Edit: Michyo
Arthur hít một hơi thật sâu, trong không khí trừ tức tố ngọt ngào của Omega ra thì còn có cả hơi thở Alpha cực nồng, y dùng lực hút hút mũi rồi bỗng biến sắc, không ổn rồi, đây là tức tố của Alpha khi tới kỳ phát tình.
Hoàn cảnh sống từ nhỏ khiến Arthur chẳng lạ lẫm gì hơi thở của đám Alpha, ở nhà có cha y, phần lớn bạn học trong trường quân đội cũng là Alpha.
Nhưng trước kia y là Alpha, tuy rằng có thể phát hiện ra tức tố của Alpha nhưng không quá mẫn cảm với điều đó; cơ mà giờ, có lẽ là vì tác dụng của thuốc biến đổi giới tính, y phát hiện mình càng ngày càng chịu nhiều ảnh hưởng từ tức tố của Alpha.
Hiện giờ y có thể dựa vào mùi Alpha kia để lại khi tới kỳ phát tình để tìm tung tích của Phil, chứ nếu là trước kia, chắc chắn y không thể làm được.
Có điều hiện giờ Arthur chẳng rảnh phân tâm suy nghĩ tới thay đổi của cơ thể mình, tuy tức tố Alpha khiến cơ thể y hơi khô nóng, nhưng chưa tới mức có thể ảnh hưởng tới sức phán đoán của y.
Từ khi y rời khỏi Phil tới lúc mua đồ xong chỉ khoảng ba, bốn phút đồng hồ, cho nên hẳn là tên bắt cóc Phil chưa chạy quá xa được.
Arthur đặt hũ tro cốt và đồ ăn vừa mua lên ghế, rồi dựa vào tức tố còn sót lại để lần theo dấu vết kẻ bắt cóc; dần dần, tức tố của Alpha càng lúc càng đậm, xen lẫn cả mùi hương ngọt ngào quen thuộc của Phil.
Ngay sau đó, ở sâu trong một con hẻm tối tăm, y nghe được tiếng động khác thường.
Sắp tới gần rồi, bước chân của y trở nên chậm rãi, tựa như một con báo săn mồi, lặng lẽ tiếp cận mục tiêu.
Thứ đầu tiên y trông thấy là một bóng lưng to lớn, đây là một tên Alpha giống đực cực kỳ cường tráng, gã phải cao tầm trên dưới hai mét, tựa như một cây cột to đùng che khuất cả lối vào con hẻm nhỏ xíu, Phil nhỏ bé mảnh mai bị gã chắn bằng sạch, chẳng nhìn thấy gì.
Bên tai truyền tới tiếng thở dốc ồ ồ như của loài dã thú, và cả thứ mùi tanh tưởi khi Alpha tới kỳ phát tình phát ra, Arthur không khống chế được chính mình, mặt đỏ bừng, nhịp tim cũng trở nên dồn dập, y hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh trở lại.
Phil bị gã Alpha đã mất đi lý trí kia đè lên tưởng, nức nở nghẹn ngào cầu xin gã tha cho mình, cậu nhỏ bé yếu ớt, chẳng thể chống cự lại Alpha to lớn đang đè lên mình; quần cậu bị gã lột xuống, cặp đùi trắng nõn lộ ra, sắp bị gã Alpha kia xâm phạm tới nơi.
Không thể chần chừ thêm được nữa! Arthur cắn răng vọt lên, nhanh như chớp, tựa như Thần chết dang đôi cánh, đồng hồ màu trắng bạc lập tức biến thành dây xích bằng kim loại lớn như ngón tay, Arthur nhanh chóng quàng nó quanh cổ gã Alpha rồi dùng lực kéo gã ra sau.
Người bình thường khi bị thít cổ, cả người sẽ như mất hết sức lực, hai phút sau bị choáng, năm phút sau sẽ chết vì ngạt thở; đây cũng là thủ đoạn giết người mà đặc công Liên Bang thường dùng: hiệu quả cao, nhanh chóng, hơn nữa còn không bị vấy máu.
Arthur không muốn mùi máu của gã Alpha khiến người khác chú ý tới động tĩnh bên này nên không dùng sợi dây kim loại lúc trước mà chuyển sang dây xích bằng kim loại để nhanh chóng ghìm chết đối phương.
Tuy vậy, Arthur đã đánh giá thấp sức chiến đấu của Alpha này.
