Trên đường về nhà, Văn Diên ma xui quỷ khiến xem một chút về các bước tiếp cận mà mình không có hứng thú kia.
Nếu chạm phải tay không có triệu chứng có thể thử nắm tay;
Có thể nắm tay kéo dài hơn mười phút đồng hồ thì tiến hành ôm nhau;
Nếu ôm nhau không dưới hai mươi phút có thể hôn nhẹ vào môi.
Hôn nhẹ vào môi không có phản ứng nôn mửa có thể ngủ chung giường;
Ngủ chung giường một đêm không có triệu chứng rõ ràng có thể hôn sâu;
Hôn sâu không có phản ứng bài xích có thể tiến hành dấu hiệu tin tức tố (Bao gồm dấu hiệu tạm thời và dấu hiệu cả đời).
Tất cả các bước này có thể so sánh với quá trình yêu nhau — Nắm tay, ôm, hôn nhẹ, ngủ, hôn sâu, dấu hiệu.
Văn Diên ban đầu vốn tưởng người a tương tác hỗ trợ với người b.
Không biết làm thế nào, đọc đến cuối cùng, trong đầu cô đột nhiên nhảy ra hình ảnh chính mình cắn tuyến thể.
Cổ trắng nõn, tuyến thể hơi gồ lên, cảm giác mềm mại……
Văn Diên giật mình một cái, đặt điện thoại sang một bên.
Phương Tĩnh Bạch qua gương chiếu hậu liếc nhìn hàng ghế sau, chỉnh điều hòa cao lên một độ, lo lắng hỏi han: “Có phải không thoải mái không con?”
“Không có, rất thoải mái.”
“Thoải mái là tốt rồi.” Phương Tĩnh Bạch nghĩ cô đang nói đến điều hòa, “Chỉnh cao một độ, không lạnh lắm đâu.”
Văn Diên lấy lại tin thần. hai tay che lấy mặt.
Thoải mái cái sợi len.
Cảm giác kia rõ ràng đến mức Văn Diên hoài nghi có phải chính mình thật sự cắn tuyến thể của ai rồi không.
Không có khả năng mà, cô lại không mấy trí nhớ, nếu cắn ai làm sao lại không nhớ rõ được.
Trong đầu đột nhiên hiện lên một suy đoán đáng sợ, Văn Diên ngồi thẳng lên, vội vàng cầm lấy điện thoại.
Trứng Muối Solo Cháo: “Thời điểm mình phân hóa, mình không làm gì cậu phải không?”
Chử Y Hàm: “Sao đột nhiên cậu hỏi cái này.”
Trứng Muối Solo Cháo: “Tùy tiện hỏi thôi.”
Không thấy Chử Y Hàm trực tiếp trả lời, Văn Diên có chút gấp: “Mình thật sự không làm gì cậu đâu hả?”
Chử Y Hàm gửi lại vừa nhanh vừa ngắn gọn: “Không có.”
Tin nhắn dứt khoát hiển thị trên màn hình, Văn Diên thở dài nhẹ nhõm, nhưng sự rầu rĩ trong lòng không hoàn toàn tiêu tán.
Ngược lại thì những hình ảnh loạn thất bát tao kia sau khi nhận được đáp án lại không còn xuất hiện nữa.
Văn Diên dán mắt nhìn muôn hình muôn vẻ loại người trên đường phố ngoài cửa xe, đột nhiên nghĩ tới gì đó, cô giơ điện thoại lên đánh chữ.
Trứng Muối Solo Cháo: “Trừ mình ra, cậu có gặp được Alpha khác không có bài xích không?”
Chử Y Hàm: “Có đó.”
Nghĩ đến mấy bước tiếp cận vừa xem, Văn Diên nhíu mày.
Trứng Muối Solo Cháo: “Ai vậy?”
Hỏi xong không lâu, Văn Diên có chút hối hận, cảm thấy hỏi như vậy có chút đường đột, nhưng không kịp rút lại rồi.
Cô chỉ có thể bồi thêm một câu: “Nếu không tiện nói cũng không có vấn đề gì.”
Tuy nói như vậy, vẫn là tò mò, Chử Y Hàm đột nhiên không trả lời nữa, Văn Diên treo lơ lững phiền muộn trong lòng.
