Giữa bầu không khí đông cứng, Giang Cẩn Châu vẫn lẳng lặng ăn cơm, mắt điếc tai ngơ.
Giữa ba người bọn họ như có một sợi dây căng chặt nối liền, chỉ cần dùng chút lực sẽ đứt. Nhưng cả hai bên đều không có dũng khí để đi ngược chiều gió, bảy năm sinh sống ở nước ngoài trở thành chủ đề cấm kỵ.
Rời đi lúc nghèo túng, bảy năm lưu lạc, dù cho khi trở về anh vẫn là thiếu gia không cần lo ăn lo mặc, nhưng sâu trong con người anh, đã hao mòn một phần hoàn chỉnh.
Một khi xa cách, khó mà trở về nguyên vẹn.
Một bữa cơm trông hài hòa nhưng ẩn chứa dông bão, cuối cùng kết thúc trong sự trầm mặc của ba người.
Cơm nước xong xuôi, Triệu Lăng về phòng gọi điện cho Trần Kỳ, hỏi anh về bạn gái của Giang Cẩn Châu.
Trần Kỳ ấp a ấp úng một lúc rồi mới nói: “Cái đó cháu cũng không rõ lắm, cô tự hỏi A Châu đi ạ.”
“…….”
Nếu bà tự hỏi ra được tên tuổi thì còn cần gọi điện sao??
Triệu Lăng không mấy vui vẻ mà bước xuống lầu. Giang Thịnh nghe tiếng giậm chân, ông đi theo bà vào tận phòng bếp xem tình huống thế nào, kết quả liền bị vợ mình đuổi ra.
“Đi đi đi, đi nói chuyện với con trai của ông đi.”
Vẻ mặt Giang Thịnh lộ tia khó xử: “Thằng bé không muốn nói chuyện với tôi đâu.”
“Ông không thử làm sao biết?” Triệu Lăng không ngẩng đầu lên: “Gia đình chúng ta quá thiếu cơ hội để nói chuyện trực tiếp như thế này. Tôi vất vả lắm mới lừa được thằng bé về nhà, ông không thể bỏ qua sĩ diện mà chủ động một lần sao?”
Giang Thịnh không hé răng.
Khi con trai còn nhỏ cũng không mấy khi hai cha con trò chuyện, chứ nói gì là lúc này.
Giang Thịnh bắt đầu nghĩ kế thoái thác, đầu tiên, ông bước lại bồn rửa chén, đẩy Triệu Lăng sang một bên: “Để tôi rửa cho, mình lên nói chuyện với con đi.”
Triệu Lăng đột nhiên ném đôi đũa xuống bồn rửa.
“Keng” một tiếng, trái tim Giang Thịnh đập thình thịch, cảm giác bà sắp tung một chiêu sát thương cao.
Quả nhiên khi tiếng động ngừng lại, Triệu Lăng liếc mắt nhìn ông, giọng nói dịu dàng thường ngày giờ đây nhiễm sự cọc cằn: “Nếu không phải lúc trước ông khăng khăng bắt thằng bé ra nước ngoài, mọi chuyện sẽ không nháo thành thế này.”
Dùng từ nháo cũng không chính xác.
Bà càng hi vọng Giang Cẩn Châu sẽ ”nháo”.
Nhưng anh cứ thế lẳng lặng, không có vẻ trách móc, bộ dạng hờ hững đó luôn khiến bà tự trách mình.
Nhân mình gieo, dù là quả gì, cũng tự mình nhận lấy.
Giang Thịnh thở dài, đi ra phòng khách, nhưng không thấy người đâu.
Giang Cẩn Châu đã về phòng ngủ, anh đứng ngoài ban công, nhìn cây ngô đồng bên dưới, chậm rãi nhả khói thuốc, sau đó nghe thấy tiếng cửa ban công bị mở ra, từ xa truyền đến tiếng bước chân.
“Đã gõ cửa, nhưng không thấy con trả lời.”
