Chúng Ta Của Sau Này...

Chương 85: Giặc tới thì đánh



Sau khi bình phục trở về nhà, Minh Anh không có bất kỳ mối nghi ngờ nào về vụ tai nạn, cô nghĩ hoàn toàn là ngẫu nhiên, do bản thân bất cẩn nên không để ý.

Nhưng cha mẹ cô và Hải Vinh thì không cho là vậy, đôi bên tự mình âm thầm điều tra, sau cùng thì quy ra cùng một mối. Đúng vậy, chủ tịch Thái. Điều này khiến cơn phẫn nộ trong lòng dâng lên, ông Văn trực tiếp nhắm thẳng đến Hải Vinh mà đá anh một cái. Dĩ nhiên, Hải Vinh sẵn lòng đón nhận, không hề né tránh.

Bà Phương trước mặt không ngăn cản, sau lưng lại bảo ông Văn không nên quá khích, dù gì bà cũng biết rõ tuy Hải Vinh là nguồn cơn khiến ông Thái ra tay, nhưng suy cho cùng thì Hải Vinh cũng thật lòng yêu thương con gái bà. Nghĩ tới lợi và hại trước mắt, bà vẫn tỏ thái độ không đem vụ việc lần này nhắm hết vào Hải Vinh, chỉ để ông Văn cảnh cáo vài câu, xem như là trách móc.

Sự việc trải qua nhiều ngày, khi vết thương kéo mài thì Minh Anh cũng đã nghĩ thông suốt. Cô vốn định tìm Kiến Ninh để hỏi cho rõ sự việc cô nhìn thấy ngày hôm đó, nhưng lại từ phía An Nhi nhận được tin tình báo về Ngọc Lam, cảm thấy người bạn này yêu vào thì lú, thương vào thì ngu, đã không còn thuốc chữa. Dùng biện pháp mạnh không được, dịu dàng khuyên bảo cũng chẳng xong, thôi thì mặc kệ, xem như mười mấy năm qua tin nhầm người, trao nhầm yêu thương, để ngày hôm nay kết quả trở mặt chỉ vì tên đàn ông tồi.

“Mày định bỏ mặc nó luôn à?” An Nhi vô cớ hỏi.

Minh Anh khẩu khí vững trải đáp: “Ừ, bỏ mẹ đi. Hết cứu.”

An Nhi thở dài mấy hơi, cảm thấy không cam tâm: “Nghĩ lại tao thấy mình cũng có phần quá đáng. Nó yêu ai là chuyện của nó, mình xen vào thì là mình sai rồi.”

“Ha, cái sai của tao với mày thì đúng là đã xen vào chuyện tình cảm của người khác, nhưng cái sai của nó là mù quáng yêu nhầm người trở mặt với chị em.”

“Biết đâu Kiến Ninh tốt với nó thì sao?”

Minh Anh nhịn không nổi nữa, gằng giọng lên: “Mày có biết ngày hôm đó vì sao tao bị tai nạn xe không? Mày còn tưởng Kiến Ninh hoạn nạn thấy chân tình, vô tình nhặt được tao đem vào viện hả? Là tao nhìn thấy hắn ta từ trong khách sạn khoác tay khoác vai một con nhỏ lạ mặt đi ra, tao nhiều chuyện muốn chụp hình lại nên mới bị người ta tông trúng.”

Có nghĩ mấy An Nhi cũng không nghĩ đến chuyện này: “Nếu vậy thì hết cứu con mẹ nó rồi.”

“Tao chỉ muốn nó nhìn thấy rõ bộ mặt thật của con người kia, còn nó thì cố thuyết phục tao nên giả mù mà thành toàn cho nó. Bạn bè như vậy, tao cần làm gì?”

“Ngày xưa tao không nghĩ Kiến Ninh sẽ là người như vậy. Tao còn nghĩ Vĩ Hoàng mới là tay ăn chơi thứ thiệt. Chẳng qua là nhờ cái background con nhà nòi trấn yểm lại, không thì tao cũng không ghé vào.”

Minh Anh phì cười: “Mày ghé vào làm chi rồi cũng dạt ra.”

“Haha, còn không phải do cái background vững quá hả, em gái người ta quét tao đi từ ngõ rồi, còn mơ mà bá vào.”

“Nói vậy nếu em gái người ta không tìm tới thì mày đã động lòng chắc?”

“Hên xui thôi.”