Người bình thường khi bị siết cổ, phản ứng đầu tiên trong khi khủng hoảng là bảo vệ cổ mình, nhưng gã Alpha này rõ ràng đã trải qua huấn luyện đặc biệt; dưới tình huống bị tấn công bất ngờ mà vẫn còn sức phản kích! Nắm tay gã cứng như sắt, đấm thẳng về phía hai bên sườn Arthur.
Cũng may vì đang trong trạng thái không thở được nên sức lực không lớn, nhưng cho dù như vậy, Arthur vẫn cảm thấy phía dưới xương sườn bị táng một cú nặng nề, đau tới mức mặt mũi tối sầm, tí nữa là phun ra một búng máu.
Có điều Arthur dù gì cũng là đặc công xuất sắc với kinh nghiệm chiến đấu phong phú, chỉ trong nháy mắt, y đã cảm thấy sức chiến đấu của gã Alpha này rất đáng gờm.
Phải biết, sở dĩ Alpha được xưng là tinh anh là bởi tố chất cơ thể của bọn họ vốn đã cực kỳ xuất sắc, sức chiến đấu rất mạnh, Alpha bình thường còn có thể lấy một chọi mười, thế nên Alpha đã trải qua huấn luyện đặc biệt thì càng chẳng cần phải bàn.
Nếu hai bên đánh giáp lá cà, nói một cách công bằng thì Arthur chắc chắn không phải đối thủ của gã Alpha to con như tòa núi nhỏ này.
Gã Alpha trước mắt này, nếu không phải do Arthur đánh lén thành công chiếm lấy tiên cơ thì quả thực sẽ phải tốn kha khá công sức hạ gục gã.
Dưới sườn đau nhói khiến máu liều của Arthur trào lên, y biết hiện giờ tuyệt đối không được nhượng bộ, nếu không một khi đối phương có thể hít thở thì sẽ rất khó áp chế gã.
Thế là Arthur càng thêm siết hai tay để dây xích kim loạt thít chặt hơn vào cổ gã, sau đó dùng sức quật ngã tòa núi nhỏ kia xuống đất.
Chưa đợi gã giãy giụa, y đã xoay người ngăn chặt đối phương, tay trái giữ ót gã, tay phải nắm chặt cằm, dùng sức bẻ một cái, chỉ nghe tiếng “rắc” giòn tan vang lên, xương cổ đối phương gãy rời, đầu rũ xuống, lập tức tắt thở.
Nghe nói chiêu thần kỳ này thuộc võ học phương Đông của trái đất cổ vào thời kỳ xa xưa nào đó, Arthur kết hợp nó với kĩ xảo chiến đấu của bộ đội đặc chủng, biến nó thành chiêu giết người của riêng mình.
Nhiều năm trôi qua, người chết dưới chiêu này của y, nhiều tới mức y chẳng nhớ rõ nổi nữa.
Alpha to lớn như tòa núi nhỏ nặng nề ngã xuống đất, Arthur thò tay kiểm tra hơi thở gã lần nữa, xác nhận gã đã chết thật mới thở phào một hơi, hai chân mềm nhũn chẳng còn sức, vịn vách tường thở lấy thở để, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Trước đó, một ngày một đêm Arthur chưa ăn xuống gì, vội vàng lần theo dấu vết tới đây rồi còn đấu sức với gã Alpha to con này một phen nữa, thể lực y đã tiêu hao đáng kể, nơi bị gã kia đấm trúng dưới sườn đau đớn vô cùng.
Y sờ sờ xương sườn kiểm tra một lát, may mà không gãy xương.
Arthur nhíu mày đầy bất mãn, từ sau khi tiêm thuốc chuyển đổi giới tính, cơ thể y càng ngày càng trở nên yếu đuối.
Kĩ xảo chiến đấu của y không bị mai một, nhưng sức mạnh và sức chịu đựng thì yếu hơn trước rất nhiều.
Trận đọ sức vừa rồi, nếu là trước kia thì y có thể chiến thắng một cách dễ dàng, mà hôm nay gần như y phải liều cái mạng già mới giết được gã Alpha kia.
Chậc, xem ra sau này y phải tăng cường rèn luyện thân thể hơn mới được!
Có điều hiện giờ không phải lúc để cảm khái, Arthur chầm chậm lấy lại sức, đi tới dìu Phil đứng lên, hỏi:
– Cậu không sao chứ?
Sắc mặt Phil tái nhợt như tờ giấy, hai chân run lẩy bẩy tới mức không đứng vững nổi, nhìn chằm chằm cái xác gã Alpha nằm rên mặt đất, run giọng hỏi:
– Gã….!gã chết rồi?
