“Satsuki, cậu đang cầm gì trên tay?”
Trên đường đi học, Aomine Daiki phát hiện Moimoi hôm nay hơi kỳ lạ.
Cả người cô như toả ra bong bóng màu hồng.
“Cái này”
Momoi nắm chặt đồ vật, đây là thành quả cả đêm qua cô vất vả làm đấy.
“Là cơm hộp tình yêu đó ~”
“Tôi không cần.”
Aomine không hề do dự nói.
“Mới không phải cho cậu! Dai-chan xấu xa!” Momoi bất mãn liếc hắn, che lại gương mặt hơi hơi đỏ lên.
“Là…Là cho người tớ thích”
“Ai xui xẻo thế?” Aomine nhỏ giọng nói thầm một câu.
“Dai-chan đáng ghét, đừng cho là tớ không nghe thấy cậu nói gì!”
Momoi bị cái tên phá hỏng không khí này làm tức chết.
“Tớ dùng cả buổi tối mới làm được cơm hộp tình yêu ~”
Momoi tự mình cảm thấy tốt đẹp.
Aomine một đầu đầy hắc tuyến.
“Satsuki, cơm hộp từ tối qua đến tận bây giờ còn có thể ăn???”
“Đúng rồi, Dai-chan, buổi trưa cậu có rảnh không?”
Momoi làm lơ câu hỏi hoài nghi của Aonime, vẻ mặt chờ mong.
“cậu muốn làm gì?”
Aomine lười biếng hỏi.
“cậu cùng tớ đi tìm một người đi.
Tớ muốn đem cơm hộp cho cậu ấy!”
“Không đi, nhàm chán.”
Tìm người? Aomine ánh mắt biến đổi, người hắn muốn tìm còn chưa tìm được đây này.
Tetsu, cậu chừng nào mới xuất hiện?
“Lý do? Dù sao Dai-chan sẽ không đi huấn luyện, cậu chỉ biết lười biếng ngủ.
Đi cùng tớ đii ~”
“Loại chuyện này tôi đi làm gì? Cậu tự đi là được.”
Aomine tùy tiện qua loa vài câu.
Hắn đi nhanh phía trước, phát hiện Moimoi không theo kịp, hắn kỳ quái quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Momoi Satsuki ngượng ngùng mà cúi đầu.
“Tớ đi một mình ngượng ngùng lắm!
***
“Ki-chan, giữa trưa cậu có rảnh không?”
Aonime không chịu đi cùng cô, Momoi đành phải đổi sang mục tiêu khác.
Đầu tiên Kise, người tương đối dễ nói chuyện.
“Momoicchi là có chuyện gì yêu cầu tớ hỗ trợ hả?”
Tiếp xúc cùng nữ sinh, Kise luôn thể hiện mình là quý ông tốt, liếc mắt một cái liền nhìn ra Momoi có mục đích.
“Ừm.
Tớ muốn cậu cùng tớ đi tìm một người.” Momoi trả lời.
“A, Momoicchi cũng tìm người sao? Là người như thế nào?” Kise tựa hồ rất có hứng thú.
“Là…Là người tớ thích”
Momoi có điểm ngượng ngùng.
“Momoicchi yêu thích nam sinh ư? Khi nào bắt đầu thích thế?”
Kise lập tức bật chế độ hóng hớt.
“Mấy…Mấy ngày trước……”
Momoi hồi tưởng lại ngày
đó, mặt đỏ lên.
“Cậu ấy giúp tớ…”
“Kise-chin, Sa-chin, các cậu đang nói chuyện gì?”
Trên đầu xuất hiện một bóng lớn, người cao to đang tới gần.
“Momoicchi tìm người cùng đi tìm bạn trai.”
Kise giải thích.
“Ồ, Sa-chin có cái túi gì màu hồng thế?”
Murasakibara chú ý tới thứ hoạt nhìn có thể là đồ ăn.
“Là cơm hộp tình yêu ~”
Thấy tên tham ăn muốn duỗi tay lại đây, Momoi gắt gao mà bảo vệ.
“Cơm hộp? Là Sa-chin tự làm hả?”
“Đúng vậy.”.
Truyện hay luôn có tại * TRUМ truyen.
ME *
“Ồ”
Murasakibara ngoan ngoãn ăn snack khoai chiên của mình, hắn không ăn cơm hộp do Sa-chin làm đâu.
Ăn không nổi.
“Tóm lại, các cậu có thể đi không?” Đề tài cuối cùng vòng trở về.
“Momoicchi, xin lỗi cậu, bởi vì sắp phải thi đấu, cho nên tớ phải quay chụp ảnh, công việc đẩy lên mấy ngày này rồi, tương đối vội, khả năng tớ không có cách nào đi.”
Kise chắp tay trước ngực, vẻ mặt xin lỗi.
