“Anh không biết đấy thôi. Tôi qua thăm anh cũng một phần là để báo tin vui cho cả nhà hay.”
“Thế là tin gì đấy anh nhỉ?”
“Anh sui sắp lên chức ông ngoại rồi.”
Tưởng rằng thầy tôi phấn khích khi nghe câu nói ấy, nào đâu thầy vẫn còn chưa hiểu. Ngờ ngợ bán tín bán nghi mà gãi đầu hỏi lại.
“Ý của anh là sao đấy. Nói rõ hơn được không?”
Nội tôi với gậy, cốc khẽ lên đầu thầy tôi. Vẻ mặt hung hăng của bà làm thầy rụt người lặng thinh.
“Sao mày chẳng hiểu thế hả. Nghĩa là cái Nhiên nó có chửa đấy, hay đúng hơn là tao được làm cụ bà rồi đây. Đến lúc đó già này sẽ ẵm cháu, không biết là thằng cu hay con bé nữa.”
Trông thầy tôi hiểu được mà vui lắm, cứ thế mải mê ngồi uống trà bắt chuyện với thầy Thắng.
Nội tôi lượn lờ rời đi, miệng không ngừng nhểnh lên toe toét, chống tay nghĩ ra những cái tên cho đứa cháu còn chưa chào đời của nội.
Cái Nhiên cũng đâu phải dạng vừa, mồm mép khiếp lắm. Mới đó còn đứng đây vểnh tai nghe ngóng, giây sau đã bước ra khỏi nhà, tụm năm tụm bảy lại kể cho bạn bè nó nghe.
Việc tôi có chửa, nội trong sáng hôm nay thôi có khi cả làng này ai cũng biết, ai cũng hay.
Tin vui mà, điều đó là đáng tự hào cho cái khởi đầu của một tình yêu vừa mới chởm nở…
Tôi đứng ngoài bục thềm, anh Tâm lui cui đằng sau rậm bụi, chẳng biết làm gì ngoài đấy mà chăm chú thế.
Tôi rón rén khuất mặt khỏi tầm mắt anh, băng băng chạy trên con đường làng. Tôi dạo bước giữa đoạn đường chan chứa biết bao kỉ niệm, vui có buồn có. Tất cả hòa quyện vào cùng một suy nghĩ, một cảm giác bình yên chợt thoáng ùa về.
Đóa cúc vàng nhỏ rung rinh, đôi chân ai nhịp bước giẫm nát lên nó. Tôi lặng ngước nhìn, cách đó chừng một bước chân, anh Bền sững sờ trước mắt tôi. Người quen, cũng đã lâu không gặp…
“Em sống tốt chứ?”
“Em ổn, còn anh thế nào?”
“Anh vẫn vậy.”
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi dần đi vào ngõ cụt, tôi chẳng biết phải nói gì với anh Bền nhưng cũng không muốn làm anh đau, khiến anh phải tổn thương vì tôi thêm một lần nào nữa.
“Ừm…em nhớ ra là thầy còn đang đợi ở nhà, em đi nhé. Tạm biệt anh.”
“Khoan đã!”
Anh Bền níu giữ lấy tay tôi, có vẻ anh còn có điều muốn nói.
“Xin lỗi nhưng anh buông tay em ra được không. Dù sao em cũng là người đã có chồng.”
“Em hạnh phúc chứ?”
“Chuyện đó là việc của em.”
Tôi cố gắng không nhắc đến hai từ ‘hạnh phúc’ trước mặt anh lại càng chẳng muốn anh biết thêm về cuộc sống hiện tại của tôi như thế nào, cứ xem là cái Nhiên ngày ấy đã tan biến khỏi thế giới của anh…
“Em…mang thai rồi sao. Là có con với tên đần đấy sao.”
“Vâng. Xin anh buông em ra, anh đừng nói gì nữa hết.”
“Không. Anh mãi mãi không buông, trừ khi em trả lời anh đi, em thực sự hạnh phúc với cái tên đấy à?”
“Đúng, em rất hạnh phúc.”
“Nói dối.”
Anh vô lý thật đấy, phải rằng tôi đã trả lời anh rồi hay sao, rốt cuộc anh ấy là đang muốn gì ở tôi.
“Không có cuộc hôn nhân ép buộc nào là hạnh phúc cả đâu. Thậm chí em vẫn còn yêu anh mà phải không Nhiên? Làm vợ người ta hơn một tháng qua thì đã là gì so với tình yêu mấy năm trời của chúng ta.
Hay là…hay là em bỏ trốn cùng anh đi. Đến nơi chỉ có đôi ta mà thôi, nha em.”
Tiếng gió rít vào nghe đến nao lòng, anh ấy vẫn chưa thể ruồng bỏ được cái tình yêu mù quáng này. Tôi thì có gì là hay ho, có gì là tốt đẹp để khiến anh phải nhung nhớ kia chứ.
Tôi không còn cách nào khác, thà đành để tổn thương anh còn hơn là để anh rơi vào trạng thái tiêu cực như lúc này.
“Bao lâu nay tính em ra sao chắc anh cũng biết nhỉ? Không đời nào em lại để cuộc sống hôn nhân trở nên vô vị và tẻ nhạt như thế. Là em bằng lòng gả đi, là em tự nguyện yêu anh ấy. Không gì là không thể cả.
Khoảnh khắc ròng rã mấy năm, chưa chắc đã bằng một tình yêu mấy tháng đâu anh…”
“Không! Anh không biết, bằng mọi giá anh phải lấy được em. Đời này không có em thì anh sống làm sao còn ý nghĩa nữa.”
Anh Bền giữ chặt tay tôi hơn, tôi đau đớn vùng vẫy nhưng anh quyết không buông.
“Yêu là khi để người mình yêu được hạnh phúc. Đó là điều mà chính bản thân anh không làm được.”
Anh Bền trợn tròn mắt, tự động buông tay, anh chẳng nói gì cả. Cứ nhìn đâu đó ngoài phía xa xăm kia…
Tôi nhanh chóng rời đi, phát hiện ngay con dốc trước mặt, anh Tâm đứng đợi từ bao giờ.
Tôi ngoái đầu lại, anh Bền quay bóng lưng khuất dần như đã thấu hiểu được điều gì đó. Tôi cũng chẳng còn để tâm nữa, cứ thế từ từ đến gần phía anh Tâm hơn.
Anh Tâm tươi cười nhìn tôi. Đợt gió tạt nhẹ thổi qua, bay đi cánh bông cúc dại ven đường.
Anh chìa ra một bó hoa, vẻ ngại ngùng chẳng giấu nổi sau gương mặt điển trai ấy.
“Tặng em.”
Tôi nhận lấy món quà nhỏ của anh. Hương thơm dịu thoảng bay vào khí trời một không gian rộng lớn tuyệt đẹp…
“Khi nãy em định nói gì với anh ấy nhỉ? Lúc đứng ngoài ngõ ấy, em có gọi anh mà.”
Tiếng lá xào xạc thổi qua, gió thổi chợt ngưng lại đượm lên chiếc má hồng của anh một nụ hôn từ tôi.
Áng mây trôi dần đi, lộ cả ánh nắng mai le lói vào góc giữa của sợi chỉ hồng se duyên ngọt ngào…
“Em định nói là…Em yêu anh.”