Lục Vũ Thanh gọi điện thoại cho chị, khai báo tối nay không về nhà. Vừa cúp điện thoại, thấy Trác Hạo cầm quần đùi đi vào nhà vệ sinh, y thuận tay ném điện thoại lên đầu tủ, sải bước đến cạnh cản anh lại.
“Con mẹ nó…” Trác Hạo vừa bất đắc dĩ vừa chột dạ mắng, “Em không chịu yên có đúng không?”
Nhà vệ sinh trong tiệm nhỏ bằng cái lỗ mũi, bình thường một người tắm vòi sen. Thằng nhóc Lục Vũ Thanh này nếu đòi theo cùng chui vào muốn xoay người còn khó, ai đâu mà muốn tắm cùng không biết.
“Anh xấu hổ à?” Lục Vũ Thanh nói trúng phóc.
Rốt cuộc chẳng hiểu da mặt Lục Vũ Thanh được tôi luyện thế nào, ngoài thì trông trắng trẻo lịch sự bao nhiêu, sao cứ mỗi lần tới giờ này là bắt đầu dày hơn cả bức tường thành.
Trác Hạo lười phản bác: “Thế em tưởng ai cũng không biết xấu hổ như em chắc? Có thôi đi chưa? Giờ em có hai lựa chọn, một là em vào trước, hai là anh vào trước.”
Lục Vũ Thanh nghe xong còn thản nhiên ra mặt: “Cũng có phải tụi mình chưa tắm chung bao giờ đâu.”
Trác Hạo thiếu điều nhảy cỡn lên, nhét cái miệng không biết ý biết tứ này vào đầu Lục Vũ Thanh. Mấy thứ đó sao tùy tiện nói toẹt ra được cơ chứ?
Thấy anh giận đến độ hai tay căng lên, Lục Vũ Thanh thừa cơ anh không chuẩn bị gì kéo lại gần nhà tắm. Hai người lột quần áo như đang đánh nhau, ở chỗ như thế mà tay quấn tay, chân dính chân.
Trên mặt cửa kính nhà tắm có thể thấy được hai bóng người đang chồng lên nhau, vang vọng tiếng kêu kinh hãi của Trác Hạo.
“Lục Vũ Thanh! Con mẹ nó em chọn cái chết?”
“Có tin lát nữa ra ngoài anh cho em ăn đập không?”
“Em mà làm nữa thì chờ ăn trả thù đi.”
Nhà tắm chật hẹp bám đầy hơi nước trắng xóa, Lục Vũ Thanh sợ Trác Hạo áp vào tường bị lạnh, đưa tay che lưng anh lại.
Đèn nhà tắm cách đầu Lục Vũ Thanh chỉ nửa thước hun nóng tóc tai, y cúi đầu, kéo cằm Trác hạo lại. Hai người lao vào một cái hôn sâu, mọi tiếng động đều bị tiếng nước chảy át đi mất.
Trác Hạo thỏa mãn đến độ không biết mắc cỡ, dần dần vịn lấy bám víu vào cổ Lục Vũ Thanh, không thể kiềm chế cạ lên vòm ngực phía đối diện.
Mấy đồ phục vụ cho việc tắm giặt trong tiệm không kĩ bằng nhà Lục Vũ Thanh, y khép hờ mặt mò mẫn tứ tung cũng chẳng tìm thấy món nào hợp.
Trác Hạo né khỏi miệng y, thở hổn hà hổn hển: “Chỗ này chỉ có xà bông cục thôi, em có cần không?”
Anh cứ cho là Lục Vũ Thanh để ý, súng đã lên nòng, kiểu gì cũng phải xài sữa tắm.
Y quay đầu nhìn móc đồ, cầm bịch dầu gội đầu xài còn một nửa lên: “Em không cần, là để anh dùng.”
“Mẹ em…” Vết thương lòng sâu sắc sữa tắm để lại lần trước vẫn chưa êm, lần này đã tới lượt dầu gội.
