Chủ Thần Không Muốn Chơi Nữa

Chương 11: Nhà trọ bí ẩn



Hai ngày qua ba người đều có dư phần cơm, để mỗi khi ngồi buồn miệng mà không có gì ăn, nhưng hôm nay cơm đã phát đủ ba người cũng chỉ còn ba hộp duy nhất.

Sự thiếu thụt trong khẩu phần ăn này khiến cả bọn không vui mà thở ngắn than dài.

“Không ngờ cơm trong đây lại ngon thế.” Trần Dương ăn xong muỗng cơm cuối liền đưa lưỡi liếm quanh miệng tỏ vẻ chưa hết thèm.

Túc Nhan gật đầu đồng ý còn bổ xung thêm ” Không những ngon mà còn đa dạng.”

Mạnh Luân buồn cười nhìn hai người khen lấy khen để cái trò chơi này, anh không nghỉ mình đã bỏ đói Trần Dương đến độ cậu có thể thèm khát như vậy.

“Vậy là cơm anh làm không ngon à.” Mạnh Luân giả vờ buồn bã thở dài.

Trần Dương nghe vậy liền liên tục phủ nhận “Không, không, không phải vậy, cơm anh làm là ngon nhất, tuyệt vời nhất, đồ hộp này làm sao sánh được bằng đồ anh làm.”

Trần Dương thở dồn dập liên tục ngợi khen, chỉ thiếu điều ôm lấy chân anh mà xin được khoan hồng.

Mạnh Luân thấy vậy liền bật cười vui vẻ, Trần Dương nhìn anh cười liền biết bị chọc ghẹo liền phòng má, khoanh tay đưa lưng về phía anh.

Túc Nhan cũng khẽ cười nhìn Trần Dương đang giận dỗi nhưng khi Mạnh Luân lên tiếng chọc ghẹo liền không nhịn được mà đáp lại rồi tiếp tục giận dỗi.

Ba người vui đùa đến khi bên ngoài đã tối hẳn, Mạnh Luân liền kêu Túc Nhan cùng Trần Dương canh giờ rồi kêu anh dậy, anh muốn nghỉ ngơi dưỡng sức một tý.

Dù hiện tại không có thứ gì để canh chính xác thời gian nhưng có thể nhìn ra bên ngoài để trừ hao dần.

Dặn dò xong Mạnh Luân liền yên tâm nhắm mắt, giấc ngủ của anh cũng không kéo dài quá lâu mà bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức.

Mơ mơ màng màng tỉnh dậy liền thấy giường bên cạnh trống rỗng, hai người đáng ra nằm trên đó hiện tại đang tụ lại trước cửa phòng.

Mạnh Luân chớp nhẹ mắt xoa đầu để tỉnh táo lại, anh xuống giường đi đến gần hai người.

Trần Dương cùng Túc Nhan vẻ mặt đầy hóng hớt đang vừa bàn tán vừa nhìn ra bên ngoài qua khe cửa nhỏ.

Hai người không mở cửa mà chỉ hé ra một lỗ nhỏ để hóng hớt phòng đối diện mà thôi.

Mạnh Luân lại gần mà hai người không hề nhận thấy chỉ lo hưng trí mà mãi miết nói chuyện.

Bất đắc dĩ Mạnh Luân liền vỗ nhẹ vai cả hai, nhìn hai người giật mình mén tông đầu vào cửa anh liền cảm thấy khó thở.

Anh nghĩ nếu trong trò chơi này không có anh, họ phải làm sao đây, có vẻ anh quá bao bọc khiến hai người không cảm thấy lo lắng.

Càng nghỉ càng đau đầu, càng bất đắc dĩ, Mạnh Luân chỉ có thể thở dài hỏi “Chuyện gì vậy.”

Nghe tiếng của anh Trần Dương liền hoàn hồn hớn hở nói “Gia đình người ta xảy ra xào xáo đó.”

Mạnh Luân nhướng mày dò hỏi, Túc Nhan đứng ra giải thích.

Trong lúc anh đang ngủ thì cô cùng Trần Dương chỉ có thể nhàm chán mà thì thầm với nhau, nhưng không ngờ giọng nói như hét lên của Thi Ánh khiến hai người không khỏi tò mò mà nhìn ra ngoài.

Thì ra ba người chơi mới này sau bao nhiêu chuyện cũng trở nên cảnh giác hơn, tuy họ vẫn theo Ngô Đoàn nhưng không tin ông một cách mù quán nữa.

