Khuôn mặt nam tính của Đinh Khiên đỏ bừng lên khi đối diện với sự tức
giận của Vy Hiên: “Cô nôn lên người của Thạch, hại anh ta đem chiếc áo
choàng anh ta thích nhất vứt đi! Bây giờ cô còn ngủ ở phòng của Thạch,
mặc áo tắm của Thạch?! Quả thực không thể tha thứ!”
Vy Hiên một chút cũng không muốn nói chuyện vô nghĩa với anh ấy, trực
tiếp đem bàn tay nhỏ quất lên đầu anh: “Tôi không có hứng thú để cãi
nhau với anh chàng có đống rác màu xanh lục này đâu.”
“Cô..” Đinh Khiên tức giận đến giơ chân, thật giống như đang muốn đá cô một cái.
Thấy Vy Hiên rất hăng hái, Tuyết Chi cũng cảm thấy trong lòng được thả lỏng, rất nhẹ nhỏm: “Đúng rồi, Thạch đâu?”
Đinh Khiên liền mếu máo tố tội: “Thạch bị cô gái này nôn lên người, đang tìm một nơi nào đó để khử trùng!”
Nhìn vào khuôn mặt nam tính lại có tính tình của phụ nữ, mồm anh ta
cũng đủ độc , Vy Hiên hơi nhíu lông mày, nâng cằm của anh, bất thình
lình hỏi: “Này, anh thích đàn ông sao?”
Đinh Khiên nghe thế liền rất bối rối, thẹn đến hóa giận, hất tay cô ra: “Ai nói?!”
Tuyết Chi chợt nở nụ cười, đi đến đứng bên cạnh anh ta, nheo con mắt
phượng lại, ánh mắt sắc nhọn như một con dao trong đêm gió tanh mưa máu:
“Tôi có thể chứng minh anh ta thích phụ nữ.”
Vy Hiên thích thú dựa vào cạnh cửa: “Ồ?!”
Đinh Khiên vừa muốn gật đầu, nhưng nhìn qua Tuyết Chi liền cảm thấy không đúng, theo bản năng rụt rụt cái cổ.
Tuyết Chi cười tủm tỉm nói: “Nếu như không thích phụ nữ, làm sao lại
xem Web người lớn, cho Tiêu Chí Khiêm nhiều hình ảnh ph óng đãng như thế,
phải không?”
Tiếng “À” đầy ẩn ý của Vy Hiên vang lên, đôi mắt tinh nghịch đầy ý trêu đùa không rời khỏi Đinh Khiên.
Đinh Khiên không thể tin được, đây chính là bí mật của đàn ông! Đàn
ông đều là thông qua cách này để thỏa mãn niềm đam mê cháy bỏng đầy kích
tình! Không thể tin được Tiêu Chí Khiêm ngay cả chuyện này cũng khai
báo ra!
Quay đầu nhìn Tiêu Chí Khiêm, anh vẫn thờ ơ và không quan tâm đến bất
cứ điều gì, căn bản không giống như bộ dạng của một tên mật báo! Đinh
Khiên thật sự là có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội, ủy khuất
liếc anh một cái, quay đầu lại đưa ra vẻ mặt đau khổ nói: “Thật ra……thật
ra……Tôi cũng chỉ là sợ Tiêu Chí Khiêm không hiểu chuyện đời, cho nên
mới gửi cho anh ấy xem vài tấm ảnh..!” Dứt lời, lại lập tức nghiêm mặt
nói: “Hoàn toàn là giải thích cho anh ấy hiểu về chuyện sinh lý!”
Lúm đồng tiền của Tuyết Chi như hoa, sắc mặt không thay đổi, ghé sát
tai anh chậm rãi nói từng chữ một: “Không cho phép anh một lần nữa cho
anh ấy xem những thứ rác rưởi kia.”
“Hiểu rồi! Tuyệt đối không có lần sau!” Đinh Khiên gật đầu không
ngừng, còn dơ tay lên thề, người yêu của cậu Tiêu, tuyệt đối không nên
gây chuyện!
Vy Hiên xem đủ vui, liền đem điếu thuốc trong tay dập tắt, nhìn xung quanh cất tiếng hỏi: “Đây là đâu?”