Anh chết rồi, sau này tắm hay gội đầu cũng phải nhớ lại quá khứ mình từng bị Lục Vũ Thanh đè ra chịch.
…
Phản kháng về sau của Trác Hạo không còn kịch liệt mạnh mẽ, biểu hiện điển hình là anh rất im ắng. Lục Vũ Thanh vác người mềm nhũn thành một vũng nước kia đẩy cửa đi ra, một mẹ một con nhà mèo quay đầu chờ bọn họ.
Đại khái hầu như mèo nào cũng sợ nước, hơn nữa bây giờ Trác Hạo trông rất thảm khốc, mèo nhỏ lo anh gặp phải chuyện gì.
Giờ này Lục Vũ Thanh còn lòng dạ nào mà lo chuyện mèo, y đưa chân đẩy mèo nhỏ: “Bé đi ngủ đi, ngoan.”
Trác Hạo như cái xác treo lủng lẳng trên người Lục Vũ Thanh. Tiệm lạnh teo không còn chút hơi ấm, lửa cũng vừa tắm ngóm, anh không nhịn được thoáng rùng mình một cái, nghe thấy y nói gì thì cụp mắt nhìn xuống đất.
Hiện tại Trác Hạo đang trong trọng thái nhìn ai cũng cũng thấy ngứa mắt, cái kiểu mãnh thú súc sinh này hoàn toàn gạt bỏ cái mác đẹp đẽ ngoài mặt.
“Đụ… ông đây còn cần mặt mũi…”
Lục Vũ Thanh vỗ vào mông Trác Hạo một cái, đặt anh xuống giường, đè người lên: “Anh có gào lớn nữa cũng không thành vấn đề.”
“Em nói con mẹ gì đó?” Anh cứ tưởng đó đã là giới hạn của mấy câu từ bẩn thỉu trong miệng Lục Vũ Thanh, nào ngờ y còn nói tiếp.
“Dù gì thì đêm nay ngoài kia cũng không có người, tiếng pháo nổ còn to như thế. Có bị người ta nghe được nhiều lắm cũng chỉ coi như tiếng mèo rên động dục thôi.”
“Em mới rên động dục!” Trác Hạo vừa định bật dậy đã bị Lục Vũ Thanh đè ngược vào trong chăn.
Y cười đầy nịnh nọt: “Ừ, em động dục.”
Trác Hạo giận tới độ hết hơi toàn thân. Anh phiền nhất là cái bộ dạng này của Lục Vũ Thanh, mình như hệt như đang đấm vào một cục bông mềm êm ái.
Chẳng đợi Trác Hạo nổi giận, cổ chân đã căng ra. Lục Vũ Thanh gập hai chân anh lên, rục rịch muốn có động tác tiếp theo.
“Em đủ rồi đó.” Trác Hạo không còn hơi sức đâu để gào thét, nằm dài ra giường trong mắt là vẻ oán hờn như bị chà đạp hiếp đáp, uể oải nhìn Lục vũ Thanh.
Chắc trong đầu thằng nhóc này chứa toàn phân mới nghĩ ra được ba bốn câu đáng xấu hổ như vậy: “Đón giao thừa mà, ai lại ngủ sớm thế.”
Trác Hạo gom hết mọi sức lực gào lên: “Đệt mẹ nó có người đón giao thừa như em hả?”
Lục Vũ Thanh ôm lấy Trác Hạo, hôn anh. Hai người dây dưa triền miên thật lâu, y mới lại gần tai anh nói khẽ: “Em yêu anh.”
Trác Hạo còn chưa cảm động xong, thằng nhóc Lục Vũ Thanh đã đẩy nhanh tốc độ, chen chúc vào giữa hai chân anh.
“Biến mẹ em đi.” Trác Hạo chửi mắng mà không hề động đậy.
Mấy thứ đàn ông nói trên giường một chữ cũng không được tin, trên dưới mồm mép hôn hít, nhẹ nhàng nói yêu anh là để được cho làm thêm nháy nữa. Đúng là một lời mười ngàn, tuyệt nhiên chỉ lời chứ không lỗ.