Có chút tắc tường, Phương Tĩnh Bạch bực bội lấy tay gõ gõ tay lái, bà điều chỉnh kính chiếu hậu nhìn Văn Diên.
Văn Diên dựa vào đệm tựa lưng, ngồi dáng lười biếng, cuối đầu xem điện thoại, các khớp ngón tay vu vơ mà gõ lên mép điện thoại.
Tần suất gõ gõ hoàn toàn khớp với bà, vẻ mặt không kiên nhẫn trên khuôn mặt nhỏ nhắn giống hệt như bà. Phương Tĩnh Bạch cúi đầu đem điều hòa chỉnh thấp xuống một độ.
Xe trước rốt cuộc di chuyển, Phương Tĩnh Bạch di chuyển xe, ngâm nga lên giai điệu nhỏ.
Điện thoại rung lên, Văn Diên nhìn xuống.
Chử Y Hàm: “Người trong nhà.”
Một lát sau, bên trong xe vang lên tiếng hai mẹ con song ca.
Văn Diên nghỉ ngơi hai mươi mấy ngày tin tức tố mới ổn định, quay về trường học thì đã là tháng năm.
Thấy Văn Diên cao lên không ít, Hà Tầm chuyển cô xuống phía sau, ngồi bên cạnh Thời Nhiễm.
Nhân lúc giờ giải lao, Văn Diên dọn bàn mình ngồi lúc trước,
Thời Nhiễm từ trong hộc bàn lấy ra hai bịch sữa: “Mình còn tưởng cậu phải chờ đến thi tháng xong mới trở lại.”
“Mình cũng muốn, nhưng ở nhà nhiều ngày như vậy, mình với mẹ mình muốn ghét nhau đến giai đoạn hai rồi.”
Văn Diên nhận lấy bịch sữa Thời Nhiễm đưa đến, “Đối mặt với Phương phu nhân ma quỷ, còn không bằng trở về thi.”
Thời Nhiễm cười chết ngất, suýt chút bị sặc sữa: “Cậu không phải quên thi tháng lần này xong sẽ đến hợp phụ huynh đó chứ?”
“Mình thật sự quên rồi.” Văn Diên nôn nóng vò đầu, “Thôi xong rồi, mình còn không nghiêm túc học online nữa.”
Thời Nhiễm miệng còn ngậm sữa an ủi bằng giọng không rõ ràng: “Đừng hoảng, quay đầu tìm học bá đánh dấu kiến thức trọng tâm, đoán đề nè, có lẽ đoán được phạm vi ra đề, tạo ra thành tích bay vọt cho cậu……”
Văn Diên ngay tức thì nghĩ đến Chử Y Hàm, từ từ bình tĩnh trở lại.
Vương Hâm đi ngang qua bọn họ, lại quay trở lại hỏi: “Các cậu đang nói đến học bá gì đó?”
Cậu ta vẫn luôn được gọi học bá, đối với hai chữ này cực kỳ mẫm cảm.
Văn Diên và Thời Nhiễm liếc mắt nhìn nhau.
“À.” Đôi mắt đen láy của Văn Diên đảo qua một vòng, “Bọn này đang đánh cược thi tháng lần này, học bá cậu có thể vượt qua học thần không đó mà.
Trương Lật Lật ở bàn sau ôi một tiếng, đưa hai ngón tay lên nói tiếp: “Mình cược hai ly trà sữa, mình cá là học thần thắng, người ta được xưng thần luôn mà, sao dễ dàng bị người phàm vượt qua được.”
“Hahaha.” Thời Nhiễm lần này bị sặc sữa thật, vừa ho vừa cười, “Cho lớp phó* một chút mặt mũi nha, mười ly! Mình cược học thần!”
Cô nói lớn tiếng, thu hút không ít người đến đây.
Giang Hoài Vũ sau khi chơi bóng trở về cũng tiến đến náo nhiệt: “Một tháng tiền cơm, lớp phó, mình tin tưởng cậu.”
Thời Nhiễm nhìn Giang Hoài Vũ, rồi nhìn Văn Diên với một ánh mắt đầy ý tứ sâu xa.
