Ngôn Lạc Hi mơ màng mở mắt, nhìn thấy bóng người, tầm mắt mơ hồ nhìn không rõ, chớp mắt vài cái thì thấy Điền Linh Vân ở bên giường, cô khàn giọng nói:”Điền Điền, sao cậu lại ở đây?”
Thấy Ngôn Lạc Hi muốn ngồi dậy, Điền Linh Vân vội vàng đẩy cô ra sau:”Đừng nhúc nhích, cứ nằm xuống đi.”
Ngôn Lạc Hi nằm ngửa, cảm thấy đầu nhức như búa bổ: “Mình sao vậy?”
“Cậu sốt đến 39 độ, Mạc Thần Dật nói nếu không phát hiện kịp thời, cậu sẽ tự thiêu thành kẻ ngốc.
Đều là lỗi của tôi, lẽ ra tối qua phải cùng cậu đến buổi lễ ra mắt”
Điền Linh Vân tự trách bản thân, từ tiệc du thuyền chết tiệt đó tâm tình tồi tệ khó tả.
Vốn dĩ tối qua cùng cô đến buổi ra mắt, mà vì có việc phải làm nên không đi được, kết quả hôm nay suýt chút đã xảy ra tai nạn lớn.
Ngôn Lạc Hi nhắm mắt lại, trong mắt còn ươn ướt:”Không liên quan cậu, là vì mình, không nên tham lam ngắm tuyết rơi”
“Cậu đói không? Tôi nấu cháo, ăn một chút nhé?.
Điền Linh Vân đổi chủ đề.
“Ừ.” Ngôn Lạc Hi gật đầu.
Điền Linh Vân đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, một lúc sau bưng chén cháo gà đi vào,
Ngôn Lạc Hi ngồi dậy, cầm chiếc áo khoác ở nhà khoác lên vai, vẻ mặt hốc hác, nhận lấy chén cháo:”Cảm ơn, cậu bận như vậy mà, nhớ cũng phải dành thời gian chăm sóc bản thân đó”
“Cậu đang nói cái gì vậy? Tôi cho một thìa đường, ăn đi cho nóng”.
Điền Linh Vân ngồi xuống đầu giường, thấy cô cúi đầu ăn, thận trọng hỏi:”Tôi thấy trong nhà có áo khoác nam, tối qua Lệ Dạ Kỳ đến đây sao?”
Ngôn Lạc Hi ngừng nhai, che mí mắt lại để không ai nhìn ra cô đang nghĩ gì, lúc sau mới nói:”Mình và Lệ Dạ Kỳ kết thúc rồi”
“Tôi tưởng hai người làm hoà rồi chứ, là vì chuyện trên du thuyền?”.
Điền Linh Vân sửng sốt không ngờ có kết cục này.
Ngôn Lạc Hi cúi đầu uống cháo, sau khi ăn hết, cô nói:”Vốn dĩ chúng tôi là người của hai thế giới, miễn cưỡng sẽ không hạnh phúc, chia tay sớm bớt đau khổ”
“Nhị Lạc…” Điền Linh Vân không nghĩ tới Ngôn Lạc Hi có thể buông tay Lệ Dạ Kỳ.
Ba năm cùng Lục Chiêu Nhiên cũng không bằng sáu tháng quen biết Lệ Dạ Kỳ, cô đã tổn thương, khóc lóc chán nản vô số lần.
“Cậu thật sự nghĩ vậy?”
Ngón tay cầm thìa của Ngôn Lạc Hi trắng bệnh, cô bình tĩnh nói:”Mình nghĩ gì cũng không thay đổi được sự thật, phải học cách chấp nhận nó thôi”
“Đã xảy ra chuyện gì, sao thái độ của cậu đột nhiên thay đổi? Nhị Lạc, rõ ràng là yêu chết đi sống lại, tại sao thà chịu chết cũng không ôm lấy anh ta?” Điền Linh Vân hỏi.
Ngôn Lạc Hi đặt chén xuống, ngước mắt nhìn Điền Linh Vân, trong mắt rưng rưng: “Mình có lý do để từ bỏ.”
“Nhị Lạc à..”
“Bé cưng, đừng cố khuyên mình nữa, mình đã quyết định rồi”.
Ngôn Lạc Hi nhẹ nhàng ngắt lời, chỉ có rời xa, họ sẽ không đau khổ, huống chi, cô còn có chuyện phải làm.
Điền Linh Vân hơi mím môi, một lúc lâu, cô nói: “Được rồi, mặc kệ cậu quyết định thế nào, tôi cũng đều ủng hộ, ai bảo chúng ta là chị em tốt nhất.”
