Nhiễm Sương

Chương 43: Trong góc (Tám)



Hoài Lưu đã mất đi thần trí thuộc về con người, triệt để biến thành hận ý ác liệt, linh thể vì oán khi ăn mòn không còn bất kỳ cảm giác nào.

Cổ họng nàng phát ra tiếng cười bén nhọn kéo dài, đầu lưỡi nhọn li3m lên phần thân thể không da kia.

“Nói cho cô nương biết một bí mật, mấy ngày trước ta đã gặp Tư Kính…”

“Ha ha… Tơ hồng trên tay cô nương thật đẹp. Ta tưởng rằng đây là pháp khí bảo vệ cô, nhưng không nghĩ căn bản…”

Giọng nói nàng lộn xộn mà vỡ vụn, đôi mắt kia cũng ảm đạm.

Thương Chiết Sương căn bản không quan tâm nàng nói gì.

Thời khắc này Hoài Lưu đã bị oán khí thao túng, nhiều lời với nàng ta chẳng những không có ý nghĩa, còn chọc giận nàng ta.

“Cô nương không tin sao… Ta lừa cô chẳng được gì…”

Tiếng cười của Hoài Lưu càng sắc nhọn, tựa như tiếng móng tay chà sát lưu ly, khiến da đầu tê dại. Nàng ta vươn tay nắm lấy cổ tay Thương Chiết Sương.

Mười móng tay của nàng ta bong ra từng mảng, máu đông nổi lên đầu ngón tay khiến Thương Chiết Sương đau nhức.

Đôi mắt Thương Chiết Sương trầm xuống, bên môi treo nụ cười điềm đạm lãnh đạo.

Hoài Lưu đối mắt với nàng.

Nữ tử trước mắt không nổi lên một tia sợ hãi, thậm chí một chút thương hại cũng không có.

Đôi mắt đó phút chốc k1ch thích hồi ức nàng không chịu nổi nhất, ánh mắt Tiêu Minh Sơn, ánh mắt Tiêu Ngưng, cả ánh mắt của Tiêu Quan, biến thành cây gai trong lòng nàng găm vào trong thịt, không thể nhổ ra được, đau nhức khó chịu tột cùng.

Đầu ngón tay đột nhiên siết chặt cổ tay của Thương Chiết Sương, gần như muốn lưu lại dấu ấn trên cổ tay trắng nõn như ngọc.

Máu tươi từng giọt chảy xuống cổ tay Thương Chiết Sương, tơ hồng trên tay nàng cũng bởi vì oán khí mạnh mẽ mà bắt đầu rung động.

Vẻ mặt Hoài Lưu càng méo mó.

Tựa như hòn đá nhỏ ném xuống mặt hồ yên tĩnh, tam quan đều dính thành một thể.

Tơ hồng trên cổ tay Thương Chiết Sương như một điểm kết nối giữa hai nàng, âm khí theo làn dây đi xuống khiến thân thể chí âm này của Hoài Lưu nhanh chóng không chịu nổi.

Nàng bỗng nhiên rùng mình, muốn buông cổ tay của Thương Chiết Sương nhưng không biết từ lúc nào, Thương Chiết Sương đã trở tay bắt lấy nàng.

Tơ hồng tựa như tơ nhện đâm xuyên vào thân thể nàng, hấp thu chất dinh dưỡng như rễ cây, từng chút từng chút xâm nhập.

“Cô…”

“À…” Thương Chiết Sương mỉa mai cười, thần sắc u ám, “Sợi tơ hồng này chính xác không phải là pháp khí hộ thể, nhưng cũng không phải thứ cô có thể sử dụng.”

Hoài Lưu biến sắc, lúc này bất giác biết được, thì ra Thương Chiết Sương đã sớm đoán được nàng ta muốn lợi dụng linh khí và âm khí trên sợi tơ hồng này.

Sức giãy dụa của nàng cực lớn, tiếng thét chói tai dao động cùng âm khí, thức tỉnh hs ngủ mơ.

Hắn chỉ mặc một y phục ngủ trắng noãn giống như y phục của Hoài Lưu trước khi trút bỏ.