Lục Vũ Thanh cười, vuốt tóc lòa xòa trên trán anh: “Em yêu anh là thật.” Muốn làm lần nữa cũng là thật.
Bầu không khí lễ hội rất đậm đà, tiếng pháo vang dội đến mức trong mơ Trác Hạo còn nghe tiếng nổ ì đùng. Trong giấc mơ ấy còn có bữa cơm tất niên, có đêm xuân, có nhà có mèo, và có cả Lục Vũ Thanh.
Dù tối có chơi muộn hơn đi nữa, Trác hạo sẽ luôn là người dậy sớm hơn Lục Vũ Thanh. Ngực anh nặng như bị một tảng đá to đè lên, chân tay không chút sức lực không thể đẩy người kia ra được, chỉ đành mở to mắt nhìn trần nhà.
Mùng một Tết, khu chợ yên tĩnh vắng lặng. Hiếm khi con phố này thanh bình như vậy, Trác Hạo lặng lẽ lắng nghe một hồi, cuối cùng cũng chỉ nghe được tiếng hít thở của Lục Vũ Thanh.
“Phiền thật…” Anh đưa tay xoa xoa đầu y, hé môi, giọng khàn khàn tắc tịt: “Còn thấy phiền hơn.”
Phải mà bình thường anh sẽ để cho Lục Vũ Thanh ngủ. Nhưng hôm nay anh không vui vẻ dễ chịu tí nào, kiểu gì cũng dựng thằng nhóc kia lên.
Trác Hạo bịt mũi Lục Vũ Thanh, thấy y cau tít mày lại quờ quạng tay lung tung.
“Dậy.”
“Ừm?” Lục Vũ Thanh quay mặt sang bên kia, tiếp tục nằm trong ngực Trác Hạo.
Anh thấy bóp mũi không ăn thua gì, quyết định chuyển sang nhéo tai: “Ừm ừ cái rắm, dậy đốt pháo.”
Giọng Trác Hạo vốn trầm hơn Lục Vũ Thanh một chút, bây giờ còn khàn đặc không nói được lại càng quyến rũ hơn.
Lục Vũ Thanh làm gì cũng nhanh nhẹn thức dậy lại lề mà lề mề. Sau khi bị Trác Hạo ép thức dậy, y bọc áo len thật kín, theo anh đi mở cửa.
Đường phố vắng ngắt, gió lạnh tạt vào mặt làm Lục Vũ Thanh tỉnh cả cơn buồn ngủ. Y run cầm cập nhìn Trác Hạo mở một cái hộp có cả trăm cuộn pháo ra bày bên đường đối diện.
Hôm qua hai người cũng đã bắn mấy pháo rồi, sáng nay còn phải đốt cái pháo này nữa.
Trác Hạo không sợ lạnh như vậy, chỉ mặc một chiếc áo len mỏng tang. Dấu hôn lập lờ ẩn hiện dưới cổ áo, Lục Vũ Thanh hài lòng nhìn kiệt tác của mình.
Anh lo mấy nhóc mèo sẽ sợ, gọi Lục Vũ Thanh lùa tụi nó về trước. Vừa nghiêng đầu đã thấy y nhìn anh bằng ánh mắt quá kì dị: “Có bệnh à, đưa mèo về.”
Lục Vũ Thanh hiểu ý cười, xua mèo về tiệm rồi tiện tay kéo cửa cuốn xuống.
Nếu để Lục Vũ Thanh làm việc này, e y còn thấy hơi khiếp hãi. Nhưng cứ ngắm Trác Hạo dễ dàng giật ngòi nổ ra, y lại khoan thai bước tới.
Y cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa, quay về phía anh dang rộng hai tay. Dây pháo sao lưng bắt đầu nổ tung, Trác Hạo ngẩn ngơ nhìn Lục vũ Thanh, sau đó anh bật cười, bước thật nhanh lao vào lồng ngực đang chờ đợi mình.
