Thất Gia Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!

Chương 380: Chương 380



Sau khi rửa mặt ra, mùi thức ăn quen thuộc làm loãng mùi thuốc khử trùng bệnh viện, Ngôn Lạc Hi nhìn bốn món một canh trên bàn, đậm đà đến mức làm bụng cô ấm lên.
Tóm lại, ngoại trừ Điền Điền quản tới giám sát bữa ăn của cô, thật sự cô chưa từng ăn một bữa ngon nào, cô suy sụp lâu như vậy, bây giờ quả nhiên cảm thấy đói.
Lệ Dạ Kỳ bưng cơm, nói với cô gái đứng ở cửa phòng tắm:”Đến đây, anh đặc biệt nhờ dì Đông làm món gà nướng tiêu mà em thích”
Ngôn Lạc Hi nuốt khan, đi tới ngồi xuống bàn, Lệ Dạ Kỳ đặt bát cơm trước mặt cô, anh dời ghế ngồi bên cạnh.
Ngôn Lạc Hi hơi nheo mắt, cũng không có ý
nhúc nhích ghế, cầm đũa gắp miếng gà bỏ vào miệng, đồ ăn dì Đồng nấu đúng là tuyệt phẩm a, ở ngoài không có mà ăn..
Lệ Dạ Kỳ nhìn khuôn mặt căng phồng của cô, lông mày ôn hòa nở nụ cười, thấp giọng hỏi:”Ăn ngon không?”
Ngôn Lạc Hi liếc anh một cái, nói:”Rất ngon”
“Để anh nếm thử.”
Trong mắt Lệ Kỳ Dạ loé lên tia thâm sâu, đột nhiên đưa tay ra ôm lấy cằm cô, đặt đôi môi mỏng dán lên đó, dùng lưỡi xuyên răng cô xâm chiếm thứ mềm mại bên trong, nhẹ nhàng mút vài cái.
Đầu lưỡi dâng lên cảm giác tê dại, Ngôn Lạc Hi không biết xúc cảm đó đến từ môi hay lưỡi, hay từ món gà tiêu.

Cho đến khi anh nếm đủ mới buông cô ra, bàn tay to lớn rời khỏi cằm cô, nói:”Mùi vị không tệ”

Ngôn Lạc Hi nhìn dáng vẻ ngả ngớn của anh, hai má trong nháy mắt đỏ bừng, im lặng không lên tiếng bưng ly nước bên cạnh lên súc miệng, anh không ngại bẩn sao?
Lệ Dạ Kỳ gắp một miếng gà nướng tiêu đặt lên cơm trước mặt cô, anh cười đến gió xuân ấm áp:”Ăn đi, nguội sẽ không ngon”
Ngôn Lạc Hi cúi đầu tiếp tục ăn cơm, mỗi lần ăn một món, anh đều hỏi cô có ăn ngon không, mặc kệ cô trả lời thế nào, anh đều nhân cơ hội đòi hôn, chỉ một bữa cơm thôi, không biết bị chiếm bao nhiêu tiện nghi.
“Lệ Dạ Kỳ, có thấy bẩn không?” Ngôn Lạc Hi cực kỳ khó chịu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, không biết là tức giận hay thiếu dưỡng khí.
Người đàn ông lông mày thật sâu, trong đôi mắt đen láy có những tia lửa nhảy múa, anh hơi nhắm mắt, nâng cằm lên, nửa cười nói: “Anh không thấy em bẩn gì cả”
Ngôn Lạc Hi:”…”
Cô có ý đó sao? Thật sự bực bội muốn chết, lại nhìn vẻ mặt thờ ơ của anh, cô ăn trong hai giây đặt bát lên bàn:”Tôi ăn xong rồi, về trước đây”
Cô vừa đứng dậy, cổ tay đã bị người đàn ông nắm lấy, anh dùng lực một chút, cô ngã ngửa ra ghế trừng mắt nhìn anh: “Anh lại muốn làm gì?”
“Ngồi xuống chờ anh ăn xong, lát nữa có đồ cho em.” Đầu ngón tay mềm mại của người đàn ông cọ xát cổ tay cô một cách đầy ham muốn, làn da mềm mại khiến anh cảm thấy dễ chịu.
Ngôn Lạc Hi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vẻ mặt lạnh lùng nói:”Muốn giấy ly hôn sao?”
Lệ Dạ Kỳ nheo mắt lại, làm như không nghe thấy giọng điệu mỉa mai của cô, cúi đầu tiếp tục ăn.