Thương Chiết Sương vốn cho là sau khi hắn thấy bộ dáng này của Hoài Lưu sẽ sợ hãi, nhưng hắn chỉ run rẩy nhẹ rồi từng bước đi về hướng các nàng.

“Lưu nhi?”

Đôi mắt hắn vẫn mang yêu thương, không có chút gì là chán ghét hay sợ hãi.

Hoài Lưu quay đầu sang nơi khác, dù nàng đã mất đi phần lớn ý thức của con người, nhưng bản năng vẫn không muốn Hứa Sơn Khinh nhìn thấy bộ dáng chật vật, xấu xí hiện tại của mình.

“Lưu nhi.”

Ngữ khí Hứa Sơn Khinh càng thêm kiên định, tựa hồ nhìn ra được thống khổ của Hoài Lưu thời khắc này, tiến đến ngăn cả Thương Chiết Sương.

Thương Chiết Sương căn bản không thèm để ý đến Hứa Sơn Khinh, dù sao đối với nàng, Hứa Sơn Khinh chỉ là một tên thư sinh trói gà không chặt, chứ đừng nói tới có khả năng chặt đứt kết nối giữa nàng và Hoài Lưu, có gan tiến lên không còn là một vấn đề.

Nhưng mượn ánh trăng sáng, nàng thấy một thanh kiếm nhỏ lạnh lẽo trong tay áo Hứa Sơn Khinh.

__Khó trách hắn vẫn luôn run rẩy.

Căn bản hắn không sợ hình hài của Hoài Lưu, mà là sợ chuyện mình sắp phải làm.

Hoài Lưu còn đang giãy dụa, âm khí cùng linh khí mãnh liệt như thủy triều chạy tán loạn trong huyết mạch của Thương Chiết Sương.

Ánh mắt nàng ngừng lại, cân nhắc xem có phải nên chặt đứt kết nối tơ hồng giữa nàng và Hoài Lưu trước khi Hứa Sơn Khinh đến hay không.

Dù sao nàng ta làm hại nhân gian cũng không liên quan quá mức với nàng.

Chuyện quan trọng nhất ngay lúc này là bảo hộ bản thân chu toàn.

Nhưng nàng còn chưa suy nghĩ xong, bỗng nghe thấy một tiếng nổ cực đại đến từ phía Đông phủ đệ.

Toàn thân Hứa Sơn Khinh bị dọa đến run rẩy, thanh kiếm đã rơi xuống mặt đất, Hoài Lưu đang giãy dụa cực mạnh cũng khó khăn đưa mắt hướng về phía phát ra thanh âm.

Toàn phủ đệ này đều có kết giới của nàng, người thường muốn phá tuyệt đối không thể dễ dàng như vậy.

Đêm thu yên tĩnh, sau một tiếng nổ lớn đó liền không còn âm vang nào khác, ngay cả âm vang hòn đá rơi xuống cũng không.

Ở cuối hành lang ảm đạm có một người đi tới.

Y phục trắng như tuyết, vạt áo trước dính một mảng máu đỏ.

Là Tư Kính!

Lông mày Thương Chiết Sương nhíu càng chặt, dù hiện tại trời không có gió, khoảng cách cũng không quá gần, nàng vẫn ngửi thấy một mùi máu tươi cùng hương thảo dược trên thân Tư Kính bay đến.

__Giống như những ngày trước trải qua cùng hắn.

Vì Tư Kính đi đến, Hứa Sơn Khinh bừng tỉnh giữa giấc mộng, bỗng ngồi xổm xuống nhặt thanh kiếm lên.

Cánh tay cầm kiếm run mạnh, mạch máu cùng gân xanh nổi lên biểu hiện rõ nội tâm bất an của hắn.

Hắn ta không biết Tư Kính nhưng cũng nên biết rằng, ý định tới đây của Tư Kính không phải để giúp Hoài Lưu.

Tiếng khóc trong cổ họng của Hoài Lưu càng lớn hơn, trầm thấp khàn đặc tựa lão nhân gần đất xa trời.

Hứa Sơn Khinh nắm chặt thanh kiếm, không nhiều do dự nữa, đâm thẳng vào Thương Chiết Sương.