“Ừm hứm!” Thanh âm quen thuộc vang lên từ đằng cửa chính, hại An Nhi hú hồn một phen, đơ người quay sang thì bắt gặp Trường Phong đang thủng thẳng đi vào.

Cái thái độ tựa hồ như đang nói “Á à, nếu như không có chuyện gì đó, thì em đã cân nhắc người ta rồi à?”

An Nhi vừa sượng vừa sợ, thầm kiểm soát xem ban nãy mình đã nói ra hàng loạt thông tin bí mật gì rồi.

“Sếp Phong về rồi à? Em vừa mang cho An Nhi ít quýt chua.” Minh Anh là chuyên gia tháo gỡ bom mìn cơ mà.

“Đụng hàng rồi, anh cũng vừa mua vài ký.”

Minh Anh cười cười: “Yên tâm đi anh, con bầu này càn quét hay lắm.”

Trường Phong vui vẻ đáp: “Nên anh mới mua nhiều.”

An Nhi duỗi ngón cái lên, đẩy đến trước mặt Minh Anh: “Hay lắm bạn yêu.”

Minh Anh nháy mắt: “Chuyện nhỏ.”

Dạo gần đây Minh Anh rất thường đến quận B thăm An Nhi, lý do chỉ có một là vì cô ả đang mang thai, lại còn là vừa cấn chưa đầy ba tháng, nên Minh Anh rất chăm chút, đi đi lại lại, đồ ăn thức uống cứ là bằng thừa. Lần nào đến cũng quýt là quýt, An Nhi biết tỏng cô nàng vì muốn thăm nom sinh linh bé bỏng trong bụng cô, mấy trái quýt kia chỉ là cái cớ thôi, chứ An Nhi cô so với đứa trẻ này làm gì có ký lô gram nào.

“Ráng ăn vào, con của tao thèm quýt.” Minh Anh vừa lột vừa đút cho An Nhi đang nằm thủng thỉnh lướt web.

“Đừng lột nữa, tao ói bây giờ.”

“Ban nãy mày còn nói thèm chảy nước miếng mà.”

“Mẹ, mày nhìn coi nãy giờ tao ăn bao nhiêu rồi? Gần cả ký rồi Minh Anh ơi.”

Minh Anh cười hì hì, thôi nào, nốt trái này thôi, bổ sung vitamin C.”

An Nhi: “…”

Hải Vinh hẹn Đình Dĩ đến một quán cà phê ở quận B, gần với tổng công ty Kay của chủ tịch Thái. Đình Dĩ vốn không muốn đến, vậy mà không lý do từ chối.

“Cậu gọi tôi ra chắc là vì vụ tai nạn của Minh Anh đúng không?”

“Nói vậy là anh cũng biết tôi muốn làm gì rồi.”

“Tôi từ chối.”

“Bằng chứng tôi đã có đủ, vấn đề nằm ở anh thôi.” Hải Vinh đanh thép đáp.

Đình Dĩ lườm qua Hải Vinh và xấp ảnh ở trên bàn, thái độ lập tức thay đổi.

“Cần tôi làm gì?”

Hải Vinh tường tận trình bày hết kế hoạch của mình, sau khi nghe xong, Đình Dĩ liền cảm thấy bản thân như đã rơi vào bẫy, không còn cách nào thoát ra. Anh đã từng đánh giá thấp con người này, không ngờ ngày hôm nay, chính bản thân anh phải cam bái hạ phong, bái phục con người mưu mô xảo quyệt này.

“Thảo nào tôi lại bại trận dưới tay cậu.”

“Tôi chưa từng đấu đá với anh, chúng ta đâu tính là ai thắng ai thua.”

Đình Dĩ hừ một tiếng, lạnh lùng đáp: “Chỉ cậu nói thì mới tính sao? Tôi tự đấu thì tôi cũng tính. Có điều, nếu chuyện này thất bại, cậu tính sao?”

“Chắc chắn không thất bại.”

“Mẹ nó, tự tin quá đáng.”

“Tôi tính kỹ rồi, anh cứ làm theo kế hoạch, chỉ cần bảo đảm không có sai sót, thì không đường nào thất bại được hết. Tin tôi đi.”

“Cậu kề vai lên cổ tôi rồi tôi còn không tin được chắc?”

Hải Vinh mỉm cười, mối hận ngày hôm đó còn chưa tính xong, đâu thể để anh chết oan uổng như vậy. Đợi khi xong việc, sẽ tính sau.