Anh nuốt một ngụm cơm, ăn hơn mười phút, cổ tay Ngôn Lạc Hi bị anh nắm đến đổ mồ hôi, cảm giác nóng ẩm rất khó chịu.
Thấy anh cuối cùng cũng ăn xong, cô định rút tay lại nhưng người đàn ông đã kéo cô đứng dậy đi về phía giường.
Ngôn Lạc Hi cau mày, đến khi anh từ trong đống tài liệu lấy ra một bìa túi giấy màu nâu đưa cho cô, cô nhận lấy, anh nói:”Xem thử, có thể em sẽ cần nó.”
Ngôn Lạc Hi nhìn bìa giấy, rút tay lại, mở ra, lấy ra một xấp tài liệu nhìn thấy dòng chữ trong lòng cô chấn động.
“Anh…”
“Anh đã bảo Chu Bắc chuẩn bị, nhìn trước đi, có gì không hiểu thì hỏi anh”.

Lệ Dạ Kỳ đưa tay đỡ cô ngồi xuống mép giường, sau đó quay đi dọn dẹp bàn ăn.
Ngôn Lạc Hi nhìn tài liệu trong tay, ngơ ngác tới bối rối hỏi:”Không phải muốn ngăn cản tôi lập quỹ từ thiện sao?”
Lệ Dạ Kỳ quay người nhìn cô, “Anh không có ý ngăn cản, chỉ muốn em bên cạnh anh, cho dù em quyết định làm gì, chỉ cần đừng rời xa anh là đủ”
Ngôn Lạc Hi buồn bã, cụp mi xuống che đi cảm xúc trong mắt, lạnh lùng nói:”Lệ Dạ Kỳ đừng nói như không có tôi anh sống không được, trên đời này chúng ta không cần phải có ai mới được”
Lệ Dạ Kỳ nghe thấy, anh nhẹ nhàng đặt bát xuống, dùng khăn giấy chậm rãi lau tay, sải bước đến bên giường, hơi cúi người, đặt tay lên người cô, bướng bỉnh kiên quyết nói:”Phu nhân, anh phải có em”

Hơi thở nam tính đột nhiên đến gần khiến cô choáng váng, cô hơi ngả người về phía sau tránh đi sự đột ngột này:”Tôi đi đọc tài liệu”
Trong đôi mắt lạnh lùng Lệ Dạ Kỳ chợt hiện lên ý cười, anh giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa chóp mũi của cô, cười mắng:”Đồ nhát gan, em sợ cái gì? Anh sẽ không ăn thịt em”
Chóp mũi Ngôn Lạc Hi ngứa ngáy, cô hơi nhăn mũi, cô ngốc mới đi tin không bị anh ăn thịt.

Theo cô nghĩ, cô mới là món tráng miệng ngon nhất trong mắt anh, anh chỉ đang chờ cơ hội nuốt chửng cô từng ngụm một.
Nhìn bộ dạng đáng yêu của cô, Lệ Dạ Kỳ thật không muốn thả cô ra, anh thở dài, hôn lên môi cô, đứng dậy đi thu dọn bát đĩa, nếu không anh lo lắng mình sẽ “ăn” cô ngay tại chỗ.
Khí tức mạnh mẽ bao trùm cơ thể cô đã biến mất, Ngôn La Hi ngước mắt lên, nhìn anh bưng đĩa đi, cô đến ghế ngồi xuống cẩn thận đọc tài liệu.