Lưỡi kiếm băng lãnh hơn cả đêm thu, màn sương nhiễm lên thân kiếm biến thành màu đỏ tươi.

Thương Chiết Sương vốn định xoay người lấy thân thể của Hoài Lưu ngăn trở khi Hứa Sơn Khinh đâm tới.

Nhưng trong nháy mắt, trước mặt nàng đột nhiên có một màu trắng che chắn.

Chướng ngại tầm nhìn khiến nàng trở tay không kịp, nhất thời không phân biệt Hứa Sơn Khinh ở hướng nào hay đâm về nơi nào.

Vì thế nàng do dự.

Sau đó nàng nghe thấy thanh âm máu nhỏ xuống đất.

Tư Kính vẫn phong khinh vân đạm như cũ, cánh tay hắn nắm chặt lưỡi kiếm vẫn không đổi sắc.

Kỳ thật lực đạo Hứa Sơn Khinh đâm tới không lớn, nhưng Tư Kính đã dùng hết khí lực để nắm chặt lưỡi kiếm.

Máu tươi nhuộm đỏ tay áo của hắn, lưỡi kiếm chạm đến xương bàn tay mà hắn vẫn có thể cười được.

Hắn không nói chuyện với Thương Chiết Sương, chỉ cong môi vô cảm, thản nhiên nói với Hứa Sơn Khinh: “Thu tay lại đi, ngươi phải biết sau khi ngươi giết một người, hết thảy đều sẽ thay đổi.”

Hiển nhiên Hứa Sơn Khinh không nghĩ tới Tư Kính sẽ nắm lưỡi kiếm của hắn.

Khi nhìn đến một khắc máu tươi trào ra mãnh liệt, phòng tuyến cuối cùng trong lòng cũng sụp đổ, cả người run run lùi về sau.

Nhìn tràng cảnh trước mắt, đột nhiên Thương Chiết Sương cảm thấy cực kỳ phiền muộn.

Tình cảm không biết từ đến dao động trong mắt nàng xẹt qua một sự tàn nhẫn, nàng hất mạnh Hoài Lưu ra.

Hoài Lưu kêu thảm một tiếng, sau đó nhân cơ hội này thân hình chợt lóe lên, từ chỗ Tư Kính chạy ra ngoài khe.

Đôi mắt Thương Chiết Sương bao quanh bởi một tầng sát khí, thân thể nghiêng tới định đuổi theo.

Nhưng tay của nàng lại bị một người nắm lấy.

Máu tươi trên cổ tay trắng nõn chảy đến trên y phục đỏ của nàng đều bị dây tơ hồng hấp thụ, hoàn toàn biến mất.

Hiện tại nàng mới phát hiện, thì ra nàng chán ghét xúc giác ấm áp như vậy.

Ánh mắt của Tư Kính hờ hững, vô cảm.

Thương Chiết Sương không biết là hắn che giấu quá tốt hay thật sự lơ đãng với tất cả mọi thứ. Khó trách ngày ấy hắn bị trọng thương về Tư phủ, cũng vẫn là một bộ dạng chẳng hề để tâm.

Nàng đột nhiên sinh ra một loại xúc động.

Một xúc động muốn hung hăng kéo mặt nạ của người trước mắt xuống.

Thế nhưng người như Tư Kính, sau khi ngươi bóc một tầng mặt nạ thì bên trong có lẽ còn có một tầng mặt nạ khác.

Muốn nhìn trộm đến cuối cùng, thực sự rất khó.

Toàn thân trên dưới hắn đều không dùng lực, mặc cho ngươi dùng lời lẽ chói tai tranh chấp, đều tựa như ném đã vào biển rộng, thậm chí không nổi lên được một gợn sóng.

Nhận thức này khiến sát khí đè nén trong lòng Thương Chiết Sương bỗng dâng trào, quay cuồng như muốn đột nhiên tràn ra.

Tư Kính vẫn chăm chú nắm chặt tay nàng.

Thương Chiết Sương mạnh mẽ hất ra.