Văn Diên làm như không get được.
Mấy người chơi bóng cùng Giang Hoài Vũ cũng theo trào lưu đè ép Vương Hâm. Vương Hâm bị khơi dậy lòng hiếu thắng, ném xuống lời nói hùng hồn: “Mình nhất định sẽ vượt qua cậu ta!”
Giang Hoài Vũ vỗ vỗ bả vai cứng ngắt của Vương Hâm nói: “Thả lỏng đi, bất quá vượt qua được cũng không việc gì.”
“Đúng vậy, vượt qua thì có sao đâu, Omega như này đều là cổ máy sinh sản, thành tích tốt dùng được cái rắm.”
Người nói chuyện là Tề Huy, thường cùng Giang Hoài Vũ chơi bóng.
Âm thanh của cậu ta rất lớn, mấy Omega trong lớp cũng không vui vẻ được nữa, nhưng e ngại Tề Huy này ngang ngược, độc tài, lại là một Alpha, chỉ dám giận chứ không dám nói.
Nhưng đột nhiên giọng nữ đầy giễu cợt vang lên: “Vậy mày thì là cái thá gì? Rác rưởi vô dụng hả?”
Tề Huy giật mình, đi đến trước mặt Văn Diên: “Mày đang nói ai đó?”
Văn Diên cong môi, cười đến không chút ý tứ gì: “Không ngờ là tên rác rưởi ngu ngốc không hiểu tiếng người.”
Xung quanh vang lên tiếng cười nhỏ, Tề Huy mặt nhăn nhó trừng Văn Diên.
Alpha trong khi áp chế đơn giản mà trực tiếp, Tề Huy vốn muốn dùng tin tức tố trấn áp Văn Diên.
Nhưng chỉ trong chốc lát khi Văn Diên giương mắt nhìn về phía cậu ta, tin tức tố tùy ý xâm lượt cậu ta đến đầu óc trống rỗng.
Rõ ràng cậu ta đứng Văn Diên ngồi, Tề Huy lại có cảm giác bị đóng đinh dưới đất chỉ bằng một ánh mắt.
Mãi đến khi Văn Diên chuyển tầm mắt, cậu ta mới chậm chạp hồi thần, trên người toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Bị Alpha nữ áp chế không có sức phản kháng, trên mặt mặt hiện ra một tia lúng túng, cậu ta có ý muốn động thủ, nhưng lại có chút kiêng kị tin tức tố của Văn Diên.
Không khí căng thẳng đến mức chỉ cần chạm vào là nổ ngay.
Giang Hoài Vũ lúc này mới lên tiếng nhắc nhở: “Tề Huy, không được nói mấy lời xúc phạm Omega.”
Có người phụ họa: “Coi chừng ngồi chồm hổm trước cục cảnh sát đó nha.”
Bởi vì tỷ lệ Omega ít đến đáng thương, mấy năm trước luôn xuất hiện trường hợp Omega bị bắt nạt dẫn đến tự sát, vì thế pháp luật tăng thêm rất nhiều quyền bảo hộ Omega.
Sự việc không thể làm ầm ĩ, Tề Huy đạp một cước lên bàn bên cạnh, tức giận bất bình bỏ đi.
Thời Nhiễm nói nhỏ: “Mình chuẩn bị tốt để chiến đấu, thế mà bỏ đi rồi.”
Văn Diên cười giễu: “Một mình mình là được rồi.”
“Văn Diên.” Giang Hoài Vũ cắt ngang lời thì thầm của hai người bọn họ, “Cậu cược ai? Chử Y Hàm hay Vương Hâm?”
Thời điểm Chử Y Hàm ôm một xấp bài thi đi ngang qua lớp 10-2 vừa hay nghe được một câu này.
Bước chân cô ấy tạm dừng.
Xuyên qua khung cửa sổ đang mở, ánh mắt ấy lạnh lùng nhàn nhạt đảo qua Giang Hoài Vũ, vừa muốn dừng lại trên người Văn Diên đã bị một người khác chặn tầm mắt, Chử Y Hàm hạ ánh mắt, bước qua không dừng lại.