Đinh Khiên tức giận quay lại nhìn cô: Nhà của Thạch!”
“Nhìn không ra, làm người làm của cậu Tiêu cũng rất có lợi đó.”
“Thạch không phải người làm của cậu Tiêu!” Đinh Khiên lập tức thay
anh ta đính chính danh phận: “Chúng tôi đều đi theo cậu Tiêu, nhưng
tuyệt đối không phải là người làm!”
Người nói không có ý gì, người nghe lại suy nghĩ.
Vy Hiên vốn là
phóng viên nên tương đối nhạy cảm, từ lời nói của Đinh Khiên không khó
để nghe ra, thân phận của Tiêu Chí Khiêm tuyệt đối không bình thường.
Cô
liếc nhìn Tuyết Chi, sau đó lại di chuyển ánh mắt nhìn qua Tiêu Chí
Khiêm đang đứng ở không xa chỗ đó, đúng lúc anh cũng đang nhìn chằm chằm
cô.
Bắt gặp ánh mắt của cả hai, cô rất nhanh chóng nhận ra Tuyết Chi
cũng không thực sự hiểu rõ về anh.
Đi theo… Sau lưng Tiêu Chí Khiêm rốt cuộc là sức mạnh của lực lượng nào? Tổ chức? Xã đoàn? Bang phái?
Tuyết Chi chậm rãi thu hồi ánh mắt, không tiếp tục đoán trong mơ hồ,
Tiêu Chí Khiêm không nói chắc chắn có lí do của anh, cô đã từng nói, nếu
như Chí Khiêm không muốn nói, cô cũng sẽ không hỏi.
Vy Hiên quay người muốn đi vào thay quần áo: “Được rồi, tôi phải đi về đây.”
Thấy cô ấy cuối cùng cũng muốn rời đi, Đinh Khiên vui vẻ gật đầu: “Tôi tiễn cô!”
“Không cần, tôi có chân.” Vy Hiên theo bản năng không muốn liên quan
đến bọn họ quá nhiều, giúp đỡ Tiêu Chí Khiêm đưa tin là một chuyện, cùng
bọn họ làm bạn lại là một chuyện khác.
Cô ấy muốn tiếp tục bận rộn,
không thể làm phóng viên thì làm nhà văn tự do, tự cung tự cấp, thế nào
cũng sẽ có một con đường sống.
Đinh Khiên bĩu môi, gương mặt trắng noãn bên trên lộ vẻ xem thường: ” Không cần thì thôi, tôi cũng không muốn..”
Tuyết Chi đi đến trước mặt Tiêu Chí Khiêm, ngẩng đầu nhìn anh nói: “Tiêu Chí Khiêm, em trở về cùng với Vy Hiên!”
Tiêu Chí Khiêm do dự một lát, gập đầu: “Được, tôi tiễn em!”
Sau khi thay quần áo, ba người rời khỏi toà nhà, đi ra bên ngoài mới
phát hiện, ngoại trừ tầng này, ba mươi tầng phía dưới đều tối đen như
mực.
“Nơi đây còn chưa bán sao?” Tuyết Chi tò mò hỏi.
Tiêu Chí Khiêm chậm rãi trả lời: “Không vội bán.”
Cô triệt để kinh ngạc, hoài nghi hỏi lại: “Tòa nhà này…là của anh sao?”
Tiêu Chí Khiêm nhẹ nhàng gật đầu.
Đi vào tầng hầm đỗ xe, Thạch đã đợi sẵn ở đó, trên người không có
chiếc áo choàng đen khiến anh ấy cảm thấy rất khó chịu.
Anh di chuyển
ánh mắt đến Vy Hiên, rất nhanh sau đó dời đi, coi chừng không quen biết
cô.
Vy Hiên lên xe, nhìn anh ấy cười rạng rỡ: “Này, tôi sẽ đền áo choàng cho anh.”
Thạch đóng chặt môi, không nói một lời.
Vy Hiên buông thả hai vai, lời cần nói thì cô cũng đã nói ra, có nghe
hay không là chuyện của anh, cô tuyệt nhiên sẽ không nhiệt tình bám lấy
người lạnh nhạt.