Kể từ ngày Hải Vinh về lại Việt Nam đến nay đã gần một năm. Chỉ trong thời gian một năm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, anh cũng đã làm được rất nhiều việc. Mục tiêu Hải Vinh đặt ra ở vạch xuất phát không hề xa đến như vậy, thật may là ngoài dự tính của anh, thứ đi quá giới hạn lại chính là tiền đồ sự nghiệp mà anh gầy dựng.

Bảy tháng sau khi công bố dự án kế hoạch chuyển đổi công nghệ của Thái Hà, thì sản phẩm công nghệ chuyển đổi quy mô bắt đầu ra trình làng và rao bán. Dĩ nhiên, ở sàn giao dịch đầu tiên thành công vang dội.

Ở phiên hội thẩm, Hải Vinh đã có màn chào sân quá ấn tượng bằng những ngôn từ chắt lọc chuyên môn, đi sâu vào điểm mấu chốt, đánh thẳng vào chất lượng và nhu cầu sản phẩm, khiến người tham dự không khỏi cảm thán đây quả là một nhân tài.

Minh Anh có mặt trong buổi tiệc này, chỉ là không đi cùng Hải Vinh. Cô xuất hiện với tư cách là người đại diện hội đồng quản trị công ty Vạn Hoa.

Bên cạnh đó còn có Đình Dĩ, người đại diện thường trực của Phạm Nguyên.

Trường Phong, người đứng đầu công ty Núi trước đây là đầu ngành bất động sản.

Và đặc biệt, phải có mặt người đứng đầu tập đoàn Thái Hà, ông Thái Trung Nguyên, người nổi tiếng kén cá chọn canh lại chọn mặt gửi vàng, lựa chọn dự án quan trọng mang tính thành bại vào tay một tài năng vô danh.

“Không hỗ danh là con rể của tôi.” Chủ tịch Thái trực tiếp vỗ tay tán thưởng đầu tiên.

Sự chú ý đều đổ dồn về phía ông Thái và cô cháu gái sắc nước hương trời theo hầu bên cạnh, sau đó thì dời tầm nhìn về sân khấu nơi Hải Vinh vừa kết thúc màn thuyết trình ấn tượng, xung quanh bắt đầu xì xầm tán dương trai tài gái sắc.

Một giọng nam mang đầy ý trào phúng vang lên, xen lẫn vào giữa lời bán tán đầy ý chúc tụng kia: “Vậy thì lạ quá, tôi còn tưởng bạn gái của tổng giám đốc Vinh đây chính là cô thư ký xinh đẹp đến từ Vạn Hoa kia chứ.”

Người vừa phát ngôn không ai khác chính là giám đốc Khánh của công ty Thái Hà, người trước đây đã từng nhắm trúng Minh Anh chỉ qua một lần gặp. Anh ta vừa nói vừa chỉ về hàng ghế khách mời đặc biệt.

Vị trí khách mời đều được phân bố cố định, quan khách hướng sự chú ý về phía đại diện công ty Vạn Hoa, không ngờ chỗ ngồi đó hiện giờ lại trống không. Bên cạnh là đại diện Phạm Nguyên, Đình Dĩ vẫy vẫy tay cười xòa:

“Nói gì vậy anh Khánh? Anh có nhầm chỗ không, sao anh lại chỉ nhầm sang chỗ bạn gái của tôi rồi?”

Xung quanh dấy lên một làn sóng ồn ào dập dìu không dứt.

Hải Vinh nhíu mài, chỉnh lại áo vest, từ từ bước xuồng khán đài. Mọi người đều dõi theo bước chân anh, kết quả anh lại đi đến chỗ người đứng đầu Thái Hà, cung kính mời ông đứng dậy đi theo mình.

Phần chương trình đã hết tiết mục quan trọng vẫn đang diễn ra, người quan trọng đều kéo nhau ra ngoài phân xử.

Chủ tịch Thái chủ động chìa tay với chủ tịch Nguyên, dù rằng so về tuổi tác, ông Nguyên phải gọi ông Thái là anh lớn.

“Đã lâu không gặp, anh Thái.”

Chủ tịch Thái cười khì khì, tay còn lại vỗ vỗ vào cánh tay ông Nguyên, đáp: “Đúng là lâu thật, hơn bảy năm rồi còn gì.”

Hải Vinh đứng bên cạnh ông Thái, Linh Chi đứng sau lưng anh, ra vẻ e ấp. Ông Nguyên liếc nhìn nửa cái liền hiểu ra: “Thì ra nhân tài mà tôi nhìn trúng lại là chàng rể nuôi sẵn của nhà anh à?”