– Ờ.
Arthur bình tĩnh đáp, đôi mắt xanh lục lạnh lùng.
Phil rùng mình một cái, không biết người này đã trải qua biết bao trận chém giết mới có thể bình tĩnh với sống chết như vậy cơ chứ? Ánh mắt Phil nhìn Arthur không khỏi có thêm vẻ kính sợ.
– Cậu cảm thấy gã không đáng chết? Thấy tôi ra tay quá tàn nhẫn à?
Arthur bình tĩnh liếc mắt nhìn cậu, nói toạc ra suy nghĩ trong lòng cậu:
– Tình hình vừa rồi, nếu tôi không giết gã, người chết sẽ là tôi.
Mà cậu, cũng sẽ không tránh khỏi kết cục bị gã cưỡng bức.
Nhân từ với kẻ địch, là tàn nhẫn với chính mình! Cậu đã từng nghe câu này bao giờ chưa?
Phil thoáng im lặng, thừa nhận điều Arthur nói rất có lý.
Arthur giết người vì cứu cậu, nhưng trong lòng cậu vẫn có hơi khó chịu, buồn bã nói:
– Gã…!chẳng qua vừa rồi thấy em ở một mình nên tới bắt chuyện với em, ai ngờ lại bị tức tố trong máu em kích thích nên mới phát tình mà thôi…!
– Hừ, phát tình là có thể biến thành một con súc sinh, không còn lý trí, thấy người là đè à?
Arthur cười lạnh, giọng nói đầy khinh thường.
Mặt Phil càng trắng hơn, con ngươi đen láy trở nên mờ mịt, trong đôi mắt ngập tràn xót xa.
Arthur thấy cậu như vậy, biết rõ mình không cẩn thận chạm vào vết thương lòng của cậu rồi, y có hơi hối hận.
Trước giờ Arthur không giỏi an ủi người khác, lại càng không biết làm thế nào mới có thể an ủi một thiếu niên Omega nhỏ bé nhạy cảm từng phải gánh chịu tổn thương.
Quần áo Phil bị xé rách, lộ ra lồng ngực trắng nõn, Arthur lặng lẽ cởi áo khoác của mình ra, choàng lên người cậu, giúp cậu che cơ thể lõa lồ lại.
– Cậu có thể tự đi không? – Arthur nhẹ giọng hỏi.
Phil khẽ gật đầu, bước chầm chậm cùng Alpha đi ra khỏi con hẻm nhỏ, cùng nhau đi tới nơi cậu bị bắt lúc trước.
Vừa rồi vì vội vàng lần theo dấu vết cứu người nên hũ tro cốt của Lisa và đồ ăn mua được đều bị y bỏ lại trên ghế.
Khi hai người trở lại ghế đã lúc trước, đồ đạc vẫn còn nguyên.
Phil xoay người ôm hũ tro của Lisa lên, thổi thổi bụi bám bên trên đi rồi cẩn thận từng chút, lau sạch vết máu dính trên đó đi.
Arthur mở túi đồ ăn ra, đưa một phần đồ ăn cho Phil.
Phil lẳng lặng nhận lấy, cắn một miếng hamburger vẫn còn nóng, rồi bỗng nhiên cậu mở miệng nói:
– Anh Arthur, cảm ơn anh…!
Trong đôi mắt Phil là sự biết ơn chân thành, gương mặt cũng không còn sự hối hận khi nãy nữa.
Những đả kích nối đuôi nhau ập tới gần như đã khiến thiếu niên ngây thơ hồn nhiên này trưởng thành chỉ trong vòng một đêm.
Arthur sửng sốt, chợt mỉm cười đáp:
– Không có gì, đừng giữ mãi trong lòng.
– Cảm ơn anh vì đã không bỏ mặc anh, tính cả lần trước nữa, anh đã cứu em hai lần rồi.
Em nợ anh hai lần cứu mạng, vậy mà còn tỏ thái độ này nọ với anh…!Thật sự rất xin lỗi anh…!
Đôi mắt Phil ầng ậng nước:
– Anh nói đúng, là do em tự rẻ rúng bản thân, tự mình cam chịu, vậy mà còn giận cá chém thớt với người khác.
Em là một kẻ vô dụng, khiến người khác bị liên lụy…!
Arthur thở dài, ôm thiếu niên đang thút thít vào lòng, vỗ vỗ bờ vai mảnh mai của cậu:
– Cậu không phải là một kẻ vô dụng, tất cả những chuyện xảy ra trước kia không phải lỗi của cậu, cậu đừng vì sai lầm của người khác mà trách móc bản thân mình.
