Thất Gia Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!

Chương 379: Chương 379



Tiếng khóc bên tai từ nức nở dần chuyển thành gào khóc, Lệ Dạ Kỳ đau lòng ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, anh tự nói với mình, chỉ cần cô khóc là được rồi, không cần ngăn cản cô.
Ngôn Lạc Hi gắt gao nắm vạt áo trước ngực nam nhân, khóc đến khàn cả giọng, ruột gan đứt từng khúc, muốn giãy dụa ra khỏi vòng xoáy này như vậy, vì sao anh không chịu buông tha cô?
“Lệ Dạ Kỳ, mặc kệ em, được không? Để em tự bảo vệ mình, có được không?”.

Ngôn Lạc Hi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cô chán nản tuyệt vọng, mong manh lại quật cường.

Cô cố gắng hết sức để không khuất phục trước số phận, nhưng anh tiếp tục ép buộc cô, cô không biết mình còn có thể cầm cự được hay không.

Ngón tay Lệ Dạ Kỳ vỗ lưng cô cứng ngắc như băng, người phụ nữ của anh dùng vẻ mặt như vậy, ngữ khí cầu xin anh buông tay, cuộc sống anh có phải thất bại thành cái dạng gì, mới có thể ngay cả người mình yêu cũng không giữ được?
Anh nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Không được!”
Ngôn Lạc Hi khóc thành tiếng, chậm rãi buông tay nắm chặt vạt áo anh ra, cô ôm mặt khóc lớn trong tuyệt vọng.
Lệ Dạ Kỳ nhìn thấy bờ vai của cô run rẩy kịch liệt, thân thể gầy gò trông thật mong manh, anh chậm rãi đưa tay, nhưng vừa chạm tới đã dừng lại.
Dường như có một sức mạnh vô hình ngăn cách họ, cho dù anh có cố gắng đến gần cô đến mức nào, cũng chỉ đẩy cô đi xa hơn.
Ước chừng là mấy ngày nay cô ngủ không ngon, tuy rằng thời gian ngủ tương đối dài, nhưng luôn bị ác mộng đánh thức, sau đó phải nghĩ biện pháp đi vào giấc ngủ.

Nhưng bất quá là mở to mắt nhìn trần nhà đến hừng đông, nhợt nhạt ngủ một hai giờ, có vô số bàn tay tái nhợt tới kéo cô, phảng phất muốn kéo cô vào trong vực sâu.
Mệt mỏi, quá mệt mỏi……
Cô thật sự muốn nhắm mắt rồi không bao giờ tỉnh lại nữa, nhưng bản thân nhu nhược như vậy, ngay cả mình cũng chán ghét.
Chờ sau khi cô ngủ, Lệ Dạ Kỳ mới nghiêng người ôm lấy cô, nhẹ nhàng bỏ vào trong chăn, lông mày cô nhíu rất chặt, trong lúc ngủ đều là một bộ dáng bất an, còn đang nhỏ giọng nức nở.
Lệ Dạ Kỳ ngồi ở bên giường, nhìn gương mặt tái nhợt của cô, hận mình ép cô thành như thế, rồi lại không cách nào thuyết phục chính mình.
Anh chậm rãi cúi người, môi mỏng dán vào khóe môi cô mút một cái, sau đó in lên môi cô.
“Hi Nhi, ở lại bên cạnh anh, bất kể tương lai xảy ra chuyện gì, anh sẽ cùng em đối mặt”
Anh nâng nửa người trên lên, ngón tay đặt ở mi tâm cô, nhẹ nhàng vuốt ve những nếp nhăn kia, lẳng lặng chăm chú nhìn cô, ánh mắt ẩn sâu trong đó, một lúc lâu cầm điện thoại lên gọi.

“Chu Bắc, đem tư liệu tất cả những người tham gia hành động hôm đó chỉnh lý lại, đưa đến bệnh viện”
Chu Bắc kinh ngạc, nói: “Thất gia, anh đã bị loại khỏi tổ hành động, tiếp tục tham gia chuyện này có lẽ không thích hợp.”
“Cho nên bây giờ cậu muốn làm trái lệnh tôi?” Đôi mắt Lệ Dạ Kỳ híp lại, lạnh lẽo mà âm trầm vô thanh vô tức, có người dám cả gan bắn lén sau lưng, anh không bắt ra, lần sau hành động vẫn sẽ bị cản trở.
“Tôi không dám, Thất gia”
Chu Bắc trong lòng cả kinh:”Tôi chỉ nhắc nhở anh, hiện tại trong tay anh không có bất kỳ quyền lực nào, nếu khăng khăng muốn tham gia hành động, sẽ bị cấp trên khiển trách”
“Tôi biết mình đang làm gì, mang tới thứ tôi cần tới đây, còn nữa, giúp tôi chuẩn bị hồ sơ quy trình thành lập quỹ từ thiện”.