“Nghe nói hôm nay cửa hàng đồ ăn vặt mới khai trương ở phố tây, tớ phải đi ăn”
Đồ tham ăn vĩnh viễn chỉ chú ý đến đồ ăn, những việc khác đừng trông cậy vào hắn.
Momoi Satsuki nhìn hộp cơm mình “Tỉ mỉ” chuânr bị, mặt ủ mày ê.
Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cô đi một mình? Không cần! Cuối cùng chỉ còn lại có Midorima, xem ra chỉ có thể đi hỏi cậu ấy thử xem.
Akashi? Cô chê sống lâu mới đi tìm Akashi!
Tiếng chuông tan học vang lên, cổng trường đầy người rộn ràng nhốn nháo, các bạn học tốp năm tốp ba tản ra.
“Thật là ngoài ý muốn, không nghĩ tới Mido-kun sẽ đồng ý đi cùng tớ.”
Momoi nhìn người biểu tình nghiêm túc, cô tràn đầy vui mừng.
“Chỉ là vừa vặn tôi muốn mua vật may mắn ở cửa hàng, tiện đường thôi, cũng không cố ý cùng cậu đi.”
Midorima nghiêm trang, hiểu biết tính cách hắn, Momoi cũng không nói toạc ra, chỉ nhẹ giọng cười cười.
Một cao một thấp lui tới trong đám người, đi qua mấy cửa hàng, băng qua mấy cái đèn xanh đèn đỏ, cuối cùng, bước chân dừng lại ở một chỗ — Harada trung học.
“Người cậu muốn tìm ở chỗ này à?”
Nhìn biển tên trường, Midorima đột nhiên nhớ tới một người, nháy mắt khó chịu.
“Kỳ thật tớ cũng không thực xác định đâu.”
Momoi than nhẹ một tiếng, thật là kỳ quái, người kia tin tức như thế nào tìm cũng tìm không thấy, cảm giác tồn tại thâps như không khí.
Cẩn thận tìm kiếm, cô vẫn không thấy ai tóc màu lam.
“Uy.
Momoi, cậu muốn tìm nên không phải là…”
Midorima ngữ khí đột nhiên đè thấp, nhíu mày.
“Hả?”
Theo tầm mắt hắn, Momoi nhìn thấy nam sinh nào đó hưng phấn chạy tới.
“Momoi, tớ tới cửa hàng bên kia đây, lát nữa quay lại tìm cậu.”
Midorima hấp tấp rời khỏi, hắn không muốn thấy tên kia chút nào.
“Mido-kun?” Momoi không kịp phản ứng.
“Ha ha ha ha ~ kia là Midorima Shintarou đúng không?.
Ha ha ha ha, chạy trốn thật nhanh, không muốn gặp tớ à? Ha ha ~” người còn chưa tới, giọng nói oanh vàng của Takao đã bay tới,
“Cậu là quản lý của CLB Teiko? Lần này tới đây thăm dò nữa hả?”
“Không, không phải.”
Momoi nhìn sang bên cạnh Takao, chỉ có một mình hắn, không khỏi có hơi mất mát.
“Takao-kun, nam sinh tóc lam đi cùng cậu đâu?”
“Tóc lam? cậu là nói Kuroko?”
Takao nghĩ nghĩ, đi cùng hắn mà tóc màu lam thì chỉ có một người.
“Cậu ấy tên Kuroko hả?”
“Tên đầy đủ là Kuroko Tetsuya.”
“Tớ tìm cậu ấy có chút việc.” Momoi càng nói giọng càng nhỏ.
Takao không chú ý tới mặt cô đỏ ửng, chỉ trả lời:
“Cậu tìm Kuroko? Cậu ta không học ở trường tớ.”
Midorima Shintarou mua xong quay lại, chỉ còn lại Momoi đứng chờ.
“Cậu tìm được người muốn tìm rồi?”
Midorima nhìn bốn phía, tốt quá, cái tên kia không ở đây.
Momoi lắc đầu:
“Không có, cậu ấy không phải học sinh trường này.”
“Ồ” Midorima đẩy đẩy mắt kính.
“Momoi, hộp cơm của cậu đâu?”
“Sợ lãng phí, tớ đưa cho Takao-kun.” Momoi khôi phục tinh thần nói
“Midokun, chúng ta về nhà thôi.”
Dù sao còn có cơ hội, lần sau cô lại tìm.
Giờ phút này, Midorima dù không thích Takao, cũng vì hắn đồng tình một phen.
Cơm hộp do Momoi làm, Takao, chúc cậu may mắn:)
“A! Đúng rồi, Midokun, cho tớ mượn điện thoại một chút?”
Momoi nhớ tới cái gì, móc ra một mảnh giấy.
Midorima thấy một chuỗi con số, hắn đem điện thoại đưa qua.
