Bà Xã Đại Nhân Vì Em Mà Sống

Chương 44: 44: Đảo Vô Chủ 2



Bên đây Ngọc Quân và Rose đã đắp lá cây để cầm máu và tiêm thuốc chống viêm cho Hàn Mặc Ngôn.
Bọn họ bắt đầu vừa đi nhặt những cành cây khô về để nhóm lửa vừa quan sát xung quanh.

Họ cũng như Tư Thuần đều nhìn ra được nơi này dường như là một hòn đảo hoang nên họ cũng không dám đi vào sâu quá.
Họ trở về bên mõm đá nơi Hàn Mặc Ngôn đang nằm trên đó, rồi đỡ anh tới một gốc cây đặt xuống.
– Kì quái, sao Ly gia đi lâu vậy rồi còn chưa về? – Ngọc Quân phủi phủi cát đất trên người mình xuống.
– Không biết.

– Rose nhìn xa ngoài biển khơi, đôi mắt thoáng một tia dao động.

Sau đó liền cúi mình bắt đầu xếp những cành cây lại để nhóm lửa.

– Em ấy sẽ quay về khi đã kiếm được Tuyết Bạch.
Ngọc Quân có vẻ không hiểu lắm nhưng cũng không muốn lắm lời làm gì.

Anh cũng ngồi xuống cùng Rose nhóm lửa.
Ngoài trời bây giờ cũng đã sẫm tối.

Tại một căn phòng xa hoa khác ở Thành phố A, Trung Quốc.
– Đã mất tín hiệu rồi sao? – Alex ngồi trên chiếc ghế chủ tịch chân vắt chéo, tay cầm điếu xì gà, đôi mắt hẹp dài thoáng dao động khi nhìn lên màn hình có dấu chấm đỏ đã biến mất.
– Thiếu gia, cậu có điện thoại.

– Một tên vệ sĩ cung kính lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Alex làm anh khẽ nhíu mày.
Anh giơ tay đón lấy cái điện thoại từ tay tên vệ sĩ, đôi mắt hẹp khẽ liếc làm hắn đánh cái rùng mình.
Nhìn dãy số trên điện thoại, anh khẽ nhếch mép.
– Sao thế Tư đại thiếu gia? – Giọng anh bỡn cợt rất đáng gợi đòn.
Nhưng người đầu bên kia dường như rất gấp gáp liền đi thẳng vào vấn đề chính.
– Em ấy đâu? – Giọng nói dường như rất phẫn nộ.
– Này, cậu rất rãnh rỗi sao? Tự dưng lại gọi điện cho tôi đòi em gái thế? – Câu hỏi của Tư Tử Sâm khiến Alex thoáng ngẩn ra sau đó anh liền biết là anh ta nói đến ai, “Cô ta đã biết sao? Từ lúc nào?”, nhưng anh vẫn giả vờ như không hiểu lắm hỏi lại.
– Đừng thử thách sự nhẫn nại của tôi.

John đã về đến nơi từ lúc trưa rồi, vậy mà Thuần Thuần vẫn chưa về cũng không có dấu hiệu bắt máy, thiết bị định vị cũng hoàn toàn biến mất.

Con bé sẽ không bao giờ đến trễ hẹn dù có là gặp sự cố.

Cậu nói việc này không liên quan đến cậu sao? Tôi không tin.

– Tử Sâm gần như hét vào trong điện thoại.
– Aizzzz, anh cũng biết nhiều sự tình đấy.

– Alex lúc này thu lại vẻ bỡn cợt, cười trầm thấp, sau đó lại lên tiếng.

– Cô ta có vẻ sẽ không về nữa đâu.

Khà, đoán xem người em gái thân yêu của cậu bây giờ xác đã trôi dạt đến đâu rồi, hay là đã bị cá rỉa mất cả xác nhỉ?
– Tư Mãn…!- Tư Tử Sâm gầm lên.
Nhưng chưa nói được câu tiếp theo thì điện thoại liền vang lên tiếng “Tút…!tút…!tút…” kéo dài.
Anh nắm chặt nắm đấm khiến gân xanh nổi lên.

Khuôn mặt điển trai hao hao giống Tư Thuần sầm xuống, anh nghiến răng đấm lên mặt kính cửa sổ, khiến nó vỡ nát phát ra âm thanh chói tai.

Nắm tay theo đó cũng bị những mãnh vỡ cứa rách.
– Chết tiệt.

Alex, Tư Thục…!các người nên cầu nguyện rằng con bé không sao đi…
Anh nghiến răng cố gắng áp chế cơn tức giận sắp trực trào ra ngoài.