Tiếng pháo nổ giòn vang tận trời mây làm con phố bừng lên không khí náo nhiệt, Lục Vũ Thanh phanh áo khoác ra, bọc anh vào người mình, cúi người thì thầm bên tai.
“Chúc mừng năm mới, muốn nói với anh một lần nữa.”
Trác Hạo ngước đầu nhìn y, con đường thưa thớt vãn người qua nên quyết định phá lệ thả cửa. Anh giữ gáy y lại, hung hãn hôn một cái.
Vỏ pháo nổ rải rác khắp nơi, mùi khói pháo dư âm lan xa, quẩn quanh trên con phố thật lâu vẫn chưa tan.
Lục Vũ Thanh nhét tay vào túi, lục bao lì xì hôm qua mẹ cho nhét vào tay Trác Hạo: “Mẹ em lì xì anh.”
Cha mẹ anh mất sớm, thuở còn bé nhà nghèo nên mấy ngày lễ Tết thường chẳng có lì xì. Thế nên lúc vừa nhìn thấy bao giấy đỏ thẫm nọ, anh không kịp phản ứng.
“Cho anh?” Bao lì xì nặng trĩu, anh nhìn thật lâu cũng không mở ra.
Lục Vũ Thanh giải thích rõ ràng: “Tiền mừng tuổi của anh.”
Anh nhét bao lì xì vào túi: “Hồi nhỏ anh chưa được lì xì bao giờ.”
Lục Vũ Thanh miết lấy gò má anh: “Vậy sau này năm nào anh cũng có hết, bù lại phần hồi nhỏ.”
Hai người vào tiệm rửa mặt, cho mèo ăn sau đó lên lầu chúc tết người lớn.
Người lớn tuổi dậy rất sớm, lúc thấy còn sớm vậy mà Lục Vũ Thanh đã dậy, mẹ còn tỏ ra hơi giật mình: “Sớm thế à, mẹ còn nghĩ hai đứa đang ngủ. Mẹ cũng vừa nấu sủi cảo với chè trôi đây.”
Nhờ Trác Hạo, ngày đầu tiên của năm mới Lục Vũ Thanh đã dậy thật sớm, khai bút viết chữ xong xuôi.
Lúc ăn sáng, thái độ của cha Lục vẫn lạnh nhạt ghét bỏ như thường lệ, chỉ có mẹ nhỏ nhẹ trò chuyện: “Ba con với mẹ mùng ba sẽ về.”
Lục Vũ Thanh còn chưa lên tiếng, Trác Hạo đã không nhịn được: “Sớm thế mà cô chú đã đi rồi!”
Vừa dứt câu lại thấy mình chẳng ra làm sao, người ta đã không chào đón mà vẫn cứ hiếu khách như bản năng.
Mẹ Lục dù hiền lành dịu dàng nhưng không hay cười. Thế mà vừa nghe Trác Hạo nói xong, bà lại bật cười: “Mười lăm tháng giêng mấy đứa về nhà đi.”
Anh chợt hiểu ra, ý mẹ Lục là gọi Lục Vũ Thanh và mình mười lăm lên tỉnh.
“Hừ, về cho nhanh. Mắt không thấy tâm không phiền.” Trác Hạo vừa thấy hơi kích động, cha Lục lại tạt một xô nước lạnh xuống.
Đầu năm không vội mở tiệm, Trác Hạo cứ ngỡ mấy ngày ở chung với cha mẹ Lục Vũ Thanh sẽ khó chịu lắm cho xem. Nhưng mọi thứ lại thuận lợi hơn tưởng tượng của anh rất nhiều, cha Lục cứ thế không đếm xỉa gì đến anh, đôi lúc bị quở trách đôi câu, Trác Hạo đây thịt dày da thô không đau cũng chẳng thấy ngứa.
Đây là cái Tết náo nhiệt rộn ràng nhất của Trác Hạo trong suốt những năm gần đây.