Ngôn Lạc Hi cảm động:”Bé cưng à, cảm ơn cậu”
Điền Linh Vân nhìn dáng vẻ cô, trong lòng cảm xúc rối ren, nếu thật sự có thể buông Lệ Dạ Kỳ xuống, cô sẽ không lo lắng như vậy.
Than ôi, rõ ràng cô yêu hắn đến thảm!
Ăn xong, Ngôn Lạc Hi nằm xuống ngủ thiếp đi.
Điền Linh Vân bưng chén khỏi phòng, nhìn thấy điện thoại loé lên thông báo, cô đi qua mở khoá, thấy cuộc gọi nhỡ của Mạc Thần Dật.
Ấn gọi lại:”Gọi em có gì không?”
“Ừ, Nhị Lạc hết sốt rồi sao?”.
Mạc Thần Dật mặc áo blouse trắng, dựa vào vách tường nhàn nhã gọi điện thoại.
“Nhị Lạc là để anh gọi? Đó là biệt danh đặc biệt yêu thích của tôi, về sau không cho phép anh tuỳ tiện gọi bậy, còn nữa, cô ấy đã hạ sốt, cám ơn” Điền Linh Vân nói một hơi.
“Xì, biệt danh yêu thích nữa chứ, cô ấy hết sốt anh cũng yên tâm.
Nghĩ cũng lạ, Thất ca tối qua trốn ra ngoài, trở về cũng sốt tới hồ đồ, sáng nay mới hạ sốt, hai người này có tâm linh cảm ứng a, hẹn nhau cùng nhau phát sốt.” Mạc Thần Dật nói thầm một câu.
Điền Linh Vân nhíu mày:”Anh nói Lệ nhị thiếu cũng phát sốt?”
“Ừ, Thất ca anh thân thể quốc phòng, gần đây thương tật đầy mình, khá đáng thương”
“Anh ta đáng thương cái quái gì?” Điền Linh Vân tức giận cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn phía phòng ngủ, híp híp mắt nghĩ, đồng thời cùng phát sốt, thật thú vị!
Ngôn Lạc Hi ngủ một phát tận ba ngày, bỏ qua lễ tình nhân, bỏ qua tết âm lịch, chờ cô có tinh thần rời giường, tuyết đọng ngoài cửa sổ đã có thể đắp người tuyết.
Cô đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn cảnh tuyết trong tiểu khu, bên tai truyền tới âm thanh thông báo, cô cầm lấy điện thoại, có không ít tin nhắn chưa đọc, còn có hơn mười cuộc gọi nhỡ.
Cô mở tin nhắn chưa đọc, hầu hết là của đối tác, nghệ sĩ gửi tin chúc Tết, ngoài ra còn có Cố Thiển nhắn tới.
“Chị Lạc Hi, năm mới vui vẻ, một năm mới phải càng vui vẻ, chúng ta cùng nhau trở nên xinh đẹp, còn nữa, năm sau em trở lại làm việc, chị còn muốn trợ lý này nữa không?”
Ngôn Lạc Hi trả lời một tin nhắn, “Vừa nhìn thấy tin nhắn, chúc mừng năm mới, nhiệt liệt hoan nghênh em trở về”
Còn có mấy tin Phó Tuyền gửi tới, ngoại trừ chúc mừng năm mới, thì là hỏi cô gần đây khỏe không, cô trực tiếp xem nhẹ, kéo đến cuối lại nhìn thấy tin nhắn của Bạch Kiêu.
Ngón tay cô cứng đờ, chần chờ một lúc lâu, vẫn ấn vào xem.
“Tuyết rơi rồi, khi nào em đến thăm anh?”
Ngắn ngủi một câu, phút chốc đánh trúng nội tâm cô, sau khi xuất viện, cô chưa từng đến thăm anh ấy.
Bạch Kiêu đối với cô là dùng mạng che chở, cô tuyệt tình đến lạnh người, thế mà anh, một câu chỉ trích cũng không có, còn đợi chờ cô đến thăm.
Cô đời này, cô sống thật sự thất bại, bất kể là tình yêu hay tình bạn, đều xử lý thất bại.
Đã biết tình cảm người ta dành cho mình lại còn muốn giả vờ coi anh ấy là bạn, đạo đức giả đến mức tự xấu hổ!
Đang suy nghĩ, điện thoại rung lên, cô cụp xuống nhìn tên người gọi, mắt nheo lại cuối cùng vẫn nghe máy, giọng lạnh lùng: “Có chuyện gì?”
