Tiễn Thần

Chương 21: Truyền khí



Tất cả những người có tư cách lên tiếng nhất ở đây đều đang nín thở, gian phòng nhất thời không tiếng động.

Một giáo đồ giáo Xích Câu đứng dậy, xem lối ăn mặc thì địa vị hẳn là không thấp: “Túc giáo chủ giáo ta từng có ghi chép về ‘quan tài hình người’. Lớp vỏ trong của vật này được trấn bằng da yêu vật, cực bền. Lớp vỏ ngoài làm bằng Áo Da Quỷ chế từ quỷ tơ, nhạy như người sống.”

“Trong áo quan viết đầy thuật pháp nhằm khống chế hành động của nó. Thi thể một khi được đưa vào áo quan này sẽ không mục rữa, thậm chí cũng có thể hành động bình thường trong lăng mộ. Rất có khả năng Diêm Bất Độ còn bổ sung cho nó công pháp của mình…”

Giọng hắn ta có vẻ gì lo lắng.

“Miệng của quan tài hình người không có răng, nghĩa là bên trong không có xác. Không có xác quấy nhiễu, nó sẽ chỉ mạnh càng thêm mạnh, các vị phải thận trọng.”

Mọi người đều hiểu ý hắn ta.

Diêm Bất Độ có võ công cái thế, cùng thời chỉ có Túc Chấp của giáo Xích Câu và Không Thạch của chùa Kiến Trần là có thể ngang hàng. Năm xưa khi Lăng giáo bị chính đạo diệt trừ, Diêm Bất Độ từng lấy một địch chín, gϊếŧ chín vị cao thủ chính đạo với một cú nhấc tay. Dù cho quan tài hình người chỉ kế thừa một phần nhỏ trong sức mạnh của gã, thì cũng thừa sức xử lý cả đám bọn họ…

Trừ phi Ô Huyết bà của giáo Xích Câu đích thân ra mặt, cùng với sự trợ giúp của kẻ đứng đầu những môn phái khác. Đấy là còn chưa kể đến việc tất cả đã sớm hết đạn cạn lương sau đôi ba hồi chịu giày vò trong quỷ mộ.

“Thi thể Diêm Bất Độ không ở nơi này?” Hứa Cảnh Minh không kìm được lòng hỏi, “Gã thành tiên thật?”

Không ai trả lời.

Thi Trọng Vũ quả quyết nhất, âm hỏa của nàng xoẹt ngang không trung chém thẳng lên cánh tay của quan tài hình người. Ai ngờ thần binh phủ âm hỏa mà lại chỉ chém ra được một tiếng vang “keng” nhỏ bé. Lưỡi kiếm làm rách Áo Da Quỷ một cách nhọc nhằn, để lộ da yêu vật bên trong.

Quan tài hình người thong thả trở tay bẻ gãy kiếm. Đoạn nó kéo giật kiếm kéo đối thủ lại gần, năm ngón tay tụ lại, nhắm vào cổ Thi Trọng Vũ.

Thi Trọng Vũ không kịp né tránh, xem ra sắp bỏ mình tại chỗ. Bỗng một chuỗi tràng hạt dài dằng dặc quấn lấy eo kéo nàng trở về. Hòa thượng Giác Hội vung tràng hạt: “Đắc tội.”

Quan tài hình người không đuổi theo ngay lập tức, nó đủng đỉnh xuống giường. Vải trên người nó là hàng thượng hạng, mới bị bạc màu mà chưa thối rữa.

Áo quần nó xô lệch để lộ mảng vai trần.

Thời Kính Chi lùi hai bước, rồi chợt phóng ra ngoài phòng. Ô Huyết bà vừa kịp cau mày thì hắn đã chạy về, vừa ê a vừa khoa tay múa chân gì đó với hòa thượng Giác Hội.

Thấy mọi người không hiểu, Thời Kính Chi trực tiếp ra tay.