Cậu rất lương thiện, cũng rất kiên cường.
Cậu còn trẻ, cuộc đời sau này vẫn còn rất dài, tôi không thể mãi mãi ở bên cậu được; nhưng cậu phải nhớ kỹ, phải luôn giữ một trái tim tự do tự tại, đối mặt với mọi thứ bằng thái độ tích cực, rồi cuộc sống nhất định sẽ mỉm cười với cậu.
– Anh Arthur, em hâm mộ anh lắm luôn.
Tới bao giờ em mới có thể lợi hại như anh, dũng cảm như anh đây? – Phil ôm cánh tay Arthur, vẻ mặt đầy hâm mộ.
Arthur lại cười khổ một tiếng, đáp:
– Tôi? Tôi có gì đáng để cậu hâm mộ đâu chứ? Đừng hâm mộ tôi…!
Tôi là một người nhất định phải sống mãi trong bóng tối hun hút, tựa như một con bạc liều mạng, dùng máu tươi làm vốn liếng, phải trả giá bằng cả tôn nghiêm, để đánh một ván bài sinh tử.
Arthur nhìn đồng hồ, chưa đầy một tiếng nữa là phi thuyền Tinh Tế khởi hành rồi.
Y nghiêm mặt nói với Phil:
– Chúng ta đi nhanh thôi, dây dưa kéo dài nữa thì không kịp giờ lên phi thuyền đâu đó..
Edit: Michyo
Beta: Tịch
Phil bị bắt nhiều ngày như thế, thể xác và tinh thần đều tổn thương, đã muốn trở về từ sớm, nhưng nghĩ tới chuyện sắp phải chia xa với Arthur, cậu nhóc lại không nỡ, vừa đi vừa hỏi:
– Anh Arthur, còn anh thì sao? Anh muốn đi đâu vậy?
– Tôi hả? Tôi muốn đi Trác Nhã Tinh.
– Trác Nhã Tinh? – Phil trợn tròn hai mắt đầy ngạc nhiên:
– Đó chẳng phải là nơi đáng lẽ chúng ta bị đưa tới sao anh? Nghe nói hiệp hội bảo vệ Omega ở đó đáng sợ lắm, Omega ở đó gần như không có tự do, chẳng khác gì ở địa ngục hết! Vậy mà anh còn muốn tự mình dâng đến cửa luôn hở?
Arthur cười cười, đáp:
– Tôi có lý do không thể không đi, phải tới đó hoàn thành nhiệm vụ.
Phil mờ mịt “à” một tiếng, tuy rằng Arthur chưa từng tiết lộ thân phận của mình, nhưng có thể đoán được, y chắc chắn không phải là một Omega bình thường. Đến ngay cả gã Alpha to như tòa núi nhỏ kia còn bị y giết chết một cách dễ dàng cơ mà, Omega bình thường nào có bản lĩnh này cơ chứ?
Nếu Arthur đã không muốn để lộ thân phận, đương nhiên có lý do của y, mỗi người đều có bí mật của riêng mình mà. Phil không hỏi thêm, chỉ cúi đầu, ngoan ngoãn gặm nốt hamburger đã dần nguội lạnh.
Áo của Arthur khoác lên người Phil rất rộng, cậu cúi đầu, lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn như tuyết, phần gáy cậu còn lộ ra dấu răng mờ mờ, đó là do gã quân nhân Alpha tên John đánh dấu Phil trong khi cưỡng bức cậu. Tuy không phải là đánh dấu hoàn toàn, nhưng chắc chắn phải mất một khoảng thời gian rất dài nữa mới có thể tan biến. Chỉ cần có Alpha mạnh mẽ hơn xuất hiện, đánh dấu cậu nhóc Omega này lần nữa, mà trong suốt quá trình ấy, Omega không thể chóng cự lại, thì Omega bị đánh dấu phải thần phục và phụ thuộc vào Alpha, không thể phản kháng, đây cũng là nỗi bi ai của mỗi Omega.
Trước kia, khi Arthur vẫn còn là Beta, bên cạnh y chẳng có người bạn nào là Omega; sau đó quyết định thay đổi giới tính cũng chỉ vì mục đích ám sát và báo thù, y chưa từng cẩn thận suy xét xem, ý nghĩa thực sự của việc làm một Omega là gì. Hiện giờ xem ra, y đã quá ngây thơ khi nghĩ thế giới của Omega rất đơn giản rồi.
