Ơ, có lẽ, hai người…”

Nói đến đây, Đường Trụ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Tạ Thời Tân, giống như rất chờ mong đáp án của anh.

Tạ Thời Tân lập tức choáng váng cả người.

“Hửm? Sao lại không nói?” Mẹ anh đuổi theo hỏi.

Tạ Thời Tân nuốt nước bọt.

Đôi mắt Đường Trụ tựa như cũng đang hỏi, sao lại không nói?

Mẹ anh nhún vai: “Rồi, tha cho con, nhưng con phải trả lời vấn đề cuối cùng của mẹ.”

Tạ Thời Tân thở ra một hơi: “Mẹ nói đi.”

Mẹ anh: “Nếu mẹ và Đường Trụ cùng rơi xuống sông, con sẽ cứu ai?”

Tạ Thời Tân: “…”

Tạ Thời Tân: “…”

Tạ Thời Tân: “…”

Lúc này Đường Trụ cười phụt một tiếng, giúp Tạ Thời Tân giải vây: “Dì ơi để con cứu dì, con biết bơi.”

Mẹ anh ngẩng đầu suy nghĩ một chút: “Cũng không tệ.”

Ăn cơm xong mẹ Tạ Thời Tân vội vàng tạm biệt, còn không để họ đưa đến sân bay, thật sự giống một người bạn tình cờ gặp mặt mà thôi.

Trước khi rời đi, mẹ Tạ Thời Tân nói với anh: “Hôn lễ nhớ mời mẹ.”

Tạ Thời Tân nghĩ nghĩ, nói: “Con định làm hai lần, hai thành phố.”

Mẹ anh thở dài một cái: “Con không mệt Đường Trụ cũng biết mệt mà, một lần là được, mẹ đi.”

Tạ Thời Tân sững một chút: “Mẹ.”

Mẹ Tạ Thời Tân xoa đầu anh: “Chúc mừng con, tìm được người bạn trai đẹp trai như vậy.”

Tạ Thời Tân hiểu ý mẹ anh: “Cảm ơn mẹ.”

Mẹ anh lên xe: “Phải đối xử tốt với em nó đó.”

Tạ Thời Tân: “Dĩ nhiên.”

Chờ mẹ anh đi rồi, Đường Trụ khó hiểu nhìn Tạ Thời Tân: “Hai lần hôn lễ? Có ý gì?”

Tạ Thời Tân ôm Đường Trụ vào lòng: “Một lần.”

Đường Trụ a một tiếng: “Cho nên cũng không cần thương lượng với em sao?”

Tạ Thời Tân cười: “Còn chưa bắt đầu thương lượng với em, mẹ đã hỏi đến rồi.”

Đường Trụ híp mắt: “Phải không?”

Tạ Thời Tân nựng mặt Đường Trụ: “Anh lừa em làm gì?”

Đường Trụ: “Ai biết được, anh giỏi nhất là lừa người.”

Tạ Thời Tân: “Anh đã lừa gì em?”

Đường Trụ: “Anh đã lừa lấy mất trái tim em.”

Vừa dứt lời, Đường Trụ tự mình cười ha hả: “Ha ha ha ha ha ha sến quá đi.”

Cậu thấy sến nhưng Tạ Thời Tân không thấy vậy.

Đã nói rồi, Tạ Thời Tân không nhịn được bổ thêm một câu:

“Trái tim bị anh lừa đi rồi vậy đặt mãi mãi ở chỗ anh luôn đi.”

Đường Trụ: “Được ạ được ạ.”

Ngày phép của Đường Trụ không còn thừa bao nhiêu, hai người ở trên đảo nhỏ hai ngày, đã phải về thành phố A.

Hôm sau đi làm, Đường Trụ đột nhiên cảm thấy mơ màng hồ đồ giống như từ một cái ảo cảnh trở lại hiện thực, số liệu thực nghiệm báo cáo ppt.

A, hôm nay lại phải làm công cho ông xã.