Lệ Dạ Kỳ
nói xong cúp điện thoại.
Mục đích đối phương là muốn anh bị đuổi khỏi hành động.

Anh đang ở thế bị động, phải nghĩ cách biến mình thế chủ động.

——
Khi Ngôn Lạc Hi tỉnh lại, bên tai nghe thấy tiếng lật giấy, cô mở mắt, nhìn ra cửa sổ thấy bầu trời đen kịt với những bông tuyết bay phấp phới.
Tuyết rơi dày đặc, nhẹ nhàng và xinh đẹp.

Loại tuyết này rất giống với tuyết trong đêm khởi chiếu.

Bên cạnh truyền đến hơi thở và nhiệt độ quen thuộc, Lệ Dạ Kỳ, cô biết là anh.

Ngôn Lạc Hi nặng nề nhấc chăn ngồi dậy, hai mắt sưng đỏ, cô nhặt áo khoác trên ghế mặc lên người lên.

Khi đang cúi xuống xỏ giày, cổ tay bất ngờ bị người đàn ông tóm lấy.
“Dì Đồng mang bữa tối tới đây, cùng ăn với anh?”
Ngôn Lạc Hi quay đầu lại, nhìn thoáng tin tức anh vừa tung ra, trên đó có in một bức ảnh rất quen, lần trước cô đã thấy nó trong biệt thự trước khi anh hành động.
Đôi mắt cô đờ đẫn, thấy anh không có ý định cất nó mà để cô tiếp tục nhìn.
Ngôn Lạc Hi rời mắt khỏi bức ảnh, đối với tin tức phía dưới cũng không có hứng thú, huống chi phải biết, nhẹ nhàng kéo cổ tay anh ra, nói:”Tôi về đây.”
Một giây tiếp theo, một đôi bàn tay to lớn ôm lấy eo cô, thân hình nóng bỏng của người đàn ông áp vào lưng cô, anh tựa cằm lên vai cô, thản nhiên nói:”Sau bữa tối anh sẽ bảo Chu Bắc đưa em về.”
“Không cần phiền người khác, tôi có thể tự mình về.” Thái độ Ngôn Lạc Hi vẫn từ chối.
Ngôn Dạ Kỳ mím đôi môi mỏng thành một đường thẳng, cô từ chối thật đơn giản, như thể việc gục ngã khóc gào vào buổi chiều vừa rồi chỉ là giấc mơ dành cho bọn họ, tỉnh giấc liền trở lại thái độ đáng ghét này.

Lông mày anh ôn nhu, hết sức bình tĩnh hạ thấp giọng:”Hi Nhi, nếu không nghe lời, sẽ thật sự khơi dậy khát vọng chiếm hữu của anh, ngoan đi”
Ngôn Lạc Hi không nói nên lời, mùi nội tiết tố nam tính trong trẻo đọng lại ở chóp mũi, khuôn mặt tuấn tú của anh cúi xuống, nặng nề hôn lên má cô:”Đi rửa mặt đi, khóc như mèo con vậy.”
Ngôn Lạc Hi cắn môi dưới, cô biết rất rõ một khi anh thề sẽ giành được cô, dù thế nào đi nữa cô cũng không thể trốn thoát, giống như trước đây vậy.

Cô nhìn tư liệu giữa hai đầu gối anh, lạnh lùng nói:”Anh bây giờ trắng trợn cho tôi xem mấy cái này, không sợ tôi phản bội sao?”
“Sẽ không”
Lệ Dạ Kỳ kiên quyết nói, cô quá tốt bụng, cô vì tội lỗi của mẹ mình mà tự trách bản thân tới mức này, sao có thể phản bội anh?
Nếu sớm biết anh đã quyết tâm, chẳng phải mối quan hệ của họ sẽ không tới mức này?
Ngôn Lạc Hi giật mình, trong mắt chậm rãi lộ ra một tia cười lạnh:”Thật sự làm khó anh
để giữ tôi lại nhất định phải nói những lời trái lương tâm thế này.

Lệ Dạ Kỳ anh không thấy nhàm chán sao?”
Lý Dạ Kỳ nheo mắt, cô ngủ một lát, dường như sức công kích chôn sâu trong cơ thể cũng đã thức tỉnh, khi tỉnh táo lại bắt đầu hình thức đối đầu với anh, trở thành một phản công hoàn hảo.
“Anh thất rất thú vị, mau đi rửa mặt, anh lấy đồ ăn cho em”
Ngôn Lạc Hi tức giận muốn cắn chết anh, mang giày tức giận đi vào phòng tắm.

Cô đứng trước bồn rửa mặt nhìn mình trong gương, thật sự rất giống con mèo nhỏ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Thất Gia, Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!