Tâm trạng Arthur bỗng chở nên nặng nề, im lặng một hồi, y cất tiếng hỏi:
– Ờm… việc đó… là cảm giác gì thế?
– Việc đó cái gì cơ? – Phil ngẩn ra, chẳng hiểu gì hết.
Mặt Arthur hơi đỏ lên:
– Thì là… Khi Omega phát tình ấy, cảm giác thế nào vậy?
– Hả?!
Phil chớp chớp mắt, hình như rất khó hiểu:
– Anh Arthur, chẳng lẽ trước giờ anh chưa từng phát tình sao…
Thấy vẻ mặt xấu hổ của Arthur, Phil chợt tỉnh ngộ:
– À cũng đúng, anh hẳn là vẫn luôn dùng thuốc ức chế ha? Thứ kia tuy có thể che dấu tức tố tạm thời, nhưng dùng nhiều sẽ gây hại cho cơ thể đó. Hơn nữa em nghe nói lúc bắt đầu dùng thì rất hiệu quả, nhưng càng dùng nhiều thì loại thuốc này cũng sẽ mất dần tác dụng. Anh Arthur, phát tình là hiện tường sinh lý bình thường của Omega, không thể chống lại đâu, anh vẫn nên tìm một Alpha tốt trước khi phát tình thì hơn, như vậy thì khi phát tình cũng có thể kết hợp với người ta, em nói thật đó!
Khóe miệng Arthur hơi co rút, một thẳng nam chân chính suốt năm mươi năm nay, y thật sự rất khó tiếp nhận sự thật mình sẽ bị đè! Nhất là khi y tận mắt nhìn thấy dáng vẻ dâm đãng không chịu nổi của Omega khi phát tình. Cho dù ý định ban đầu là dấn thân vào vùng địch, vì nước hiến thân, nhưng khi chuyện đó thực sự xảy ra, y vẫn có chút do dự. Chẳng lẽ trừ điều đó ra thì không còn cách nào khác để tiếp cận Francois sao? . ngôn tình tổng tài
Những điều Arthur gặp phải khi từ Úc Lam tinh tới Hồng Phàn tinh khiến y hiểu được, ở Đế Quốc, Omega không hề có tôn nghiêm cũng như địa vị. Cho dù y ngụy trang thành Omega dụ dỗ Francois một cách thành công, dựa vào tính tình đa nghi của Francois, thì sự tin tưởng hắn dành cho một Omega không có năng lực độc lập, hoàn toàn phụ thuộc vào hắn hẳn là cũng có giới hạn nhỉ? Chỉ e tới lúc đó y sẽ phải sống dưới sự giám sát chặt chẽ của Đế Quốc, muốn đánh cắp tình báo bí mật, thậm chí ám sát Francois, sợ rằng sẽ khó càng thêm khó.
Xem ra kế hoạch lúc trước không hề ổn, y nhất định phải điều chỉnh kế sách, nhưng rốt cuộc phải làm sao mới có thể hoàn thành nhiệm vụ nhỉ? Arthur buồn rầu hết sức.
Chưa kịp nghĩ nhiều thì loa phát thanh thông báo phi thuyền tới Úc Lam tinh sắp khởi hành, dưới ánh mắt lưu luyến không rời của Phil, Arthur ôm chặt cậu nhóc một cái rồi mỉm cười chào tạm biệt, đưa mắt nhìn bóng lưng mảnh mai của cậu thiếu niên dần khuất ở cửa vào phi thuyền…
Tiễn Omega khiến người ta nhọc lòng kia đi xong, Arthur lại vòng trở về con hẻm cũ, còn chưa xử lý xác cái tên Alpha kia nữa, chẳng may bị người ta phát hiện thì toi.
Arthur nhanh chóng tìm thấy xác gã Alpha được y giấu sâu trong hẻm nhỏ, vừa rồi khi đánh nhau y chưa kịp xem xét gì hết, bây giờ nhìn kỹ mới phát hiện gã Alpha này mặt mũi góc cạnh, thân mình cao to, toàn thân trên dưới toàn cơ bắp là cơ bắp, nhìn là biết đã từng trải qua huấn luyện nghiêm khắc. Arthur bỗng nghĩ ra một ý, thò tay vào túi áo gã, móc ra một đống đồ, trừ hóa đơn mua sắm điện tử ra thì còn một phong thư màu đen được làm từ da bò, trông có vẻ cực kỳ tinh xảo, và một tấm thẻ bạc sáng lấp lánh.