Hắn lao vụt qua quan tài hình người, chân đạp trụ giường mà tung một chưởng lên trần nhà. Đòn đánh của hắn bừng bừng kim hỏa khiến trần nhà nát vụn, phơi bày bầu trời trống rỗng bên ngoài.

Thời Kính Chi tiếp đất, đoạt mất tràng hạt của hòa thượng Giác Hội, tiếp đó nhảy lên đoạn trần vỡ và ném chuỗi hạt xung quanh.

Hòa thượng chùa Kiến Trần không nén được giận dữ: “Đấy là bảo vật trấn chùa của chùa ta, thí chủ…”

Chưa dứt lời đã bị Thẩm Chu cản lại. Thẩm Chu cười nói với hắn ta: “Tiểu sư phụ, ta nghĩ Thời chưởng môn hiểu rõ tràng hạt Vô Lượng nên mới mượn dùng.”

Tràng hạt Vô Lượng, có thể dùng chân khí để ngưng tụ ra những Phật châu mới, miễn là đủ nội lực và có khả năng duy trì, thì dài bao nhiêu cũng được. Thời Kính Chi nín thở, quăng Phật châu bao khắp cây cối núi đá bên ngoài, dựng thành một tấm lưới hạt.

Ô Huyết bà lập tức nhận ra: “Giỏi lắm—– các vị, lên, tốc chiến tốc thắng!”

Nói đoạn bà ta kéo gậy chống, gậy chống bị kéo ra làm mấy khúc, các khúc được nối với nhau bằng gân yêu màu đen đỏ, mà phần uốn cong của gậy chống thì xuất hiện cái đuôi bò cạp giống lưỡi câu. Giáo đồ giáo Xích Câu đồng loạt xông về phía quan tài hình người, đòn như vũ bão. Quan tài hình người bị đẩy xê dịch hai bước, rồi bị gậy chống biến dài móc trực diện.

Ô Huyết bà cười âm hiểm, bà ta giẫm lên lưới tràng hạt: “Thời chưởng môn, cố chịu!”

Những người còn lại cũng bắt đầu nhảy lên lưới Phật châu, tránh khỏi tầm tiếp xúc với vật trong mơ.

Nụ cười trên mặt quan tài hình người dần dần biến mất.

Nó nắm cái móc đỏ, đầu móc bôi chất kịch độc khiến lòng bàn tay nó phát ra âm thanh xì xèo trong chớp mắt. Các hòa thượng thừa cơ bày trận thế, tiếng niệm kinh vang lên rần rần bao vây quan tài hình người.

Bị quấy nhiễu bởi pháp thuật của Phật gia, nó hành động ngày càng cứng ngắc. Nó cầm ngược tẩu thuốc như cầm một con dao, chớp mắt sau đó, hòa thượng ở gần nó nhất đã bị xuyên thủng mặt, ngũ quan tan biến, chỉ còn xương sọ hình cầu.

Tẩu thuốc hồng ngọc dính nhoe nhoét cả máu lẫn óc, hương xông lại ươm thêm vị ngọt ngào.

Quan tài hình người vung cán ngọc, mấy đường kiếm khí bổ nhào tứ phía. Tẩu thuốc trông có thể bẻ gãy dễ dàng nay lại nặng tựa ngàn quân, một lần chuyển động cũng đủ mang đến cơn rùng mình vô tận.

Quan tài hình người chỉ là một vật chết không có bộ óc, nhưng chiêu thức nó dùng vẫn tràn đầy âm hưởng khoáng đạt. Chẳng qua chỉ là một quan tài rỗng do ma đầu không rõ tung tích tạo nên từ cả trăm năm trước, mà vẫn có thể vẽ nên những bông hoa máu hoa lệ nở bừng.

Và nó thậm chí còn không có sát ý.