Sau khi đưa hai người về nhà, Thạch mới đưa Tiêu Chí Khiêm đến Tây
Sơn, trước khi xuống xe, anh ấy nghiêm mặt nói: “Cuộc họp hội đồng của
Tiêu thị sẽ diễn ra vào thứ ba tới, cậu Tiêu có muốn chuẩn bị gì không?”
Tiêu Chí Khiêm vẫn im lặng, cho đến khi anh đẩy cửa xe và bước xuống,
mới nhàn nhạt lên tiếng: “Không phải một đòn chí mạng thì không cần
thiết.”
Thạch hiểu ý: “Biết rồi!”
Trương Thịnh Hải mới từ bệnh viện bước ra nhìn xung quanh, ngay lập tức nhận được cuộc gọi của Tuyết Chi.
Dựa theo địa chỉ của chị gái, cậu đi tới một tòa nhà cao tầng vừa
được xây dựng trong thành phố.
Đứng ở trước tòa nhà, ngẩng đầu nhìn tòa
nhà, lại nhìn bốn phía xung quanh, đến một bóng người đều không thấy,
cậu thật sự có chút nghi ngờ chị gái đã đưa sai địa chỉ rồi!
Cậu hoài nghi đi vào, bước tới thang máy, cửa thang máy đóng lại bắt đầu di chuyển, tiến đến tầng cao nhất.
Đến tầng ba mươi chín, cửa thang máy tự động mở ra, Trương Thịnh Hải
nháy mắt mấy cái, hướng ra phía ngoài dòm ngó, hành lang yên tĩnh, trước
mặt chỉ có một cánh cửa màu đen, rất giống cảnh trong một bộ phim kinh
dị.
Vội nuốt một ngụm nước bọt, câu kiên quyết bước ra.
Nếu không phải
chị gái tự mình gọi điện thoại, cậu thực sự hoài nghi là người nào đó
đang đùa giỡn mình.
Đưa tay lên, do dự mà gõ cửa.
Một lúc sau, cửa mở ra, vừa nhìn thấy người ở bên trong, Trương Thịnh
Hải ngây ngẩn cả người: “Anh là…” Cậu nhớ rõ mình đã nhìn thấy người
đàn ông này trong bệnh viện vào ngày sinh hoạt nhóm.
Lúc đó anh mặc một
chiếc áo choàng đen, ánh mắt sắc lạnh, khiến người khác đã nhìn thì thật
khó để quên.
Thạch liếc nhìn người đang đứng phía đối diện, vô cảm nói: “Vào đi!”
“À..” Trương Thịnh Hải không rõ chị gái muốn làm gì, tại sao phải gọi cậu đến nơi này?
Phòng khách rất lớn, Trương Thịnh Hải tò mò bước vào, ánh mắt dò xét
xung quanh.
Lúc này, một người đàn ông đẹp trai tóc màu xanh lá từ trong
phòng ngủ đi ra, tai trái đeo một chiếc bông tai hình vuông sáng rực
rỡ.
Anh ta duỗi eo và ngáp: “Thạch, cậu ấy đến rồi sao?”
“Ừ!” Thạch lên tiếng: “Giao cho anh đó.” Sau đó, quay người đi vào phòng.
Đinh Khiên đi tới, ngồi ở đối diện Trịnh Thịnh Hải, mắt mở to nhìn
cậu ta, ánh mắt di chuyển từ trên xuống dưới.
Trương Thịnh Hải ngồi trên
ghế sopha vô cùng không tự nhiên, có cảm giác mình đã bị chị gái bán
đi.
Cậu mỉm cười cứng ngắc và hỏi một cách lịch sự: “Xin hỏi, chị gái tôi đâu? À, chính là chị Tuyết Chi, chị ấy kêu tôi đến đây!”
“Tôi biết, tôi biết.” Đinh Khiên vẫy vẫy tay, thuận miệng nói: “Cô ấy đem cậu giao cho chúng tôi.”
Nghe xong, Trương Thịnh Hải chợt tức giận, chị gái đã thực sự đem cậu bán đi?!
Nghĩ đến đó, cậu ngay lập tức nhảy lên ghế sopha, không suy nghĩ mà hét lên: “Mặc kệ chị ấy nhận bao nhiêu tiền, tôi không bán!”