Arthur cầm tấm thẻ lên, phát hiện trên tấm thẻ lờ mờ hiện lên hai chữ “Thập Tự” màu bạc, bên trên còn khắc một hàng chữ – Học viện cao đẳng quân sự Tạ Luân, mặt còn lại của tấm thẻ thì khắc tên tuổi người chết: Arthur – Phùng – Bridge, sinh viên xuất sắc khoa cơ giáp Tạ Luân.
Arthur hiểu biết rộng, đã từng nghe tới học viện cao đẳng quân sự Tạ Luân, đây là một trường quân đội nằm tại hành tinh Huyền Giáp trong chòm sao Nam Thập Tự xa xôi. Chòm sao Nam Thập Tự bị Đế Quốc chiếm được vào ba mươi năm trước, đã được đưa vào phạm vi bản đồ của Đế Quốc, có điều bởi nó ở quá xa, nên trường quân đội này cũng không nổi tiếng gì mấy trong hệ ngân hà, chỉ nghe nói khoa cơ giáp của bên đó khá đặc sắc, nhưng cụ thể là đặc sắc ở chỗ nào thì không được nhắc tới trong tài liệu Arthur đọc.
Không ngờ gã Alpha cặn bã này lại tốt nghiệp trường quân đội cơ đấy! Arthur cầm phong thư tinh xảo kia lên xem xét, tới thời đại này rồi, cho dù là tiền hay sách vở đều đã được điện tử hóa, rất ít người còn dùng cách đưa tin truyền thống bằng thư từ như này, phong thư màu đen được trang trí cực kỳ tinh xảo, phía trên phong thư có in con dấu hùng ưng sải cánh bay, cũng chính là ký hiệu của quân đội Đế Quốc.
Arthur mở thư ra, đọc lướt qua một lần, ánh mắt nhanh chóng di chuyển xuống phần ký tên dưới góc phải: Bộ tư lệnh tối cao của Đế Quốc Tinh Diệu.
Hóa ra đây là một bức thiệp mời, mời Arthur Phùng Bridge tới tham gia cuộc tuyển chọn vệ sĩ hoàng gia Đế Quốc. Hóa ra, hàng năm, bộ tư lệnh Đế Quốc đều chọn lựa những sinh viên xuất sắc nhất vừa tốt nghiệp trong tất cả các trường quân đội trên phạm vi toàn Đế Quốc để gia nhập đội vệ sĩ hoàng gia. Sinh viên được tuyển chọn sẽ trở thành vệ sĩ thiếp thân (bên cạnh) của những thành viên trong hoàng thất hoặc là sĩ quan cao cấp của Đế Quốc, được tiếp xúc với những nhân vật có quyền lực quan trọng bậc nhất Đế Quốc, bởi vậy quân nhân khắp Đế Quốc đều coi việc được gia nhập đội vệ sĩ hoàng gia là quang vinh.
Có điều quá trình tuyển chọn đội vệ sĩ hoàng gia cực kỳ khắc nghiệt, Đế Quốc có hơn mười ngàn trường quân đội, mỗi trường chỉ có thể cử một sinh viên xuất sắc nhất tới dự thi, mà tỉ lệ trúng tuyển vào đội vệ sĩ hoàng gia chỉ có một phần một nghìn, những người được lựa chọn đều là tinh anh trong tinh anh. Sau khi những tinh anh này được tôi luyện trong quá trình làm vệ sĩ hoàng gia một khoảng thời gian thì cũng sẽ trở thành lực lượng chủ chốt mới của Đế Quốc.
Arthur gập thiệp mời lại, khóe miệng nhếch lên, đây quả thực là cầu gì được nấy mà! Y đang lo không biết làm sao mới có thể tiến vào Trác Nhã tinh một cách hợp pháp để tiếp cận Francois thì cơ hội tuyệt vời này lại xuất hiện, quả thực là quá hoàn mỹ mà!
Arthur lập tức nghĩ tới phương án giả danh đối phương. Kế hoạch này thoạt nghe có vẻ điên cuồng, nhưng lại thiết thực nhất.