Giang Thịnh một tay bưng cốc cà phê, một tay cắm túi quần, đứng bên cạnh anh.
“Ở nhà đừng hút thuốc, coi chừng bị mẹ phát hiện, bà ấy sẽ lải nhải nửa giờ.”
Giang Cẩn Châu lúc này mới nhìn ông, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, cười một cái không đứng đắn: “Hút cũng đã hút, cha muốn một điếu không?”
Giang Thịnh ho khụ khụ, ánh mắt dừng trên hộp thuốc Giang Cẩn Châu đưa ra, sau đó ông rời mắt: “Cha không hút.”
Giang Cẩn Châu thu tay lại, sảng khoái đồng ý: “Được, vậy cha cứ đứng nhìn đi.”
“……”
“Thật ra hút một ít cũng không sao.” Giang Thịnh lại nhìn hộp thuốc lá trong túi áo Giang Cẩn Châu, âm thầm ra hiệu.
Giang Cẩn Châu cười một cái, đưa điếu thuốc qua, tiện tay châm lửa luôn cho ông.
Hai cha con đứng cách nhau một nắm tay, an tĩnh hút thuốc.
Khói phả ra trên lan can bằng đá cẩm thạch, bị cơn gió nhẹ thổi tan tành.
Xuyên qua làn khói trắng đục, Giang Thịnh nghiêng đầu nhìn con trai.
Ngũ quan không thay đổi nhiều so với bảy năm trước, chỉ là nét khôi ngô niên thiếu đã được thay thế bằng vẻ cứng rắn trưởng thành.
Giống như ép mình vào một bộ giáp kim loại, ẩn giấu tính kiêu ngạo của mình vào trong đó.
Ngạo mạn của thuở niên thiếu đã không còn, chỉ còn lại khí phách thâm trầm, sâu không thấy đáy.
“Tuy rằng con không nói, nhưng cả cha và mẹ đều biết, con oán trách chúng ta.”
Quan điểm của Giang Thịnh và Triệu Lăng bất đồng, không giống bà, ông cho rằng việc trốn tránh không nhắc tới hiện thực, dùng tình thân cảm hóa chẳng mấy hiệu quả.
Nói cách khác, bọn họ phải đối diện trực tiếp với chuyện đã qua.
Giang Cẩn Châu yên tĩnh chớp mắt, nhả một hơi khói rồi mới nói: “Hai người suy nghĩ nhiều rồi. Mấy năm ở nước ngoài con cũng không thiếu ăn thiếu mặc…”
Anh đột nhiên không nói nữa, cười nhẹ nhàng: “Tóm lại, con sống không tồi, cha mẹ đừng suy nghĩ linh tinh.”
Giang Thịnh cũng không muốn đào sâu vào chuyện “có trách hay không”, ông nói: “Lúc trước bắt con ra nước ngoài cũng là bất đắc dĩ, cả cha và mẹ đều biết không phải là con sai.”
Giang Cẩn Châu cảm thấy lời cha mình có chút ý tứ.
Không phải anh sai, vậy thì còn cái gì ”bất đắc dĩ”?
Nghe Giang Thịnh nhắc tới chuyện ra nước ngoài, vốn dĩ Giang Cẩn Châu cũng không nghĩ gì, nhưng ông cứ úp úp mở mở lải nhải, anh cũng hơi phiền.
Một điếu thuốc rất nhanh đã hút hết.
Giang Cẩn Châu lại lấy ra một điếu khác, hút một hơi sâu, áp xuống cảm giác không thoải mái trong lòng.
“Đã biết.”
Anh không mặn không nhạt đáp một câu.
Giang Cẩn Châu cho rằng cuộc trò chuyện tốn công vô ích này kết thúc tại đây, đột nhiên, Giang Thịnh lên tiếng.
“Cách đây không lâu, con bé tới tìm chúng ta.”
Nhiều năm như vậy, Giang gia giữ kín như bưng tên của cô gái đó, khi nhắc đến, cũng chỉ dùng xưng hô mơ hồ.