“Được cậu chiếu cố là bản lĩnh của nó rồi. Tôi còn phải cảm ơn cậu đó chứ.”

“Chỉ là hợp tác đôi bên cùng có lợi, ơn nghĩa gì đâu anh.”

Ông Thái sượng mất nửa giây, chợt nói: “Dù gì cũng là con rể tương lai của tôi, cậu cho nó cơ hội thể hiện, tức là cho tôi mặt mũi rồi. Khi hai đứa nó kết hôn, tôi nhất định phải mời cậu hai ly rượu mừng mới được.”

“Vậy sao? Được anh xem trọng như vậy, tôi khó lòng từ chối. Tới khi đó phải đi phong bì thật dày mới được.”

“Khéo thế chứ!” Ông Thái khoái chí cười ha hả, trái ngược với ông Nguyên chỉ cười điệu trên môi.

Lát sau, Minh Anh xuất hiện, cô cùng với một vài khách mời đã quen từ trước trò chuyện, dáng vẻ dửng dưng dường như không quan tâm sự việc vừa xảy ra, dù cho vẫn có một vài ánh nhìn tò mò dán chặt lên người cô.

“Em vừa đi đâu vậy?” Đình Dĩ đi đến bên cạnh cô, thì thầm.

“Gặp một người bạn cũ.”

“Là ai?”

“Không phải việc của anh.”

“…”

Minh Anh chưa từng trực tiếp gặp qua chủ tịch Thái, vài lần đều chỉ là lướt qua. Hôm nay, cô kính cẩn đi đến chào ông ấy, còn chủ động bắt chuyện. Đặc biệt, ông Thái rất nhiệt tình đối đáp, đôi bên như chưa từng có hiềm khích gì.

Đối với Minh Anh, Linh Chi có ý thù địch rất nặng, mặc kệ ông Thái bằng mặt không bằng lòng, Linh Chi chính là khinh ghét cả trong lẫn ngoài.

Cả buổi tiệc, Hải Vinh và Minh Anh không hề tồn tại bất kỳ một tương tác nào, họ như hai người không quen biết, giữ khoảng cách rất xa. Linh Chi lấy làm lạ, cho nên đặc biệt chú ý Minh Anh đến từng chi tiết nhỏ.

Qua một lúc lâu, sau khi cạn ly với vài người, Minh Anh đặt ly rượu xuống chiếc bàn cạnh lối đi, rồi đi thẳng ra ngoài. Hải Vinh nối đuôi theo ngay sau đó. Linh Chi để ý nhất cử nhất động, lập tức đuổi theo hai người họ. Nào ngờ lại thấy Hải Vinh rẽ hướng khác, còn Minh Anh đi đến nhà vệ sinh.

Minh Anh thấy Linh Chi vào đứng bên cạnh mình rửa tay, không cần giả ý lịch sự làm gì, cô biết rõ hai người không ai ưa ai, ở chốn không người không cần ra vẻ làm gì. Thế là coi như không nhìn thấy cây nấm đắc tiền kia.

“Chấp nhận thua cuộc đi. Cô không đấu lại tôi đâu.” Linh Chi sắc xảo nói.

Qua một hồi vẫn không nghe thấy tiếng đáp lời, Linh Chi ngẩng đầu nhìn Minh Anh, thấy cô vẫn đang bận rộn sấy khô tay.

“Hm, cô chẳng qua chỉ là giám đốc của một công ty cỏn con, thế lực sau lưng thì không có, làm sao tranh giành được gì với tôi. Cô càng cố thì càng đau, tôi khuyên cô nên tự biết khó mà lui đi, đừng đợi đến khi sức cùng lực kiệt mới đến cầu xin nương tay.”

Minh Anh sấy tay khô rồi thì ngoảnh mặt bước ra ngoài, hoàn toàn xem như không nghe thấy gì.

Linh Chi thấy rất nóng mặt, từ xưa đến nay không ai dám xem thường cô nên thái độ của Minh Anh khiến cô càng thêm tức giận, vương tay giật vai Minh Anh xoay lại.

Minh Anh theo quán tính ngã về sau, lảo đảo một chút, rồi mới xoay người đối mặt với người được xem là tình địch.

Linh Chi đắc ý gióng mặt lên: “Xem ra sau vụ cảnh cáo lần rồi cô vẫn chưa biết sợ nhỉ? Tôi đã bảo rồi, như vậy còn quá nhẹ tay.”