Đinh Khiên triệt để sững sờ một lúc, sau đó phá lên cười: “Ha ha, cậu
nghĩ chúng tôi là…haha…” Nhìn Đinh Khiên cười như thế, cậu thậm chí
càng tức giận hơn.
Cười đã đủ rồi, Đinh Khiên đột nhiên nghiêm mặt nói: “Từ giờ trở đi,
cậu sẽ đi theo chúng tôi, tuy là cậu đi đường tắt không phải là quy tắc
của chúng tôi, nhưng mà coi như cậu may mắn, cậu Tiêu đã gật đầu đồng
ý.” Đinh Khiên nói, khiến cho Trương Thịnh Hải ngây ngẩn cả người.
“Là có ý gì?”
Đinh Khiên cũng không giải thích, mà chậm rãi ung dung nói: “Nghe cho
kỹ, cậu Tiêu chỉ cho cậu một nhiệm vụ, phải hoàn thành thật tốt, ngay
cả khi cậu đã chính thức tham gia.”
Trương Thịnh Hải biết rõ “cậu Tiêu” trong miệng anh ta chính là cái tên Tiêu Chí Khiêm, mơ hồ hỏi: “Cái gì?”
“Ở bên cạnh chị gái của cậu.”
“……”
Đinh Khiên nhíu mày, dường như có chút bất lực về nhiệm vụ này: “Chỉ
cần bên cạnh chị của cậu có người đàn ông nào xuất hiện, chỉ cần bí mật
báo lại ngay lập tức, mọi lúc, mọi nơi.
Đây là nhiệm vụ của cậu, hiểu
chưa?”
Đến khi Trương Thịnh Hải bị mời rời khỏi, cậu mới mơ màng kịp phản
ứng, hóa ra Tiêu Chí Khiêm sợ chị gái bị cướp mất! Cậu không thể không
ngửa mặt lên trời mà cười to, giúp Tiêu Chí Khiêm coi chừng chị gái để
kiếm tiền, điều này quá dễ dàng rồi! Hóa ra người bị bán không phải
mình, mà là Tuyết Chi!
Sau khi Trương Thịnh Hải vừa rời đi, Thạch bước ra khỏi phòng, Đinh Khiên lập tức chạy nhào tới: “Thạch!”
Thạch duỗi tay ra, đẩy Đinh Khiên qua một bên, trầm giọng hỏi: “Cậu ấy thế nào?”
“Ha ha, đứa nhỏ này rất đơn giản, có thể cân nhắc.” Giọng điệu của
Đinh Khiên giả vờ trưởng thành, mặc dù anh và Trương Thịnh Hải thực sự
không khác nhau nhiều.
” Ngọc Diệp có tin tức gì không?”
Đinh Kiên lắc đầu: “Cũng không biết cô ta đã chạy đi đâu..”
“Nếu như, cô ấy đã đến từ sớm rồi thì sao?”
Đinh Khiên khẽ giật mình, ngẫm lại, cũng không phải không có khả năng, cười cười: “Vậy chúng ta chờ cô ấy xuất hiện.”
Trong căn phòng tối, chỉ có duy nhất ánh sáng màu xanh mờ nhạt phát ra từ màn hình máy tính.
Bắc Minh Hạo đang ngồi trên ghế, nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào
hình ảnh mơ hồ trong khung trò chuyện video trên màn hình, chỉ là một
đường nét cơ thể ngồi trước máy tính.
“Những gì anh muốn tôi đã gửi đến email cho anh rồi, nhớ thanh toán đủ tiền.”
“Tôi muốn kiểm tra hàng trước.” Bắc Minh Hạo nắm con chuột máy tính
và nói, vào hộp thư mở xem thư do bên kia gửi đến, càng xem lông mày
càng nhíu chặt, kinh ngạc hỏi: “Chắc chắn là anh ta sao?”
Đối phương có chút không vui: “Anh đang nghi ngờ năng lực của tôi?”
Bắc Minh Hạo không hỏi thêm câu nào, cũng là bởi vì biết rõ đối
phương có năng lực mới không tiếc tiền bỏ một khoản lớn để điều tra Tiêu
Chí Khiêm.