Sắc mặc Tư Kính không có mất tự nhiên hay xấu hổ, hắn chỉ hỏi: “Không bị thương chứ?”

Hắn ngạc nhiên phát hiện, ánh mắt không màng danh lợi của mình đang chôn giấu một chút vui vẻ. Dù chỉ có một chút, cũng là tâm tình vui sướng.

Hắn rất hưởng thụ cảm giác này.

Thậm chí cử động vừa rồi, đều là cố ý.

__Vốn dĩ hắn có thể không nắm thanh kiếm đó.

Trong thời khắc này, hắn bắt đầu cảm thấy có chút thất thố.

Làm sao lại thế?

Sao có thể hiện ra tâm tư của mình, sao có thể khát vọng được quan tâm, sao có thể dùng thủ đoạn tính toán cùng tâm tình ti tiện như vậy với nàng chứ?

Nếu nàng đến là ân huệ trời ban cho hắn, vậy hắn càng không nên lòng tham không đáy.

Đôi mắt Tư Kính trầm xuống, lần đầu tiên trên mặt xuất hiện vẻ bối rối, chần chừ có nên chống lại ánh mắt của Thương Chiết Sương hay không.

Nhưng Thương Chiết Sương không chú ý đến cử chỉ nhỏ bé này của hắn.

Đáy lòng lúc trước của nàng như cao nguyên vắng vẻ, không có một ngọn cỏ phảng phất bị dấy lên một trận hỏa hoạn, nhất thời khiến nàng không biết xử lý thế nào. Nàng ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện Tư Kính không nhìn nàng như trước.

Đáy lòng càng phiền muộn hơn, nàng lên tiếng: “Ngươi cứ như vậy thả Hoài Lưu đi sao?”

“Ngoài cửa có người của Tư phủ, nàng ta có chắp cánh cũng khó thoát.”

“Ngươi nghĩ thật chu toàn.” Thương Chiết Sương bật cười.

“Chiết Sương tin vào số mệnh không?”

“Không tin.”

“Dĩ nhiên không tin thần…”

“Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”

Lúc này Thương Chiết Sương bất giác phát hiện, mình như vậy mà đã trừng mắt với Tư Kính.

Cảm xúc lạnh nhạt trước kia tựa như vì người này mà nổi lên gợn sóng, hơn nữa còn có long trời lở đất.

Nhưng khiến nàng tức giận hơn chính là thái độ của Tư Kính.

__Sau bình thản tựa như còn có chút vui mừng.

“Nếu chuyện của Tư công tử đã xử lý xong thì thả ta ra trước đi, mấy ngày nay mệt mỏi, ta muốn nghỉ ngơi một chút.”

“Có ngại cùng nhau không?”

“Không cần đâu.”

Thời khắc này Thương Chiết Sương phát hiện mình có chút ngây thơ đến buồn cười, một lời nói ra, nước đổ khó hốt. Dù cho xuất phát từ tình cảm nào, nàng nghĩ đều phải tạm thời lẩn tránh Tư Kính.

Ít nhất là vào thời khắc này.

Chỉ cần nhìn thấy Tư Kính, nàng sẽ liền nghĩ đến hắn ở trước mặt nàng, máu trên tay hòa với da thịt, lộ ra một mảng xương cốt âm u.

Cảnh tượng này như dẫn nàng đến một loại cảm xúc nào đó, kháng cự theo bản năng.

Cảm giác kìm nén sự ngạt thở cùng đau thấu xương tràn ngập trong lòng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Nhiễm Sương

Chương 43: Trong góc (Bảy)



Trong đầu Hoài Lưu trống rỗng mặc cho Tiêu Quan hôn nàng, cảm giác được toàn bộ máu huyết chảy dọc đến hai gò má.

Nụ hôn này rất dài, khi Tiêu Ngưng lau nước mắt chạy khỏi tiểu viện, Tiêu Quan mới buông nàng ra, khẽ nói: “Thật xin lỗi.”

Hoài Lưu lúng túng lau môi bị hôn lên, gượng cười nói: “Không sao, coi như trả lại lòng tốt của ngươi đối với ta trong mấy ngày qua.”

