Ở sân ngoài, các thủ tục đăng kí vẫn lục đục diễn ra.
– A di, ngài có thể nấu cơm sao? – Một thanh niên Trần Gia hướng bà lão trước mặt nói
– Có thể, lão thân có thể nấu cơm. – Bà lão vội vàng đáp.
– Vậy được rồi, ta sẽ đăng kí cho a di vào Tây Xưởng nhà bếp, thủ tục đăng kí sẽ như thế này…..
Bà lão lòng mừng khấp khởi, lắng nghe tên kia hướng dẫn đăng ký việc làm, đến độ tuổi này rồi kiếm được một công việc thật không dễ dàng. Nay có việc làm, đám cháu ở nhà không lo bị đói nữa.
Ở một bàn đăng kí khác.
Một tên to con nhìn về hướng Thánh Dực Vệ ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ, hắn hướng một tên vệ sĩ nói:
– Trần Lục ca, ngươi nói ta muốn đăng kí làm vệ sĩ giống ngươi phải làm thế nào.
Gã vệ sĩ Trần Lục cười lớn, nói:
– Lưu to con, ngươi muốn gia nhập với chúng ta trước phải làm bảo an, làm một Tây Xưởng Vệ trước đã. Sau đó phải rèn luyện thêm, làm tốt sẽ được cất nhắc chuyển thành Dực Vệ chúng ta!!!
Tây Xưởng Vệ chính là bộ phận an ninh bảo vệ của Tây Xưởng, chấp hành chính là trị an cho một khu Tây Xưởng.
Đám bảo an này sẽ được Thánh Dực Vệ rèn luyện thêm kỹ năng chiến đấu cùng Đỗ Anh Vũ sẽ dạy cho bọn một số chiến thuật căn bản. Sau đó sẽ cất nhắc vài tên đứng đầu chuyển chức thành vệ sĩ.
Đỗ Anh Vũ lập ra có mục đích dùng nó để hộ trợ cũng như bổ sung thêm lực lượng vào Thánh Dực Vệ.
Có thể nói Tây Xưởng Vệ chính Thánh Dực Vệ bộ phận dự bị.
Thành Dự Vệ bây giờ toàn nhà người của Trần Gia, hiện tại thì không sao nhưng tương lai có chút đuôi to khó vẫy. Đỗ Anh Vũ là muốn pha loãng nó ra, thêm những lực lượng mới vào mới dễ dàng kiểm soát.
Tại cách đó không xa.
Nhóm người có tay nghề được phân chia công việc cũng được tách riêng ra. Tất nhiên khi bắt đầu công việc sẽ phải thử qua trước phòng có kẻ bốc phét kiếm cơm. Nếu ổn thì mới kí hợp đồng.
Sau khi qua kiểm tra liền được tuyển thẳng vào làm, mỗi tên kỹ sư nếu dìu dắt 1-2 gã người người mới sẽ được thưởng thêm phụ cấp.
Mô hình Đỗ Anh Vũ cảm thấy khá đa cấp nhưng trước mặt hẳn là có hiệu quả đi. Hắn tạm thời chưa có điều kiện mở trường dạy nghề cho đám người này.
Trường dạy nghề?
Đỗ Anh Vũ cũng cho đó là một ý tưởng không tồi!
……
Răng vàng lão Ngô đi theo mông Đỗ tiểu tử, nhìn khung cảnh xung quanh một vòng mà sợ hãi. Hắn không thể tin được đây lại chính là những căn nhà của hắn cho Đỗ Anh Vũ thuê tháng trước.
“Mẹ kiếp thảo nào tên tiểu tử này cố tính lưu ý phần quyền được sửa chữa trong hợp đồng, ai mà nghĩ tới hắn lại sửa thành dạng này?” Lão Ngô hướng Đỗ tiểu tử rủa xả một phen.
Thấy Đỗ tiểu công tử mỉm cười quay lại nhìn hắn, ánh mắt thâm trường đánh giá liền chột dạ.
– Công tử, người lừa ta thật khổ!!! – Lão Ngô ai oán nhìn Đỗ Anh Vũ, mở miệng kêu ca.
Đỗ Anh Vũ cười vô hại, ngây thơ vô cùng. Hắn dẫn lão Ngô đi một vòng thăm quan Tây Xưởng. Hắn nhìn về phía lão Ngô nói:
– Lão Ngô, ta nói thật. Ta chính là coi trọng ngươi, không làm hạ sách này ta làm sao tóm được ngươi.