Nhưng sự thật đang được bày ra trước mắt, thật sự rất kinh
ngạc!
”
Điều này làm sao có thể?” Anh thì thào nói. Sau đó, một sự ảm đạm lan
tỏa trong mắt anh: “Tôi muốn tất cả tư liệu lúc anh ta ở bệnh viện tâm
thần, kể cả, tất cả mọi người anh ta từng tiếp xúc! ”
” Đây coi là đơn đặt hàng tiếp theo? ”
Anh cười lạnh: “Yên tâm, tôi sẽ không làm anh mất một đồng nào.”
Đối phương nghe thế rất vui, tự tin nói: “Chờ tin tức của tôi.” Nói
xong, lập tức kết thúc trò chuyện, như thế cũng có thể nhìn ra được mỗi
lần anh ta liên lạc với khách hàng đều sẽ rất cảnh giác.
Tắt máy tính đi, anh lại chìm đắm trong căn phòng tối của chính mình,
đôi mắt lạnh lùng và sâu thẩm, phát ra từng tia lạnh như băng..
Tiêu Chí Khiêm, anh rốt cuộc còn cho tôi bao nhiêu kinh ngạc?
Có ai có thể nghĩ đến, một người bị cười nhạo là thần kinh, lại có
thể là người Hồng Môn, đây không phải là một trò đùa quá lớn sao?
Hồng Môn tức là Thiên Địa hội tiếng tăm lẫy lừng, theo lịch sử từ xưa
đến nay, đã là một tổ chức trải rộng các quốc gia, cũng được pháp luật
bảo vệ, trụ sở nằm tại nước Mỹ. Thế kỷ trước thành lập Đảng dân chủ, là
một trong những quốc gia tham gia chính trị.
Tất cả những nhà thờ chi nhánh Hồng Môn được ghi nhận là tổ chức
thương mại nổi tiếng. Tuy nhiên bí ẩn Hồng Môn ai cũng đều biết. Truyền
thuyết kể rằng Hồng Môn có bốn chi nhánh bí ẩn, bí mật phục vụ Hồng Môn.
Mà Bắc Minh Hạo nghi ngờ chính là vì có rất ít thông tin về Tiêu Chí
Khiêm, vậy anh ta có phải là một trong bốn chi nhánh này?
Đêm dài đằng đẵng, duy nhất chỉ có một người còn thức…
Bắc Minh Hạo bình tĩnh, đôi mắt đen sâu thẳm. Anh thật đúng là đã xem
thường Tiêu Chí Khiêm, nếu không phải lúc gia đình họ Tiêu gặp mặt, gặp
những người nhà họ Tiêu có thái độ khác thường với anh ta, anh cũng sẽ
không bao giờ nghĩ đến việc điều tra một người đã từ ở bệnh viện tâm
thần ra.
Tiêu Chí khiêm, là anh hành động quá tốt sao?
Mắt anh liếc ra ngoài cửa sổ, một chút lạnh lẽo dâng lên khóe miệng.
Có phải hay không, anh sẽ sớm được biết..
Vào thứ ba, Tiêu thị tổ chức họp hội đồng, vốn dĩ là Tiêu Chính Thịnh
muốn đề nghị Bắc Minh Hạo đảm nhiệm vị trị tổng giám đốc, nhưng không
biết vì sao, không ai trong số những người già trong nhà họ Tiêu tham
gia, tóm lại là lấy cớ đủ điều, cử người đến chuyển lời cho Tiêu Chính
Thịnh, mọi chuyện của Tiêu thị, bọn họ không tham dự nữa, muốn an dưỡng
tuổi già. Tiêu Chính Thịnh muốn mua lại cổ phần của bọn họ, nhưng không
một ai chịu bán, khiến ông ta ở trong văn phòng nổi giận một trận. Cái
này rõ ràng là muốn ông ta xấu hổ! Lúc trước phản đối Tiêu Chí Khiêm,
nhưng bây giờ không hiểu vì sao không can thiệp nữa. Bề ngoài, đó là một
chuyện tốt, nhưng trên thực tế thì họ đang cố chặn đường đi của ông ta.