Khi nãy ba người định sang phòng Ngô Đoàn nhưng không ngờ nghe được cuộc trò chuyện bên trong, họ không vội rõ cửa mà đứng dí tai vào cửa nghe ngóng, không biết nghe được thứ gì mà Thi Ánh hét lên giận dữ rồi chất vấn Ngô Đoàn, hai người phía sau tuy không hùa theo nhưng khẽ gật đầu tỏ vẻ tán thành.

Hai bên cứ vậy giằng co đến hiện tại, trong quá trình Ngô Đoàn đều như cố gắng an ủi cơn nóng giận của ba người nhưng thật chất là làm cho có lệ, dường như quân cờ này không còn cần thiết nữa.

“Vậy tình hình thế nào rồi.” Nghe xong Mạnh Luân cũng tò mò diễn biến thế nào.

“Không ra sao cả, Tử Bi đang dùng bạo lực ra thăm doạ rồi, chắc tan sớm thôi.” Túc Nhan nhìn cây chuỳ trong tay Tử Bi lắc đầu

Đúng như Túc Nhan nói sau khi Tử Bi lấy cây chuỳ ra ba người Lư Nhân liền sợ hãi mà rụt cổ lại, Thi Ánh cũng không dám nói gì nữa, nhưng ánh mắt đầy lửa giận của họ vẫn nhìn chăm chăm vào hai người Ngô Đoàn.

Nhìn sự hung hăng của Tử Bi, ba người Lư nhân cũng không dây dưa nữa mà xoay người trở về phòng, âm thanh đóng cửa giòn tan phát ra, sau đó mọi thứ trở về sự yên tĩnh.

“Đúng là một vở kịch đặc sắc.” Trần Dương tặt lưỡi vẻ mặt đầy phấn khích.

Nhưng trái ngược với cậu Túc Nhan cùng Mạnh Luân lại khá trầm tư.

“Cây chuỳ đó lấy ra từ đâu vậy.” Túc Nhan khô cằn nói.

Lúc trước chỉ chú tâm tranh chấp với nhóm người mà cô không chú ý đến sự kỳ lạ này, hiện tại ngoài cuộc chứng kiến liền không khỏi nghi ngại, một cái gì đó có thể bỗng nhiên biến mất hoặc bỗng nhiên xuất hiện không khỏi đáng sợ quá rồi.

Cũng may là trò chơi nghiêm cấm người chơi giết hại lẫn nhau, nếu không ba người không nghi ngờ gì sẽ chết hoặc đã bị thương nặng.

Mạnh Luân cũng có suy nghĩ không khác mấy, từ kinh ngạc sang lo lắng cuối cùng là thản nhiên.

“Chắc là ba lô trò chơi hay không gian mở rộng gì gì đó, nếu có thứ gọi là đạo cụ trò chơi thì phải có thứ gì để đựng chúng.” Mạnh Luân giải thích qua loa, những chuyện này rất bình thường đi.

“A, có thật vậy chăng, chúng ta có không.” Trần Dương nghe xong cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa hứng phấn.

“Chắc có đi, nhưng không phải hiện tại.” Mạnh Luân không chắc chắc, chắc phải đợi vượt xong màn này rồi sẽ biết.

Trần Dương không quá thất vọng, cậu cũng biết những thứ khó tin này không phải muốn có là có, nếu như là trò chơi thì sẽ có điểm thưởng hay đánh giá gì đó.

“Được rồi, hai đứa ngủ đi để anh canh chừng cho.” Mạnh Luân nhìn cửa sổ, nhẩm tính thời gian chắc giờ cũng gần mười giờ, còn hai tiếng là bọn chúng sẽ đến, không cần vội vàng.

Trần Dương cùng Túc Nhan cũng không cự tuyện, hai người đều đã rất buồn ngủ rồi nên vừa nằm xuồng là ngủ luôn.

Tiếng hít thở đều đều vang lên trong căn phòng nhỏ, Mạnh Luân kéo một cái ghế rồi ngồi xuống.

Bây giờ cũng không có việc gì làm chỉ có thể ngồi sắp xếp lại suy nghỉ của chính mình, qua ba ngày những thứ có thể suy đoán được không nhiều, nhưng những nơi có thể tìm đều đã tìm nhưng chẳng có gì cả, chỉ còn lại mỗi tầng hầm.

Dường như mọi ám chỉ đều hướng về nơi này, một tầng hầm không được vào, đây là màn tân thủ, người chơi đều là người mới, nơi cấm đến họ sẽ có suy nghỉ rằng đó là nơi nghuy hiểm.

Nhưng họ đã quên một điều, đa số những trò chơi hoặc câu chuyện thường nghe được, nơi càng nguy hiểm càng gia tăng tỷ lệ sống, cũng có nghĩa là bên dưới tầng hầm này có thứ gì đó rất nguy hiểm nhưng cũng có mấu chốt giúp người chơi thông qua.