“Thế còn…” Nàng suy đoán tâm ý của Tiêu Quan, cẩn thận nói: “Ngươi và Tiêu Ngưng đã xảy ra chuyện gì, còn có ngươi nói đã báo cho phụ thân ta…”

Tiêu Quan thở dài, đôi mắt sáng hiện lên một tầng sương.

“Lúc nhỏ ta được dưỡng phụ mang về, tuy chỉ là con nuôi nhưng dưỡng phụ đã cho ta danh hiệu của đại thiếu gia của Tiêu gia cùng danh tự. Nói với tất cả mọi người, ta là con rơi của ông, chưa từng bạc đãi ta.”

“Đến khi trưởng thành ta mới dần dần hiểu ra, thì ra phụ thân thu nhận ta là bởi vì mẫu thân lúc sinh Ngưng nhi bị thương, không thể tiếp tục mang thai. Phụ thân đối với mẫu thân nhất vãng tình thâm, không muốn tục huyền nên đành mang ta về, bù lại tiếc nuối cho Tiêu gia không có trưởng tử.”

“Vậy ngươi đối với Tiêu Ngưng…”

“Ngưng nhi à…” Lúc nói đến Tiêu Ngưng, đôi mắt mờ mịt của Tiêu Quan trước đó từng chút lộ ra thần sắc ôn nhu trong mắt.

“Dù nàng ấy ngang ngược không thể trói buộc, nhưng trong mắt ta, nàng ấy chính là nữ tử tốt nhất. Lúc còn nhỏ, chỉ cần là vật thích nhất nàng có, đều sẽ chia cho ta một phần. Nếu có nô bộc nhục mạ ta là con nuôi, nàng luôn bảo hộ trước người ta…”

“Vậy hai người…”

“Không thể nào đâu.”

Nói đến đây, ánh mắt Tiêu Quan cứng lại, sau đó buông thõng.

“Phụ thân đã phó thác Tiêu gia cho ta, trong mắt thiên hạ, ta là trưởng tử của Tiêu gia, huynh trưởng của Ngưng nhi. Ta không thể để nàng gánh chỉ trích của người trong thiên hạ. Huống hồ, nếu muốn ở bên Ngưng nhi, trước tiên ta phải ném thân phận trưởng tử của Tiêu gia đi. Nếu ta làm vậy, những người ngoại thích luôn nhìn chằm chằm vào Tiêu gia sẽ nhân lúc đó nhảy vào, cơ nghiệp cả đời của phụ thân cũng sẽ hủy trong tay ta. Mà ta, sao có thể dùng điều này để báo đáp ân dưỡng dục của phụ thân chứ?”

Hoài Lưu nhìn hắn, trong lòng ngàn vạn suy nghĩ, nhất thời không biết bắt đầu từ đâu, nàng mấp máy môi rồi cúi thấp đầu.

Tiêu Quan nhìn đôi mắt tựa đang suy tư của Hoài Lưu, hai đầu gối khuỵu xuống, đột nhiên quỳ trước nàng.

Chiều cao của nam tử trước mắt tựa cây trúc, dù có quỳ cũng không thấp, vẫn có cốt cách khí khái.

Hoài Lưu giật mình bởi hành động của hắn, cuống quít muốn đỡ hắn đứng lên, nhưng thân thể nam nhân nặng nề, khó mà nâng lên được.

“Hoài cô nương, trước tiên ta muốn xin cô tha thứ vì đã lợi dụng cô.”

Tiêu Quan cúi thấp đầu, Hoài Lưu không thấy rõ thần sắc của hắn, nhưng dựa vào ngữ khí, nàng có thể cảm nhận được, dù hắn làm gì cũng đều không phải tuân theo ý của hắn.

Ánh trăng như sương, ánh đèn băng lãnh.

Hoài Lưu nhìn Tiêu Quan, bên môi treo nụ cười khổ: “Ta không trách ngươi.”

Tiêu Quan vẫn cúi thấp đầu, thanh âm nhẹ bẫng: “Ta lợi dụng thân phận của cô, cũng xác thực đạt được sự tương trợ trên phương diện làm ăn từ phụ thân của cô. Nhưng…”

“Không sao, ngươi chưa từng tổn thương đến ta.”