Đầu tiên, mỗi lần tuyển chọn, các trường quân đội chỉ có thể cử một sinh viên xuất sắc đi ứng tuyển, có nghĩa là sẽ không có bất kỳ bạn học cùng trường nào tới từ trường quân đội Tạ Luân phát hiện ra y giả danh người khác; tiếp đó, danh tiếng trường quân đội Tạ Luân không nổi tiếng gì cho cam, hơn nữa lại nằm ở chòm sao Nam Thập Tự cực kỳ hẻo lánh, dùng phi thuyền vũ trụ cũng phải mất ít nhất hơn nửa năm mới tới được Trác Nhã tinh; điều này đồng nghĩa với việc, khả năng người quen của gã Alpha này xuất hiện vạch mặt y cực kỳ thấp.
Là đặc công Liên Bang, đương nhiên có cách để mật báo với cơ quan tình báo của Liên Bang, cách này cực kỳ bí mật, hơn nữa tin tức được truyền đi đều đã được mã hóa, cho dù kẻ địch bên ngoài có được thông tin đã mã hóa thì cũng không thể giải ra được nội dung trong đó là gì. Hồng Phàn tinh là nơi hẻo lánh, không có quân đội Đế Quốc đóng giữ, cho nên càng không có chuyện tin tức sẽ lộ ra ngoài.
Arthur nấp trong con hẻm sâu hút hun, nhanh chóng soạn một chuỗi mã hóa, truyền từ quang não ra ngoài. Y yêu cầu tổ hacker thuộc bộ phận kỹ thuật của cơ quan tình báo Liên Bang xâm nhập trung tâm hồ sơ sinh viên của trường quân đội Tạ Luân, rồi thay thế toàn bộ thông tin của Arthur – Phùng – Brigde thành chính y.
Phương án giả danh người khác này thoạt nghe có vẻ khó lòng tưởng tượng, nhưng dưới sự giúp đỡ của trung tá Crete – thiên tài thuộc bộ phận kỹ thuật của cơ quan tình báo Liên Bang, đồng thời cũng là hacker nổi tiếng, chuyện này dễ như ăn kẹo.
Crete là thiên tài có kỹ thuật làm giả đứng đầu Liên Bang, cũng là một hacker cực kỳ đáng sợ. Chiến tích huy hoàng nhất của Crete là khi Liên Bang và Đế Quốc đối đầu trực tiếp, thành công xâm nhập hệ thống tác chiến skynet của Đế Quốc, làm giả lệnh chỉ huy của quan quân Đế Quốc, khiến quân địch rơi vào bẫy rập mà Liên Bang đã bày sẵn, làm Đế Quốc tổn thất cả một sư đoàn! Sau khi sự kiện đó xảy ra, Đế Quốc mới ý thức được sự tồn tại đáng sợ của tên hacker ghê gớm này, không tiếc bỏ ra một món tiền khổng lồ để nâng cấp hệ thống tác chiến, gia cố những lỗ hổng vốn có, lắp đặt tường lửa cực kỳ vững chắc, tăng mức độ an toàn lên max level mới có thể chặn được Crete.
Đối với hacker Crete, tuy hiện giờ vẫn chưa tìm ra lỗ hổng trong tường lửa để tấn công hệ thống quân sự tác chiến của Đế Quốc, nhưng việc nhỏ như xâm nhập vào một trường quân đội bình thường của Đế Quốc, làm giả tin tức sinh viên quả thực vô cùng dễ dàng.
Mấy phút sau, Arthur nhận được tin nhắn trả lời của bộ phận kỹ thuật cơ quan tình báo, đã thay thông tin xong xuôi! Điều này có nghĩa là, từ nay về sau, Arthur Colin có thể sử dụng thân phận của Arthur Phùng Bridge để tham gia cuộc tuyển chọn đội vệ sĩ hoàng gia Đế Quốc rồi!
Arthur mỉm cười nhắn một tin cảm ơn, Crete đáp thế này: Trung tướng đại nhân, ngài nợ tôi một chai whiskey đen nhé!
Cái tên quỷ thừa nước đục thả câu này! Arthur thấp giọng mắng một câu, trong đầu hiện lên nụ cười thiếu đánh như phường du côn của Crete, khóe miệng hơi nhếch lên.
Là một đặc công, vô số lần y phải đối diện với tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, nhưng có một đám đồng nghiệp tin cậy làm hậu thuẫn vững chắc cho y, khiến y ngập tràn hy vọng về con đường phía trước.