Nội tâm Bắc Minh Hạo hiểu rõ, mặc kệ những người già này có cam tâm
tình nguyện hay không, họ cũng đã đứng về phía Tiêu Chí Khiêm. Là một
người Hồng Môn, Tiêu Chí Khiêm có thể khống chế những người này, cũng
không quá kì lạ. Dứt khoát, trước mặt Tiêu Chính Thịnh, Bắc Minh Hạo nói
rằng anh không muốn vào tổng bộ lúc này, dù sao anh cũng có một thân
phận đặc biệt, sẽ bị miệng người đời soi mói. Anh còn muốn tiếp tục ở
lại chi nhánh công ty, cố gắng làm nên thành tích rõ rệt hơn, sau đó sẽ
qua giúp ông ta.
Sau khi rời khỏi Tiêu thị, Bắc Minh Hạo phiền muộn trở về nhà, bật máy tính lên, liền nhận một phong thư.
Nhìn thấy thông tin chi tiết về bệnh viện tâm thần và mối quan hệ của Tiêu Chí Khiêm, anh từ từ nở một nụ cười.
Bàn cờ này, cũng nên xoay chuyển rồi!
Tuyết Chi cầm ly trà sữa đi trên đường, ánh mắt liếc về phía sau,
chợt thở dài một tiếng, quay đầu: “Thịnh Hải, em không có chuyện gì để
làm sao? Làm gì cứ đi theo chị mãi thế?”
Trương Thịnh Hải bước lên trên, hùng dũng nói: “Cùng chị gái đi dạo phố, có cái gì sai không?”
Cậu rất chuyên nghiệp, tập trung thực hiện nhiệm vụ này, tuyệt đối không bán đứng Tiêu Chí Khiêm.
“Em không đến lớp sao? Không đi chăm sóc Đào Nhi sao?
” Tuần này không có lớp, Đào Nhi cũng không cần người chăm sóc.” Nói
xong, liền ôm lấy vai của Tuyết Chi hối thúc: “Chị không phải có hẹn
sao? Đi thôi, đi thôi!”
Tuyết Chi hoài nghi nhìn Trương Thịnh Hải: “Làm sao em biết chị có hẹn?”
“Vừa rồi chị nói chuyện điện thoại, em đã nghe thấy..” Sau đó lại nhỏ giọng hỏi: “Chị, chị hẹn ai vậy?”
“Có liên quan đến em sao?” Tuyết Chi liếc một cái, đẩy tay cậu ra,
trực tiếp quẹo vào một quán cafe ở góc đường, Trương Thịnh Hải có tính
cảm giác cao, nhanh chóng đi theo vào. Nếu như đối phương là đàn ông thì
cậu phải nhanh chóng báo cáo cậu Tiêu!
“Vy Hiên..” Tuyết Chi hướng vào bên trong lên tiếng gọi, đi qua ngồi vào phía đối diện.
Nhìn thấy là Vy Hiên, Trương Thịnh Huy nhẹ nhàng thở ra.
Vy Hiên liếc nhìn anh: “Làm bảo mẫu từ khi nào?”
“Cũng không biết đứa nhỏ này có chuyện gì, cứ đi theo mình..” Tuyết
Chi trừng mắt nhìn em trai, tức giận nói, Trương Thịnh Hải chỉ biết
cười.
Vy Hiên nói chuyện phiếm đủ chủ đề, vô tình nói đến Tiêu Chí Khiêm.
Trương Thịnh Hải nhanh chóng ngước mắt lên, tai hướng về phía bọn họ,
sẵn sàng tiếp thu một số thông tin có lợi để trở về báo cáo!
Trong quá khứ, sau khi nhìn thấy Tiêu Chí Khiêm qua đêm ở phòng chị
gái, cậu đã mặc định sự tồn tại của mình. Hơn nữa, nếu anh ta không quan
tâm đến chị gái mình, thì không thể phí công suy nghĩ nhiều như thế.
Trọng tâm chính là…anh ta thật sự quá hào phóng!
“Cậu thích anh ta?” Vy Hiên đột nhiên ném một câu hỏi có sức công phá
như lựu đạn, có lẽ là bệnh nghề nghiệp của phóng viên, cô ta luôn không
thích quanh co.