Vậy thì Diêm Bất Độ thuở xưa, cái kẻ điên đã đối đầu với chính đạo hai năm ấy, còn có thể mạnh đến chừng nào?

Thi thể ngã khỏi lưới hạt tràng từng người, từng người một, máu đầm đìa bắn tóe Phật châu. Ánh đèn vẫn rạng, nhưng bóng mờ bốn phía lại ngày càng đen tối.

Trận thế của chùa Kiến Trần vững như núi, các hòa thượng niệm kinh mỗi lúc một nhanh, ánh vàng lóe lên trên tràng hạt cũng ngày một chói lóa. Hòa thượng Giác Hội, Thi Trọng Vũ, và Ô Huyết bà đồng loạt tấn công, ngay cả Trịnh Phụng Đao cũng bước lên lưới tràng hạt.

“Ta muốn phục hưng Lăng giáo, xin Thánh giáo chủ hiểu cho.”

Quan tài hình người không quan tâm đến lão, nó nhìn chằm chằm Thời Kính Chi bên ngoài vòng vây.

Cao thủ các phái đã quen chiến đấu, nín thở cũng dễ dàng. Nhưng Thời Kính Chi thì phải dồn toàn lực chuyển vận chân khí, nay đã ngạt đến độ tím bầm khuôn mặt.

Hắn cố gắng chắp nối suy nghĩ rời rạc của mình.

Quan tài hình người là vật đứng đầu cảnh trong mơ, chắc chắn nó sẽ chế tạo những giấc mơ vặn vẹo và cảnh tượng quái đản chuyên nhắm vào mình. Vấn đề ở chỗ hắn phải theo dõi sát sao chiến trận, không thể nhắm mắt trốn tránh.

Điều may mắn duy nhất là quan tài hình người không có toàn bộ sức mạnh của Diêm Bất Độ. Các hòa thượng trẻ tuổi không vào trướng nhưng tạm thời chưa gặp chuyện gì. Xem ra dù nó có chi phối cảnh mộng, thì cũng chỉ có thể tập trung đối phó một người.

Tỷ như mình. Thời Kính Chi nhếch môi cười ảo não.

Quả nhiên, quan tài hình người cụp mắt, lờ đi vết máu trên miệng tẩu thuốc mà rít một hơi. Lần này hương xông nó nhả ra trắng óng như xương, mãi không tan như sợi tơ chồng chất.

Người của Duyệt Thủy các nói vọng lên: “Thời chưởng môn, cố nín thở! Vật trong mơ mà quan tài hình người khống chế đang tiến về phía ngươi!”

Vật trong mơ đang tới có hình dáng ra sao, Thời Kính Chi tuyệt đối không muốn biết. Hắn vừa nín thở vừa truyền chân khí vào tràng hạt Vô Lượng, cố gắng duy trì hình thái của nó.

Tuy bị cao thủ các phái chặn đường, nhưng quan tài hình người vẫn đang tiến gần về phía hắn.

Bàn tay trống rỗng của Thời Kính Chi không khỏi nắm chặt, để rồi không tìm thấy một nhiệt độ cơ thể khác. Phải rồi, đồ đệ hắn còn ở phía dưới. Doãn Từ đang vùi mình trong không khí trong lành, sẽ không bị ác mộng quấy nhiễu.

… Có lẽ mình đã ỷ lại quá nhanh, Thời Kính Chi chán nản siết chặt nắm đấm.

Hắn phải gắng gượng.

Một khi bắt đầu hô hấp, ảo thuật khắc có hiệu lực lần nữa, và mình sẽ thấy vật trong mơ đang chủ động đến gần. Đụng phải nó, mình sẽ không thể chết êm xuôi.

Nếu mình gục ngã, tràng hạt Vô Lượng trở về trạng thái ban đầu, mọi người sẽ rơi xuống đất. Mà nền đất chất đầy vật trong mơ sẽ khiến mọi người đều bỏ mạng.