Thời gian nghỉ trưa, Đường Trụ bị Hà Nhạc Nguyên cản lại ở hành lang.

Mấy ngày nay chơi đến vui vẻ, Đường Trụ mới nhớ tới chưa trả lời tin nhắn cho người bạn trên mạng này.

Cũng không phải cậu cố ý, chỉ là mỗi lần Hà Nhạc Nguyên gửi tin nhắn đến, cậu đều không rảnh, mà chờ cậu rảnh rỗi rồi, lại quên mất phải trả lời.

“Cho cậu.” Hà Nhạc Nguyên đưa cho Đường Trụ một ly trà trái cây.

Có lẽ thấy Đường Trụ không nhận, Hà Nhạc Nguyên mới nói: “Ly cuối cùng.”

Lúc này Đường Trụ mới nhận lấy: “Tại sao vậy?”

Hà Nhạc Nguyên nói: “Phải rời khỏi thành phố A, đến nơi khác làm việc.”

Đường Trụ à một tiếng.

Hà Nhạc Nguyên cười cười: “Hiện tại có người chơi game cùng cậu rồi, đâu cần đến tôi nữa.”

Đường Trụ bất đắc dĩ: “Còn đang dạy anh ấy đây, không biết khi nào mới có thể đánh thống khoái với tôi một trận.”

Lời nói của Đường Trụ tràn đầy ngọt ngào, Hà Nhạc Nguyên không phải nghe không hiểu: “Sau này tôi cũng không rảnh chơi game nữa, có lẽ sẽ càng lúc càng bận.”

Đường Trụ gật đầu: “Vậy cũng rất tốt, chúc anh tiền đồ quang minh.”

Hà Nhạc Nguyên: “Được, cảm ơn.”

Nói xong, anh xoa xoa đầu Đường Trụ: “Tạm biệt.”

Đường Trụ nhìn theo Hà Nhạc Nguyên rời đi trên hành lang, quay đầu…

“Má ơi!”

Đường Trụ bị Tạ Thời Tân đứng đó không xa hù rớt cái hồn: “Anh đứng đây từ hồi nào vậy?”

Tạ Thời Tân: “Mới tới được một lúc.”

Đường Trụ ò một tiếng: “Anh ấy đổi nơi làm việc, đến tạm biệt em.”

Tạ Thời Tân: “Tại sao em lại để anh ta xoa đầu em?”

Đường Trụ: “Anh thấy rồi à?”

Tạ Thời Tân ừ một tiếng.

Đường Trụ: “Nói tạm biệt mà thôi, chúc anh ấy mọi thứ đều thuận lợi.”

Tạ Thời Tân vẫn thế: “Cho nên tại sao em lại để anh ta xoa đầu em?”

Đường Trụ cười ra tiếng: “Xoa chút thôi, có sao đâu?”

Tạ Thời Tân không nói gì, đột nhiên đưa tay vò rối tóc Đường Trụ.

“Ai ya anh làm gì vậy?”

Bên cạnh hành lang là phòng uống nước, một đám đồng nghiệp đang uống trà trưa bên trong.

Miệng uống trà, lỗ tai dường như muốn bay ra bên ngoài luôn.

Chậc.

Tạ Thời Tân ăn dấm, thì ra là dáng vẻ này à.

Đáng yêu ghê.

Mọi người hồi phục tinh thần, mới phát hiện mình đang cười, vì thế lập tức thu lại nụ cười, nhưng lại thấy người bên cạnh cũng đang cười, lại nhịn không được mà cười rộ lên.

Lấy trà thay rượu.

“Tới tới tới, cụng ly một cái.”

Không thể hiểu nổi, ha ha ha.

Một tuần sau, lễ đường lớn nhất thành phố A đang cử hành lễ trao giải.

Trong hậu trường, stylist giúp Đường Trụ chỉnh lại quần áo lần cuối, sau đó phun một ít keo vuốt tóc cho cậu.