“Tuy rằng người không tìm được, nhưng Takao-kun cho tớ số điện thoại, di động của tớ hết pin rồi, mượn của cậu vậy ~”
Khi nói chuyện, Momoi đã nhập dãy số, ấn quay số điện thoại.
“sao thế?”
Lấy lại di động, Midorima đã đoán được tình huống, nhưng vẫn theo thói quen hỏi một câu.
“Không có người nghe máy.”
Momoi không sao cả mà cười cười.
“Chắc là cậu ấy đang bận.”
Quả nhiên.
Midorima không hề nhiều lời, cất di động vào túi..
Giải đấu toàn quốc bóng rổ trung học league đã đến.
CLB bóng rổ Teiko đã chờ xuất phát, khí phách mà lên sân đấu. Nhưng mà bây giờ bọn họ lại đang nôn nóng chờ đợi. Nguyên nhân là vì thành viên chủ lực số 1, số 2 còn chưa tới.
“Thật là, Mura-kun chẳng lẽ ngủ quên?”
Momoi nóng vội đi qua đi lại, không ngừng tự hỏi, gọi điện rất nhiều lần, không ai nghe máy cả, phỏng chừng là hắn lại quên mang theo.
“Vẫn không liên lạc được à?”
Midorima không kiên nhẫn, hắn không thích nhất là Murasakibara tùy tiện tiện, giống hệt tiểu hài tử không bao giờ có quy củ, một khi xảy ra chuyện càng không biết đi nơi nào tìm về!
“Không xong, lễ khai mạc nửa giờ nữa sẽ bắt đầu!”
Momoi nhìn thoáng qua đồng hồ, lòng nóng như lửa đốt, từ nơi này đến sân vận động Tokyo nhanh nhất khoảng hai mươi phút!
“Đội trưởng, làm sao bây giờ?”
“Tất cả mọi người, hiện tại xuất phát.”
Akashi ra mệnh lệnh, ánh mắt tàn nhẫn.
“Không thể bởi vì một người mà làm chậm trễ toàn bộ đội, chúng ta tới sân vận động trước rồi tính sau”
Bru…bru…bru…bru…
Tiếng điện thoại vang lên.
Akashi lấy di động ra, là một dãy số xa lạ.
“Aka-chin hả?”
“Atsushi, cậu đang ở đâu?.”
“Tớ đã đến Tokyo sân vận động, các cậu sao còn chưa tới?”
“……”
Tắt điện thoại, biểu tình của Akashi hòa hoãn hơn rất nhiều:
“Toàn đội xuất phát!”
Ba giờ trước.
“A ~” Vừa bước ra khỏi cửa nhà, Murasakibara ngáp lớn.
Hôm nay phải thi đấu. Hắn không có dáng vẻ khẩn trương xúc động như những người khác, toát ra mờ mịt chưa ngủ đủ, một chút nhiệt tình cũng không có. Đầu tiên muốn đi đâu nhỉ? Đúng rồi, Aka-chin hình như nói tới trước trường học tập hợp, sau đó đi thi đấu. Ừm, vậy đi trường học trước.
Murasakibara không chút để ý mà bước đi nhanh, đi theo cảm tính. Chính là…hửm? Đây là cái gì? Lực chú ý bị biển quảng cáo bên đường hấp dẫn. Là cửa hàng đồ ăn vặt, cho nên Murasakibara lập tức liền thấu đi lênđi theo hướng dẫn.
Thoạt nhìn đồ ăn rất ngon. Murasakibara bắt đầu do dự, không được, phải đến trường học, bằng không sẽ bị Aka-chin phạt. Chính là, ở đây đang miễn phí. Cuối cùng, Murasakibara nhìn đồng hồ, còn cách giờ tập hợp 1 tiếng, chắc nửa giờ cũng không sao ha. Ừm! Cứ như vậy đi!
Murasakibara không hề tự biết, ngoài tham ăn hắn còn “Mù đường”. Vì thế bi kịch chính là như vậy bắt đầu.
” Nơi này là chỗ nào?”
Murasakibara lạc đường, cũng không tới được cửa hàng trên quảng cáo. Khung cảnh có vẻ quen thuộc, rồi lại cảm thấy xa lạ, Murasakibara đứng ở ven đường, hai mắt mê mang. Hắn càng đi càng không biết đây là đâu, bất đắc dĩ, đành phải gọi điện thoại cho Aka-chin xin giúp đỡ. Sờ túi mới phát hiện quên mang di động.
“Làm sao bây giờ? Kurochin?”
