Cao thủ tình trường Vương Tử Nhạc, lần đầu tiên trong đời bị người khác nói hắn không biết cái gì.
Vậy sao được, hắn phải dốc hết sức để chứng minh rằng mình hiểu rõ.
Vì thế thời gian sau đó, sứ mệnh của Vương Tử Nhạc là vo ve vo ve bên tai Tạ Thời Tân.
“Sao em nhìn kiểu gì cũng không thấy cậu ấy thích anh? Lúc anh mới đến nhìn không thấy cậu ấy có cảm giác gì.”
“Khi nói chuyện với Trịnh Nhất Hàng cũng không có nhìn sắc mặt của anh.”
“Thích một ai đó thì lúc nào cũng muốn tìm xem người đó đang ở đâu, cậu ấy cũng không có.”
“Giọng điệu khi nói chuyện với anh rõ ràng chỉ xem anh như một người bạn bình thường mà thôi.”
“Như vậy còn chưa nói được cậu ấy, không, có, cảm, giác, với…”
Vương Tử Nhạc nặng nề nuốt nước bọt.
“Nói xong chưa?” Tạ Thời Tân nhìn Vương Tử Nhạc.
Vương Tử Nhạc nhấp môi, đưa tay làm động tác kéo khóa.
Tạ Thời Tân: “Dự án tự mình bàn, sau này có chuyện gì cũng đừng đến tìm tôi.”
“Đừng đừng đừng anh anh anh,” Vương Tử Nhạc lập tức rén: “Em sai rồi em sai rồi.”
Tạ Thời Tân bước nhanh về phía trước: “Kể từ bây giờ trở đi, tôi không muốn nghe tiếng của cậu nữa.”
Vương Tử Nhạc: “Dạ! Em im đây!”
Nhưng qua vài phút, Vương Tử Nhạc lại nhịn không nổi:
“Anh,” Vương Tử Nhạc bước nhanh theo bước chân của Tạ Thời Tân: “Em có một câu hỏi nhỏ, anh có phải đã đánh dấu Đường Trụ rồi không?”
Tạ Thời Tân ừ một tiếng.
Vương Tử Nhạc nghĩ đến những lời mà trước đây Tạ Thời Tân đã nói, tiếp tục hỏi: “Đánh dấu thành kết hả?”
Tạ Thời Tân vẫn: “Ừ.”
Vương Tử Nhạc nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Vậy cậu ấy có bị ai khác đánh dấu ngoài anh không?”
Tạ Thời Tân đột nhiên nhíu mày: “Cái gì?”
Vương Tử Nhạc không dám tiếp tục: “Không có gì không có gì.”
Vương Tử Nhạc không tiếp tục hỏi, không đại biểu Tạ Thời Tân không tiếp tục nghĩ.
Bị Vương Tử Nhạc hỏi như vậy, trong đầu Tạ Thời Tân quả thật hiện lên một vài lời nói.
Là những lời mà trước đây Đường Trạch nói với anh, về chuyện Đường Trụ bị dị ứng pheromone.
Tạ Thời Tân hình như cảm giác được nơi lồng ngực của mình, thắt một cái.
Nếu Đường Trụ không phải đã từng bị người khác đánh dấu, vậy kết luận em ấy bị dị ứng với pheromone từ đâu mà ra?
Đường Trụ từng bị người khác đánh dấu.
Đường Trụ còn bị dị ứng vì hắn.
Giờ phút này, trong đầu Tạ Thời Tân lập tức hiện lên bóng dáng người Đường Trụ thích trước đây.
Không có hình dáng cụ thể, chỉ là một bóng dáng mơ mơ hồ hồ.
Lúc này Tạ Thời Tân cảm thấy có một cảm giác rất xa lạ đánh ụp vào anh.
Rất khó chịu.
Sau đó Vương Tử Nhạc không nói chuyện nữa, một đường kế tiếp hai người đều im lặng.
Trường bắn rất lớn, trong chốc lát Vương Tử Nhạc không thấy được Đường Trụ ở đâu, nhưng hắn chỉ cần nhìn theo ánh mắt Tạ Thời Tân là có thể nhìn thấy Đường Trụ.