“Ta…” Tiêu Quan yên lặng một lát, cuối cùng tàn nhẫn mở miệng, “Ta biết Hoài cô nương có ý với ta, ta cũng muốn cầu Hoài cô nương gả cho ta, đoạn tuyệt tình cảm của Ngưng nhi.”

Hóa ra cho đến nay, thật sự có một người có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy, nàng vẫn không có cách nào trách hắn?

Thời khắc này Hoài Lưu chỉ cảm thấy đầu mình ngưng hoạt động, đáy lòng tựa kết băng, hiện ra hàn ý lạnh lẽo.

“Tiêu Quan biết yêu cầu này rất vô lý, Hoài cô nương có thể cự tuyệt ta. Dù sao ta cũng chưa báo tình huống của Hoài cô nương với Hoài lão gia và Hoài công tử.”

“Ta không đáp ứng.” Hoài Lưu không đỡ Tiêu Quan dậy, miễn cưỡng thu lại thần sắc châm chọc, đồng thời đè nén ý định thỏa hiệp buồn cười chợt lóe lên.

“Tiêu công tử, ta thừa nhận tâm ta định ngươi, cũng không phủ nhận ngươi hấp dẫn đối với ta, nhưng ta tuyệt đối không phải người chịu được ủy khuất. Trong lòng ngươi chỉ có Ngưng nhi, Tiêu gia của ngươi. Ngươi chưa từng bận tâm đến cảm thụ của ta, Hoài Lưu ta xưa nay không làm quân cờ mặc cho người định đoạt đâu.”

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên thân hai người, trong sáng mà thê lương. Hoài Lưu miễn cưỡng cong một nụ cười, vỗ vai của Tiêu Quan rồi nhắm mắt quay người rời đi.

Dù nàng ái mộ Tiêu Quan đến thế nào, chí ít nàng sẽ ra một quyết định không làm mình hối hận.

Nhưng nàng chưa từng nghĩ, từ biệt hôm nay, chính là vĩnh biệt.

Ngày thứ hai nàng theo xe ngựa phụ thân và ca sai tới, rời khỏi Trường Đình Đông châu về với Tây châu.

Nàng tưởng rằng đời này Tiêu Quan và nàng sẽ không còn gặp lại, nhưng hiện thực lại đưa nàng lên con đường không thể quay đầu.

Thế nhưng nàng cũng từng nghĩ một cách nghiêm túc, nếu như mọi thứ đến một lần nữa, lựa chọn của nàng vẫn không thay đổi.

Dù kết cục thế nào, nàng vẫn không muốn làm người chịu ủy khuất.

Đến hôm nay, hình tượng lưu tại sâu trong trí nhớ của nàng nhất chính là cảnh tượng khuôn mặt tiều tụy của Tiêu Ngưng, y phục tả tơi vọt tới trước mặt nàng chất vấn.

Trước kia Tiêu Ngưng kiêu căng, nhưng chung quy vẫn còn có chút bộ dáng của tiểu thư khuê các.

Nhưng nàng ta của ngày ấy tựa như cỏ dại ven đường khô cằn, hai má lõm vào, đôi mắt ướt át tựa hồ thu cũng khô cạn, tràn ngập tia máu.

Nàng ta hỏi nàng tại sao phải đi, tại sao phải để Tiêu Quan thương tâm; hỏi nàng đã đi cũng đi rồi, tại sao phải để cho Tiêu Quan lo lắng, cuối cùng biến thành lợi thế để người khác uy hiếp Tiêu Quan.

Vào thời khắc đó Hoài Lưu mới hiểu được, cái gì gọi là hết đường chối cãi.

Buồn cười biết bao, hắn không yêu nàng, lại vì nàng mà chết.

Còn nàng phải gánh lấy tất cả bi thương và oán hận còn lại.

Cho dù như thế, nàng vẫn còn ái mộ hắn.

Tình cảm này thậm chí không vì hắn chế đi mà tiêu tán, ngược lại vì Tiêu Quan qua đời mà càng ngày càng sâu nặng.