Sau đó liền quay đầu lại, mở cửa đi ra ngoài.

Máu từ tay vẫn nhỏ giọt theo từng bước đi của anh, tạo thành một đường thẳng dài.
– Thiếu gia, tay cậu…!- Những người hầu khi thấy máu từ trên tay anh nhỏ xuống như thế thì kinh ngạc đến há mồm, sau đó liền hoảng sợ.
– Trời ơi, mau…!mau đi băng bó cho đại thiếu gia nhanh lên.

– Quản gia liền hô lên với những người hầu bên cạnh.
– Không cần.

– Giọng điệu cùng ánh mắt lạnh lùng của anh khiến cho những người đó như chui từ hầm băng lên cứng ngắc đứng tại chỗ nhìn anh đi mất.
Tư Tử Sâm – Tư gia luôn được mệnh danh là một tuýt người kiểu ngoài lạnh trong nóng.

Đối với những người ngoài kia thì luôn mang bộ mặt lạnh lùng còn đối với những người hầu ở đây anh luôn hòa nhã, ấm áp.
Nhưng ánh mắt cùng giọng điệu vừa rồi của anh khiến bọn họ sợ hãi.

Không ngờ thiếu gia sẽ có một mặt như vậy.

Phải biết rằng đại thiếu gia nhà bọn chưa từ nhỏ đến lớn đều được ông bà chủ cưng chiều, không bao giờ nóng giận như vậy.
Mà Tử Sâm vừa ra đến cổng cũng liền đụng phải John, nhưng anh liền lướt qua luôn không giành một lời chào hỏi hay một cái liếc nhìn nào cho thiếu gia nhà Wertheimer.
John liền quay lại khó hiểu nhìn theo hướng Tư Tử Sâm.

Sau đó thuộc hạ của anh kế bên liền ghé vào tai anh bẩm báo.
– Thư ngài, Tư Thuần tiểu thư ở đảo Lampedusa sau khi thấy chúng ta cùng Tư gia trở về Thủ đô…!cô ấy, cũng rời theo cùng lúc chúng ta xuất phát.
– Cô ấy vẫn chưa về sao? – John khẽ nhíu mày.

Sau đó anh dường như nhận ra điều gì đó, khuôn mặt điển trai đậm nét Châu Âu khẽ biến đổi.

….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Bà Xã Đại Nhân: Vì Em Mà Sống

Chương 44: Đảo vô chủ (3)



Ban đêm tại hòn đảo xa lạ.

– Alex, đã hành động rồi sao? – Tuyết Bạch đẩy đẩy củi khô duy trì lửa.

Sau khi Tuyết Bạch đã tỉnh hẵng thì cả hai liền cùng nhau đi nhặt củi chuẩn bị cho buổi đêm. Tư Thuần cũng đã dùng thiết bị liên lạc bày bố khắp người mình thử liên lạc với Lion và Luan nhưng đều không được, dường như hòn đảo này cách biệt với môi trường bên ngoài vậy.

– Ừm… – Tư Thuần chỉ ừm nhẹ với câu hỏi của Tuyết Bạch. Lòng cô nặng trĩu mang nhiều phiền muộn.

– Anh ta…

Xoạt… xoạt… xoạt…

Tuyết Bạch còn định nói gì nữa nhưng lại bị một tiếng động nhỏ cắt ngang.

Tư Thuần liền ngồi nhổm dậy, sờ lên thắt lưng, cũng may con dao găm của cô vẫn còn ở đó.

Cô chăm chú nghe âm thanh đó phát hiện đó không phải là động vật hoang dã mà hình như… là con người.

Tư Thuần đưa mắt ra hiệu cho Tuyết Bạch, ý bảo cô chờ đã để cô xác định một tí.

Sau đó cô liền cầm một cục đá nhỏ ném về hướng phát ra tiếng động đấy, nói.

– Tự bước ra hay là muốn được khiêng ra. – Cô lạnh giọng.

Nơi đó vẫn im lặng, không có dấu hiệu nhúc nhích. Nhưng lúc tưởng như sẽ không ra nữa thì một người đàn ông đen ngóm thân mặc vải bố bước ra từ nơi đó.

– Đi lạc đến đây à. – Người đàn ông bước lại gần các cô hỏi.

Cả hai cùng im lặng nhìn nhau, vì họ không biết người đàn ông này có mục đích gì…

– Tôi tính ra cũng ở đây được gần 24 năm rồi nhỉ? – Thấy hai người im lặng ông liền biết bọn họ lo sợ gì liền ngồi xuống cạnh đống lửa của bọn họ, mắt ngước lên trời thở dài.