Tốt nhất cách xa giường bệnh ra, để người khác dập tắt đi suy nghĩ kỳ lạ.

Về việc thành lập quỹ từ thiện, đúng thật không hề đơn giản chút nào.

Ngoài chi phí, mọi khâu chuẩn bị sơ bộ còn cần nhân lực và thực lực, một mình cô không thể làm được.
Sau khi đọc được thông tin, cô nhận ra suy nghĩ trước đây của mình quá ngây thơ.
Tuy nhiên, dù khó khăn đến đâu cô cũng sẽ cố gắng hết sức vì đây sẽ là cơ hội duy nhất để chuộc lại tội lỗi của mình.
Lệ Dạ Kỳ rửa bát xong đi ra, nhìn cô ngơ ngác ngồi trên ghế, dựa vào tường lặng lẽ nhìn cô, mấy ngày không gặp, cằm cô đã gầy đi rất nhiều, trông lại mỏng manh dễ vỡ…!
Lúc này, lại không biết trong đầu anh nghĩ gì, lông mày nhíu lại.

Anh đứng thẳng dậy, chậm rãi đi tới, đặt bàn tay lạnh lẽo của mình lên cổ cô, Ngôn Lạc Hi lạnh đến mức run lên, vô thức muốn tránh né đi.

“Lệ Dạ Kỳ, anh làm gì vậy hả?”
“Tay anh lạnh, đang sưởi ấm”
“….”
Nói xong, bàn tay linh hoạt của anh chui vào trong cổ áo cô.

Ngôn Lạc Hi lạnh đến trốn tránh, hận không thể một cước đá chết người này.
“Lấy cái tay ra”
“Không, lạnh lắm”
Người đàn ông xấu xa, nói dối không chớp mắt, áp cả người mình vào người cô, thấy lông mày cô sáng lên, tay anh lại luồn vào dưới nách cô.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Thất Gia, Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!

Chương 380



Ngôn Lạc Hi thật sự không ngờ tới người đàn ông da mặt dày tới mức không biết xấu hổ như vậy, hôm nay cô mặc áo len phiên bản rộng thùng thình, bàn tay lạnh lẽo của anh không tốn sức lực liền chui vào áo cô.

Cơn lạnh này kích thích rợn dựng cả tóc, thân thể không ngừng vặn vẹo:”Lệ Dạ Kỳ, lấy tay anh ra, lạnh quá”

Lệ Dạ Kỳ ôm cô từ phía sau, cô liên tục vùng vẫy chống cự, anh không hài lòng khống chế thân cô, kết quả ngón tay “rất vô tình” chạm vào cục bông mềm mại.

Đầu ngón tay chỉ điểm kích hoạt hỏa lực, một cỗ nóng rực từ đầu ngón tay dọc theo tứ chi lan tỏa khắp người, linh hồn anh đều muốn run rẩy lên.

Nhận thấy hô hấp của người đàn ông hơi hỗn độn, bầu không khí từ đùa giỡn dần dần chuyển biến thành mập mờ, phảng phất còn có yếu tố không an phận đang nhảy nhót, trái tim cô hơi siết chặt, cảm giác lực đạo ngón tay kia không an phận, ngực mơ hồ bị đau.

“Lệ Dạ Kỳ, nếu không lấy tay ra, tôi sẽ không khách sáo với anh”. Giọng Ngôn Lạc Hi lạnh xuống, vừa rồi còn đang đùa giỡn, tự dưng không khí lại thay đổi bất ngờ?

Lệ Dạ Kỳ nhìn vành tai đỏ bừng của cô, tay anh tạo thành tư thế vây kín, ôm cô đứng lên, đôi môi mỏng dán lên vành tai nóng bỏng, thấp giọng nỉ non:”Phu nhân,

chúng ta làm đi”

Ngôn Lạc Hi chấn động, trợn tròn hai mắt, thân thể lập tức bị xoay ngược lại, tay anh từ trong áo len lấy ra nắm cằm cô, khuôn mặt tuấn tú chậm rãi tới gần.