Nàng xin phụ thân điều tra rõ nguyên nhân cái chết của Tiêu Quan.

Thì ra Tiêu gia có một dòng họ thân thích xa tên là Tiêu Minh Sơn, bình sinh không học vấn không nghề nghiệp cũng đành, nhưng tinh thông tà đạo. Vì gia cảnh sa sút nên liền đánh chủ ý lên Tiêu Quan. Nghe thấy chuyện giữa Tiêu Quan và Hoài Lưu, cấu kết với thổ phỉ mượn danh của Hoài Lưu, dùng kế dụ Tiêu Quan ra ngoài rồi hại chết.

Tất nhiên Tiêu Ngưng không biết được tình ý của Tiêu Quan đối với nàng ta, vì thế đương nhiên đem tất cả mọi chuyện đổ lên đầu Hoài Lưu.

Nhưng người tương tư đã qua đời, nàng phải giải thích thế nào?

Dù giải thích thế nào, đều chỉ thêm một người thương tâm thôi. Nàng tin Tiêu Quan cũng không muốn Tiêu Ngưng biết chân tướng, để Tiêu Ngưng hận nàng còn hơn để nàng ta thương tâm một đời.

Thế nhưng sau khi Tiêu Ngưng đi, cả ngày lẫn đêm nàng đều gặp Tiêu Quan trong mơ.

Nàng thấy hắn bị một thanh kiếm đâm xuyên, thấy hắn chảy máu gọi tên nàng và Tiêu Ngưng.

Phụ thân tìm cao nhân, cầu cạnh danh y nhưng triệu chứng lại càng nghiêm trọng hơn.

Cuối cùng, một ngày, nàng mang theo ánh nắng, giẫm lên sương sớm một mình đi tìm đường đến chỗ Tiêu Minh Sơn.

Vốn dĩ nàng tìm đến Tiêu Minh Sơn chỉ là nhất thời kích động, nàng không có bất kỳ kế hoạch gì, cũng không biết được người tên Tiêu Minh Sơn này nhẫn tâm đến vậy. Trước khi nàng quyết định đi tìm hắn, hắn đã chuẩn bị lột da sống của nàng.

Thân thể bị rút da đau đớn đến thế nào chứ, tựa như rút toàn bộ xương cốt trong người ra.

Lúc nàng nhận lấy sự thống khổ đó còn phải chứng kiến đám người Tiêu Minh Sơn lấy từng lưỡi đao lóc hết da trên người ra đốt sạch.

Đau đớn tựa lăng trì, khiến linh hồn của nàng bị bức biến thành lệ quỷ, mà Tiêu Minh Sơn nhìn thấy nàng rơi máu còn cười to thích thú.

Đôi mắt nhỏ hẹp như rắn của hắn gần như híp lại một đường, nhếch miệng khẽ lộ ra răng nanh được ẩn giấu.

“Hoài cô nương đúng là trọng tình trọng nghĩa, nếu như thế ta sẽ giúp cô sớm ngày hóa quỷ, để đoàn tụ với tiểu tình lang của mình nha.”

Đôi mắt Hoài Lưu đầy máu, trong mắt đều bao phủ một màu đỏ, không nhìn rõ được bộ dáng của Tiêu Minh Sơn.

Oán khi màu đen xông lên trời, sau đó hướng tới bức tường Phật trước người Tiêu Minh Sơn.

Nàng nuốt máu mà khóc, từng chữ như đao: “Hoài Lưu ta vĩnh viễn không vào đạo luân hồi, ở thế gian này chờ ngươi. Phàm là người đầu thai của ngươi, ta liền cho ngươi nếm hết khổ ác nhân gian, chết một cách thống khổ.”

Hoài Lưu vốn sự nguyền rủa oán độc như vậy, đủ để khiến Tiêu Minh Sơn sợ hãi.

Nhưng nam nhân trước mắt còn cười, chẳng thèm ngó ngàng, đối mắt với nàng còn có thương hại và đồng tình.

