Năm năm đã trôi qua kể từ đó và bây giờ Ashtarte đã tròn 10 tuổi.
Vì kiếp trước, nàng là một nô lệ thấp kém nên nàng chưa bao giờ thực sự được học cách viết hay phát âm đúng theo ngôn ngữ của Đế quốc.
Và bởi vì nàng không hề biết về những nghi thức cơ bản cũng như cách cư xử đúng mực như một người của Hoàng gia nên Roena, con gái của nam tước Orlando, đã là người phụ trách công việc này khi nàng lớn khôn.
Mái tóc đen mà người dân Đế quốc sợ hãi thật giống như Dải Ngân hà tỏa sáng.
Đôi mắt vàng kim rực rỡ như phản chiếu những ngôi sao trên bầu trời đêm.
Ashtarte đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp mà ai ai cũng có thể nhận ra.
Trong bảy năm qua, Roena đã tự mình nuôi dạy nàng kiêm bảo mẫu của Ashtarte mà không hề nhận được bất kỳ lời khen hay phần thưởng nào.
Roena cứ như một người mẹ của Ashtarte và cũng là người bạn duy nhất của nàng.
Nàng ta là người duy nhất bộc lộ tình cảm với nàng, không giống như gia đình của chính mình, những người mà đã không gặp nàng một lần nào trong suốt mười năm.
Giờ Ashtarte hiện đã lên 10 và Roena thì ở độ tuổi 25, cái tuổi đã qua tuổi kết hôn.
Bọn họ đã ở bên nhau bảy năm, tình thương họ dành cho nhau đủ để khiến họ cảm thấy đối phương là một người vô cùng đặc biệt với mình.
Và bây giờ, cứ mỗi tháng một lần, Roena cũng đã dần quen với việc rời khỏi Cung điện Hoàng hậu để đi chơi cả ngày.
“Công chúa, hôm nay thần không thể đến Cung điện. Vì vậy, nếu có bất cứ điều gì xảy ra, hãy nhớ thông báo với Cung điện chính thông qua cái này. Người biết cách sử dụng nó, phải không?”
Roena quỳ trên sàn để nhìn Ashtarte lúc này ở ngang tầm mắt.
Sau đó, nàng ta nhẹ nhàng, nắm lấy vai nàng.
Ashtarte đáp lại bằng một nụ cười ấm áp với đôi mắt đầy chân thành, giống như nàng đang kể cho người nào đó nghe về câu chuyện bí mật nhất trên thế giới.
“Roena, chị đang lo lắng quá nhiều đấy. Chị không phải lo lắng quá nhiều về ta trong những ngày này đâu, ta sẽ ổn thôi.”
“Thần luôn lo lắng về việc phải làm sao nếu như có ai đó bắt mất nàng công chúa dễ thương của thần a.”
“Ngày mai chị có định quay lại sớm liền ngay không? Chị có phải đi lâu không?”
“Được rồi, đừng quá lo lắng. Thần chỉ có một vài điều cần kiểm tra thôi.”
“Vâng….”
“Chỉ có đủ ít nước để Điện hạ uống một chút, vì vậy, thần đoán nó sẽ không đủ nhưng nếu Người cần thêm, Người có thể lấy nó từ giếng ở phía sau.”
Roena bày tỏ sự lo lắng tột đỉnh và chỉ vào cánh cửa ở phía sau sẽ dẫn đến cái giếng.
“Nếu Người muốn uống nước ấm, Người có thể đốt lửa trong lò và đun sôi lên. Người biết Người phải hết sức cẩn thận khi nhóm lửa, phải không? Và cũng vậy….”
Roena bắt buộc phải rời khỏi Cung điện của Hoàng hậu ít nhất một ngày một lần một tháng.
Ashtarte hiểu rõ rằng chuyến đi ra ngoài trong ngày này là để tìm quỹ ở bên ngoài bù đắp cho việc thiếu ngân sách tại Cung điện Hoàng hậu.
Vì vậy, bất kể Roena nói gì, nàng chỉ gật đầu như một đứa trẻ vâng lời.
Nói xong, Roena quay lưng lại và rời khỏi Cung điện. Không lâu sau đó, Ashtarte bắt đầu đi quanh Cung điện vốn đã im lặng.