Edit: Frenalis
Xe của Tạ Vinh dừng lại đối diện khách sạn, Chu Sâm cảm ơn rồi xuống xe, chiếc SUV nhanh chóng rời đi. Lúc đó đã 3 giờ sáng, con đường ngập trong tuyết trắng, ánh đèn hắt lên nước lấp lánh.
Chu Sâm đội mũ bước vào khách sạn, đăng ký tại quầy lễ tân rồi lên thang máy.
Lưu Diễm chơi điện thoại mệt mỏi, bắt đầu buồn ngủ thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô mơ màng mò lấy điện thoại, áp vào tai lười nhác đáp, “Alo?”
Là giọng của Chu Sâm, khàn khàn nhưng êm tai, “Ngủ rồi?”
Lưu Diễm dụi dụi mắt, cố ý hỏi, “Ai đấy? Sao anh có số điện thoại của tôi?”
“Anh là bạn trai em.”
Lưu Diễm cố nhịn cười, “Tôi không có bạn trai.”
Bên kia im lặng không trả lời, Lưu Diễm tưởng mình làm cậu giận, nên hốt hoảng gọi: “Này, sao không nói gì?”
Tiếng gõ cửa vang lên, Lưu Diễm giật mình sợ hãi, nửa đêm lại tối đen như mực, cô lùi vào đầu giường cố tình không nghe thấy.
“Mở cửa.” Chu Sâm lên tiếng.
“Anh nói gì?” Lưu Diễm ngẩn ra.
Sau đó cửa phòng lại bị gõ hai lần, Chu Sâm ở đầu dây bên kia nói: “Là anh, mở cửa.”
Lưu Diễm nhảy cẫng lên bật đèn rồi lao ra cửa, nhanh nhẹn mở khóa.
Chu Sâm tắt điện thoại rồi nhét vào túi, vừa kịp thời gian để Lưu Diễm lao vào vòng tay cậu.
Lưu Diễm gần như đu bám lên người cậu, cậu bị bất ngờ nhưng vẫn giữ vững được, một tay đỡ lấy mông cô rồi ôm cô vào phòng, dùng chân đóng cửa lại.
Lưu Diễm ban đầu mắt vẫn còn ngái ngủ, niềm vui ngắn ngủi lại khiến cô tươi cười rạng rỡ, cô leo lên người cậu, hôn loạn xạ lên mặt cậu, làm mặt cậu ướt đầy nước miếng.
Chu Sâm tỏ vẻ ghét bỏ lau lau, vừa đi vừa hỏi: “Chưa đánh răng thì có vệ sinh không đấy?”
“Vệ sinh gì chứ, dính cũng dính cả rồi,” cô không xấu hổ chút nào mà ôm lấy cổ cậu, hứng khởi nói, “Em biết ngay là anh sẽ đến mà.”
Chu Sâm đặt cô ngồi xuống giường, quỳ gối bên cạnh giường nhìn cô, “À, còn tự luyến như vậy?”
Mấy ngày nay, cậu thật sự mệt mỏi lại buồn ngủ.
Lưu Diễm vuốt ve mặt cậu rồi chừa một nửa chỗ trên giường, khá chu đáo nói, “Anh ngủ trước một giấc đi, em trông chừng anh.”
Chu Sâm không cởi quần áo, gần như ngã vật xuống bên kia chiếc giường đơn, nhắm mắt là có thể ngủ ngay, “Có chắc là em trông anh chứ không phải anh trông em chứ?”
Lưu Diễm đắp chăn lên cho cậu: “Chúng ta còn phân biệt ai với ai sao.”
Cô hôn lên môi cậu, Chu Sâm khẽ mỉm cười ôm cô vào lòng, để cô gối lên cánh tay mình.
Trong lòng có ôn hương nhuyễn ngọc, Chu Sâm tỉnh táo hơn một chút, cậu mở mắt ra, vừa kịp bắt gặp ánh mắt rạng rỡ của cô, khẽ vuốt chóp mũi cô, hỏi: “Ngày mai muốn đi đâu chơi?”