Trịnh Thịnh Hải lúng túng, giả vờ xem tạp chí không để tâm đến điều gì, nhưng đôi tai thì đang rất chăm chú hướng về hai cô gái.
Tay khuấy ly cà phê, Tuyết Chi nheo nheo đôi mắt phượng của mình, sau
một hồi suy nghĩ, cô chậm rãi nói: “Mình không biết có tính là thích
hay không, mình chỉ biết rõ là mình không thể nhìn thấy ai đó bắt nạt
anh ấy, khi dễ anh ấy, bắt nạt anh ấy, coi thường anh ấy, càng không thể
chịu đựng được khi nhìn thấy anh ấy khổ sở…”
Kiếp trước, cô nghĩ mình đã yêu đậm sâu, yêu rất điên cuồng, nhưng
lại bị thương tích đầy mình, ngay cả lòng tự trọng cũng đem vứt bỏ. Kiếp
này, cô muốn yêu một cách thật nhẹ nhàng, muốn bảo vệ cẩn thận người
đàn ông bị tổn thương này..
Vy Hiên nhìn chằm chằm cô vài giây, chợt nhếch môi cười: “Cô Trương
có tâm hồn lãng mạn này đã hứa, tin tức này có thể khiến mình trở về
toàn soạn một lần nữa!”
Tuyết Chi bật cười: “Nếu như cậu có thể trở về, mình liền hi sinh một lần!”
“Cậu cũng biết mà, mình không bao giờ viết tin tức giả.” Vy Hiên liếc nhìn cô nở một nụ cười, trong lời nói có hàm ý sâu xa.
Tuyết Chi im lặng thật lâu, lúm đồng tiền thoát ẩn thoát hiện, đôi
mắt sáng lên: “Dám để cậu viết, mình sẽ không cung cấp tin tức giả.”
Cuối cùng cũng nhận được câu trả lời của mình, Vy Hiên nhướn mày lên
cười một cách tinh nghịch: “Trương Tuyết Chi, cậu thật sự thay đổi rồi.”
Trước đây, có một người chỉ thích chạy quanh các anh chàng đẹp trai,
lại vì một người đàn ông mà không cần nhận lại bất cứ cái gì. Không thể
phủ nhận rằng bây giờ Tuyết Chi đối với cô có cảm giác hơn rất nhiều.
Đúng lúc này, Trương Thịnh Hải ngồi bên cạnh đột nhiên đứng dậy: “Chị, em đi toilet.” Dứt lời liền nhanh chóng rời đi.
Hai người họ không quan tâm đến cậu ta, tiếp tục trò chuyện với nhau.
Ngoài giờ làm việc, Vy Hiên vốn dĩ không phải là người thích buôn
chuyện, bây giờ hiểu được ý nghĩ trong lòng của Tuyết Chi, nói nhiều
cũng trở nên dư thừa, là bạn bè tốt thì nên yên lặng ủng hộ. Dù cho Tiêu
Chí Khiêm này thân phận bí ẩn, nhưng nhìn thấy sự tập trung của anh ta
đối với Tuyết Chi, cô cũng an tâm là anh ta sẽ không làm tổn thương
người bạn này của cô.
Trương Thịnh Hải vội vàng đi vào phòng vệ sinh nam, sau đó móc điện
thoại trong túi quần ra, nhấc điện thoại vẫn còn đang cuộc gọi ra, cười
lớn: “Anh Tiêu, anh có nghe thấy gì không?”
Âm thanh từ đầu dây bên kia truyền đến: “Ừ!” Rất nhẹ, như giấc mơ, giống như tâm trạng của anh giờ phút này, mơ mơ thật thật!
Tuyết Chi chính miệng thừa nhận, thừa nhận là cô thích anh!
Lúc Trương Thịnh Hải quay trở lại, cứ luôn cười trộm một mình, cực kì vui vẻ. Tuyết Chi tò mò hỏi: “Nhặt được tiền sao?”
Trương Thịnh Hải vẫn cười không nói lời nào, đáy lòng kích động hò
hét, cậu làm sao có thể nói cho chị gái biết tiền lương của cậu được
tăng gấp ba lần, còn là nhờ chị gái mà mới được như thế!
