Gấu Xám nhìn dáng vẻ hùng hổ của cô ta, không nhịn được bật cười.
Anh ta biết, ít nhất là Cáo Lửa sẽ không nhảy xuống nữa.
Anh ta bước tới, ngồi xuống cạnh Cáo Lửa, không biết từ đâu lấy ra hai chai rượu Vodka.
“Uống chút không?”
Cáo Lửa cũng không khách sáo với anh ta, trực tiếp giật lấy một chai Vodka từ tay Gấu Xám, ngửa đầu tu ừng ực.
Rượu mạnh cay nồng chảy vào cổ họng khiến Cáo Lửa không nhịn được ho khan, cô ta không nói gì, lại uống thêm mấy ngụm lớn.
Gấu Xám không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nghiêng mặt Cáo Lửa.
Cáo Lửa có một khuôn mặt xinh đẹp rực rỡ, lúc uống rượu hơi ngẩng cằm lên, đường xương hàm rõ ràng càng làm nổi bật vẻ sắc sảo trên khuôn mặt cô ta, trông rất kiêu ngạo.
Hai người cứ thế im lặng ngồi bên đường không biết bao lâu, màn đêm buông xuống, trên trời lại bắt đầu rơi những hạt mưa nhỏ, tích tụ thành những hạt nước li ti trên tóc và quần áo hai người.
Một chiếc xe từ từ chạy đến từ xa, dừng lại phía sau hai người.
Cửa kính xe từ từ hạ xuống, hai người quay đầu lại thì thấy Bùi Phượng Chi đang ngồi trong xe.
“Lão đại.”
“Lên xe.”
Giữa màn mưa phùn lất phất, hình như Bùi Phượng Chi thở dài một tiếng, lại hình như không phải.
Gấu Xám nhìn Cáo Lửa bên cạnh, thấy cô ta đã nhảy dựng lên từ mặt đất, mở cửa xe chui vào trong.
“Đến ngay đây!”
Cô ta vẫn giữ nguyên bộ dạng như cũ, cứ như thể mọi chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
“Có nhiệm vụ gì sao?”
Ánh mắt Bùi Phượng Chi nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ đáp một tiếng.
“Đi gặp một người.”
Xe từ từ chạy đi.
Gấu Xám ngồi ở ghế phụ, còn Cáo Lửa ngồi cạnh Bùi Phượng Chi, mỗi người một bên, ánh mắt Bùi Phượng Chi vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, giữa hai người dường như có một rãnh trời ngăn cách.
Cáo Lửa mấy lần muốn tìm Bùi Phượng Chi nói chuyện, nhưng vẫn không tìm được cơ hội mở lời.
Trong khoang xe chật hẹp, bầu không khí ngột ngạt đến mức khiến người ta lo lắng.
Điều khiến Cáo Lửa không ngờ tới là, người đầu tiên lên tiếng lại là Bùi Phượng Chi.
“Cáo Lửa, cô về châu Âu đi.”
Vài chữ đơn giản, lại khiến toàn thân Cáo Lửa dựng đứng cả lông.
“Em không về!”