Ngôn Lạc Hi giống như là bị chạm trúng công tắc, hai tay nắm chặt thành quyền, lập tức gõ mạnh trán anh, người nào đó bị đau đến buông cô ra.

Cô hoảng hốt lui về phía sau vài bước, nhặt tư liệu dưới đất, không kịp lấy mũ và khẩu trang, chạy khỏi phòng bệnh như chạy trốn.

“Hi Nhi!”

Lệ Dạ Kỳ nhìn thân ảnh kia nhanh chóng bỏ trốn mất dạng, anh bất đắc dĩ buông cánh tay xuống, trán mơ hồ đau, thật sự không nghĩ tới cô sẽ đánh anh.

Ngôn Lạc Hi trốn vào thang máy, tim đập điên cuồng không ngừng, hai tay nâng mặt, thân thể nóng bừng bừng.

Cho dù ngoài miệng cô phủ nhận, nhưng thân thể thật không nghe lời, còn cái loại lưu luyến khó hiểu.

“Đinh” một tiếng, thang máy mở ra cô hốt hoảng đi tới sảnh bệnh viện, khóe mắt nhìn thấy Điền Linh Vân ngồi đó ngủ gà ngủ gật, cô chậm rãi bước tới: “Điền Điền, sao lại ngồi ở đây?”

Điền Linh Vân bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn hai tròng mắt thủy quang liễm diễm của cô, khuôn mặt hồng hào sắc thắm, liền híp mắt:”Tôi dưới lầu chờ cậu”.

Trạng thái mấy ngày nay của Ngôn Lạc Hi rất tệ, cô thật sự lo lắng, một bên cố ý né tránh Mạc Thần Dật, bên kia chọn lối thang máy, thuận tiện nhìn thấy Nhị Lạc xuống lầu trước tiên.

Ngôn Lạc Hi xấu hổ xoa xoa mi tâm:”Xin lỗi, mình lỡ ngủ mất quên”

“Ờ…” Điền Linh Vân kéo dài giọng:”Cậu dám ngủ trong phòng bệnh Bạch Kiêu, Lệ nhị thiếu không phát điên bóp chết cậu?”

Ngôn Lạc Hi không dám đối diện ánh mắt sáng ngời của Điền Linh Vân, cô cụp mắt, bình tĩnh nói:”Chúng ta về thôi”

“Ừ.” Điền Linh Vân đứng dậy xoa xoa bụng mình: “Tôi đói quá.”

Ngôn Lạc Hi càng cảm thấy áy náy:“Xin lỗi, tôi mời cậu ăn tối, cậu muốn ăn gì?”

“Ăn tôm.” Điền Linh Vân không khách khí với cô, trìu mến đưa tay ôm lấy cánh tay cô:“Tôi muốn ăn tôm a”

Ngôn Lạc Hi mỉm cười, biết bạn thân cố ý muốn cô không áy náy:”Thật biết ăn”

Sau khi ăn xong, Điền Linh Vân đưa Ngôn Lạc Hi về, vì còn việc cần xử lý ở studio nên đưa cô bình an trở về, liền lái xe đi.

Ngôn Lạc Hi cầm tài liệu, đi tới phòng khách ngồi xuống sô pha, đột nhiên nghĩ đến Lệ Dạ Kỳ, tim đập thình thịch khó hiểu.

Cô đã dùng hết sức lực kéo giãn khoảng cách, nhưng anh dễ dàng có thể thu hẹp nó lại.

Dù biết tiếp tục quấn lấy nhau cả hai sẽ rất khổ sở, nhưng cô không thể ngăn cản anh tiến lại gần mình. Cô nhặt chiếc gối lên, cuộn tròn trên ghế sofa, từ từ nhắm mắt lại.

Từ hôm đó, Ngôn Lạc Hi cũng không đến bệnh viện, Lệ Dạ Kỳ mỗi ngày đều gọi điện thoại cho cô, nhưng phần lớn đều bị cô phớt lờ.