Bởi vì Tạ Thời Tân liếc mắt một cái đã có thể phát hiện được Đường Trụ đang ở chỗ nào.
Bên kia, Đường Trụ đang chơi bắn cung, lúc Tạ Thời Tân đi qua, Đường Trụ vừa bắn ra một mũi tên.
Nhưng mà đáng tiếc là, bắn không trúng bia.
“Ai ya thiếu chút nữa thiếu chút nữa.” Vương Tử Nhạc ở phía sau nói.
Đường Trụ nghe được tiếng nói quay đầu lại, thấy người đến là ai, cười một chút: “Hai người tới rồi à.”
Vương Tử Nhạc lập tức đẩy anh họ mình một cái: “Anh mau đến dạy cậu ấy đi.”
Tạ Thời Tân lạnh nhạt liếc mắt nhìn Vương Tử Nhạc một cái: “Không cần cậu nhắc.”
Tạ Thời Tân đi qua, hỏi Đường Trụ: “Bạn của em đâu?”
Đường Trụ cầm lấy một mũi tên khác: “Cậu ấy đi chơi trò khác rồi.”
Tạ Thời Tân ừ một tiếng.
Không ở đây thì tốt.
“Tư thế sai rồi.”
Đường Trụ mới cầm lấy mũi tên, Tạ Thời Tân liền mở miệng.
Đường Trụ: “Không đúng chỗ nào?”
Tạ Thời Tân cúi đầu: “Tách chân ra.”
Đầu óc Đường Trụ sững một chút: “Ơ… ò.”
Tạ Thời Tân: “Cơ thể quay qua một chút nữa.”
Đường Trụ quay qua: “Thế này à?”
Tạ Thời Tân đi qua, đỡ vai Đường Trụ xoay người cậu qua: “Như vầy.”
Đường Trụ làm theo lời Tạ Thời Tân, đứng đàng hoàng.
“Nâng cung lên,” Tạ Thời Tân nắm lấy cổ tay Đường Trụ, nâng cung lên vị trí thích hợp.
Nhưng lúc Tạ Thời Tân buông tay ra, Đường Trụ lại hạ cung xuống.
Tạ Thời Tân cười cười, gõ nhẹ trán Đường Trụ: “Tôi nắm giúp em.”
Đường Trụ: “Dạ.”
Tạ Thời Tân: “Tay đưa qua đây.”
Đường Trụ nghe lời đưa tay qua.
Tạ Thời Tân: “Kéo căng.”
Đường Trụ dùng sức kéo, nhưng cũng không thể kéo căng hoàn toàn.
“Kéo không căng.” Đường Trụ cắn răng dùng sức: “Cái cung này nặng quá.”
Tạ Thời Tân cười cười, giọng cũng dịu xuống: “Chút sức lực thế này, chả trách thể lực kém như vậy.”
Vốn dĩ Đường Trụ đã thu lại suy nghĩ, bị Tạ Thời Tân trêu chọc như thế, nháy mắt trong đầu lại hiện lên một ít hình ảnh không thể miêu tả.
Tạ Thời Tân: “Nhìn đây này.”
Đường Trụ: “Đâu?”
Tạ Thời Tân nắm cằm Đường Trụ, xoay mặt Đường Trụ qua.
Lần này đây, Vương Tử Nhạc đứng một bên nhìn, gần như muốn nín thở.
Chơi lớn như vậy?
Muốn hôn nhau à?
Nhưng mà khiến Vương Tử Nhạc thất vọng chính là, Tạ Thời Tân chỉ xoay đầu Đường Trụ qua, để Đường Trụ nhìn tay phải của cậu.
Vương Tử Nhạc thở ngắn than dài.
Anh già ơi là anh già.
Trước mặt hắn, Đường Trụ nhỏ gầy hoàn toàn dựa vào lòng Tạ Thời Tân, Tạ Thời Tân nắm tay cầm cung của cậu, tay kia kéo tay đang nắm mũi tên của cậu, Tạ Thời Tân còn nói.
“Tôi dùng sức, em giữ vững.”
Vương Tử Nhạc che miệng cười.
U là chời, từ ngữ ấy ấy gì đây.
Vút.