Cái gọi là nguy hiểm Mạnh Luân cũng đoán được là gì, cũng không sợ hãi, điều mà anh lo lắng chính là cô bé tự xưng con chủ nhà, nếu cô bé sống ở đây nhưng chưa bao giờ xuống tầng hầm chỉ có hai khả năng, không được xuống và không thể xuống.

Nghe ra hai cái chẳng có ý nghĩa gì nhưng đây cũng là một manh mối quan trọng, ngày mai phải xuống đó xem sao.

Mạnh Luân ngồi một lúc thấy thời gian cũng không sai biệt lắm liền đứng dậy đi ra cửa.

Vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy phòng đối diện cũng mở cửa ra, hai người bên trong nhìn anh chằm chằm, như muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy.

Mạnh Luân thản nhiên đi ra ngoài đóng cửa lại rồi bước sang phòng đối diện.

“Mày muốn làm gì.” Tử Bi vu mặt hung tợn trên tay cầm cây chuỳ vươn lên đe doạ.

Mạnh Luân vẫn thản nhiên đến gần khi cách cánh cửa hai bước chân mới dừng lại.

Anh rất thản nhiên bật lại “Tôi nói rồi, cái của tôi thì tôi lấy lại, các ông có hai cái rồi đừng quá tham lam.”

“Mày đừng thách thức bọn tao, nếu không đừng trách.” Ngô Đoàn nghe vậy tức đến bật cười, ông không ngờ chỉ là người mới mà dám lên giọng với ông, dù không giỏi giang gì nhưng ít nhất ông cũng có vài đạo cụ trong người.

Nghe ông đe doạ khí thế trên người Mạnh Luân hoàn toàn thay đổi, ánh mắt anh trầm xuống, môi khẻ nhếch.

Anh bước lên một bước nói “Hai người đánh không lại tôi.”

Chỉ một câu nói mà Ngô Đoàn cùng Tử Bi bị một áp lực vô hình đè đến gắt gao, sự sợ hãi bỗng nhiên bao vây hai người, mồ hôi tuông ướt cả lưng áo.

Nhưng hai người chưa kịp nghĩ gì áp lực bỗng nhiên biến mất, hai người run rẩy định thần lại nhìn Mạnh Luân.

Lúc này khí thế trên người anh hoàn toàn biến mất, vẫn điệu bộ bình thản như mọi khi, miệng anh vẫn giữ nụ cười như có như không, ánh mắt nhìn bọn họ vẫn rất bình thường.

Giống như những chuyện lúc nãy đều là ảo giác vậy, từ đầu đến cuối Mạnh Luân vẫn đứng im.

Mạnh Luân thấy hai người phát ngốc liền nói “Tôi lấy đấy.”

Trơ mắt nhìn cánh tay thon dài lấy đi mộc bài trên cửa, Ngô Đoàn cùng Tử Bi không nói được lời nào, đến khi Mạnh Luân bỏ về phòng hai người cũng không còn sức mà ngăn cản.

Cả quá trình không đến mười phút mà Ngô Đoàn với Tử Bi cảm thấy như ngăm vào hầm băng vài năm cả người đều lạnh toát.

Mạnh Luân sau khi lấy được mộc bài cũng không ở lại mà đi thẳng về phòng, treo tấm mọc bài lên cửa liền trực tiếp vào trong.

Thật ra trong mắt anh hành động của mình chẳng có gì là lạ, anh chỉ bước lên một bước sau đó nói một câu nhưng không ngờ hai người kia lại trực tiếp ngây ngốc nhìn anh, mặc dù khó hiểu chẳng biết hai người đó bị gì nhưng anh cũng không mấy quan tâm.

“Ừm, sao vậy anh.” Túc Nhan nghe tiếng cửa mơ màng mở mắt nhìn Mạnh Luân vừa đi vào.

“Ngủ đi, không có gì đâu.” Mạnh Luân lắc đầu, nhìn Túc Nhan từ từ nhắm mắt thở đều đặn anh mới đi về giường nằm xuống.

Thời gian hiện tại cách mười hai giờ không còn xa, anh chỉ cần nghe ngóng động tỉnh bên ngoài rồi có thể yên tâm say giấc.

Cạch, kịch, rầm.

Tiếng động bên ngoài càng lúc càng lớn, giống như những thứ kia không còn cố kị thả nhẹ động tác nữa mà chúng cố ý tạo ra nhiều tiếng động hơn để người chơi sợ hãi.

Mười hai giờ đã đến, các cửa phòng đều đóng chặt, các mộc bài bên ngoài phát huy công dụng, mọi người đều yên tâm chìm vào giấc ngủ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.