“Đâu cũng được,” cô nắm lấy đầu ngón tay cậu, nói rất phóng khoáng: “Có anh là được rồi.”
“Vậy ngày mai anh sẽ đi chơi với em cả ngày…” Dừng một lát, cậu nói tiếp, “Chắc về tới nơi cũng tối rồi.”
Lưu Diễm tò mò, “Về đâu cơ?”
“Quê anh.”
“Em đi vậy có tiện không?”
Chu Sâm ôm cô chặt hơn, “Ở chỗ anh vốn không có nhiều người biết anh, nhà anh cũng không đông người, chỉ có ông ngoại, em đến không có gì phải lo.”
Lưu Diễm “Ồ” một tiếng.
Chu Sâm tiếp lời, “Dù có gặp người lớn cũng không sao, chỗ anh thâm sơn cùng cốc, nhiều người chưa thành niên đã làm lễ cưới rồi.”
Lưu Diễm bặm môi, gật gật đầu lại “Ồ” một tiếng.
Một lát sau, cô hỏi, “Sao anh lại không ngủ nữa?”
Chu Sâm hôn lên mắt cô, “Em thật đẹp.”
Lưu Diễm ngại ngùng, mặt đỏ bừng lên, “Sao tự nhiên lại khen em?”
Cô vốn là người không chịu nổi khen ngợi, Chu Sâm cười cười, đắc ý nói, “Vợ anh là đẹp nhất.”
Lưu Diễm kêu lên, “Đừng nói nữa đừng nói nữa!”
Chu Sâm hỏi, “Xấu hổ à?”
Lưu Diễm cười hì hì lắc đầu, “Anh đừng nói nữa, em biết em khá xinh, đẹp như trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa.”
Chu Sâm đưa tay vào trong áo cô, chạm đến móc áo ngực, một tiếng “tách” đã thành thạo mở ra.
Lưu Diễm nhìn cậu, hơi do dự hỏi: “Sao vậy?”
Cậu suy nghĩ một lúc rồi nói, “Nghe nói ngủ trần tốt cho sự phát triển của ngực.”
Lưu Diễm cúi đầu nhìn mình một chút, “Ngực em cũng khá lớn mà.”
Chu Sâm ngáp một cái, “Áo ngực cỡ A mà cũng tính là lớn?”
Lưu Diễm lạnh mặt, “Anh còn nghiên cứu cái này à?”
Chu Sâm lắc đầu, “Không có thời gian, nhưng em biết đàn ông tụ tập thường nói chuyện gì không?”
“Là cái gì?”
Chu Sâm suy nghĩ một chút: “Thôi, em không muốn biết đâu.”
Lưu Diễm bĩu môi, “Thế không biết thì thôi.” Cô hỏi cậu, “Anh thích ngực lớn à?”
Chu Sâm quá mệt mỏi, trả lời khá trực tiếp, “Ngực lớn thô tục. Giống như em thế này là vừa đủ.”
Lưu Diễm vuốt mái tóc ngắn của cậu, hơi nhói tay, cô nhẹ nhàng nói, “Anh ngủ đi, đừng trả lời em nữa.”
Chu Sâm nhắm mắt không nói gì, Lưu Diễm đưa tay tắt đèn.
*****
Bên này hai người đang ngủ, bên kia Lưu Nhất vừa mới tỉnh giấc.
Một đứa trẻ lần đầu tiên say rượu, đầu óc vẫn còn mơ màng, trong bóng tối mò mẫm xung quanh, không thấy cái bàn đầu giường quen thuộc, cũng không thấy sách truyện tranh, thậm chí không cảm nhận được bức tường.
Cao Xuyên ở phòng bên cạnh nghe thấy tiếng khóc thét, lúc đó cậu ta đang tập trung chơi game xếp hạng, giật mình một cái, đáng lẽ nhấn Alt+Q lại nhấn nhầm Alt+S, nhân vật đứng yên suýt bị đối thủ chém chết.