Mũi tên rời khỏi tay hai người, vụt nhanh bắn vào bia bên kia.
Vương Tử Nhạc rướn người lên, xem kết quả.
“Cũng được lắm, 7 điểm.” Vương Tử Nhạc nói.
Tạ Thời Tân cười cười, từ phía sau xoa xoa mặt Đường Trụ: “Được lắm, 7 điểm.”
Mặt Đường Trụ bị nắn nắn, nói chuyện mơ hồ không rõ: “Tôi tự bắn một lần xem.”
Tạ Thời Tân buông cậu ra.
Đường Trụ học rất nhanh, tư thế cũng lập tức điều chỉnh tốt, tiếp theo, dưới tình huống không cần sự dạy dỗ của Tạ Thời Tân, trực tiếp bắn được 9 điểm.
“Giỏi nha Đường Đường!” Vương Tử Nhạc đứng một bên vỗ tay.
Đường Trụ cười với Vương Tử Nhạc một cái, quay đầu nhìn Tạ Thời Tân: “Được không?”
Tạ Thời Tân cũng vỗ tay: “Giỏi lắm.”
Rất nhanh đã đến buổi trưa, Trịnh Nhất Hàng sắp xếp cơm trưa cho mọi người, nhưng Đường Trụ không có ở lại.
Tạ Thời Tân mang cậu đi.
Thậm chí Triệu Miểu cũng không biết.
“Sao cậu không nói với tớ câu nào đã về rồi?” Bên kia điện thoại, Triệu Miểu hỏi Đường Trụ.
Đường Trụ vặn nhỏ âm lượng nhạc trên xe: “Tớ gọi điện thoại cho cậu, cậu không có bắt máy, Tạ Thời Tân phải đi gấp, nên tớ nhắn tin cho cậu rồi đó.”
Triệu Miểu dùng sức a một tiếng: “Tớ mới rời khỏi cậu nửa tiếng, cậu đã đi với trai khác rồi?”
Đường Trụ cười: “Gì chứ, tớ về nhà thôi mà.”
“Đường Đường à!” Triệu Miểu phát cuồng ở bên đầu dây.
Tiếp theo, Triệu Miểu hỏi: “Hôm nay quen biết nhiều Alpha như vậy, không cảm thấy hứng thú với ai sao?”
Đường Trụ bất đắc dĩ: “Không có.”
“Vậy thôi.” Triệu Miểu oán giận: “Vất vả lắm mới lôi cậu đi chơi được, cậu lại muốn về nhà chơi game, còn nữa, Tạ Thời Tân kia, cậu đừng có gần gũi hắn quá.”
Đường Trụ: “Biết rồi.”
“Biết biết biết!”
Triệu Miểu bên kia vô cùng không tin.
Loại đối thoại kiểu này trong trí nhớ của Triệu Miểu đã xảy ra không biết bao nhiêu lần.
Cậu đừng thích Tạ Thời Tân nữa.
Được thôi.
Sao cậu cứ nhớ thương Tạ Thời Tân hoài vậy?
Đâu có đâu.
Sao cậu lại đến công ty Tạ Thời Tân làm việc?
Vừa vặn trúng tuyển thôi.
Cậu mau quên Tạ Thời Tân đi.
Rồi rồi, quên liền nè.
…
Đường Trụ thật sự không biết nói dối, vẻ mặt và giọng điệu lúc gạt người khác, người ta liếc mắt một cái là nhìn ra ngay.
Bằng mặt không bằng lòng, hoàn toàn khuyên không được.
Sau khi cúp điện thoại, Đường Trụ vặn volume đến mức lúc nãy, cậu nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế lái, hỏi: “Sao hôm nay anh lại tự lái xe, tài xế của anh đâu?”
Tạ Thời Tân: “Ông ấy có việc bận.”
Đường Trụ cười ra tiếng: “Tôi còn tưởng tài xế của anh phải xem anh là lớn nhất nữa cơ.”
Tạ Thời Tân không có mặt mũi nói tài xế của anh chỉ đi rửa xe thôi, mà anh thì 10 phút cũng chờ không kịp.
Triệu Miểu giống như chưa đã thèm, cúp điện thoại rồi vẫn tiếp tục gửi thêm hai tin nhắn cho cậu.