Nhưng không một ai quên cô gái đó.
Giang Cẩn Châu ngẩn ra, một cái tên nhanh chóng hiện lên trong đầu anh.
Anh cũng không quên.
Có lẽ là không thể quên được.
‘Liên quan gì đến con?”
Anh lạnh nhạt cười một tiếng.
Cha Giang nhíu mày, thái độ không hài lòng: “Chuyện năm đó cũng không thể trách con bé. Huống hồ, là nhà chúng ta mắc nợ người ta. Bây giờ con bé sống một mình ở Việt thành, con chiếu cố một chút.”
Việt thành?
Giang Cẩn Châu dập tàn thuốc, thật lâu mới trả lời: “Nói sau đi.”
Ngoại trừ vài năm đầu tại phố Linh Lan, Thẩm Tô Khê cũng xem như lớn lên trong phú quý.
Lúc Thẩm Tô Khê học tiểu học, Thẩm Thanh cùng một vài người mở một công ty nhỏ, chủ yếu là viết kế hoạch quảng cáo và thiết kế logo. Tích góp qua từng năm, công ty dần phát triển, cũng đạt đến mức có mấy trăm nhân viên.
Từ sau lúc đó, chi phí quần áo, sinh hoạt của Thẩm Tô Khê tăng liền mấy bậc, ngoại trừ không có phong thái của tiểu thư khuê các thì cô không khác gì con nhà hào môn.
Mãi tới khi Thẩm Tô Khê tốt nghiệp đại học, quyết tâm ở lại Việt thành, sự nghiệp ăn bám Thẩm Thanh của cô mới chấm dứt.
Chẳng qua, cô cũng chưa bao giờ phát sầu vì tiền. Mấy năm nay cô tích góp được không ít, một phần từ tiền sinh hoạt Thẩm Thanh cho, một phần từ việc cô chụp họa báo, cộng thêm một phần từ công việc quản lý tài chính.
Số tiền đó cô gửi ở chỗ Tần Mật, tới khi cần dùng lấy ra cô mới phát hiện, tiền tiết kiệm trong sổ đã gần tám con số.
Đầu năm, cô mua một căn nhà rộng 180 mét vuông ở trung tâm Việt thành, trang hoàng đẹp đẽ xong xuôi thì gặp Giang Cẩn Châu. Thế nên căn nhà vẫn luôn bỏ trống.
Cũng bởi vì một lần chi tiêu mạnh như vậy, bây giờ cô không dư dả mấy, mua một bộ khoác vest gần bảy con số không phải là lựa chọn sáng suốt cho lắm.
Nhưng cô cũng không thể mua hàng giả trả lại cho người ta được.
Tần Mật nhân mạch rộng, cô biết một người có thể mua được nhãn hiệu này, Thẩm Tô Khê liền xin phương thức liên lạc.
Qua nửa ngày người nọ mới đồng ý kết bạn.
“Tôi đã nhờ người hỏi qua, đây là phiên bản giới hạn năm nay, có hai màu, mỗi màu chỉ có hai cái. Bây giờ chưa chắc vẫn còn hàng.”
Thẩm Tô Khê lập tức dự cảm không tốt lắm.
Quả nhiên, lại qua nửa ngày.
“Chỉ còn một cái màu xanh đen, cô lấy không?”
Thẩm Tô Khê do dự một hồi, không nghĩ ra cách nào khác, sau khi bàn bạc xong, cô cắn răng chuyển tiền qua.
Thẻ ngân hàng trong nháy mắt liền cạn kiệt.
Vò đầu xoa mặt một phen, cô gọi cho Tần Mật, đồng ý mối làm ăn kia.
Sau đó cô mở wechat lên, tìm avatar của Lý Hiểu Nhạc.
suxi: “In standee nhớ chọn hình đẹp một chút.”
Lý Hiểu Nhạc chẳng hiểu ra sao.