“Thế này được chưa?” Đường Trụ xoay người cho Tạ Thời Tân nhìn.

Tạ Thời Tân gật đầu: “Rất tuấn tú.”

Hôm nay là buổi trao giải cho kỹ sư nghiên cứu dược phẩm, trước đó đã trao cho một nhóm rồi, phía sau còn hai nhóm nữa, mà Đường Trụ ở cuối cùng, giải thưởng nhiều nhất và quan trọng nhất.

Tạ Thời Tân không ở bên Đường Trụ được bao lâu, vị trí của anh với Đường Trụ phải tách ra, tuy rằng đều ngồi ở hàng đầu, nhưng ngồi phân biệt ở hai đầu dãy ghế.

Nhân tài xuất sắc lần lượt lên đài, cuối cùng cũng chờ đến lượt Đường Trụ.

MC phía trên đọc tên Đường Trụ, dưới ánh đèn sân khấu và trong tiếng vỗ tay, Đường Trụ chậm rãi bước lên.

Đứng xong, cậu cười về hướng dưới sân khấu.

Trên màn hình lớn cũng bắt được nụ cười này.

“Tôi cược 100 tệ, cười với Tạ Thời Tân.”

“Nụ cười ngọt ngào cuối cùng cũng là của người khác.”

“Thích nhất ngắm hai anh đẹp trai bên nhau.”

Phía sau nhỏ giọng thảo luận.

“Bây giờ xin mời giáo sư Lý Gia Dung và Tạ tổng Tạ Thời Tân lên trao giải cho thầy Đường.”

“Đệt, ông xã mình trao giải cho mình, thao tác gì đây.”

“Này cmn show ân ái lớn dữ vậy?”

“Thế này thì ai làm lại.”

Tạ Thời Tân và giáo sư Lý đồng thời đi lên, ở dưới ánh đèn flash, giáo sư Lý trao cúp, huy chương và giấy khen cho Đường Trụ.

Chụp ảnh xong, nhiệm vụ của giáo sư Lý hoàn thành, ông bước qua một bên, để Tạ Thời Tân đi qua.

Tạ Thời Tân đứng trước mặt Đường Trụ, đưa một phần thưởng trên khay qua.

Đường Trụ nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

Tạ Thời Tân cũng nhỏ giọng: “Không cần khách sáo.”

Tay Đường Trụ không cầm được nhiều thứ như vậy, chị gái phía sau có chuẩn bị khay cho cậu, cậu để những thứ đã nhận lúc nãy lên khay.

Tạ Thời Tân lại đưa qua một bó hoa.

Đường Trụ nhận lấy.

Tạ Thời Tân lại đưa qua một cái hộp nhỏ.

Đường Trụ muốn đưa tay lấy, nhưng Tạ Thời Tân không cho cậu.

Anh cầm hộp nhỏ lại, sau đó mở ra trước mặt Đường Trụ.

Một chiếc hộp rõ ràng không giống hộp nhẫn, nhưng bên trong lại đặt một chiếc nhẫn.

Tay Đường Trụ lập tức rụt trở về.

Đây?

Đây!

Rồi sau đó, cậu thấy Tạ Thời Tân quỳ một gối xuống trước mặt cậu.

Trên màn ảnh lớn, đặc tả chiếc nhẫn, một giây sau, hình ảnh lùi lại, chiếu hình ảnh Tạ Thời Tân đang cầm nhẫn.

Hiện trường yên tĩnh một giây, sau đó.

“A a a a a a a a a a a a a a!”

“A a a a a a a!”

A a a a mấy người ồn ào quá đi, nghe không được Tạ Thời Tân nói chuyện rồi kìa!

________ Chính văn hoàn ________

Còn bốn chương phiên ngoại, trong đó ba chương là thế giới song song lúc đại học, tờ giấy không bị đổi, Đường Đường cũng không bị dị ứng với pheromone, xem xem sẽ thế nào, hì hì.

Còn một chương là đánh dấu chung thân.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.