Nghe xong câu vừa rồi, Minh Anh chợt hụt mất một nhịp tim. Trong nhất thời cô đã hiểu ra vài chuyện. Cô đanh mặt lại, tát Linh Chi một cái thật mạnh, lực vừa đủ để má cô nàng ửng đỏ một mảng to.

Linh Chi nhất thời không trở tay kịp, ngã người vào bệ rửa tay, la oai oái. Sau đó là tiếng mắng chửi dồn dập của mỹ nhân miền Bắc.

Sẵn hơi men trong người càng xúc tiến con người máu chiến, Minh Anh hất chiếc vest đang vắt trên cánh tay lên bệ rửa, không hé răng một lời mà xông vào đánh Linh Chi túi bụi, mặc kệ cô nàng khóc lóc van xin.

Con gái quan trọng mặt mũi, lớp trang điểm bị Minh Anh đánh bay, bây giờ bộ dạng của Linh Chi nom khó coi đến mức chẳng dám soi gương chứ đừng nói là quay lại buổi tiệc.

Sau khi dừng tay, Minh Anh rửa lại tay một lần nữa, thủng thẳng như người chẳng công chẳng việc, rồi khoác áo vào. Linh Chi nem nép về một góc mới dám lên tiếng: “Mày dám đánh tao ra nông nỗi này, đừng hòng tao tha cho mày.”

“Tao vừa tha cho mày rồi một mạng rồi đó.” Minh Anh nghiến răng ken két, rít lên từng chữ.

Linh Chi run rẩy lùi sâu về trong góc, tránh càng xa càng tốt rồi mới dám đáp: “Mày… tao sẽ nói với bố tao, mày chờ đó đi. Để tao coi mày còn sống nổi không?”

“Mày lo cho tấm thân của mày trước đi. Để tao đếm xem bao nhiêu ngày nữa mày mới có thể ra đường.”

Linh Chi lén nhìn dung nhan của mình qua tấm gương to, giật mình kêu lên: “Á á á á…”

Mặt cô nàng sưng như trái mít, phấn son lẫn lộn, trông rất ghê. Minh Anh bước ra ngoài xem như chẳng có chuyện gì.

Ngày hôm sau, ông Thái đã cho người đến gõ cửa nhà, muốn Minh Anh tự mình đến xin lỗi. Minh Anh từ chối không tiếp khách, càng đừng nói đến việc cô thừa nhận bản thân đã động thủ.

Linh Chi muốn dùng chuyện bản thân bị Minh Anh ức hiếp ra để ăn vạ với Hải Vinh, nhưng tiếc là Hải Vinh lấy cớ bận rộn, không mấy hỏi han.

Ông Thái cảm thấy bị xúc phạm và xem thường đến cực độ, quyết ý thẳng tay trừng phạt, loại bỏ hàng loạt hạng mục hợp tác của Vạn Hoa với nhiều nhà xưởng chủ chốt. Ông muốn Minh Anh phải đến cầu xin Linh Chi tha thứ.

Vậy nhưng, đến khi mặt của Linh Chi đã hồi phục thì phía Vạn Hoa vẫn án binh bất động, vô cùng khó hiểu.

“Gì má? Mày dám đánh người ta luôn?” An Nhi thản thốt ôm bụng hét lên.

“Tao thấy vẫn còn nhẹ tay. Mẹ kiếp, nó dám cho người tông xe tao, tao dùng tay là rất không cân xứng rồi.”

“Theo như tao biết về chủ tịch Thái thì ông ta phải báo công án bắt mày vì tội hành hung chứ nhỉ?”

“Vậy thì tao cũng đi báo công an.”

“Cũng phải ha. Ổng làm sao dám.”

Chuyện qua rồi nhưng Minh Anh vẫn còn tức giận lắm: “Ổng đang thực hiện chiến dịch cô lập Vạn Hoa, muốn ép tao nhượng bộ, dâng Hải Vinh lên cho Linh Chi, đồng thời quỳ xuống xin nó tha mạng.”

Bụng An Nhi đã bắt đầu to lên, di chuyển chậm rãi, kê sát vào Minh Anh hỏi: “Vậy mày định làm gì? Trước mắt tao thấy vạn Hoa không chống đỡ nổi đâu.”

Minh Anh thừa biết Vạn Hoa không chống đỡ nổi, nhưng bảo cô đi van xin tình địch, còn lâu.

“Vậy thì chỉ còn cách nhường bồ lại cho người ta thôi.”

“Hả?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.