Lưu Nhất khóc thảm thiết, nước mắt nước mũi tuôn ra, cậu bé cẩn thận mò mẫm bước xuống giường.
Cao Xuyên không thể không dừng game, đi vào phòng ngủ kế bên, cả đêm không ngủ mắt thâm quầng, nhìn thấy Lưu Nhất miệng gọi “Anh ơi, anh ơi”, nhưng không phải là gọi cậu ta.
Cao Xuyên bế cậu bé lên, nhìn thấy vẻ mặt thảm hại của nó, không đành lòng kéo một đống giấy vệ sinh lau mặt cho cậu, lau cho đến khi sạch sẽ, Cao Xuyên vừa tức vừa buồn cười, “Em khóc cái gì chứ, chị của em cũng không yếu đuối như em!”
Lưu Nhất nấc một cái, quá nhập tâm không thèm nghe lời cậu ta nói, vẫn gọi “Anh ơi” liên tục.
Cao Xuyên đặt cậu bé xuống, đắc ý nhấc cằm, “Anh không phải ở trước mặt em sao? Hả, khóc cái gì mà khóc!”
Lưu Nhất lắc đầu, cảm xúc ổn định hơn chút, cậu bé nghẹn ngào nói, má bị nước mắt làm đỏ lên, “Anh không phải anh của em.”
Cao Xuyên ngửi thấy mùi rượu từ miệng cậu bé, liền hỏi, “Em còn có anh nào nữa?”
Hai chân Lưu Nhất lơ lửng trong không khí, không do dự nói, “Anh Chu Sâm!”
“Ha,” Cao Xuyên cười, “Vậy em còn nhớ anh không, chiều nay mới gặp?”
Biểu cảm của Lưu Nhất rõ ràng sững sờ.
“Vậy cũng không nhớ à? Ai đã mua kem, mua hamburger, mua khoai tây chiên cho em?”
Miệng Lưu Nhất há ra mà không khép lại được, ngẩn người, tự tay lau nước mắt, nhè nhẹ nói “Ồ”.
Cao Xuyên lắc đầu, “Đứa trẻ vô tâm.”
Lưu Nhất yên tâm rồi lại chui vào giường, tiếng khóc thét vừa rồi chỉ là phản ứng bản năng trước nguy hiểm, hiện tại cảnh giác đã giảm bớt, vì cậu nhớ mang máng khuôn mặt này chiều nay có ngồi đối diện khi ăn hamburger.
Cao Xuyên nhìn đôi mắt lơ mơ của cậu bé, đứng dậy, từ tủ lấy ra một bức ảnh màu đã ngả vàng, trong đó có hai đứa trẻ cười ngốc nghếch.
Cao Xuyên đưa bức ảnh cho cậu, “Nhìn xem, có nhận ra không.”
Lưu Nhất cầm lấy bức ảnh, nhìn kỹ một lúc, bé gái trong ảnh rất giống cậu bây giờ.
Lưu Nhất ngốc nghếch nấc một cái, “Đây là chị của em.”
“Anh và chị em biết nhau từ nhỏ, hiểu không?”
Lưu Nhất thành thật lắc đầu.
Cao Xuyên bất lực mím môi, “Có nghĩa là anh như anh em ruột của chị em, em đừng sợ, ngủ ngon, đừng làm phiền anh chơi game, OK?”
Lưu Nhất mấp máy miệng, hiểu chuyện gật đầu, nhưng lát sau cậu thắc mắc, “Chị em là con gái mà.”
Cao Xuyên ngớ người, “Thật sao?”
Lưu Nhất nghiêm túc gật đầu, giọng chắc nịch, “Thật đấy!”
Cao Xuyên thấy trêu chọc cậu bé cũng khá thú vị, “Chị em là con trai, chị không nói cho em thôi.”
Lưu Nhất bực mình, “Không thể nào, nếu chị là con trai thì chị đã không hôn anh Chu Sâm rồi nói chuyện thầm thì với anh ấy.”