Một cái là oán giận: Đã định chiều nay đi câu cá với cậu rồi mà.
Một cái khác vẫn là oán giận: Còn đã nghĩ xong hình phạt nữa cơ.
Đường Trụ hỏi: Thua sẽ bị phạt gì?
Đường Trụ: Vừa hay tớ không biết nên phạt Tạ Thời Tân cái gì đây.
Triệu Miểu: Một ngày nào đó tớ sẽ bị cậu làm cho tức chết!
Đường Trụ: Nói đi.
Triệu Miểu: Thua! Phải mát xa! Cho người thắng! Nửa tiếng!
Triệu Miểu: Cậu nói với hắn đi, hắn chịu làm việc này cho cậu, tớ trồng cây chuối gội đầu!
Đường Trụ vốn dĩ không muốn dùng hình phạt này, cậu cũng cảm thấy người như Tạ Thời Tân, mát xa cho người khác á? Quả thực là nằm mơ.
Nhưng lòng hiếu kỳ của đàn ông và cảm xúc ham thắng thua đã khiến cậu lập tức phấn khích.
“Tạ Thời Tân,” Đường Trụ gọi một tiếng: “Tôi nghĩ ra hình phạt rồi.”
Tạ Thời Tân hỏi: “Là gì?”
Đường Trụ hàm hồ nói nhanh không rõ: “Mát xa cho tôi nửa tiếng.”
Tạ Thời Tân: “Cái gì?”
Đường Trụ lập tức: “Không có gì.”
Đường Trụ gửi tin nhắn cho Triệu Miểu: Làm phiền rồi.
“Bạn em có phải không thích tôi không?” Tạ Thời Tân đột nhiên hỏi.
Đường Trụ buông điện thoại xuống: “Triệu Miểu à?”
Tạ Thời Tân: “Ừm.”
Đường Trụ nghĩ nghĩ: “Nói sao đây ta?”
Tạ Thời Tân: “Ăn ngay nói thật.”
Đường Trụ: “Đúng vậy.”
Tạ Thời Tân bình đạm: “Không tồi, anh của em không thích tôi, bạn của em cũng không thích tôi.”
Giọng điệu của Tạ Thời Tân nghe âm dương quái khí, Đường Trụ lập tức nghe được.
“Sao thế?” Đường Trụ hỏi: “Anh còn để ý họ có thích anh hay không à?”
Tạ Thời Tân suy nghĩ thật lâu, mới chậm rãi nói: “Để ý.”
Đường Trụ nhướng mày, đột nhiên trong nháy mắt, trái tim như thắt lại.
“Tôi có một câu hỏi.” Tạ Thời Tân lại mở miệng.
Đường Trụ hoãn vài giây: “Câu hỏi gì?”
Tạ Thời Tân: “Về người kia, có thể hỏi không?
Đường Trụ không để tâm lắm mà ừ một tiếng: “Anh hỏi đi.”
Tạ Thời Tân lại không lên tiếng, bình tĩnh nhìn mặt đường.
Đường Trụ: “Hỏi xong rồi à?”
Tạ Thời Tân: “Không có buồn cười.”
Đường Trụ: “Ha ha, vậy anh có hỏi không?”
Tạ Thời Tân: “Có phải hắn ta đã đánh dấu em không?”
Đường Trụ gật đầu: “Đúng vậy, anh ấy đã đánh dấu tạm thời tôi.”
Rõ ràng cũng có đoán được, nhưng nghe đến những lời này, trái tim Tạ Thời Tân vẫn chùng xuống một chút.
Anh lại tạm dừng một lúc lâu, mới tiếp tục: “Em dị ứng vì hắn ta?”
Đường Trụ: “Ừm, dị ứng hơn một tháng mới đỡ hơn.”
Tạ Thời Tân siết chặt tay lái: “Hắn không chăm sóc cho em sao?”
Đường Trụ lắc đầu: “Không có, không có đến thăm tôi.”
Tạ Thời Tân lập tức nhíu mày: “Hắn ta đối xử với em như vậy?”
Đường Trụ nhẹ nhàng than một tiếng: “Đúng vậy.”