Chiến trường là pháp trận, lấy Thời Kính Chi làm tâm.

Cao thủ các phái hiểu rõ tình hình này, ai nấy đều ra tay không khoan nhượng. Vẻ bề ngoài xinh đẹp của quan tài hình người bị phá hủy quá nửa, nhưng nó vẫn cố chấp hướng về phía Thời Kính Chi. Tẩu thuốc hồng ngọc gãy nửa cán, khói xông hương bốc lên đứt đoạn.

Chỉ cần kiên trì thêm chốc lát, tẩu thuốc sẽ hoàn toàn tan vỡ. Đáng tiếc việc truyền chân khí quá hao sức, Thời Kính Chi đã mệt lả toàn thân, nổ đom đóm mắt.

Phải chịu thêm chút nữa…

Không ổn rồi, không chịu nổi. Thời Kính Chi mơ màng nghĩ.

Đầu óc hắn như bị nướng trên lửa, tim phổi cũng rừng rực cháy. Mùi máu tanh xộc lên khoang mũi, thiếu khí khiến lồng ngực xót đau. Hắn sắp mất ý thức, sắp chết trong đơn độc, theo sau hắn sẽ là cái chết của mọi người.

Đây là số phận định trước của hắn ư?

Thật đáng tiếc làm sao, Thời Kính Chi thầm nghĩ. Nếu nhất định phải chết, thì hắn muốn chết bên cạnh một người khác.

Ai cũng được, chỉ cần người ấy bằng lòng nhìn hắn, chuyên tâm, và nghiêm túc, giống với năm xưa…

Đúng lúc này, lưới tràng hạt khẽ rung. Đôi bàn tay bình tĩnh bao lấy mặt Thời Kính Chi, có thứ gì đó mềm mại dán lên môi hắn.

Hơi thở đối phương quen thân mà ấm áp, ấm áp đến nỗi có hơi rạo rực.

Không khí sạch sẽ được truyền qua miệng, Thời Kính Chi tham lam hút thêm vài hơi, cuối cùng cũng dần trấn tĩnh, suy nghĩ cũng từ từ trở lại.

Khoan đã, tất cả mọi người đều đang giao chiến với quan tài hình người, người có thể truyền khí…

Nhìn Doãn Từ trước mặt, Thời Kính Chi phải nhọc nhằn lắm mới ngăn được mình hô lên. Hắn vừa ú a ú ớ , vừa vỗ lưng đồ đệ một cách khá là cô đọng. Doãn Từ mặc kệ sư phụ giãy giụa, tiếp tục môi tiếp môi mà một lòng bơm khí, bơm cho sư phụ thành quả cà chua nóng hổi.

Quả cà chua đỏ thì đỏ, chứ vẫn không quên nhiệm vụ truyền chân khí trên tay mình, lưới tràng hạt nhờ đó vẫn vững như bàn thạch. Nhưng suy nghĩ của hắn đã ứ đọng, cảm giác da thịt liền kề như một liều thuốc độc đốt cháy nội tạng của hắn.

Răng rắc.

Tẩu thuốc hồng ngọc nát vụn, hương thơm thoáng chốc phai đi.

Dưới thế công kích xả thân của các cao thủ, tình hình chiến sự rốt cuộc khởi sắc. Cảnh thịnh vượng trong cung Tiêu Dao dần dần suy bại, ảo ảnh, như tuyết đọng bị ánh nắng chói chang chiếu xuống, mau chóng tiêu tan.

Thời Kính Chi ôm eo đồ đệ, chậm rãi ngừng truyền chân khí. Tràng hạt Vô Lượng khôi phục trạng thái ban đầu, mọi người và quan tài hình người đồng thời tiếp đất.

Ảo ảnh biến mất, xung quanh tối tăm, không ai phát hiện mặt Thời chưởng môn đã đỏ bừng.