“Chị Tô Khê, không phải chị sống chết không đồng ý sao?”
suxi: “Lúc trước khác bây giờ khác. Bây giờ chị cảm thấy em nói rất có lý, không ai có thể sống mà thiếu tiền. Nếu chỉ có thể hy sinh chị hoặc hiệu sách, chị tình nguyện làm tráng sĩ đổ máu rơi đầu vì sự nghiệp.”
Đến nỗi, hai chữ ”liêm sỉ”–
Nghèo thì không xứng có.
Lý Hiểu Nhạc nhớ lại lần trước, chợt muốn được một tấc tiến một tấc.
“Đắm mình vào biển sa đọa cũng nguyện ý?”
suxi: “Không cần cản chị.”
suxi: “Ai mà không là cá voi nhỏ đáng yêu?”
Sau đó, cô gửi một loạt sticker qua.
【Xinh đẹp, vũ khí của tôi!】
【Chúng ta là ai? Tiểu khả ái!】
【Không cần làm nữ chính vạn người mê, chỉ cần làm nữ phản diện xinh đẹp độc ác!】
Trước khi Lý Hiểu Nhạc kịp nhắn lại ”ô uế hai mắt em”, Thẩm Tô Khê vội vã giả chết rời wechat.
Mặt mũi xem như không còn nữa.
Giang Cẩn Châu ở lại Ngu thành ba ngày.
Trong ba ngày đó, Thẩm Tô Khê học theo lối sống bủn xỉn từ bạn tốt Tần Mật, tuân thủ nguyên tắc ”ăn nhiều thì nghèo chết, nghèo chết thì không được siêu sinh”.
Hiệu suất mua giùm rất cao, giao hàng rất nhanh, bộ đồ kịp tới tay Thẩm Tô Khê trước khi Giang Cẩn Châu về.
Vốn dĩ muốn giao củ khoai lang phỏng tay này đi ngay lập tức, nào ngờ anh gọi điện nói công việc có chút chuyện, hẹn ngày gặp mặt lại thành thứ bảy.
Hai người hẹn tại quảng trường Nhân dân, Giang Cẩn Châu đến sớm hai mươi phút.
Xe ngừng ở ven đường.
Nghe được hai tiếng gõ gõ, anh nghiêng đầu, ngoài cửa xe là khuôn mặt trắng trẻo của Thẩm Tô Khê.
Có lẽ cô chạy vội tới đây, lúc ngồi lên xe vẫn còn thở hổn hển, mồ hôi trong suốt rịn trên trán, hai má cũng ửng hồng lên.
”Áo khoác của anh.”
Thẩm Tô Khê đưa túi qua, Giang Cẩn Châu nhận lấy, để ra hàng ghế sau, người bên cạnh lập tức nói: “Anh không… lấy ra kiểm tra một chút sao.”
Ánh mắt Giang Cẩn Châu dời lên, nhìn cô, không nói gì.
Thẩm Tô Khê bị nhìn đến chột dạ, theo bản năng gãi gãi tai, không nói nữa.
Giang Cẩn Châu hơi ngừng lại, sau đó lấy áo ra xem, vốn dĩ chỉ xem qua loa theo lời cô thôi, ánh mắt anh khẽ lướt qua, sau đó không nhịn được nhìn nhiều thêm vài lần.
Mới đầu anh còn tưởng do ánh sáng, áo hơi trắng ra, nhưng nhìn kỹ thì phát hiện, cái áo không phải màu đen, nhưng kiểu dáng y hệt.
Một phút trầm mặc.
Thẩm Tô Khê nuốt nước bọt, sau đó ra vẻ phẫn nộ mà nói: “Anh cũng thấy có vấn đề đúng không?”
“Sau này không đến cửa tiệm này nữa.”
Ngữ khí vừa oán giận vừa tiếc hận, Giang Cẩn Châu không đoán ra được cô đang làm gì.
Năm giây sau, Thẩm Tô Khê vô cùng nghiêm túc nhìn anh, nói: “Một cái áo xịn như vậy cũng giặt cho phai màu được.”