Tuy nhiên, sự kiên trì của người đàn ông thật đáng kinh ngạc, anh quyết tâm gọi đến khi nào cô trả lời mới thôi.

Sau khi kết nối, nghe được thanh âm của cô, anh cũng không tức giận, chỉ muốn nhờ cô sưởi ấm.

Ngôn Lạc Hi còn lời để nói với Lệ Dạ Kỳ mặt dày thế này, mặc kệ bị cô lạnh nhạt thế nào, anh cũng có cách làm cô để ý.

Cho đến một ngày, cô phiền không chịu nổi, nhận điện thoại liền oán hận một câu:”Có phải anh rảnh đến đau trứng phải không?”

Đầu bên kia sửng sốt một lát, lập tức cúi đầu cười trêu chọc: “Sao em biết? Có muốn an ủi anh không?”

Da đầu Ngôn Lạc Hi tê dại, cô buông tài liệu đang đọc sang bên cạnh, phát điên nói:”Đừng có mà gọi cho tôi nữa, nếu không tôi sẽ kéo anh vào danh sách đen”

“Em nhốt anh vào phòng tối đi, như vậy anh sẽ có cớ chiếm lấy em”. Người đàn ông đã quen với sự lạnh lùng của cô, cô càng lạnh lùng, anh càng chủ động.

Ngôn Lạc Hi: “…”

Nếu đã khỏe rồi thì về làm việc đi, không cần mỗi ngày làm phiền tôi, tôi rất bận, không rảnh dây dưa với anh”

“Hi nhi, em không thể đối xử tốt với anh hơn sao?”

Nghe giọng điệu cô đơn của anh, Ngôn Lạc Hi môi mọng mím chặt:”Nếu không chịu nổi thì đừng gọi tới nữa, tôi còn đi quay phim, không hơi đâu nói với anh”

Lúc này đây, đầu dây bên kia cúp điện thoại trước.

Sau một hồi im lặng, điện thoại im bặt, Ngôn Lạc Hi ngơ ngác nhìn, thầm nghĩ lần này làm tổn thương lòng tự trọng của anh, anh sẽ không gọi làm phiền cô nữa.

Nghĩ đến đây, trong lòng dâng lên cảm giác mất mác.

Tết âm lịch qua đi, chính thức khởi động máy.

Về việc Ngôn Lạc Hi chuẩn bị thành lập quỹ từ thiện, tạm thời gián đoạn, cô phải đi theo đoàn làm phim đến Hải Thành tiến hành quay trong hai tháng.

Cô đóng vai nữ chính Bạc Sênh Tiêu, nam chính Yến Thanh Thành do tiểu sinh Mạnh Chi Châu mới nổi đóng, nữ thứ Cố Miên do Tô Nhiêu diễn, em gái Bạc Sênh Tiêu là Bạc Noãn Noãn do Ban Đại Thảo diễn, nam thứ là Tô Cẩm Mặc do Từ Nghiêu diễn, còn có một số diễn viên cũ lần lượt tham gia đều là một số vai phụ quan trọng.

Từ buổi tuyên truyền tới nay, không ít người hâm mộ chờ mong, có fan nhìn thấy ảnh chụp của Ngôn Lạc Hi, nói cô thích hợp nhất với nhân vật Bạc Sênh Tiêu này, ngược lại cũng có người chửi bới.

Cho dù fan đối với lựa chọn nhân vật khen chê không đồng nhất, bộ phim vào mùng tám tháng giêng đúng hạn tổ chức nghi thức khởi quay.

Sau khi lễ kết thúc, Ngôn Lạc Hi liền mai danh ẩn tích trước mặt truyền thông, đây là lần đầu của năm mới cô xuất hiện trước đại chúng.

Cô buộc tóc đuôi ngựa thật cao, mặc áo lông ngắn màu đỏ, cùng với chiếc váy dạ dài rất thịnh hành năm nay, dưới chân đi đôi giày ngắn màu nâu bơ, hình tượng thanh xuân cởi mở tất cả mọi người hai mắt tỏa sáng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.