Cho dù Cung điện có sụp đổ đến đâu, đó vẫn là cung điện nơi Hoàng hậu từng sống.
Vì cung điện quá lớn để Ashtarte và Roena có thể sống một mình nên việc họ quản lý một mình nó thật quá sức.
“Được rồi! Mình sẽ hoàn thành tất cả các công việc nhà trước khi Roena trở lại! “
Sau đó, Roena cũng sẽ cảm thấy thoải mái…
Nếu nàng giúp nàng ta làm những việc nhà, Roena sẽ luôn xoa nhẹ đầu nàng để nói lời cảm ơn.
Roena không thích Ashtarte làm các công việc nhà.
Bất kể mọi người nói gì, Ashtarte vẫn là một Công chúa, vì vậy, ngay cả khi bây giờ nàng không được đối xử như vậy, nàng ta vẫn muốn nuôi dạy nàng như một người cao quý.
Tuy nhiên, mười năm họ ở cùng nhau tại Cung điện Hoàng hậu đã khiến Ashtarte không thể không làm những việc giặt giũ hay là dọn dẹp, mặc dù, một Công chúa thì sẽ không bao giờ phải làm như vậy.
Nàng đoán chính vì điều này mà bàn tay của vị Công chúa như nàng đã trở nên hơi thô ráp.
Nếu điều này có thể giúp ích cho Roena thì Ashtarte sẽ không ngại đâu, dù có hơn thế nữa.
Ngoại trừ những nơi Roena thường dọn dẹp, Ashtarte bắt đầu dọn dẹp hành lang từ tầng hai và chỉ duỗi thẳng lưng sau khi đã quét dọn khá lâu.
Nàng mới dọn dẹp xong hành lang mà mặt trời đã lặn rồi.
Ánh hoàng hôn màu cam tỏa sáng rực rỡ bên trong Cung điện Hoàng hậu.
“Mình thậm chí còn chưa ăn tối…”
Ashtarte lau tay và xê cái xô cũ cùng giẻ ướt vào nhà kho trước khi nàng đi vào bếp.
Và không chút do dự, nàng đã đi thẳng vào phòng ăn và mở cửa.
Nàng thản nhiên nhìn vào phòng ăn trống rỗng, rất nhanh tìm thấy thứ gì đó và vội vã nhặt nó lên.
Mẩu bánh mì lúa mạch đen đặt trên kệ đã được Ashtarte lấy xuống.
Nó khó ăn đến mức nếu ăn không đúng cách, nàng sẽ phải đeo răng giả từ năm mười tuổi.
“Đây là bánh mì lúa mạch đen…”
Ashtarte phủi sạch bề mặt của bánh mì lúa mạch đen đã cứng và lại đặt nó về vị trí ban đầu trên kệ.
Ashutarte không phải đặc biệt không thích bánh mì lúa mạch đen.
Nếu đó là vấn đề giữa thích và không thích thì nàng thực sự sẽ thích nó.
Nó rất tốt và dễ dàng lấp đầy cái dạ dày trống không của nàng.
Không phải là nàng không muốn ăn nó chỉ vì nó đã trở nên cứng.
Mặc dù, nàng có thể không thích nó nhưng nàng không phải ở hoàn cảnh mà có thể được chọn lựa những gì bản thân thích.
Cũng giống như cái ngày nàng không muốn nhớ.
Nàng sợ rằng nếu ăn bánh mì lúa mạch đen kia thì lần này nàng sẽ không thể mở mắt ra nữa.
Nàng sợ rằng bản thân sẽ chỉ để lại hơi ấm lạnh lẽo cho Roena, người đã hứa sẽ sớm quay lại với mình.
Nàng sợ mình sẽ không gặp lại nàng ta nữa.
Chỉ vì lý do đó mà bánh mì lúa mạch đen đã được đặt trở lại vị trí của nó.
“Mình sẽ không chết nếu chỉ nhịn đói trong một ngày, vì vậy, mình có thể ăn với Roena khi chị ấy trở lại, phải không?”
Đây không phải là lần đầu tiên họ hết thức ăn và hiện giờ Ashtarte đã quen với cơn đau dạ dày mà nàng cảm thấy.
Tất nhiên, nguyên nhân là do đói.
