Khi anh định thần lại thì Thẩm Kiều đã đến trước mặt, “Xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Thấy anh không nói lời nào, thanh niên băn khoăn nhìn sang, “Sao thế ạ?”
“Không có gì.”
Lục Đình đứng thẳng lên rồi đặt tay lên thành xe lăn, “Để tôi giúp cậu.”
Thẩm Kiều không thích người khác đẩy xe lăn cho mình, làm vậy giống như cậu là một phế nhân vô dụng vậy. Nhưng vì người đề nghị là Lục Đình nên cậu không nói gì.
Cũng may phòng Lục Đình rất gần phòng cậu, chỉ giây lát sau đã đến.
Người đàn ông đi tắm, Thẩm Kiều ngẩn người trong phòng ngủ của anh.
Nghe tiếng nước vọng ra từ phòng tắm, cậu ngắm nghía căn phòng lần trước chỉ kịp nhìn thoáng qua này. Khác với cách trang trí ấm áp tươi sáng trong phòng cậu, phòng Lục Đình vừa lạnh lẽo vừa ngột ngạt, ánh đèn trắng lạnh rọi xuống đỉnh đầu, hệt như phòng mẫu trong trung tâm mua sắm.
Thẩm Kiều cụp mắt nhìn tập thơ trong tay, nghĩ ngợi rồi chủ động leo lên giường, nằm ở chỗ lần trước chờ Lục Đình.
Lục Đình tắm xong đi ra, thấy xe lăn trống rỗng cạnh giường thì thoáng sửng sốt rồi quay đầu nhìn lên giường, trông thấy một bóng dáng có phần bất ngờ nhưng lại hài hòa đến lạ.
Tay cầm quyển sách, tướng ngồi rất ngoan, thân hình gần như dán sát vào tường, khuôn mặt trầm tĩnh, chỉ thỉnh thoảng liếc trộm anh với vẻ bất an.
Chẳng khác nào phi tần chờ hoàng đế sủng hạnh thời xưa.
Lục Đình bị ý nghĩ này của mình chọc cười, Thẩm Kiều cầm tập thơ trông mong nhìn anh, đợi anh lên giường để bắt đầu đọc.
Anh ném chiếc khăn trong tay đi, vuốt mái tóc ẩm ướt rồi lười biếng nói, “Chờ tôi sấy tóc đã.”
Thẩm Kiều: “……”
Tập thơ cầm lên lại đặt xuống.
Nghe tiếng máy sấy trong toilet, tấm lưng thẳng tắp của cậu từ từ trượt xuống gối đầu êm ái, chậm chạp chớp mắt, vẻ mặt ngái ngủ.
Đã đến giờ ngủ của cậu.
Khi cậu sắp thiếp đi thì tiếng máy sấy trong phòng tắm dừng lại, căn phòng lập tức chìm vào sự im lặng tuyệt đối. Suy nghĩ của Thẩm Kiều dần tan rã trong bầu không khí yên tĩnh, ánh sáng trước mắt càng lúc càng mờ, tựa như một giây sau sẽ chìm vào bóng tối.
Ngay sau đó, bên cạnh vang lên tiếng bước chân không nhanh không chậm, chớp mắt tiếp theo, chăn bị vén lên, mùi sữa tắm giống hệt mùi trên người cậu mạnh mẽ ập tới bao trùm lấy cậu.
Thẩm Kiều đột nhiên bừng tỉnh.
Cậu ngồi thẳng lên rồi nhìn sang Lục Đình, “Lục tiên sinh, giờ đọc được chưa ạ?”
Người đàn ông lấy laptop ra khỏi ngăn kéo bên cạnh, đặt lên đầu gối để giải quyết hồ sơ, nghe vậy thì hờ hững “ừ” một tiếng, “Đọc đi.”
Thẩm Kiều hơi do dự, “Có quấy rầy anh làm việc không?”
“Không đâu.”
Giọng Lục Đình hơi khàn, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi, xem ra đã mấy ngày rồi chưa ngủ.
“Tôi quen rồi.”
Thẩm Kiều: “?”
Quen gì cơ? Sao lại quen?
Nhưng Lục Đình đã bắt đầu làm việc.
Thẩm Kiều đành phải dằn xuống cơn buồn ngủ rồi ngoan ngoãn làm nhạc nền.
Lúc làm streamer cậu phải nói liên tục nên đọc sách cũng không thấy mệt, hơn nữa cậu rất thích đọc sách, đọc một hồi đã đắm mình vào đó.