Sau khi tan học, Hà Tầm chỉ huy học sinh di chuyển mấy cái bàn sắp xếp cho kỳ thi tháng, dặn dò nói: “Xếp bàn xong thì đi sang phòng thi của mình xác nhận chỗ ngồi đi nha.”
Khi dọn bàn xong, Văn Diên đi sang 10-3, Thời Nhiễm sang 10-8.
Sau khi tìm được chỗ ngồi, Văn Diên đi về hướng phòng học của lớp 10-8.
Đi qua bốn lớp, vừa đúng lúc thấy Chử Y Hàm bước từ trước cửa ra, Văn Diên vừa muốn tiến lên chào hỏi, thì thấy Tề Huy từ hành lang bên kia nhảy nhót đến.
Mắt thấy Chử Y Hàm sắp bị Tề Huy đụng vào, Văn Diên nhanh tay lẹ mắt kéo cô ấy.
“Không đụng đến chứ?” Văn Diên hỏi.
Hơi thở trên người nữ sinh sạch sẽ lành lạnh, giống như suối nước chảy giữa núi rừng. Chử Y Hàm sững người dựa vào trong ngực Văn Diên, thần kinh căng thẳng chậm rãi thả lỏng, trong lòng còn sợ hãi mà nhìn Tề Huy đang chạy ở xa xa, lắc lắc đầu: “Không có, cảm ơn cậu.”
Văn Diên buông tay đang nắm cánh tay của Chử Y Hàm ra, ra hiệu cho cô ấy đi bên ít người: “Cảm ơn thiết thực một chút đi.”
Chử Y Hàm dùng tay phải nắm lấy tay trái, đè lên chỗ Văn Diên vừa mới nắm, liếm môi hỏi: “Cậu muốn như thế nào?”
Văn Diên dừng lại, nghiêng người về phía Chử Y Hàm nói: “Muốn cậu buổi tối giúp mình đánh dấu kiến thức trọng tâm, đoán đề, có được không?”
Giống như bị ánh mắt tràn đầy chờ mong làm cô sửng sốt, Chử Y Hàm trầm mặt hai giây mới đáp lại: “Có thể nha.”
Văn Diên lo lắng nói: “Có ảnh hưởng đến cậu ôn tập không?”
“Sẽ không.” Chử Y Hàm nói, “Mình không còn ôn tập nữa.”
Văn Diên ngẩn người: “Là lần này không ôn tập nữa, hay là mấy lần trước đều không ôn tập?”
“Là lần này không muốn ôn nữa.”
Thời Nhiễm đi đến đây chợt nghe lời nói của Chử Y Hàm, cô ấy nhìn bộ dạng câm nín của Văn Diên, nghĩ rằng cô lo lắng vụ cá cược, trêu chọc nói: “Nếu cậu thua cược, học kỳ sao cậu cạp đất ăn hả?”
Chử Y Hàm nhìn hai người: “Đánh cược cái gì?”
Văn Diên: “Lớp bọn mình hôm nay cược xem ai được hạng nhất trong cuộc thi tháng.”
“Cậu cược ai đứng nhất?” Chử Y Hàm rất hăng hái hỏi Văn Diên.
Văn Diên không trả lời.
Thời Nhiễm cảm thấy nói chuyện với Chử Y Hàm rất tốt, nói tiếp: “Cậu ấy cược cậu đứng nhất bằng tiền cơm cả một học kỳ, nếu mà thua á, không chừng có mà cạp đất ăn.”
Văn Diên nhéo Thời Nhiễm một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Câm miệng.”
Chử Y Hàm nhìn vẻ mặt xấu hổ của Văn Diên một lát, môi cong cong lên.
Giọng nói của cô ấy chứa ý cười thản nhiên, nghe giống như là đang đùa giỡn, vì tốc độ nói thong thả ngữ điệu mềm nhẹ, lại giống như lời hứa hẹn nghiêm túc.
“Mình sẽ không để cho cậu ấy phải thua đâu.”
[…]
* Nguyên văn là 学委. Mình tìm hiểu thì nó là 学习委员. Theo Baidu Baike thì nó là chức vụ trong ban cán sự lớp, chủ yếu phụ trách về phương diện học tập. Mình thấy nó tương tự như lớp phó học tập bên mình nên mình để lớp phó luôn.