“A Từ, ta… ngươi… không phải vi sư đã bảo ngươi ngoan ngoãn chờ đợi rồi sao?!” Thời Kính Chi thậm chí còn hộc máu sau thời gian dài vắng bóng.

Doãn Từ vô tội đáp: “Ta tính thời gian, lo sư tôn không chịu được nên mới nhờ Thẩm Chu cô nương ném ta lên.”

Thời chưởng môn với khuôn mặt đờ đẫn: “…”

“Nếu sư tôn bỏ mạng ở đây thì một mình ta có thể chạy được bao xa?”

“Sau này ngươi mà có ý định như thế, thì phải nói trước với ta.” Thời Kính Chi xoa mặt một hồi mới rốt cuộc bình tĩnh lại.

Doãn Từ lảng sang chuyện khác: “Hết ảo thuật rồi, hẳn các vị tiền bối sẽ xử lý được nhỉ.”

Dứt lời, quan tài hình người đã cầm Phật châu trên cán tẩu thuốc, đoạn nó ngửa cổ nuốt cả mảnh vỡ chiếc cán lẫn Phật châu vào bụng.

Nửa mặt bên còn giữ nguyên ngoại hình tuyệt sắc của nó nở nụ cười. Áo Da Quỷ bên còn lại chi chít vết thương, trông cực kỳ quái dị. Nuốt xong Phật châu, quan tài hình người cũng không ngậm miệng ngay lập tức, mà nó thò tay vào họng lôi ra một chiếc roi.

Trịnh Phụng Đao nhổ toẹt máu trong miệng: “Là roi Tang Linh của Thánh giáo chủ.”

Ô Huyết bà gãy một cổ tay, thở hồng hộc: “Thứ này thấy ảo thuật tan thành, bắt đầu dồn chí xử chúng ta.”

Quan tài hình người thoáng xoay đầu, vung chiếc roi đen nhánh trong tay.

Roi quất tiếng nổ giòn. Toàn bộ đèn lồng, cây đuốc, lửa âm dương đều tắt phụt trong nháy mắt, không thể nào châm lên được nữa. Bóng đêm dày đặc vây kín xung quanh bức ép mọi người đến ngạt thở.

Thời Kính Chi đứng lên đầy cảnh giác, liên tục thử nổi lửa dương nhưng không thấy dù chỉ một tia sáng.

“A Từ, ngươi đứng bên ta, đừng đi…”

Chưa nói hết câu, hắn đã ngã mềm rũ xuống.

Doãn Từ thu tay, môi dán sát tai hắn: “Ngươi làm tốt lắm, nghỉ ngơi một chút đi thôi.”

Đoạn y đặt Thời Kính Chi nằm xuống đất và bước về bóng tối thẳm sâu nhất.

Bóng tối dưới lòng đất nặng nề hơn bóng đêm bên ngoài, nhưng Doãn Từ đã quen thuộc từ lâu. Hắn như màn đêm tan vào làn nước, không hơi thở, không âm thanh, cũng không có cảm xúc, chỉ còn lại hư vô.

Cách đó không xa là máu thịt bầy nhầy, là tiếng rên đau và tiếng gào thê thảm nhoe nhoét vào nhau. Tiếng va chạm của kim loại nhuốm máu phát ra tiêu điều bi đát.

Lúc Doãn Từ tìm đến quan tài hình người, nó đang vặn nát tay một giáo đồ giáo Xích Câu.

Thứ này không có nội lực, sức mạnh cũng chỉ bằng một phần mười Diêm Bất Độ. Công pháp của Diêm Bất Độ cùng một loại hình với kiếm Tảo Cốt của “Túc Chấp”, đều đi theo đường lối kỳ ảo và quỷ quyệt, nên cũng khiến người ta không kịp trở tay giống vậy.

Chẳng qua Doãn Từ còn có thể đánh tay đôi với bản thân Diêm Bất Độ một trận, huống chi chỉ là một cỗ quan tài hình người. Cũng lại kể đến việc y đã từng xử lý vật này chừng trăm năm trước- và chẳng ngại lột thêm một chiếc Áo Da Quỷ thứ hai.

