“Giang Ninh Phiến! Cô bớt giả vờ đứng đắn cho tôi! Tôi ghét nhất là loại phụ nữ này! Cô có tin trở về tôi sẽ nhốt cô lại, không cho cô ăn cơm!”
Khuôn mặt yêu nghiệt của Hạng Chí Viễn đầy tức giận, ánh mắt độc ác, xen lẫn ham muốn nồng nặc, đôi mắt anh càng thâm thúy hơn, cũng càng thêm rét lạnh.
“Tôi không thèm.” Cô giãy dụa.
“Cũng sẽ gửi video kia cho người ba được tôn kính của cô!”
“Hạng Chí Viễn, anh làm người có thể có giới hạn không?” Cô căm hận trừng mắt nhìn anh, hèn hạ.
“Vậy cô có muốn thử giới hạn bên dưới của tôi đến đâu không?” Hạng Chí Viễn cười, nụ cười lạnh lẽo nhìn khuôn mặt đầy chống cự của cô, một tay anh nắm cằm của cô, dùng sức siết chặt: “Có muốn thử một chút hay không, hả?”
“…”
Giang Ninh Phiến bị đau mở miệng, cũng bị ánh sáng trong mắt của anh làm giật mình.
Trên cằm truyền đến cảm giác đau đớn, khiến cô kêu thành tiếng.
Đương nhiên cô tin.
Anh không có gì không làm được, anh là thần của tổ chức Địa Ngục Thiên, thủ đoạn không độc ác là không thể nào ổn định địa vị, một người như vậy… Cô cậy mạnh với anh, chắc chắn sẽ không có được chút hời nào.
Cô tự mình hiểu lấy.
Nghĩ vậy, Giang Ninh Phiến nhắm mắt lại, không có động tác phản kháng.
“Giang Ninh Phiến, sau này cô đừng thử chọc giận tôi nữa.”
Hạng Chí Viễn lạnh lùng nói, ánh mắt lộ ra khinh thường đùa cợt. Nhất định phải để anh nói lời độc ác mới chịu khuất phục, người phụ nữ phiền toái, đúng lúc giống với người trong trí nhớ của anh.
Nụ hôn mạnh mẽ của anh lần nữa đánh tới Giang Ninh Phiến, đặt hai tay của cô ra sau cổ mình, hình thành tư thế thân mật không kẽ hở.
Bỗng dưng, anh hôn cô, không quan tâm trút ra…
Nụ hôn của anh mang theo sự cắn xé như dã thú.
Tay của anh giống như đang chơi đồ chơi mà đùa giỡn cô, không có chút thương tiếc nào.
Trên người truyền đến đau đớn làm cô sợ hãi, cả người bị chơi đùa đến choáng váng.
Bên tai lại truyền tới tiếng nước ” Rào rào”…
Cơn ác mộng cắn nuốt cô, cắn mỗi một tấc thịt của cô, để cho cô đau khổ đến muốn thét lên.
Suy nghĩ dần dần rời xa đầu óc.
“Đừng… Tắt tiếng nước đi, tắt đi…”
Đang giữa cuộc yêu, Giang Ninh Phiến có chút đau khổ nỉ non, lông mi thật dài run rẩy.
“Cô nói gì?”
“Tắt đi… Cầu xin anh, tắt tiếng nước đi…” Cô không muốn nghe tiếng nước, không muốn.
“Giang Ninh Phiến!” Hạng Chí Viễn cụp mắt nhìn cô, đưa tay vỗ mặt của cô.
Giang Ninh Phiến nhắm mắt, ngất đi.
“…”
Móa!
“Cậu Hạng, hôm nay Phố Đỏ buôn bán lại, tôi cho các anh em đi quan sát, có thêm không ít khuôn mặt mới. Chỉ sợ bên trong có cảnh sát đang nhìn chằm chằm, đám người bên dưới vẫn chưa ra ngoài.”
“Vừa đón được ông Lăng, đương nhiên bọn họ sợ chuyện sẽ xảy ra lần nữa. Căn dặn bên dưới an phận cho tôi!”
“Vâng, cậu Hạng.”
Trong lúc mơ màng, Giang Ninh Phiến nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Hạng Chí Viễn và Cô Minh Thành, xa như ở chân trời.
“Ầm.”
Tiếng đóng cửa vang lên bên tai Giang Ninh Phiến, vang đến cô đau đầu.
Giang Ninh Phiến không thoải mái trở người, trong lòng bàn tay chạm đến một thứ cực nóng. Cô không khỏi mở mắt ra, chỉ thấy cô bắt được năm ngón tay thon dài.
Tay của đàn ông.
Bỗng thần kinh Giang Ninh Phiến kéo căng lên, lập tức buông tay ra, phát hiện mình đang nằm trên đùi Hạng Chí Viễn, ánh đèn màu sắc rực rỡ chiếu trên mặt anh, không biết đang có tâm trạng gì.
“Tỉnh rồi à?”
Hạng Chí Viễn đã thay một chiếc áo sơmi màu xám bạc, hiện tại đang liếc nhìn cô, trong mắt chiếu ra ánh sáng âm u: “Bây giờ cô có thể giải thích cho tôi một chút, khi nãy là cô ngất đi hay là ngủ mất, hả?”