Giờ phúc này Tạ Thời Tân có một cảm xúc mãnh liệt, anh muốn trói người kia lại, để hắn quỳ gối trước mặt Đường Trụ, xin lỗi cậu.
Khi đó Đường Trụ nhất định rất khó chịu.
Loại người khốn nạn gì vậy, thứ rác rưởi.
“Chắc là có nguyên nhân gì đó đi,” Đường Trụ lại mở miệng: “Không biết, tôi không trách anh ấy.”
Tạ Thời Tân không thể tin được: “Sao em còn nói đỡ cho hắn?”
Đường Trụ khó hiểu: “Có sao?” Cậu cười cười: “Không sao mà.”
Giọng Tạ Thời Tân rất trầm: “Loại người này quên được thì cứ quên.”
Đường Trụ: “Ừm.”
Tạ Thời Tân đi ăn với Đường Trụ trước, sau đó mới đưa Đường Trụ về nhà cậu, anh vốn muốn cùng đi vào, nhưng di động nhảy ra một cái nhắc nhở, làm anh thay đổi chủ ý.
“Anh thì sao?” Đường Trụ mở cửa xe, hỏi Tạ Thời Tân.
Tạ Thời Tân nói: “Có việc, về nhà.”
Đường Trụ gật đầu: “Buổi tối có đến đây không?”
Tạ Thời Tân lắc đầu: “Đêm nay không đến, em đóng cửa cẩn thận, hôm nay trời lạnh.”
Đường Trụ có hơi mất mát: “Dạ.” . truyện ngôn tình
Thật ra kế hoạch hôm nay của Đường Trụ cũng là ở khu nghĩ dưỡng kia, cậu cho rằng mình sẽ ở chơi với Triệu Miểu đến lúc ăn tối xong mới về.
Cho nên buổi chiều cậu rảnh rỗi, nghĩ không có việc gì làm, vừa lúc có hơi buồn ngủ, liền về phòng ngủ trưa.
Một giấc ngủ này ngủ đến nhá nhem, mới bị tiếng chuông di động đánh thức.
Đường Trụ mơ mơ màng màng mở mắt ra, bắt máy số điện thoại xa lạ.
“Chào Đường tiên sinh, cậu có chuyển phát nhanh.”
Đường Trụ ừ một tiếng, lê bước chân nặng nề đi mở cửa.
Là cậu mua cho Tạ Thời Tân một cái kim cài áo, cậu lục lọi rất nhiều đề cử mới tìm được, giá cả xa xỉ, gần như dùng phân nửa tiền tiết kiệm của cậu.
Mở chuyển phát nhanh ra, Đường Trụ tự mình thưởng thức một lát.
Thiết kế rất đẹp, dù cậu không có kỹ thuật giám định và năng lực thưởng thức chuyên nghiệp, cũng có thể nhìn ra vẻ đẹp của cái kim cài áo này.
Nhưng mà cậu không dám đảm bảo Tạ Thời Tân sẽ thích nó.
Tạ Thời Tân hay bắt bẻ lắm.
Nghĩ Hà Nhạc Nguyên còn chưa online sớm như vậy, cậu gọi điện cho Tạ Thời Tân trước.
Điện thoại bên kia vang lên tiếng tút tút đến gần tự tắt máy mới có người nhận.
Đường Trụ hỏi: “Anh đang ở đâu?”
Tạ Thời Tân: “Ở nhà.”
Đường Trụ lập tức cảm thấy không đúng: “Anh sao thế? Giọng nói kỳ quái như vậy?”
Tạ Thời Tân: “Không sao, có việc gì thế?”
Đường Trụ nghĩ nghĩ: “Không có gì, muốn hỏi buổi tối anh có đến đây không.”
Giọng Tạ Thời Tân nghe ra rất khó chịu: “Không phải đã nói rồi sao, không đến.”
Đường Trụ: “Ò.”
Sau khi cúp điện thoại, Đường Trụ đứng ở cửa phòng suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn đổi giày, mang kim cài áo ra ngoài.
Nửa tiếng sau, Đường Trụ đứng ở cửa nhà Tạ Thời Tân, ấn chuông nhà anh.