Nghe đến đây, Cao Xuyên ngạc nhiên, “Em thấy họ hôn nhau à?”
Lưu Nhất ngây thơ gật đầu, “Thấy rồi, thấy nhiều lần.”
Cao Xuyên cười lạnh, không quan tâm nói: “Họ đúng là không kiêng dè gì, không sợ độc hại tâm hồn trẻ thơ của em sao?”
Lưu Nhất vốn từ vựng ít, liền hỏi, “‘độc hại’ là gì?”
Cao Xuyên cất bức ảnh vào cuốn sổ, một lúc lâu mới phản ứng, cười khan, “‘Độc hại’ nghĩa là dẫn dắt, làm cho em trở nên hư hỏng.”
Lưu Nhất “Ồ” một tiếng, tự mình đắp chăn ngủ, đầu óc nhỏ suy nghĩ rất lâu mà không có đáp án.
*****
Ngủ một giấc đến mười giờ sáng, những ngày gần đây chưa chắc có ngày nào bình yên như hôm nay.
Chu Sâm ngồi dậy trên giường, ngơ ngác vài giây mới nhận ra trong phòng không có ai.
Cậu mang dép vào đi về phía phòng tắm, mở cửa, vẫn không thấy ai.
Cậu ngẩn ra một lúc, mới nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cậu đi ra, mở cửa.
Bên ngoài, Lưu Diễm ăn mặc giản dị thở hổn hển, tay cầm sữa đậu nành, quẩy và bánh bao, vẫn còn bốc khói nóng hổi.
Chu Sâm nhận lấy đồ từ tay cô, tránh đường cho cô vào, Lưu Diễm cười ngọt ngào bước vào, vừa đi vừa nói, “Đồ ở gần ga tàu đắt quá, chỗ này cũng không tiện, em đi qua một con phố, qua đèn đỏ mới tìm được tiệm ăn này, nghe nói bữa sáng ở đây cũng khá ngon, nhưng nhìn qua có vẻ cũng giống nhau thôi, phải không?”
“Xa đến vậy à?” Chu Sâm đáp lại cô, “Em chạy về à?”
Lưu Diễm ngồi trên mép giường, duỗi chân ra, đắc ý nói, “Chân em dài nên đi nhanh.”
Chu Sâm đặt đồ lên cái bàn nhỏ bên cạnh tivi, dặn: “Em ăn trước đi, anh đi đánh răng.”
Lưu Diễm nhìn thấy Chu Sâm đi vào phòng tắm, cũng nhỏ bước theo sau, cười tươi nói, “Em muốn ăn cùng anh.”
Chu Sâm nhìn vào gương, vẻ ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng đầy lo lắng.
Lưu Diễm dựa vào bồn rửa mặt, hai tay chống lên mặt bàn, nghiêng đầu nhìn cậu, “Sao anh trông không vui vậy?”
Chu Sâm không thể nói với cô, lúc sáng sớm cậu tưởng cô đã bỏ cậu mà đi ….
Cảm giác hoảng hốt đó… Không thể diễn tả bằng lời.
Nhưng cậu biết, ngày đó sẽ đến.
May mà miệng cậu đầy bọt kem đánh răng nên không thể trả lời cô, Lưu Diễm tự mình suy đoán, “Em biết rồi, anh gặp ác mộng phải không?”
Chu Sâm điềm nhiên gật đầu.
Cô còn định nói gì đó, Chu Sâm ngẩng đầu, khục khục khục súc miệng rồi cúi đầu nhổ ra, vừa lau miệng vừa nói, “Đi ăn trước, ăn xong anh sẽ dẫn em đến chỗ vui.”
“Không về nhà à?” Cô ngập ngừng bổ sung một câu, mặt đỏ ửng, “Nhà của anh…”
Trong lời nói của cô có sự chờ mong, tựa như lời một bài hát: “Em đi qua thành phố của anh, bước qua những con đường mà anh đã từng đi qua.”