“Nói đến cô đối với Tiêu Quan thế này, đời sau Tiêu Quan còn biết đến tình nghĩa đó hay không? Huống chi ta chỉ cần bình yên sống qua một kiếp này, sau đó thì chẳng còn gì liên quan đến ta nữa. Xem như hồn phách của ta vào luân hồi, cũng không phải ta ở kiếp này, không còn ký ức hay ý thức nào. Mà cô, sẽ vĩnh viễn sống trong thống khổ không có cách nào báo thù, thành lệ quỷ cô độc vượt qua sự vĩnh hằng.”

Hoài Lưu cảm thấy trước mắt tăm tối cả một vùng.

Hận ý, oán khí, mê mang, bất lực đều đã cách xa.

Như Tiêu Minh Sơn nói, cuộc sống vĩnh hằng để lại cho nàng chỉ có thống khổ và tra tấn. Nàng phiêu bạt trăm năm, bị tăng nhân phong ấn, sau khi trọng thương chạy ra, vất vả lắm mới tìm được chuyển thế của Tiêu Minh Sơn- Hứa Sơn Khinh.

Nhìn khuôn mặt bảy phần tương tự với Tiêu Minh Sơn, hận ý một lần nữa như bụi gai dữ tợn bao quanh trái tim nàng.

Áp bách, giãy dụa, hủy diệt.

Nàng thề phải giết được Hứa Sơn Khinh.

Hắn để nàng thống khổ trăm năm, sao nàng có thể tùy tiện để hắn chết như vậy chứ?

Thế nên nàng phủ một lớp da trên người, hóa thành thiếu nữ mỹ mạo.

Nàng muốn hắn chết trên tay người hắn yêu, để hắn nếm thử thống khổ bị tróc da lột xương.

Nhưng bắt đầu từ lúc nào, nàng trở nên do dự, chất vấn bản thân liệu mình làm vậy có đúng hay không.

Nhìn đôi mắt Hứa Sơn Khinh chân thành tha thiết, tràn đầy yêu thương cùng với thiện ý của hắn với mọi người, nàng liền biết mình không thể hạ thủ.

Như Tiêu Minh Sơn nói, dù Hứa Sơn Khinh giống thế nào, rốt cuộc cũng không phải Tiêu Minh Sơn.

Tiêu Minh Sơn chân chính sớm đã về với đất bụi. Ân oán kiếp trước, vì sao phải để người không biết gì nhận lấy chứ.

Nhưng dù nàng nghĩ như vậy, hận ý của lệ quỷ trong linh hồn nàng vẫn không thể khống chế.

Thứ lực lượng đó không ngừng quấn lấy phòng trúc của Tiêu Quan khi còn sống nhắc nhở nàng.

__Dù trong phòng trúc không có dấu vết của nàng, chỉ có của Tiêu Ngưng mà hắn yêu.

Thế nhưng điều này có thế nào chứ?

Nàng chỉ cần khắc hận vào tâm là được.

Giãy dụa ngày qua ngày, đấu tranh với oán khí cơ hồ hao tổn hết khí lực của nàng, cho đến khi Tư Kính lấy được đồ vật của Tiêu Quan, đoán được nhân quả kiếp trước của nàng. Cuối cùng hận ý phá kén mà ra, linh hồn của nàng không còn cách nào tiếp nhận tất cả.

Nàng chỉ muốn giết tất cả người đã phá hư, sau đó triệt để giải thoát.

Hoài Lưu máu thịt hỗn độn nở nụ cười chế nhạo bên môi, đôi mắt đã bị hắc ám che khuất.

“Cô nương nhìn xem, ta đã làm sai điều gì? Ta vô tội đến mức đó mà. Có đôi khi mệnh chính là thế, Tư Kính hủy đi cảnh đẹp trong tranh của ta, phá kết giới của ta, hiện tại còn biết được nhân quả kiếp trước của ta. Ta phải làm sao để hắn cam đoan sẽ không tổn thương chuyển thế của Tiêu Quan? Nếu hắn nhất định làm thế, vậy ta chỉ có thể bắt cô uy hiếp hắn…”

***

Ji: Phần 7 này công nhận dài dễ sợ nên Ji chia thành hai phần nhá, dài bằng hai chương luôn ý:(((


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.