“Lạc Hi, gặp nhau một chút”
Ngôn Lạc Hi theo bản năng nắm chặt điện thoại, khuôn mặt nhỏ nhắn hốc hác phủ một tầng sương giá:”Tôi nghĩ mình không có việc gì cần gặp Phó tổng cả, nếu không còn gì khác, tôi cúp máy”
“Lạc Hi!” Phó Huyền hét lên:”Con muốn chạy trốn bao lâu nữa? Con định chối bỏ ta cả đời sao?”
Trong lòng Ngôn Lạc Hi như bị kim đâm mạnh, nỗi đau dày đặc lan tràn, nhìn bóng mình phản chiếu trên tấm kính, cô lạnh lùng nói:”Bà nghĩ, có ai muốn nhận kẻ buôn đủ tội ác làm mẹ không?”
“Con nhất định phải làm ta tổn thương mới thấy hả dạ sao?”. Giọng nói yếu ớt của Phó Tuyền vang lên.
Ngôn Lạc Hi nhìn chằm chằm vào khóe môi mình, cười tàn nhẫn:”Vậy bà tổn thương người khác, có bao giờ nghĩ tới gia đình người khác sẽ đau lòng không?”
“Lạc Hi…”
“Đừng gọi cho tôi, chỉ cần nghe giọng nói của bà, tôi cũng thấy buồn nôn, huống chi nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của bà”. Ngôn Lạc Hi dứt lời đập điện thoại vào kính, mọi thứ lập tức vỡ vụn trên mặt đất.
Toàn thân cô run rẩy, hai tay ôm mặt ngã xuống đất, sao lại khổ sở như vậy? Cô luồn tay vào tóc, kéo mạnh, chỉ bằng cách này, mới có thể xoa dịu nỗi đau trong lòng.
Khi bước chân vào giới giải trí, cô nghĩ nếu mẹ nhìn thấy mình sẽ rất tự hào.
Khi đó, bà nhất định sẽ quay lại tìm cô, hai mẹ con họ sẽ được đoàn tụ.
Và bây giờ, cô thật sự hận chính mình, tại sao bà không phải người bình thường? Ước gì họ không bao giờ gặp lại nhau, ít ra cô sẽ
mơ về một người mẹ tốt, một mái nhà, một gia đình giản dị, có thể sẽ tha thứ cho bà.
Nhưng sao lại khó đến như vậy?
Một người mẹ như vậy, nghĩ đến lại chán ghét dòng màu chảy trong cơ thể, tại sao phải quay về? Tại sao phải gặp lại? Cô không cần!
“Nhị Lạc, tôi đã về rồi.” Ngoài cửa truyền đến thanh âm nhanh nhẹn của Điền Linh Vân.
Ngôn Lạc Hi vội vàng lau nước mắt, lập tức từ dưới đất đứng dậy, Điền Linh Vân đã mở cửa bước vào, nhìn thấy cô đôi mắt đỏ hoe, liền chạy tới: “Nhị Lạc, sao lại khóc?”
Ngôn Lạc Hi ngừng nói: “Không, chỉ là lông mi rớt vào mắt”
Điền Linh Vận cau mày, khóe mắt rơi vào điện thoại tan nát trên mặt đất, nghi hoặc càng sâu, nhưng cũng không hỏi tiếp: “Đi rửa mặt, ra ăn cơm, mẹ tôi đã nấu rất nhiều món kêu tôi mang tới. Sau bữa tối, chúng ta sẽ đi dạo phố. Nhanh đi, ở nhà suốt ngày sẽ trở thành kẻ ngốc đó”
Ngôn Lạc Hi bị đẩy vào phòng tắm, đứng trước bồn rửa mặt nhìn mình trong gương, người trong gương lạ đến mức chính cô cũng không nhận ra, cô nhắm mắt lại, cúi đầu hất một ngụm nước vào mặt.
Ngôn Lạc Hi, vui lên đi, đừng sống vô nghĩa nữa!
Bên ngoài phòng tắm, Điền Linh Vân nhặt điện thoại lên, nhìn cửa phòng tắm đong chặt, khẽ thở dài. Nhị Lạc đã thay đổi, trở nên ít nói hơn trước.
Cô thực sự lo lắng, nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn Nhị Lạc cũng sẽ bị bệnh. Nhưng cô làm gì để giúp cô ấy đây?
Ngôn Lạc Hi rửa mặt xong đi ra, Điền Linh Vân đã hâm nóng đồ ăn, cơm gần như hấp chín, nhìn cô đi vào, nói: “Muốn uống chút rượu không?”