Doãn Từ túm chặt roi Tang Linh, làm lơ gai ngược và lời nguyền trên mình nó mà kéo quan tài hình người đến trước mặt.

Như lúc đùa bỡn Thời Kính Chi cách đấy không lâu, y dùng giọng thanh nguyên bản của mình: “Còn gây rối, thì sẽ khiến người ta phải chướng mắt.”

Cảm nhận được nguy hiểm, quan tài hình người lập tức nhắm thẳng tay về phía tim Doãn Từ, để rồi bị Doãn Từ dễ dàng khống chế cổ tay. Tay còn lại của y bóp cổ đối phương, thoáng dùng sức, quan tài hình người tức thì quỳ một chân xuống đất.

Diêm Bất Độ có mọi chiêu trò, nhưng y chỉ cần nắm được một sơ hở là đã đủ.

Quan tài hình người bị ghì chặt xuống đất, toàn thân vang lên ken két. Nó thử vùng ra mà không thể, chẳng khác nào cánh bướm bị kim ghim.

Đối mặt với khuôn mặt tuyệt sắc của Diêm Bất Độ mà Doãn Từ cũng không hề nảy lòng thương hương tiếc ngọc. Y vận sức xé toạc một cánh tay của nó. Da yêu rách toác phát ra âm rít chói tai.

Ngay sau đó, Doãn Từ dùng tay làm kiếm, đầu ngón tay xoẹt qua cổ quan tài hình người như vũ bão. Tiếng gãy lìa rùng rợn vang lên, cổ nó đứt đôi, vầng sáng đỏ nhạt màu ánh lên từ vết đứt.

Tử huyệt vỡ, pháp trận tan, thuật pháp giải. Toàn bộ quá trình diễn ra nhanh và chính xác, như trận tử hình từ một phía.

Không có thuật pháp chống trụ, xác quan tài đổ sụp, khớp xương gập lại một cách mất tự nhiên.

Chà, nó không chảy máu.

Nhận ra suy nghĩ theo bản năng của mình, Doãn Từ cười một tiếng, tiện chân đá ngất Trịnh Phụng Đao sắp tỉnh dậy.

Mười bốn hòn Phật châu đều ở đây.

Hơi thở tất cả đều thoi thóp, gϊếŧ chết chúng dễ như trở bàn tay. Chỉ cần diệt sạch mọi người là y có thể ung dung lấy hết Phật châu và một mình rời khỏi mộ. Bang Kim Ngọc không thể ngăn được y, Duyệt Thủy các càng không tra được y.

Sau đó chỉ cần chậm rãi tìm nơi giấu báu vật dựa theo địa đồ. Dù báu vật có không liên quan đến thị thịt, thì đây cũng đơn giản là lại thêm một lần thất bại mà thôi, ít nhất y cũng thành công tiêu tốn một khoảng thời gian kha khá.

Nếu đây là kết cục, kế hoạch của y không thể coi là không viên mãn.

Chẳng qua…

Doãn Từ bước tới cạnh Thời Kính Chi, lặng lẽ cúi người nhìn sư phụ gà mờ của mình- dù đã ngất đi, vành tai Thời Kính Chi vẫn còn loang loáng đỏ.

Quá mức thuận lợi, thì không khỏi mất vui.

Doãn Từ nhấc một lọn tóc dài của hắn, đem nghịch giữa những kẽ ngón tay.

… Thôi thì cứ chơi thêm hồi nữa, y thầm nghĩ bụng.

___________

Tác giả có lời:

Doãn Từ: Hồ ly thần bí, không nhìn thấu gốc gác, vậy tạm nuôi chơi thử.

Nhưng nuôi cáo đắt lắm đó Doãn ma đầu à.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.