Murasakibara nhìn trời phát ngốc, theo bản năng nói “Kurochin” mà không phải “Aka-chin”. Hắn có một loại cảm giác, nếu Kurochin ở đây thì tốt rồi. Kurochin sẽ nhắc nhở hắn trước khi ra khỏi cửa phải mang di động, Kurochin luôn nhắc nhở hắn ghi nhớ một vài số điện thoại, Kurochin sẽ đưa cho hắn bản đồ, Kurochin sẽ lại đây đón hắn khi hắn lạc đường…Murasakibara phiền muộn vô cùng. Hiện tại không có Kurochin. Kurochin, cậu chừng nào từ trong mộng đi ra, đến bên cạnh bọn tớ.
“Sẽ bị Aka-chin phạt.”
Murasakibara buồn bực, hắn không chỉ không tìm được tiệm ăn vặt, còn có khả năng đến trễ bỏ lỡ thi đấu. Cuối cùng, để làm mình sống sót trước cơn thịnh nộ của Aka-chin, Murasakibara quyết định dùng biện pháp mà Kurochin thường xuyên nói với hắn —— hỏi đường.
“Cậu biết đường đến Teiko đi như thế nào không?”
Murasakibara, chẳng lẽ Kuroko không có nói cho cậu hỏi đường phải chú ý lễ phép sao?
“Cậu là Teiko Murasakibara Atsushi? Lại lạc đường?”
Nam sinh bị ngăn cản rất quen thuộc, nhịn không được cười rộ lên. Quả nhiên giống thông tin đọc được, là đại lộ si!
“A? Cậu biết tôi à?” Murasakibara cúi đầu nhìn nam sinh lùn hơn hắn.
“Ha ha, cậu không nhớ hả?” Nam sinh không thèm để ý cười khẽ
“Cậu lần trước lạc đường không phải cũng là tớ trợ giúp sao? Tớ còn tặng một túi Umaibo lớn.”
“Ồ” Murasakibara vẻ mặt ngây thơ nói “Hoàn toàn không nhớ rõ.”
Nam sinh cạn lời.
“Cậu rốt cuộc có biết đi như thế nào không?” Thời gian đang trôi nhanh, Murasakibara không muốn trì hoãn thêm.
“Biết chứ.” Nam sinh nghĩ nghĩ, nói.
“Hôm nay là vòng loại? Giờ cậu đi Teiko cũng chả để làm gì, dù sao thời gian không còn sớm, hơn nữa tớ cũng phải đi,vậy trực tiếp mang theo cậu đến sân vận động Tokyo.”
“Được.”
Đến sân vận động, Murasakibara ngó trái ngó phải, đủ loại kiểu dáng đồng phục các đội lúc ẩn lúc hiện, nhưng không thấy của trường hắn. Chẳng lẽ Aka-chin và bọn họ còn chưa tới. Murasakibara hướng nam sinh giúp mình vươn tay:
“Có thể cho tôi mượn di động gọi một lát không?” Bởi vì lạc đường nhiều lần, cho nên Murasakibara đem số điện thoại của Akashi thuộc làu.
Nam sinh mở balo, lấy ra điện thoại màu lam, hào phóng mà giao cho Murasakibara.
……
Đem điện thoại trả lại cho người nọ, Murasakibara ngoan ngoãn đứng tại chỗ chờ, không dám đi lung tung. Aka-chin, các cậu nhanh một chút. Nam sinh kia rời đi nghe điện thoại.
“Ogiwara-kun,Cậu tới sân vận động chưa?”
“Tớ đến rồi nè. Thuận tiện đưa tên lạc đường Teiko Murasakibara Atsushi đến luôn.”
“Di động của tớ cậu có cầm theo không?”
“Xin lỗi, sáng nay quá vội vàng đã quên cầm trả cậu.”
“Không có việc gì, tớ không vội vã dùng ngay.”
“Kuroko, còn bao nhiêu lâu cậu mới có thể đến?”
“……”
“Atsushi.” Akashi liếc mắt một cái liền phát hiện Murasakibara đang đứng. Hắn ngây ngốc đứng ở nơi đó, giống như cái cột điện. Đây là lớn lên cao có chỗ tốt, dễ dàng tìm.
“Aka-chin, các cậu siêu chậm nha.”
“Cậu không có tư cách nói.”
Akashi ngữ khí áp bách, Murasakibara ngoan ngoãn mà câm miệng.
“Mura-kun! Lần sau không thể tự tiện chạy trước!” Momoi nhịn không được quở trách một câu.
“Đúng vậy, Murasakibaracchi không có trách nhiệm.” Kise cũng phụ họa.
“Được rồi, mau đi thôi.” Akashi mở miệng, không có người nào dám nói nữa.
Lễ khai mạc, đội bóng rổ chỉ mặc đồng phục bình thường trở thành tiêu điểm của toàn trường. Bởi vì trời sinh họ là ánh sáng, vô cùng bắt mắt. Đây là Thế hệ kì tích của Teiko.
Nhưng mà, nếu có cái bóng quen thuộc bên cạnh, nhất định ánh sáng của bọn họ sẽ càng thêm chói mắt.