Tất nhiên cái này là Đỗ tiểu tử nói phét, nhưng lão Ngô lại thật tin, con hàng này có chút tự sướng. Hắn nhìn Đỗ Anh Vũ mở miệng thắc mắc:
– Không biết công tử lừa lão Ngô ta vì có ý gì?
– Ta chính là lừa ngươi vào chỗ tốt!- Đỗ Anh Vũ khẳng định, thấy tên kia thần sắc kinh ngạc, hắn nói tiếp:
– Lão Ngô ngươi là Tô đại trưởng quỹ giới thiệu cho ta, lọt vào mắt của Tô lão đại hẳn chính không phải kẻ tầm thường. Ta đã nhắm đến ngươi từ lâu. Ngươi thấy đấy, cả cái khu này ngươi bỏ hoang đã nhiều năm như vậy, tiền thì không thu được về, còn phải mất thêm phí bảo dưỡng, trông coi. Khổ sở như vậy tại sao không theo ta chuyển đổi mô hình. Ngươi nhìn xem đám người kia, bọn họ chính là tương lai vàng bạc của chúng ta. Lão Ngô, ngươi còn nghĩ cái gì nữa?
Lão Ngô nghe Đỗ tiểu tử một phen lẫm liệt trình bày, trong lòng cũng nhen nhói một ngọn lửa. Vì khu đất này hắn Ngô Toái nhiều năm chính là bị thành trò cười. Hắn thật sự muốn rửa nhục một phen, nay cảm thấy cơ hội đã đến, lão Ngô có chút cầm lòng không được.
Nhưng lão Ngô vẫn có chút dè dặt.
Người ta dù sao mới lần đầu!!!
– Nhưng mà công tử, người phải biết nơi này có rất nhiều vấn đề, không dễ mà làm như công tử nói.
Đỗ Anh Vũ rất đại khí chỉ vào bản thân giới thiệu:
– Đối với người khác là khó, nhưng đối với ta chính là việc cỏn con. Đỗ Anh Vũ ta chính là môn sinh của Bệ Hạ, cậu ruột của Thái Tử, cháu trai của Thái Phó, con trai của Đô Hộ Phủ lão đại…ngươi nói xem, có gì ta không giải quyết được?
Đỗ tiểu tử không nói nhiều, quăng một trận boom oanh tạc.
Lão Ngô nghe xong chân liền run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh toát chảy ra khắp lưng. Thiếu niên trước mặt thân phận quá khủng bố, hắn một tên thương nhân, thỉnh thoảng kiêm tư vấn môi giới, chính là bạch thân manh manh chủng loại, thật sự là đỡ không được.
– Vậy công tử là muốn ta làm gì? – Ngô Toái mở miệng dò hỏi.
Đỗ Anh Vũ thấy đàm phán đến nước này coi như đã thành công liền cười nói:
– Trước mắt ngươi có thể dùng đất để nhập cổ phần, tất nhiên không phải lấy không của ngươi. Đất vẫn là của ngươi, giá thuê không thay đổi, ngoài ra ngươi được hưởng 1% lợi nhuận của Tây Xưởng hàng năm.
Ách! Mới chỉ 1%? Lão Ngô có chút không thỏa mãn, đang tính mở miệng đòi hỏi thì đã bị Đỗ tiểu tử chặn lại
– Đừng có tự không biết thỏa mãn, 1% chính là rất cao rồi, chuyện này vài tháng nữa ngươi sẽ biết. Ngoài ra nói nhỏ với ngươi, cũng sẽ có một số Đại nhân vật nhập cổ phần vào nơi này, ngươi là có cơ hội kết giao với họ, chuyện tốt như vậy người còn lăn tăn ta liền tìm người khác.
Lão Ngô nghe đến đây liền ngậm miệng, nuốt một ngụm nước bọt. Đấu tranh tư tưởng một hồi liền cắn răng gật đầu:
– Vậy công việc của ta là gì?
Đỗ Anh Vũ cười cười, bơm cho hắn một ít đồ lậu:
– Ngươi sẽ thay ta giám sát và đốc xúc nơi này. Gọi là giám đốc đi. Là CEO nha!
Ngô Toái:????
CEO là cái mẹ gì???
Nhưng giám đốc thì hắn hiểu, vậy từ bây giờ hắn chính là giám đốc Ngô!
Đỗ Anh Vũ gật gù nhìn tên cò mồi ngày nào, hắn đã điều tra qua tên này, là thật nhân tài. Đỗ tiểu tử nhìn hắn vẫn đang tiêu hoá thông tin liền cười nói:
– Từ bây giờ gọi ta là chủ tịch Đỗ! Shark Vũ!