“Không.”
Điền Linh Vân gật đầu:”Uống một ly thôi, tôi mang rượu tới.”
Ngôn Lạc Hi ngồi xuống ghế ăn, nhìn Điền Linh Vân cầm chai rượu lên, mở ra, rót một ly đặt trước mặt cô thấp giọng nói: “Cám ơn.”
Điền Linh Vân rót cho mình một ly, ngồi xuống đối diện, nói: “Nhị Lạc, hi vọng năm nay chúng ta kiếm được nhiều tiền và đi du lịch vòng quanh thế giới.”
Ngôn Lạc Hi khẽ mỉm cười nói: “Được.”
Ăn xong, Điền Linh Vân ném bát đĩa vào bồn rồi kéo Ngôn Lạc Hi ra ngoài.
Tuyết vừa tan, trời lạnh thấu xương, Ngôn Lạc Hi mặc chiếc áo khoác dày cộp, đội mũ len và đeo khẩu trang, không trang điểm, trông không khác gì cô gái bình thường đi giữa đám đông.
Điền Linh Vân mặc áo khoác đỏ rực, trong băng tuyết, giống như một ngọn lửa nồng nàn làm tan chảy lòng người, hai người nắm tay nhau đi trên đường thu hút sự chú ý của mọi người.
Phần lớn ánh mắt đều đổ dồn vào Điền Linh Vân, nên không để ý tới người bên cạnh là Ngôn Lạc Hi.
“Đã nhiều năm rồi, mới thấy tuyết rơi dày đến vậy, cậu có nhớ lần trước chúng ta thấy tuyết giống như vậy là khi nào không?” Điền Linh Vân hỏi, thật ra là bắt chuyện để nói, vì Ngôn Lạc Hi bên cạnh quá trầm lặng, trước kia nhìn thấy tuyết chắc chắn sẽ nhảy cẫng lên vì phấn khích, đòi làm người tuyết còn đòi chơi ném cầu tuyết.
Cô thực sự đã thay đổi rồi.
“Là năm 15 tuổi, bị cha đuổi ra khỏi nhà, tuyết rơi rất dày, mình không có chỗ ở cố định, căn nhà thuê lúc đó bị rò rỉ gió, mình hy vọng không còn tuyết nữa, chỉ khi trời mây tạnh mới cảm thấy ấm áp hơn chút.”
Điền Linh Vân hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.
“Nhị Lạc”
Ngôn Lạc Hi nhìn thấy, đằng đó có xe quét tuyết, đem tuyết chất đống thành một chỗ.
Tuyết trắng tinh một khi nhiễm bụi bẩn sẽ không còn trong suốt thuần khiết nữa.
“Khoảng thời gian đó, mỗi ngày mình đều ước rằng mẹ sẽ xuất hiện như một bà tiên, mang mình đi, từ nay về sau sẽ sống cuộc sống như công chúa.”
Điền Linh Vân lần đầu tiên nghe cô nhắc tới quá khứ, Nhị Lạc trong mắt cô là người hoạt bát trong sáng, cho dù lưng đeo ký ức nặng nề, cũng sẽ dùng nụ cười của mình lan toả người bên cạnh. Đây là nguyên nhân trước kia cô nguyện ý làm bạn với cô ấy.
Thế nhưng, lúc này nghe cô nhắc đến, Điền Linh Vân đau lòng vô cùng:”Nhị Lạc, chúng ta không cần người khác cũng có thể sống như công chúa”
“Đó là trước kia, mình từng mơ ước như vậy, cho dù bà ấy từng vứt bỏ mình”
“Nhưng hận bao nhiêu lại càng nhớ nhung, mong chờ bấy nhiêu, mình nghĩ, nếu có một ngày gặp lại nhất định sẽ nhào vào lòng bà khóc thật lớn, chất vấn vì sao năm đó lại bỏ rơi mình, sau đó sẽ quên tất cả cùng nhau sống hạnh phúc.”
“……”
Tâm tình rối rắm như vậy, Điền Linh Vân không thể lĩnh ngộ nổi.
Nhưng cô có thể hiểu tâm tư một đứa trẻ từ oán hận chịu đựng đến khao khát có được hạnh phúc.
Khóe mắt Ngôn Lạc Hi đau nhói, cô nhắm mắt lại, mở mắt ra, trong đó là một mảng tuyệt quyết:”Điền Điền, mình muốn thành lập quỹ từ thiện trẻ em mồ côi và quỹ hỗ trợ tìm người thân bị thất lạc, để những đứa trẻ ấy có thể đoàn tụ với gia đình sớm hơn”
Điền Linh Vân dừng bước, kinh ngạc nhìn cô:”Nhị Lạc, cậu nghĩ kỹ chưa?”
