Trong đại điện sáng choang nơi nơi điều được kiến tạo bằng linh thạch thượng phẩm vàng son lộng lẫy, bên trong có năm người đang ngồi ngay ngắn
Người ngồi ở vị trí trung tâm rũ mắt nói
“ Bạch Vân, đệ muốn độ kiếp phi thăng luôn sao? “
Nam tử được gọi là bạch vân một thân bạch y như trích Tiên khuôn mặt diễm lệ nhưng lại phủ thêm một lớp sương lạnh không để ý hồng trần
Bạch Vân nhẹ nhàng đáp “ chưởng giáo sư huynh, từ lúc khai thiên đến nay Đại Lục Huyền Miểu chưa từng có ai phi thăng, huynh không cảm thấy lạ sao?”
Bích Lạc Tuyết nói “ đệ có biết đệ vừa có ý nghĩ gì không? đệ muốn là con cờ thí nghiệm sao? “
Bích Lạc Tuyết nhị đê tử duy nhất của Cổ Nguyệt chân nhân cũng là nhị sư tỷ mà mọi trong năm đồ đệ còn lại điều rất quan tâm
Nàng luôn mang nụ cười dịu dàng như ánh mặt trời khiến người khác nảy sinh hảo cảm
“ Chính vì như vậy nên đệ mới muốn phá bỏ giới hạn của đại lục này “ Bạch Vân rũ đôi mắt đẹp
“ Ngũ đại đệ tử là chúng ta điều là thiên tài, trong đó người có thiên phú mạnh nhất chính là đệ, nhập môn 190 năm đã là đại thừa kỳ đệ hoàn toàn có thể đợi thêm trăm năm nữa mới độ kiếp phi thăng cũng không muộn “ một thanh bào nam tử có gương mặt thư sinh dáng người lười biếng dịu dàng nói
“ tứ sư đệ ngồi đằng hoàng “ chưởng giáo Lê Dương Tử nhíu mày nói, ông là một người cổ hủ mọi việc làm điều rất nghiêm ngặt tuân thủ quy củ vừa nhìn sư đệ như một người không xương ông đã khó chịu
“ ha ha đáng đời tứ sư đệ “ tam sư huynh Tôn Cửu Nguyên thuộc tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ, lúc nhỏ do đi lạc nên được Cổ Nguyệt chân nhân thu làm đồ đệ dưới chướng dạy bảo
Thế nhân điều nói Cửu Vĩ Thiên Hồ một khi hoá hình là một mỹ nhân khuynh Thành, nhưng vị tam sư huynh này lại có một gương mặt baby khiến người khác không thể liên tưởng đến tộc Cửu Vĩ
Mà ngược lại Đệ tử nhỏ nhất là Bạch Vân lại là người đẹp nhất trong Ngũ đại đồ đệ, còn đẹp hơn cả nhị sư tỷ, nhiều người gặp hắn là muốn mang sính lễ đến hi vọng có thể đem mỹ nhân về dinh
“ ngũ đệ thật sự muốn làm như vậy?” Tôn Cửu Nguyên vuốt ve cái đuôi bông xù của mình lơ đễnh hỏi
“ ừm “ Bạch Vân rũ mặt nhìn kiếm trong tay
“ kiếm tu toàn là một đám máu liều nhiều hơn máu não “ đuôi bông xù được hắn thu về khuôn mặt baby nghiêm túc nói
Nói thật với gương mặt này làm bộ dáng này ai nhìn vào cũng cảm thấy đáng yêu hết sức
“ đệ không phải là cái loại ngu xuẩn đó “ Bạch Vân khinh thường đáp lại
Tôn Cửu Nguyên “ đệ chính là cái loại não không có nếp nhăn “
Bạch Vân “ vậy huynh thì sao? sự thông minh của huynh dùng để nuôi bộ lông đó hết rồi à “
“ Được rồi đừng cãi vã nữa, có chút chuyện mà hai người cũng có thể làm ầm lên được “
Phạm Tu Vân là người ở giữa lúc nào hai ông thần này cãi nhau hắn điều phải lên tiếng Hoà giải
“ nể mặt tứ sư đệ ta không thèm chấp đệ “
“ hừ! dù sao huynh cũng không đánh lại ta “
Lúc bọn họ còn đang thảo luận trên bầu trời mây đen quần quật kéo đến, trong đó còn ẩn ẩn có lôi điện chớp loé, áp lực dần dần đè nặng nên tâm của năm người