Chương 379



Sau khi rửa mặt ra, mùi thức ăn quen thuộc làm loãng mùi thuốc khử trùng bệnh viện, Ngôn Lạc Hi nhìn bốn món một canh trên bàn, đậm đà đến mức làm bụng cô ấm lên.

Tóm lại, ngoại trừ Điền Điền quản tới giám sát bữa ăn của cô, thật sự cô chưa từng ăn một bữa ngon nào, cô suy sụp lâu như vậy, bây giờ quả nhiên cảm thấy đói.

Lệ Dạ Kỳ bưng cơm, nói với cô gái đứng ở cửa phòng tắm:”Đến đây, anh đặc biệt nhờ dì Đông làm món gà nướng tiêu mà em thích”

Ngôn Lạc Hi nuốt khan, đi tới ngồi xuống bàn, Lệ Dạ Kỳ đặt bát cơm trước mặt cô, anh dời ghế ngồi bên cạnh.

Ngôn Lạc Hi hơi nheo mắt, cũng không có ý

nhúc nhích ghế, cầm đũa gắp miếng gà bỏ vào miệng, đồ ăn dì Đồng nấu đúng là tuyệt phẩm a, ở ngoài không có mà ăn..

Lệ Dạ Kỳ nhìn khuôn mặt căng phồng của cô, lông mày ôn hòa nở nụ cười, thấp giọng hỏi:”Ăn ngon không?”

Ngôn Lạc Hi liếc anh một cái, nói:”Rất ngon”

“Để anh nếm thử.”

Trong mắt Lệ Kỳ Dạ loé lên tia thâm sâu, đột nhiên đưa tay ra ôm lấy cằm cô, đặt đôi môi mỏng dán lên đó, dùng lưỡi xuyên răng cô xâm chiếm thứ mềm mại bên trong, nhẹ nhàng mút vài cái.

Đầu lưỡi dâng lên cảm giác tê dại, Ngôn Lạc Hi không biết xúc cảm đó đến từ môi hay lưỡi, hay từ món gà tiêu.

Cho đến khi anh nếm đủ mới buông cô ra, bàn tay to lớn rời khỏi cằm cô, nói:”Mùi vị không tệ”

Ngôn Lạc Hi nhìn dáng vẻ ngả ngớn của anh, hai má trong nháy mắt đỏ bừng, im lặng không lên tiếng bưng ly nước bên cạnh lên súc miệng, anh không ngại bẩn sao?

Lệ Dạ Kỳ gắp một miếng gà nướng tiêu đặt lên cơm trước mặt cô, anh cười đến gió xuân ấm áp:”Ăn đi, nguội sẽ không ngon”

Ngôn Lạc Hi cúi đầu tiếp tục ăn cơm, mỗi lần ăn một món, anh đều hỏi cô có ăn ngon không, mặc kệ cô trả lời thế nào, anh đều nhân cơ hội đòi hôn, chỉ một bữa cơm thôi, không biết bị chiếm bao nhiêu tiện nghi.

“Lệ Dạ Kỳ, có thấy bẩn không?” Ngôn Lạc Hi cực kỳ khó chịu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, không biết là tức giận hay thiếu dưỡng khí.

Người đàn ông lông mày thật sâu, trong đôi mắt đen láy có những tia lửa nhảy múa, anh hơi nhắm mắt, nâng cằm lên, nửa cười nói: “Anh không thấy em bẩn gì cả”

Ngôn Lạc Hi:”…”

Cô có ý đó sao? Thật sự bực bội muốn chết, lại nhìn vẻ mặt thờ ơ của anh, cô ăn trong hai giây đặt bát lên bàn:”Tôi ăn xong rồi, về trước đây”

Cô vừa đứng dậy, cổ tay đã bị người đàn ông nắm lấy, anh dùng lực một chút, cô ngã ngửa ra ghế trừng mắt nhìn anh: “Anh lại muốn làm gì?”

“Ngồi xuống chờ anh ăn xong, lát nữa có đồ cho em.” Đầu ngón tay mềm mại của người đàn ông cọ xát cổ tay cô một cách đầy ham muốn, làn da mềm mại khiến anh cảm thấy dễ chịu.

Ngôn Lạc Hi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vẻ mặt lạnh lùng nói:”Muốn giấy ly hôn sao?”

Lệ Dạ Kỳ nheo mắt lại, làm như không nghe thấy giọng điệu mỉa mai của cô, cúi đầu tiếp tục ăn.

Anh nuốt một ngụm cơm, ăn hơn mười phút, cổ tay Ngôn Lạc Hi bị anh nắm đến đổ mồ hôi, cảm giác nóng ẩm rất khó chịu.

Thấy anh cuối cùng cũng ăn xong, cô định rút tay lại nhưng người đàn ông đã kéo cô đứng dậy đi về phía giường.