“Ừm, mình muốn hiến tặng toàn bộ tài sản trên danh nghĩa của mình, đồng thời quyên góp 50% thù lao đóng phim thành lập quỹ”
Hôm nay, tất cả những gì cô có thể làm, là để giảm bớt tội lỗi mà Phó Tuyền đã phạm.
Cô không thể tha thứ cho bản thân nếu không làm gì cả.
“Nhị Lạc, cậu suy nghĩ kỹ chưa? Mấy năm nay cậu đều làm từ thiện, mỗi năm chúng ta có thể quyên góp một số tiền cố định như trước, tôi vẫn thấy việc lập quỹ là không thích hợp”. Điền Linh Vận khuyên nhủ.
Ngôn Lạc Hi tiếp tục đi về phía trước, vẻ mặt kiên định:”Bé cưng, không cần khuyên mình, mình biết bản thân đang làm gì. Dù khó khăn cỡ nào, mình cũng sẽ thành lập quỹ từ thiện này”
Điền Linh Vân đứng trong băng tuyết ngập trời, nhìn bóng lưng Ngôn Lạc Hi dần dần rời xa có loại hiu quạnh nói không nên lời.
Nhị Lạc thật sự thay đổi, tuy không biết loại biến hóa này là tốt hay xấu, nhưng cô vẫn sẽ ở bên cạnh ủng hộ đến cùng.
Nghĩ đến đây, Điền Linh Vân đuổi theo, từ sau bám lấy bả cô, cười híp mắt nói:”Được rồi, nếu cậu đã muốn làm từ thiện, vậy coi như tôi chia một phần, dù sao kiếm nhiều tiền như vậy cũng tiêu không hết”
Ngôn Lạc Hi ngẩn ra, quay đầu nhìn Điền Linh Vân, thấp giọng nói:”Điền Điền, cậu không hỏi mình, vì sao đột nhiên muốn làm quỹ từ thiện?”
“Cậu nhất quyết muốn làm là có lý do của mình, cậu không muốn nói tôi sẽ không ép, khi nào thật sự muốn nói, tôi nhất định sẽ lắng nghe.” Điền Linh Vân kéo tay cô dọc theo đường phố tiếp tục đi về phía trước.
Khóe mắt Ngôn Lạc Hi ẩm ướt, cô đột nhiên dừng bước, ôm chặt Điền Linh Vân, “Cảm ơn Điền Điền, đời này của tôi may mắn nhất là quen biết được cậu”.
Điền Linh Vân hai tay ở giữa không trung cứng đờ, chớp mắt một cái, lập tức cũng ôm lấy Ngôn Lạc Hi:”Nhị Lạc, hãy nhớ rằng, cậu chưa bao giờ chiến đấu một mình, phía sau cậu còn có tôi.”
Ngôn Lạc Hi bật khóc, thế giới của cô vốn đã quá không thể chịu nổi, cô may mắn khi bị bóng tối nuốt chửng, đã được ánh sáng mang tên Điền Linh Vân chiếu vào cuộc đời, giống như Lục Chiêu Nhiên năm đó, khi cô tuyệt vọng nhất, đã mang cô về nhà.
Vai cô run rẩy kịch liệt, Điền Linh Vân đau lòng đưa tay ra vỗ lưng cô, liên tục nói: “Nhị Lạc, người ta đang nhìn kìa, muốn làm nũng chúng ta về nhà tiếp tục được không?”
Ngôn Lạc Hi vừa khóc vừa cười, ngẩng đầu lên khỏi vai Điền Linh Vân, đưa tay lau nước mắt, hờn dỗi nói:”Mình không có làm nũng”
“Ừm, cậu không làm nũng, chỉ khoe khoang mà thôi.” Điền Linh Vân đưa tay ra, kéo mạnh khuôn mặt căng đầy của cô, một lần nữa nắm cổ tay cô, tiếp tục đi về phía trước.
Ngôn Lạc Hi thẹn thùng, gió lạnh thổi đến hai má đau nhức, trong lòng lần nữa dấy lên hy vọng, quá khứ không thay đổi được, nhưng tương lai sẽ dốc hết sức chuộc tội cho Phó Tuyền.
Đây là điều cô có thể làm cho những nạn nhân kia, vì thế tinh thần cô không thể sa sút nữa.