“ lôi kiếp phi thăng cuối cùng cũng đến rồi, tiểu ngũ chỗ tỷ có rất nhiều pháp bảo hộ thân đệ cầm đi “ Nhị sư tỷ Bích Lạc Tuyết dịu dàng nhưng lại rất chu đáo, tuy không hỏi y muốn gì nhưng lại chuẩn bị mọi thứ
Dáng vẻ ốm yếu của Phạm Tu Vân cũng bay sạch thay vào đó là dáng vẻ ngưng trọng trong tay hắn loé lên bên tất cả chai chai lọ lọ được hắn nhét hết vào lòng của Bạch Vân
Gương mặt băng sương của Bạch Vân lần đầu hiện ra vẻ tươi cười y nói “ các vị sư huynh sư tỷ, hẹn gặp lại “
Nói rồi y lập tức triệu hồi Kiếm bản mạng bay ra khỏi đại điện, lôi kiếp từ từ thành hình đạo lôi kiếp thứ nhất ầm ầm đánh xuống, trong phút chốc cả trời đất như ảm đạm, không có chút sức sống
Cả đại lục Huyền Miểu điều ngước mắt lên nhìn Thiên Sơn Tông, ngước nhìn vị đại thừa duy nhất của cả đại lục, dù y độ kiếp thành công hay thất bại thì y vẫn là một phương truyền kỳ
đạo Lôi kiếp thứ 32 ầm ầm đánh xuống, thân ảnh Bạch y trên tay cầm kiếm đứng đó tuy đơn bạc nhưng lại mạnh mẽ vô cùng, khiến người muốn bái phục
“ Tương truyền số đạo lôi kiếp đánh xuống chính là đại biểu cho thiên phú của người nọ, mà vị Huyền Phương kiếm tôn Bạch Vân này đã chịu được 32 đạo lôi kiếp rồi thiên phú bậc này thật khiến người kinh ngạc “
“ không nhịn thấy sao? Lôi kiếp vẫn còn chưa ngừng lại bớt nói lời vô nghĩa “
cả thế giới điều đang bàn luôn xôn xao, chỉ có bốn người trên mặt không giấu được thần sắc lo lắng trên mặt
“ đại sư huynh, lão ngũ có thể thành công phi thăng không? “ Tôn Cửu Nguyên hỏi
không phải chưởng giáo, cũng không phải chưởng môn, chỉ có đại sư huynh giờ phút này bọn họ chỉ là năm sư huynh muội mà thôi
“ lão ngũ nhập môn muộn nhất, năm đó lão nhân gia người mang đệ ấy về đệ ấy vẫn còn chưa đầy tháng, chính là bốn người chúng ta dốc lòng nuôi lớn…. “ nói đến đây nàng không nói nữa Bích Lạc Tuyết nắm chặt tay hốc mắt hơi ướt nhưng giọng nói lại bình tĩnh đến lạ
giờ phút này, bọn họ mới cảm thấy bản thân yếu ớt đến mức nào, đến ngày cả bảo vệ sư đệ cũng trở nên khó khăn như vậy
đạo lôi kiếp thứ 81 đánh xuống lần này ánh sáng từ lôi kiếp mạnh đến nỗi khiến cả đại lục trở thành một màu trắng xoá, khiến cho tất cả bị mù tạm thời
Khi lôi vân tan đi âm thanh đầu tiên bọn họ nghe được trước khi ánh mắt nhìn được đó chính là âm thanh “ răng rắc “ gãy vỡ của kinh khí, tim bốn người như trùng xuống
Thân là kiếm tu, kiếm còn người còn, kiếm gãy người chết
quang cảnh xung quanh vẫn như vậy nhưng thân hình của một thiếu niên đã không còn ở đó, một mảnh vảy màu trắng theo gió bay tà tà xuống
Một bàn tay tái nhợt vươn ra, bàn tay mang theo dấu vết nhàn nhạt, nắm chặt góc áo
Không ai nói gì, chỉ im lặng mỗi người về nơi ở của mình
Lê Dương Tử từ ngày hôm đó bắt đầu giao lại sự vụ trong tông cho người khác bắt đầu lao đầu vào tu luyện
Bích Lạc Tuyết một mình mang theo một cây cổ cầm tinh xảo xuống núi lịch luyện
Tôn Cửu Nguyên hoá thành hình thú một mình vào trong cấm địa sau núi tu luyện
Phạm Tu Vân, điên cuồng nghiên cứu luyện đan luyện dược
Bọn họ lao đầu vào tu luyện, không ai muốn nhìn thấy tình cảnh này thêm một lần nào nữa, Ngũ đại Thiên tài giờ đã mất một, ngũ đại đệ tử giờ chỉ còn bốn người, người nhập môn cuối cùng cũng là người rời đi sớm nhất