……
Cùng lúc đó còn có một vị Shark Chính khác thì đang ở trong một căn nhà chòi trên vùng Tây Bắc!
Tô Chính sau khi đưa tiễn các vị tộc trưởng trở về liền thở dài một hơi.
Cuối cùng thì cũng đàm phán thành công.
Hắn vì vấn đề kinh doanh vùng Tây Bắc có thể nói là dồn hết sức mình. Tự thân lặn lội một phen.
Đối với đám người vùng cao này, Tô Chính đã phải tung hết thủ đoạn. Uy bức lợi dụ đều có đủ,
dùng cả Tô Chính bản thân tín dự thu nạp mấy năm nay mới đả động được đám thủ lĩnh vùng biên viễn này.
Hà thị nơi này sức ảnh hưởng vẫn là quá lớn! Không thả ra đủ lợi ích đám người kia sẽ không động tâm.
Mấy ngày tiệc lớn tiệc nhỏ đấu trí đấu sức coi như cũng có kết quả.
Việc tiếp theo chính là xây dựng những trạm buôn nhỏ lẻ bao quát cả một vùng.
Trước là dùng để buôn muối, sau thì sẽ có thêm những mặt hàng khác, cái này để tương lai quyết định.
Việc dựng trạm buôn không khó, cần nhân công và tiền là được.
Vấn đề chính là cần kín kẽ một chút, tránh để Hà thị nhận ra sơ hở sinh nghi.
Tô Chính ổn định các suy nghĩ tính toán xong xuôi liền quay đầu nhìn về phía gã mặt cương thi đằng sau, gã chính là đại diện cho Đỗ tiểu tử về việc lần này.
Công Đàm nhận nhiệm vụ là thay mặt Đỗ Anh Vũ toàn quyền xử lý vùng Tây Bắc. Cái này không phải chuyên môn của hắn nên đa phần chỉ là lẳng lặng theo sau Tô Chính làm việc mà thôi.
Tô Chính nói:
– Mọi việc coi như ổn thỏa, ngươi cũng có thể báo tin cho tiểu tử kia chuẩn bị sẵn sàng. Đợi các trạm hoàn thành thì xuất hàng.
Công Đàm gật đầu, sau đó hắn nhìn Tô Chính, khàn khàn nói:
– Kế hoạch lần này công tử nói nghe theo đại nhân là được. Công Đàm còn có nhiệm vụ khác không thể theo giúp đại nhân được nữa. Còn mong đại nhân giúp đỡ một hai.
Tô Chính gật đầu, Công Đàm lần này theo Tô Chính một đường lên Tây Bắc ngoại trừ đại diện Đỗ Anh Vũ còn có trách nhiệm bảo vệ cho Tô Chính, phòng trường hợp xấu xảy ra. Dù sao thì vùng này cũng thật loạn. Cũng may mắn cho đến lúc này cũng không có chuyện gì hết, mọi thứ vẫn ổn thỏa nằm trong kế hoạch.
Thấy Công Đàm ánh mắt nhìn mình chờ đợi, Tô Chính cười khổ, từ trong ngực áo rút ra một tờ công hàm, đưa cho Công Đàm, miệng nói:
– Ta không biết tiểu tử kia định làm gì, nhưng mọi thứ phải cẩn thẩn. Vật này không dễ kiếm, nơi đó cũng không phải Đại Việt, ngươi một đường cẩn thận….
Cái này chính là Thông Quan Văn Điệp mà Mạc Hiển Tích làm cho Tô Chính kinh doanh các vùng ngoại quốc. Nay cho Công Đàm mượn để đi làm nhiệm vụ.
Xem như Tô Chính bảo kê cho Công Đàm xuất ngoại.
Công Đàm gật đầu, tiếp công hàm, sau đó liền chắp tay chào từ biệt.
Trước khi đi, Tô Chính còn giảng giải qua một phen thế cục nơi đó. Công Đàm lẳng lặng nghe rồi chắp tay cảm tạ.
Nhiệm vụ chính của Công Đàm không phải là vùng cao Tây Bắc.
Nhiệm chính của gã chính là Đại Lý Quốc Cao thị!
Trách nhiệm này Đỗ Anh Vũ tin tưởng giao cho hắn.
Trọng trách thật nặng nề!
….
Tô Chính nhìn tên tráng sĩ cưỡi ngựa ra đi. Lòng thở dài không biết mình đúng hay sai.
Vốn dĩ việc này hắn cũng không muốn dây vào.
Nhưng….trong lòng lại có một tia nhiệt huyết tuổi trẻ tưởng đã mất đi từ sống dậy.