– Ông cũng là người Trung Quốc sao? – Tư Thuần quay sang hỏi lại để xác minh một lần nữa, vì cô nghe được rõ ông ta nói tiếng bản địa rất lưu loát.

– Ừ, có lẽ vậy… nhỉ? – Ông thở dài nhắc lại chuyện này lại khiến ông cảm thấy rối rắm.

– Bảo bọn người còn ở nơi đó cũng ra đi. – Cô lại lạnh giọng, cô ghét những kẻ tránh tránh né né như vậy.

– À… nhạy bén đấy cô bé. Ra đây đi, bọn họ cũng giống chúng ta, không gây hại cho ta đâu. – Ông giơ ngón tay cái lên với cô rồi hướng đằng đó gọi lại.

Những người núp trong góc tối liền đi ra, có khoảng chừng 7-8 người đều giống như người kia mặc vải bố, da ngâm đen.

– Này bọn nhóc con các người tại sao lại lạc vào đây? – Một người trong số đó lại gần hỏi.

Tư Thuần bình thường rất lạnh lùng với kẻ khác, nên không cũng không thèm nhìn những người mới ra lấy một cái. Mà vẫn chăm chú nói chuyện với người đàn ông kia. Không hiểu vì sao, đối với ông ta cô lại có một thứ cảm xúc rất mãnh liệt.

Tuyết Bạch dù lạnh lùng nhưng vẫn biết thời biết thế, biết được Tư Thuần sẽ không trả lời cái bọn người này nên đành lên tiếng giải thích ngắn gọn.

– Tâm bão. Đắm thuyền. Bơi đến. – Khuôn mặt trái soan của cô vẫn nghiêm nghị như vậy.

Nghe Tuyết Bạch nói vậy họ liền hiểu ra chút ít liền nói.

– Vậy hai người các cô cũng cùng về làng của chúng tôi đi. Nơi đây sợ rằng nếu lạc vào rồi thì sẽ không liên lạc được với bên ngoài đâu. – Một người đàn ông trong đó thở dài, tiếc thay cho những cô gái nhìn còn rất trẻ này.

– Không liên lạc được. – Tuyết Bạch tay đang khều củi thoáng dừng lại quay qua nhìn mặt người kia.

– Ừm. Về làng đi rồi bọn cô sẽ biết.

Thế là Tư Thuần cùng Tuyết Bạch cùng quyết định đến ngôi làng của bọn họ xem sao.

Bọn người kia dẫn hai người đi qua một rừng cây rậm rạp, phải quen thuộc nơi này lắm thì mới có thể di chuyển mà không bị thương bởi những cái cây gai sắt nhọn chĩa ra.

Đi hết rừng cây này lại đến rừng cây khác cứ thế xuyên qua khoảng 5-6 cánh rừng liền có thể thấy được một ánh sáng nho nhỏ ở phía xa.

Càng đến gần thứ ánh sáng đó càng bừng sáng lên, khiến cho những người đã đi trong bóng tối một khoảng thời gian dài phải híp mắt.

– Chà, các người về rồi đấy à. Hôm nay… – Người đàn ông có vẻ là người canh gác ở cửa khi thấy những người kia thì cười toe toét bước đến, nhưng khi thấy dư thêm hai người phụ nữ thì im bặt, sau đó lại lên tiếng… – Lại có người đến nữa sao?

Những người kia giật mình.

– Hôm nay cũng có người về đây nữa à? – Người đàn ông dẫn đầu bọn họ lên tiếng.

– Đúng vậy. Lúc nãy bọn tôi đi ra ngoài kiếm ăn. Liền nhặt được 3 người trong đó có 2 nam 1 nữ. Có một người nam hình như còn bị thương không nhẹ nữa. Vẫn chưa tỉnh lại.

Câu nói của người đàn ông khiến cho Tư Thuần khẽ nhíu mày lẩm bẩm “Vẫn chưa tỉnh nữa sao?”.

– Có thể đưa tôi đi gặp những người đó được không? Chúng tôi cũng lạc vào đây. – Cô lên tiếng.

– Ahhh, thì ra là cùng một nhóm. Được, mọi người đi theo tôi.

Nói rồi người đàn ông liền dẫn bọn họ vào trong làng.

Ngôi làng nhỏ này cũng có thể được coi là một thành phố nhỏ chăng. Dù người dân ai ai cũng mặc vải bố nhưng cả con đường đi này đều có thể thấy được ánh đèn tự chế sáng trưng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.