Là chú Trần đến mở cửa, nhưng không mở rộng, chỉ đủ một người đứng.
“Cậu Đường, có chuyện gì vậy?” Chú Trần rất khách sáo.
Đường Trụ hỏi: “Tạ Thời Tân đang ở nhà sao?”
Chú Trần gật đầu: “Tạ tổng ở nhà.”
Đường Trụ đưa túi đang xách lên: “Vậy chú giúp con đưa cái này cho anh ấy đi.”
Chú Trần cúi đầu nhìn cái túi, lại không nhận lấy: “Cậu đợi chút đã.”
Đường Trụ đứng ở cửa chờ tầm nửa phút, chú Trần lại ra tới.
“Tạ tổng bảo cậu vào đi, đến phòng ngủ của cậu ấy.”
Đường Trụ không nghĩ gì nhiều: “Được.”
Đường Trụ thay dép, đi theo chú Trần vào trong.
Nhưng đi tới, cậu cảm thấy có gì đó không đúng.
Trong không khí bay đến mùi pheromone Alpha cậu quen thuộc.
Là mùi hương Nam Mộc Tơ Vàng của Tạ Thời Tân. Tới cửa phòng ngủ, chú Trần gật gật đầu với cậu rồi rời đi.
Đường Trụ giơ tay gõ cửa.
“Cốc.”
Chỉ một cái, cửa phòng ngủ đã bị mở ra, rồi sau đó một bàn tay vươn ra, lôi Đường Trụ vào.
“Tìm tôi có chuyện gì?”
Tư thế quen thuộc, Đường Trụ bị Tạ Thời Tân đè lên cửa.
Đường Trụ chớp mắt một chút, hô hấp lập tức dồn dập.
Trong phòng ngủ, pheromone của Tạ Thời Tân vô cùng đậm đặc, khác hẳn trước đây Đường Trụ ngửi qua.
“Tạ Thời Tân.”
Đường Trụ gọi một tiếng, bởi vì pheromone của Tạ Thời Tân, thân thể cậu bắt đầu nhũn ra, túi trên tay cũng bộp một tiếng rơi xuống đất.
Phòng ngủ của Tạ Thời Tân chỉ mở một cái đèn ngủ nhỏ màu vàng nhạt.
Ánh đèn không quá sáng, Đường Trụ vẫn thấy được sự nguy hiểm trong mắt Tạ Thời Tân.
“Kỳ dễ cảm sao?” Đường Trụ hỏi Tạ Thời Tân.
Tạ Thời Tân nắm chặt cổ tay Đường Trụ, cũng dán sát vào cậu.
“Ừm.”
Hơi thở của Tạ Thời Tân dồn dập.
Đường Trụ: “Tiêm thuốc ức chế chưa?”
Tạ Thời Tân: “Tiêm rồi.”
Đường Trụ: “Sao nhìn anh còn khó chịu quá vậy?”
Tạ Thời Tân nói chuyện đứt quãng: “Còn phải, đợi lát nữa, mới có hiệu quả.”
Đường Trụ không hiểu về kỳ dễ cảm của Alpha lắm, nhưng cậu biết mình ở lại lúc này, chắn chắn không ổn.
“Tìm tôi có chuyện gì?” Tạ Thời Tân lại hỏi lần nữa.
Đường Trụ bị pheromone của Tạ Thời Tân làm ảnh hưởng, bắt đầu choáng váng.
“Mua cho anh một thứ.”
Tạ Thời Tân hình như đang cố giữ lý trí: “Thứ gì?”
Những không chờ Đường Trụ trả lời, Tạ Thời Tân lại tự mở miệng: “Không quan trọng nữa.”
Chân Đường Trụ bắt đầu nhũn ra, nếu không phải đầu gối của Tạ Thời Tân chống vào cửa, cậu đã trượt xuống đất.
“Cho em hai lựa chọn.” Tạ Thời Tân nói.
Đường Trụ: “Hửm?”
“Bây giờ lập tức rời đi, hoặc là,” Tạ Thời Tân đột nhiên dán sát vào, nhưng một con mãnh thú dùng hàm răng cọ vào tuyến thể của Đường Trụ: “Ở lại với anh.”