Sau khi biết được Tô Hiến Thành cùng Đỗ Anh Vũ còn có giao tình vào sinh ra tử.
Tô Chính quyết định cược.
Cược vào tương lai của Đỗ Anh Vũ. Dù chuyện này thất bại nhưng chỉ cần mối quan hệ của Tô gia và Đỗ Anh Vũ một mực tốt đẹp.
Tô Hiến Thành tương lai chính là được đảm bảo.
Tô Chính cũng từng kinh doanh ở Đại Lý một thời gian, đối với Điền Đông Cao thị cũng có một chút qua lại, có hắn dẫn tiến Công Đàm nhiệm vụ sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Vì tương lai, hắn xuất thủ!
Đỗ Anh Vũ mà biết Tô Chính nghĩ gì liền sẽ ủng hộ hai tay hai chân, khoa chân múa tay, manh manh nói:
“Đại lão người mang ta, tương lai lategame ta gánh được.!!”
…..
Hà thị ở Tây Bắc cũng không có thời gian quan tâm đến việc địa bàn mình xuất hiện vài con chuột.
Vì sắp còn có một con Đại Long tiến đến đây rồi.
Là con Đại Long lớn nhất Đại Việt – Hoàng đế bệ hạ.
Làm Địa đầu xà Hà thị cũng phải run lẩy bẩy, co quắp lại mà làm người.
Mãnh long khó áp địa đầu xà?
Đó là do con rồng đó chưa đủ “mãnh” mà thôi!
Châu Tư Nông – Hà phủ
Thủ lĩnh Hà Thị hiện này chính là Châu mục tư nông- phò mã Hà Vĩnh Lộc.
Hà thị coi như là biên viễn đại tộc, sinh sống tại vùng Tây Bắc đã lâu đời. Cùng với Thân thị, Nông Thị, Vi thị chính là thủ lĩnh của các vùng biên cương, Lý triều hoàng tộc thường phải gả công chúa để kết giao tình, làm thông gia thân tộc.
An lành làm thổ hoàng đế đã lâu, nay bị Bệ Hạ gõ một cái cả người liền bừng tỉnh, sau đó thì toàn thân hoảng hốt.
Bọn hắn lúc này mới nhận ra Lý triều dựng nước đã trăm năm, sớm đã không còn là cái non nớt triều đại phải nể mặt bọn hắn nữa rồi.
Không trung thành, bất kính sao? Vậy thì đánh!
Hà Vĩnh Lộc ngồi ở vị trí chủ toạ, nhìn đáp bộ hạ còn đang cãi nhau chí choé, đùn đẩy trách nhiệm tất cả là tại ngươi, do ngươi mà lòng rối như tơ vò.
Hắn phẫn nộ vỗ bàn cái rầm rồi quát:
– Tất cả câm mồm hết cho ta!
Đám người giật mình xong liền câm như hến, Hà Vĩnh Lộc tuổi tác cũng không còn trẻ nhưng uy thế vẫn còn. Lưng hùm vai gấu, thân thể tráng kiện. Hắn đảo mắt một vòng nhìn quanh đám bộ hạ, gầm giọng nói:
– Từ hôm nay trở đi tất cả đều phải làm việc cẩn thận cho ta. Nếu có sơ sẩy đừng trách ta độc ác. Tất cả lui về vị trí đi.
Cả đám thuộc hạ nghe vậy cũng lục đục cáo lui, trước khi đi còn có một tên đi lên dò hỏi:
– Đại nhân, vậy ý của Thành Khánh Hầu về động chủ Ma Sa là….?
Hà Vĩnh Lộc nghe xong liền lộ vẻ hung tàn đáp:
– Tên ngu xuẩn đó muốn tạo phản, quan hệ gì đến Hà thị ta! Hắn muốn chết thì đi chết một mình đi, Hà thị không theo hầu.
Cả đám nghe xong liền hiểu, nhanh chóng chắp tay cái lui.
Chết đạo hữu không chết bần đạo!
Cái này bọn hắn hiểu.
Nhưng sâu trong nội tâm, đối với việc Hà thị bỏ rơi thuộc cấp đã sinh ra một chút bất mãn….
Hà Vĩnh Lộc không quan tâm, hắn dù có lòng cũng không giúp được.
Đám người vừa đi, căn phòng cũng trở nên vắng lặng.
Hà Vĩnh Lộc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài những trận gió thu nổi lên ào ào quét lá.
Nhưng e sợ đón chờ hắn tương lai…
Là một trận bão!
…..