Arthur cất thẻ chứng minh thân phận và thiệp mời đi, kiểm tra khắp lượt cái xác chết, y bị chiếc nhẫn màu đen tuyền trên ngón áp út của đối phương hấp dẫn, chiếc nhẫn này không phải làm từ vàng, cũng chẳng phải làm từ sắt, chẳng biết được làm từ chất liệu gì, phía trên khắc một vòng hoa văn cổ xưa đầy phức tạp. Arthur nhìn chằm chằm vào nó một lát rồi ấn ngón tay lên.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, chiếc nhẫn này là một cơ giáp trí năng, nơi tiếp xúc với ngón tay bừng sáng, dường như đang chống lại sự xâm lấn của người ngoài. Arthur tập trung tinh thần lực, mạnh mẽ xuyên qua tầng phòng hộ của cơ giáp, tiến hành xâm nhập.
Cơ giáp trí năng đều được điều khiển bằng tinh thần lực của cơ giáp sư, cơ giáp càng cao cấp thì yêu cầu về tinh thần lực của người điều khiển nó càng cao. Arthur rất có năng khiếu trên phương diện điều khiển cơ giáp, cơ giáp Ngân Hồ của y chính là một cơ giáp cấp A, nên với y, thu phục cơ giáp của một sinh viên trường quân đội chẳng có gì khó.
Có điều, không ngờ gã sinh viên trường quân đội cũng tên là Arthur này lại sở hữu một cơ giáp trí năng cấp B; Arthur rất bất ngờ, đang tính kiểm tra thêm thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ vang lên phía không xa, hình như có người đang đi về phía này. Arthur không thể không tạm ngừng liên kết tinh thần lực, vội vàng out khỏi cơ giáp. Qua vài giây tiếp xúc ngắn ngủi vừa rồi, Arthur đã biết cơ giáp này tên Mị Ảnh, là cơ giáp trí năng cấp B, nhưng y vẫn chưa kịp kiểm tra số liệu kỹ càng của Mị Ảnh.
Cái gã Alpha cặn bã sinh viên trường quân đội này, hẳn là nhận được thư mời, xuất phát từ Nam Thập Tự tới Trác Nhã Tinh, trên đường đi có ghé qua Hồng Phàn tinh, vừa khéo gặp được Phil, bèn nổi lên ý đồ xấu xa, nhưng xét thân thủ lúc vừa rồi đánh nhau với y, gã quả thật là một người không dễ đối phó, nếu không đã chẳng trở thành ứng cử viên xuất sắc duy nhất của trường quân đội Tạ Luân rồi.
Arthur nghĩ may mà vừa rồi y áp dụng chiến thuật đánh lén, bất ngờ tấn công rồi nhanh chóng giết gọn đối phương, chứ nếu để gã có cơ hội khởi động cơ giáp, chắc chắn sẽ dẫn tới một cuộc chiến ác liệt. Đương nhiên Ngân Hồ của y sẽ không thua Mị Ảnh, nhưng hai cơ giáp cao hơn mười mét ẩu đả, kiến trúc xung quanh ắt hẳn sẽ bị phá hủy trong vòng ba giây, chưa biết chừng đất dưới chân cũng bị lún xuống luôn, mà lúc đó, thân phận của y cũng sẽ bị lộ!
Arthur dứt khoát tháo chiếc nhẫn kia xuống, đeo lên tay mình. Mặc dù Ngân Hồ tốt thật, nhưng chắc chắn y không thể dùng cơ giáp của mình trên đất Đế Quốc được rồi. Nếu đã quyết định giả danh người ta, thì đương nhiên phải dùng cơ giáp của người ta tham gia cuộc thi này. Tuy y không hiểu rõ về cuộc tuyển chọn vệ sĩ hoàng gia của Đế Quốc, nhưng làm sao thiếu được hạng mục điều khiển cơ giáp cơ chứ? Tới lúc đó đương nhiên y phải dùng Mị Ảnh để tham gia cuộc thi rồi. Mị Ảnh là cơ giáp trí năng, nhưng trí khôn của cơ giáp cấp B này chỉ đang ở giai đoạn sơ cấp, dựa vào tinh thần lực cao tới 480 của mình, Arthur nghĩ khống chế nó hẳn là không có khó khăn gì.
Người đi đường chỉ lướt qua con hẻm nhỏ rồi bước chân dần xa, xung quanh khôi phục vẻ yên tĩnh vốn có. Arthur sắp xếp xong thì lấy một lọ thuốc màu đen ra, đổ đều lên trên cái xác, ngay sau đó, cái xác biến thành một vũng nước bẩn, không còn chút dấu vết của con người.
Sau khi xử lý cái xác một cách nhanh chóng gọn gàng, Arthur phủi phủi bụi bám trên người đi, bình tĩnh rời khỏi con hẻm nhỏ.