Kiếp trước, có những ngày nàng thậm chí không thể uống được nổi một ngụm nước trong khoảng một tuần.
Vì vậy, không khó để chờ cho đến khi Roena trở lại.
Ashtarte ra khỏi phòng ăn và đóng lại cánh cửa sẽ không mở vào hôm nay.
“Mình chả có gì để ăn, vì vậy, mình sẽ phải uống nước để lấp đầy cái bụng đói.”
Ashtarte sau đó đã vui vẻ đi ra chỗ có cái giếng, với một cái xô trên tay để lấy nước hòng lấp đầy dạ dày.
Nhưng không lâu sau, nàng đã vấp phải thứ gì đó và ngã xuống.
“Á!”
Ashtarte đã có một cú ngã khá mạnh với cái xô nước duy nhất trên tay để tránh nó bị hư hại do tác động của cú ngã.
Rõ ràng là Roena sẽ gặp rắc rối nếu xô nước duy nhất mà họ có bị hỏng.
Trước khi nhận ra cơn đau mà mình đang cảm thấy khi ngã, nàng đã đứng dậy và cố gắng kiểm tra tình trạng của cái xô.
“Hả…?”
Vẫn còn xài được nhưng khi nàng nhìn kỹ cái xô đã gỉ và ngả sang màu đồng thì thấy nó bị dính ít màu đỏ tươi, ngay lập tức nàng đã dừng lại.
Bàn tay của Ashtarte vẫn đang cầm cái xô và thậm chí, cả chiếc váy rách mà nàng đang mặc cũng được nhuộm màu đỏ.
“Đây là…”
Thứ chất lỏng ấm áp và đáng ngại ngấm vào tay cô cùng mùi tanh sộc thẳng lên mũi.
Đây có phải là… máu?
“Ugh…!”
Trong một khoảnh khắc, trong khi nàng lặng lẽ đắm chìm trong suy nghĩ của mình, tiếng rên rỉ của một chàng trai trẻ trong đau đớn ở phía dưới đã kéo nàng lại.
Ashtarte sau đó mới nhận ra thứ mà nàng đã vấp phải.
Màu tóc bạc.
Một thanh niên tóc bạc đang nằm trên sàn nhà với bên sườn đã đẫm máu và rên rỉ vì đau.
“Á! Ro-Roena!”
Vì nàng không có mẹ nên cùng Roena lớn lên, Ashtarte mỗi lần sợ hãi đều sẽ gọi tên “Roena!”
Khi nhìn thấy chàng trai nằm trong vũng máu, nàng đã quỳ xuống.
“Liệu anh ta có chết không…?”
Ashtarte giật mình và vội vàng đứng dậy để kiểm tra tình trạng của chàng trai.
Ngay khi ánh mắt nàng dịch chuyển sang bên mà anh đang đau đớn ôm lấy, nàng đã bị sốc khi thấy máu vẫn chảy không ngừng.
Việc duy nhất mà nàng biết chỉ là sơ cứu bình thường bản thân đã làm thường xuyên ở kiếp trước và điều đó chỉ được dùng trong cuộc sống hàng ngày.
Nàng không biết làm thế nào để điều trị cho một bệnh nhân bị chảy máu nhiều như vậy.
Nàng chỉ là một thiếu nữ bị giam cầm trong tòa Cung điện mục nát và đang sống một cuộc sống rất bình thường.
Sẽ không lạ nếu biết cách điều trị bệnh nhân chảy máu đâu nhỉ?
“Ugh…”
Không còn nhiều thời gian để suy nghĩ.
Khoảnh khắc nàng nghe thấy chàng trai trẻ đau đớn kêu lên, nàng bắt đầu di chuyển mà không kịp suy nghĩ.
“Làm ơn đợi ở đây một lát!
Ashtarte chạy nhanh trở lại Cung điện, mang theo tất cả những tấm vải sạch rồi quay trở lại giếng.
Mặc dù nó là một miếng vải sạch nhưng nó chỉ là tương đối gọn gàng và nó khác xa với sự sạch sẽ mà người khác thường tưởng tượng.
Ngay từ đầu, ngay cả chiếc váy nàng đang mặc cũng giống giẻ rách hơn so với những quần áo mà một Công chúa nên mặc.