Khi Lục Đình làm việc xong thì đồng hồ vừa điểm mười một giờ.
Anh đóng laptop lại rồi nghe giọng đọc như nước chảy của Thẩm Kiều.
Một bài thơ nước ngoài ca ngợi tình yêu mà anh chưa nghe bao giờ, câu từ cảm động tha thiết.
Thanh niên bên cạnh đọc hơi vấp, cầm sách do dự nghĩ xem có nên đổi bài khác không.
Lục Đình đột nhiên lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của Thẩm Kiều.
Anh hỏi, “Bài thơ cậu đọc hôm đó tên gì vậy?”
Thẩm Kiều nghi hoặc nhìn anh.
Người đàn ông nằm xuống, nhắm mắt lại rồi chậm rãi mở miệng, “Ta không phải người về mà là khách qua đường……”
Thẩm Kiều bỗng dưng nắm chặt trang sách, bình tĩnh cụp mắt xuống, “Đó là bài “Sai lầm” của Trịnh Sầu Dư ạ.”
Cậu nói thêm, “Không phải trong tập thơ này mà là trong sách giáo khoa cấp hai.”
Lục Đình hỏi, “Cậu thích bài này lắm à?”
“Không phải.” Thẩm Kiều vuốt phẳng trang sách bị nắm nhàu, “Có ấn tượng khá sâu thôi ạ.”
Lại đến nữa……
Hơi thở của Thẩm Kiều chợt trở nên nặng nề.
Máu đỏ đầy trời.
Từ từ chảy ra từ ngón tay cậu, từ mặt cậu, từ mọi nơi trên cơ thể cậu.
Máu loang ra cuốn sách trên tay, chảy xuống giường, thậm chí còn văng lên mặt Lục Đình.
Con ngươi Thẩm Kiều bỗng chốc nở to.
Nhưng hình như Lục Đình không hề biết trên mặt mình dính máu, thản nhiên mở mắt ra nhìn cậu, “Ấn tượng khá sâu?”
Giọng Thẩm Kiều khẽ run, “Dạ.”
Cậu nuốt nước bọt, cố tỏ vẻ bình tĩnh, “Hồi đó giờ đọc bài buổi sáng tôi luôn nghe thấy bài thơ này.”
Cậu cúi đầu xuống, ra sức chà xát tay mình ở nơi Lục Đình không nhìn thấy.
Tí tách ——
Tí tách ——
Chất lỏng màu đỏ kia làm thế nào cũng không thể lau sạch, tràn qua kẽ tay nhỏ xuống sàn nhà, ngay cả tấm chăn màu xám dưới người cậu cũng bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ chói mắt.
“Lục…… Lục tiên sinh.” Thẩm Kiều dời mắt khỏi chăn, “Anh còn muốn nghe nữa không? Không thì tôi về phòng nhé.”
Giọng cậu rất bình tĩnh, nhưng đôi tay giấu dưới chăn lại bị chà xát đỏ bừng.
Sao lại lau không sạch chứ……
Cậu chà mạnh hơn.
Đã chà mạnh thế này.
Mà sao vẫn lau không sạch?
Thật dơ bẩn……
Móng tay sắc bén cứa rách da.
Sao cậu lại bẩn như vậy.
……
Lục Đình nhạy bén nhận ra có gì đó không ổn, anh ngồi dậy vén chăn lên để lộ đôi tay đỏ bừng của thanh niên, thậm chí còn có mấy vết cào rỉ máu.
Lông mày anh nhíu lại, “Cậu sao vậy?”
Thẩm Kiều hoảng hồn thả tay ra rồi giấu biệt sau lưng, chẳng biết nghĩ đến chuyện gì mà bối rối vớ lấy tập thơ, chống tay định xuống giường, “Xin…… Xin lỗi, tôi về đây.”
“Khoan đã.” Anh giữ thanh niên lại.
Ngay khi tay anh chạm vào Thẩm Kiều, cậu giống như bị thứ gì đó cực kỳ gớm ghiếc dính vào, đột ngột hất tay Lục Đình ra rồi hét lên.
“Đừng đụng vào tôi!”
Bốp ——
Tiếng hất lanh lảnh vang lên trong phòng ngủ, nghe thấy âm thanh này, Thẩm Kiều nhìn sững Lục Đình, chẳng biết là nói với anh hay nói cho mình nghe.
“Đừng đụng vào tôi, bẩn lắm.”
Lông mày Lục Đình càng nhíu chặt hơn, “Cậu sao vậy? Tình trạng cậu bây giờ hình như không ổn lắm.”