Rời khỏi quán cafe, Vy Hiên đi thẳng trở về nhà, Trương Thịnh Hải
muốn đi bệnh viện với Đào Nhi trước khi đi, cậu lo lắng dặn dò: “Chị,
chị phải lập tức về nhà nhé!”
“Biết rồi mà.” Tuyết Chi không kiên nhẫn trả lời.
Đi được hai bước, Trương Thịnh Hải lại quay đầu nhìn lại: “Em sẽ gọi điện về nhà để kiểm tra đó nhé!”
“Dài dòng quá!” Tuyết Chi không muốn để ý nữa, đẩy cậu vào trong xe taxi: “Nhanh đi chăm sóc Đào Nhi của em đi.”
Tuyết Chi một thân một mình đi ở đầu đường, trong đầu vô tình nghĩ
đến Tiêu Chí Khiêm, không biết lúc này anh đang bận làm gì. Nghĩ đến, cô
liền không kìm lòng được rút điện thoại ra muốn gửi cho anh một tin
nhắn. Đột nhiên, sau lưng có người đụng mạnh tới, khiến cô loạng choạng
đứng không vững.
Ổn định lại cơ thể, Tuyết Chi hung hăng trừng mắt liếc cái kẽ đã đụng
cô, nhưng gã đó đã nhanh chóng biến mất trong đám đông, khẽ nguyền rủa
vài tiếng, cúi đầu nhìn xuống túi xách của mình, cô bỗng nhiên phát
hiện, điện thoại di động đã không cánh mà bay…
Thím Trương quan sát sắc mặt của ông chủ trẻ, không khỏi tò mò: “Cậu chủ, có chuyện gì vui vẻ như thế?”
Cho dù Tiêu Chí Khiêm tỏ ra thờ ơ không quan tâm đến mọi thứ, nhưng
thím Trương đã ở bên cạnh anh một thời gian dài như thế, đương nhiên có
thể nhìn ra được, khóe miệng của anh luôn nhếch lên, đôi mắt mọi khi ảm
đạm như sương mù vây quanh, hôm nay lại đột nhiên sáng rực rỡ, sắc mặt
vui vẻ, trông rất đẹp mắt.
Tiêu Chí Khiêm đang ngồi trên bậc thềm ở sân sau, chỉ ngồi nhìn chằm
chằm vào điện thoại, từ lúc nhận được cuộc gọi của Trương Thịnh Hải, anh
vẫn ngồi ở đây mà không di chuyển.
“Đang đợi điện thoại của cô Trương phải không?” Thím Trương trêu ghẹo anh.
Anh vẫn không nói lời nào, ánh mắt vẫn nhìn qua điện thoại, dịu dàng,
thắm thiết, trong đầu anh lúc này chỉ vang vọng những gì khi nãy anh
nghe Tuyết Chi nói.
Nhìn thấy bộ dạng của cậu chủ như vậy, thím Trương thật sự cảm thấy
rất vui mừng. Thầm nghĩ may mắn mà có cô Trương, cậu chủ đã không còn
phải phụ thuộc vào thuốc, tình trạng sức khỏe cũng chuyển biến tốt hơn.
Cậu chủ cũng không còn luôn luôn đòi coi phim hoạt hình, cũng không còn
cả ngày đem bản thân nhốt mình vào phòng, bây giờ thỉnh thoảng lại đi ra
ngoài. Cứ tiếp tục như thế, cậu chủ nhất định sẽ sớm bình phục!
Thím Trương cũng vui vẻ theo, không làm phiền anh nữa, cười tủm tỉm rồi rời đi.
Tiêu Chí Khiêm cúi thấp đầu, đầu ngón tay di chuyển ngón tay qua lại
trên màn hình điện thoại, tựa như đang vuốt ve làn da mịn màng của Tuyết
Chi. Anh thật sự ngay lập tức muốn nhìn thấy cô.. Cái gì cũng đều không
cần nói, chỉ cần gặp cô một chút, nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô
một chút.
Giống như cảm nhận được sự mong đợi của anh, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông tin nhắn vang lên.
Đôi mắt Tiêu Chí Khiêm lập tức sáng ngời, nhanh chóng cầm điện thoại
lên, mở tin nhắn vừa nhận được ra, quả nhiên là của Tuyết Chi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.