Edit: cầm thú
Ngoài thành phố Phương Đường.
Một tầng kết giới mở ra, tách biệt toàn bộ Phương Đường với thế giới bên ngoài.
Bên trong kết giới, là nhóm người sinh sống trong thành phố.
Mà bên ngoài, chính là một mảnh hoang vu nguy hiểm yêu thú xuất hiện khắp nơi.
Từ sau khi linh khí hồi phục, nhân loại và yêu thực yêu thú chưa bao giờ ngừng chiến tranh.
Bên trong thành phố của loài ngoài đều có đại tông sư bày bố kết giới, bảo vệ cuộc sống an toàn của người dân bình thường.
Mà bên trong thành phố vẫn buôn bán trao đổi, cơ bản có võ giả liên kết với bên ngoài thực hiện.
Hôm nay, bên ngoài Phương Đường thị, nhóm yêu thú cảm thấy bất an.
Cảm giác quỷ dị này rất mãnh liệt.
Giống như là…
Bị một cường giả nào đó theo dõi.
“Gào!”
Một tiếng gầm rú từ trong đám yêu thú vang lên, phần lớn yêu thú đều nghe thấy tiếng gào, chúng nó biết, đây là điềm báo nguy hiểm.
Ngay khoảnh khắc này, một tia kiếm quang giáng xuống, mang theo khí thế kinh người, trong nháy mắt, quét ngang một mảnh.
Kiếm quang tan đi, mảnh đất trở nên hoang vắng.
Đất đỏ tươi, cực kì tà dị.
Một bóng dáng thon dài ở giữa không trung từ từ đi xuống.
Nếu như người khác nhìn thấy sẽ giật mình, bởi vì, có thể đạp không mà đi, chỉ có thể là võ giả tu vi cực kì cao.
Theo như truyền thuyết, chỉ có cường giả đại tông sư cấp võ vương, mới có thể đạp không.
Mà người xuất hiện ở đây, không ai khác, chính là Lăng Xuyên lâu ngày không gặp.
“Rốt cuộc… về nhà rồi.”
Lăng Xuyên nhìn Phương Đường thị cách đó không xa, đáy lòng xuất hiện lo lắng.
Cho dù hắn mạnh mẽ đến thế nào, cho dù hắn chinh chiến qua biết bao khu vực, nơi này vĩnh viễn là nơi hắn không thể quên.
Nơi trái tim hắn muốn trở về nhất.
“Không biết em gái và ba ba ở nhà làm gì? Có chờ mình hay không?”
Lăng Xuyên thu hồi kiếm của mình, mỉm cười, tự nói, sau đó thân hình lập tức biến mất…
Phương Đường thị, Lăng gia.
Lúc này đã gần trưa rồi.
Lăng Hiểu và Lăng Vệ Chu đang bận rộn ở phòng bếp, bây giờ tuy là ban ngày, cũng không biết Lăng Xuyên có về nhà hay không, nhưng hai người vẫn muốn chuẩn bị cơm trưa sớm.
……
“Con về rồi đây!”
Lăng Xuyên đi đến cửa, trong lòng vô cùng vui mừng nói một câu, sau đó mở cửa đi vào.
Trong phòng khách tràn ngập mùi đồ ăn.
Lăng Xuyên theo thói quen đi thay dép lê, sau đó đi theo mùi thơm đi tới phòng bếp.
“Con về rồi!”
Nam chủ đại nhân của chúng ta, mỉm cười nói.
Nhưng mà…
“Đừng làm ồn nữa, không thấy ba đang xào rau hay sao hả!”
Lăng Vệ Chu nói một tiếng, món ăn này phải canh chừng lửa mới được, ông không muốn phân tâm.
Lăng Xuyên:…
“Nếu về rồi, thì ra ngoài phòng ăn ngồi đi, không có chuyện gì thì đừng đứng ở phòng bếp, anh biết nấu cơm sao?”
Lúc này, Lăng Hiểu bưng một khay nước ép đi ra, nhìn thấy bóng dáng Lăng Xuyên, cô ghét bỏ nói một câu.
Lăng Xuyên:…
Có phải cách hắn mở cửa về nhà không đúng hay không?
“Anh đó, anh còn đứng im chỗ đó làm gì hả ra ngoài kia đi.”
Lăng Hiểu đặt đồ ăn lên bàn ăn, nhìn Lăng Xuyên vẫn còn đứng trước cửa phòng bếp, cô nhíu mày, kéo tay Lăng Xuyên, kéo hắn tới chỗ nhà ăn, ấn xuống ghế ngồi.
“Ngồi đi, đừng nói gì hết.”
Lăng Hiểu nghiêm trang nhìn Lăng Xuyên.
Lăng Xuyên có chút mắc cười, cách chào đón này… thật sự rất có phong cách Lăng gia.
Quả nhiên…
Nhà mới là nơi thanh thản nhất uất ức nhất.