Trong lúc anh nói, Thẩm Kiều nhìn thấy máu bao trùm cả khuôn mặt anh, rõ ràng máu kia chảy ra từ chính người cậu.
Cậu lùi ra sau rồi véo lưng mình để bình tĩnh lại, “Xin lỗi Lục tiên sinh, tôi sực nhớ ra mình chưa tắm nên sợ làm bẩn anh.”
Lục Đình nhìn bả vai gầy gò của thanh niên. Rõ ràng Andy không hề bạc đãi cậu mà sau nhiều ngày về nhà, anh cảm thấy cậu còn gầy hơn cả trước đây.
Tới gần thêm chút nữa, anh có thể ngửi thấy mùi sữa tắm trên người Thẩm Kiều giống hệt mùi của mình.
Rõ ràng cậu vừa mới tắm xong.
Lục Đình lùi lại, giữ một khoảng cách an toàn giữa hai người rồi hờ hững nhếch môi cười, “Biết mình chưa tắm, sợ làm bẩn tôi mà lại chui vào chăn của tôi à?”
Thẩm Kiều kinh ngạc thả bàn tay đang véo lưng mình ra, cả người nằm trong chăn người khác, toàn thân bám đầy mùi của đối phương.
Cậu bối rối nhìn Lục Đình, “Tôi……”
“Cậu làm sao?” Lục Đình nói, “Hay là cậu nghĩ chăn của tôi màu xám, có làm bẩn cũng không thấy?”
Nói vài ba câu, Thẩm Kiều nhìn thấy máu trên mặt anh phai đi. Nhịp tim dồn dập của cậu dần ổn định, nhưng lại bị lý do vụng về mình đưa ra làm lúng túng.
“Tôi……” Cậu ấp úng hồi lâu vẫn không nói nên lời, cuối cùng chỉ biết đề nghị, “Hay là tôi giặt chăn cho anh nhé.”
Lục Đình cười khẽ rồi uể oải ngả người ra sau, cầm tập thơ bị vứt trên chăn mở ra, chọn một bài thơ tình cực kỳ sến súa đưa cho cậu, “Đằng nào cũng bẩn rồi, thôi cậu đọc tiếp đi, lâu lắm rồi tôi chưa ngủ được giấc nào ngon cả.”
Thẩm Kiều do dự cầm lấy tập thơ, thấy bài thơ kia thì vành tai ửng đỏ, nhưng lần này trên sách không có vết máu nữa.
Cậu chậm chạp thở hắt ra rồi ngượng ngùng đọc.
“Sao có thể so sánh em với mùa hè được? Em còn xinh đẹp dịu dàng hơn cả mùa hè……”
Chẳng biết qua bao lâu, đèn ngủ đầu giường tỏa ra ánh sáng ấm áp, giọng thanh niên nhỏ dần.
Bàn tay rơi xuống bên hông Lục Đình, tập thơ trên tay yên lặng lật sang một trang.
Người đàn ông mở mắt ra, cầm tập thơ từ tay cậu đặt lên tủ đầu giường rồi mượn ánh đèn nhìn gương mặt say ngủ của thanh niên.
Mấy sợi tóc lòa xòa trên má càng làm tăng thêm vẻ đẹp dịu dàng của cậu, gương mặt điềm tĩnh, hàng mi cong tự nhiên, lúc ngủ vừa yên tĩnh vừa ngoan ngoãn.
Chẳng hiểu sao nhìn dáng vẻ này của cậu, Lục Đình âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thấy cậu hơi nhíu mày, anh liếc nhìn đèn ngủ bên cạnh rồi đưa tay tắt đi.
Phòng ngủ tối om, Lục Đình mở to mắt trong bóng đêm, nghe tiếng thở đều đều bên cạnh chỉ cảm thấy vô cùng lạ lẫm.
Ngay khi anh định đứng dậy sang phòng khác ngủ tạm một đêm thì góc áo ngủ bỗng nhiên bị níu lại, rất nhẹ, lực nắm không mạnh nhưng lại khiến anh đột ngột đổi ý.
Lục Đình cứng đờ xoay người lại, nhìn thấy hình dáng lờ mờ của thanh niên đang ngủ say.
Cậu bất an nằm co ro, ngay cả hơi thở cũng nhẹ tênh như sợ làm phiền người khác.
Có lẽ động tác níu áo anh trong vô thức là điều quá đáng nhất cậu từng làm.
Lục Đình không đi mà cứ thế nghe tiếng hít thở khẽ khàng của cậu, dần dà cảm thấy buồn ngủ.