Nếu tất cả những tấm vải này, một trong những tấm vải sạch nhất trong Cung điện Hoàng hậu, được dùng để thấm máu và bị dính vệt đỏ, có lẽ Roena có thể sẽ sốc và ngất mất.
Không, rất có thể, Roena sẽ hét lên và ngất xỉu.
“Ta xin lỗi, Roena. Ta sẽ sẵn sàng bị mắng khi chị quay lại…!”
Ashtarte ấn vào sườn chàng trai trẻ và băng nó bằng những tấm vải mà nàng mang từ Cung điện.
Nàng nhớ mình đã được ai đó dạy cầm máu bằng khăn sạch khi máu không ngừng chảy.
“Mình đã nghe điều đó ở đâu nhỉ? Kiếp trước mình có nghe thấy nó không? Chà, tôi nghĩ là Marien đã nói… “
Mặc dù không phải là màu trắng tinh khiết nhưng các miếng vải ố màu đã dần nhạt mất đi màu sắc và trở nên nhuốm màu đỏ.
Khi máu từ bên hông chàng trai trẻ hoàn toàn ngừng chảy, cũng là lúc không còn miếng vải sạch.
Sau khi cầm máu thành công và nhìn quanh khu vườn cỏ dại nơi chàng trai ngất, Ashtarte thực muốn đưa anh đến Cung điện.
“Uh-huh. Nặng ghê.”
Và nàng đã thất bại thảm hại.
Chàng trai đó cao hơn nàng và cứ như thể anh đã ngất đi hay chìm vào giấc ngủ, vì vậy, cơ thể anh lại càng nặng hơn rất nhiều.
Tóm lại, Ashtarte, người vẫn chỉ là một đứa trẻ, không thể nào mà tự mình đưa chàng trai trẻ đến Cung điện.
Tuy nhiên, Ashtarte đã vội vã quay trở lại Cung điện Hoàng hậu với ý nghĩ rằng nếu bị bỏ lại như hiện tại, anh có thể sẽ là một xác chết lạnh cóng vào ngày hôm sau.
“Cái này và cái này. Ôi! Hãy lấy cả cái này nữa! “
Ngay sau đó, nàng đã lấy chiếc chăn rách mà mình hay đắp với tấm thảm cũng rách chả kém nằm ở trên sàn tại một căn phòng trống mà nàng không sử dụng, xong xuôi thì nàng liền quay trở lại với chàng trai.
Vào lúc đó đã có một làn gió mùa thu mát mẻ xuất hiện nhưng có thể vào ban đêm trời sẽ se lạnh vì anh đang nằm ở gần một cái giếng.
Mặc dù nó đã bị rách nhưng cái chăn đắp lên cơ thể chàng trai vẫn khá dày, sau đó, Ashtarte đã lau mồ hôi trên trán như thể biểu ý sự hài lòng.
“Chà. Như vậy đã đủ chưa?”
Trước khi nàng nhận ra điều đó, thời gian đã trôi qua đến hơn nửa đêm rồi.
Nàng sẽ không bao giờ ngủ thiếp đi vào thời điểm như vậy nhưng vì cô nàng đã bận rộn từ sáng nên nàng đã chìm vào giấc ngủ ngay.
“Chỉ một chút thôi…ngủ một chút và mình sẽ thức dậy ngay…”
Ashtarte không thể nào chống lại cơn buồn ngủ đang lặng lẽ tấn công, vì vậy, cô nàng co mình lại và nằm xuống bên cạnh chàng trai.
Không mất nhiều thời gian để Ashtarte chìm vào giấc ngủ sâu.
***
Đây là phần thứ hai của chương 1!!!
Như mọi người có thể thấy, tôi đang sắp xếp các phần của chương này và các chương rất dài…nhưng nó sẽ tốt hơn cho chúng ta vì chúng ta ngày càng hiểu nhiều hơn về Ashtarte và Roena đáng yêu của chúng ta!!!
Chàng trai bí ẩn kia là ai?
Tôi nghĩ đó là một trong những vị Hoàng tử, như đã đề cập trước đó rằng Joàng đế có mái tóc bạc/trắng…nhưng ai biết được?
Như mọi khi, cảm ơn bạn đã đọc cho đến đây!
Editor: Bạch Thiến