Ngôn Lạc Hi cau mày, đến khi anh từ trong đống tài liệu lấy ra một bìa túi giấy màu nâu đưa cho cô, cô nhận lấy, anh nói:”Xem thử, có thể em sẽ cần nó.”

Ngôn Lạc Hi nhìn bìa giấy, rút tay lại, mở ra, lấy ra một xấp tài liệu nhìn thấy dòng chữ trong lòng cô chấn động.

“Anh…”

“Anh đã bảo Chu Bắc chuẩn bị, nhìn trước đi, có gì không hiểu thì hỏi anh”. Lệ Dạ Kỳ đưa tay đỡ cô ngồi xuống mép giường, sau đó quay đi dọn dẹp bàn ăn.

Ngôn Lạc Hi nhìn tài liệu trong tay, ngơ ngác tới bối rối hỏi:”Không phải muốn ngăn cản tôi lập quỹ từ thiện sao?”

Lệ Dạ Kỳ quay người nhìn cô, “Anh không có ý ngăn cản, chỉ muốn em bên cạnh anh, cho dù em quyết định làm gì, chỉ cần đừng rời xa anh là đủ”

Ngôn Lạc Hi buồn bã, cụp mi xuống che đi cảm xúc trong mắt, lạnh lùng nói:”Lệ Dạ Kỳ đừng nói như không có tôi anh sống không được, trên đời này chúng ta không cần phải có ai mới được”

Lệ Dạ Kỳ nghe thấy, anh nhẹ nhàng đặt bát xuống, dùng khăn giấy chậm rãi lau tay, sải bước đến bên giường, hơi cúi người, đặt tay lên người cô, bướng bỉnh kiên quyết nói:”Phu nhân, anh phải có em”

Hơi thở nam tính đột nhiên đến gần khiến cô choáng váng, cô hơi ngả người về phía sau tránh đi sự đột ngột này:”Tôi đi đọc tài liệu”

Trong đôi mắt lạnh lùng Lệ Dạ Kỳ chợt hiện lên ý cười, anh giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa chóp mũi của cô, cười mắng:”Đồ nhát gan, em sợ cái gì? Anh sẽ không ăn thịt em”

Chóp mũi Ngôn Lạc Hi ngứa ngáy, cô hơi nhăn mũi, cô ngốc mới đi tin không bị anh ăn thịt.

Theo cô nghĩ, cô mới là món tráng miệng ngon nhất trong mắt anh, anh chỉ đang chờ cơ hội nuốt chửng cô từng ngụm một.

Nhìn bộ dạng đáng yêu của cô, Lệ Dạ Kỳ thật không muốn thả cô ra, anh thở dài, hôn lên môi cô, đứng dậy đi thu dọn bát đĩa, nếu không anh lo lắng mình sẽ “ăn” cô ngay tại chỗ.

Khí tức mạnh mẽ bao trùm cơ thể cô đã biến mất, Ngôn La Hi ngước mắt lên, nhìn anh bưng đĩa đi, cô đến ghế ngồi xuống cẩn thận đọc tài liệu.

Tốt nhất cách xa giường bệnh ra, để người khác dập tắt đi suy nghĩ kỳ lạ.

Về việc thành lập quỹ từ thiện, đúng thật không hề đơn giản chút nào. Ngoài chi phí, mọi khâu chuẩn bị sơ bộ còn cần nhân lực và thực lực, một mình cô không thể làm được.

Sau khi đọc được thông tin, cô nhận ra suy nghĩ trước đây của mình quá ngây thơ.

Tuy nhiên, dù khó khăn đến đâu cô cũng sẽ cố gắng hết sức vì đây sẽ là cơ hội duy nhất để chuộc lại tội lỗi của mình.

Lệ Dạ Kỳ rửa bát xong đi ra, nhìn cô ngơ ngác ngồi trên ghế, dựa vào tường lặng lẽ nhìn cô, mấy ngày không gặp, cằm cô đã gầy đi rất nhiều, trông lại mỏng manh dễ vỡ…

Lúc này, lại không biết trong đầu anh nghĩ gì, lông mày nhíu lại.

Anh đứng thẳng dậy, chậm rãi đi tới, đặt bàn tay lạnh lẽo của mình lên cổ cô, Ngôn Lạc Hi lạnh đến mức run lên, vô thức muốn tránh né đi.

“Lệ Dạ Kỳ, anh làm gì vậy hả?”

“Tay anh lạnh, đang sưởi ấm”

“….”

Nói xong, bàn tay linh hoạt của anh chui vào trong cổ áo cô. Ngôn Lạc Hi lạnh đến trốn tránh, hận không thể một cước đá chết người này.

“Lấy cái tay ra”

“Không, lạnh lắm”

Người đàn ông xấu xa, nói dối không chớp mắt, áp cả người mình vào người cô, thấy lông mày cô sáng lên, tay anh lại luồn vào dưới nách cô.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.