Nguyên Tố Đại Lục

Chương 27: Mọi phương đều buồn



”Một năm sau cũng đỡ mệt hơn rồi.” Ảnh Nguyệt thở dài thầm nghĩ.

”Các ngươi sống cho thật tốt.” Nàng nói xong câu này cùng Phi Tuyết quay người rời đi Mặc gia. Hai người nhanh chóng biến mất trên bầu trời như chưa bao giờ xuất hiện.

Gia chủ Mặc gia ngơ ngác nhìn mọi thứ xong quanh. Mặt hắn từ trắng chợt đỏ lên phun ra một ngụm máu tươi ngửa đầu gầm thét như dã thú.

”Truyền lệnh cho toàn bộ người Mặc gia quay về.” Đây là câu nói hắn trước khi ngất đi. Lần này họ tổn thất thật lớn ít nhất mất bốn phần căn cơ gia tộc. đã vậy đều còn là con em tộc nhân thứ không chỉ một hai năm là có thể kiếm trở về không biết bao giờ họ có thể hồi lại nguyên khí tổn thương đây?

Thấy phong ba đã nắng xuống không còn gió to, chớp giật liên hồi. Mọi người hiếu kì đổ xô đến Mặc gia xem xét tình hình. Ánh mắt nhìn vào con đường uy phong lộng lẫy thường ngày của Mặc gia nay đã trở trở thành một màu đỏ tươi, ở trong Mặc gia còn không ngừng chảy ra. Nhiều người sợ hãi kém chút ngất đi.

”Đây rất cuộc là cái quái gì?” Nhiều người sợ hãi nghĩ.

”Cút ra cho chúng ta đi.” Người đại gia tộc thấy bình dân cản phía trước nhanh chóng quát tháo. Họ đến đây thế nhưng để xem xét tình hình về báo lại cho gia tộc tự nhiên không khách khí với người dân bình thường.

Mọi người thấy thế giận không dám phát chỉ có thể nhường ra một đường.

Nhìn thấy tình cảnh trước mắt nhiều con em gia tộc đang đắc ý liền sợ hãi, bờ vai run run bịt chặt miệng, con mắt mở to không dám tin.

”Tên khốn nào ”đảm lược bao thiên” dám làm chuyện này. Dám đồ sát với Đại gia tộc chứ.” Họ sợ hãi nghĩ.

Nhiều người cao ngạo thành quen không sợ tà bước lên phía trước. Đôi chân dính máu trên mặt đất in thành hình nhanh chóng đứng trước đại môn của Mặc gia đã biến mất không thấy đâu.

Vừa liếc mắt vô.

”Phụt…phụt…” Nhiều người không chịu nổi phun cả mật ra. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy cảnh tượng ghê rợn như vậy à.

”Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? ” Một người thét to hỏi xung quanh. Thái độ cao ngạo của bọn họ đã thay thế bằng sợ hãi, thất kinh. Có lẽ vài năm sau bọn hắn cũng không thể quên cái tính cảnh địa ngục trần gian trước mắt này.

”Truyền tin cho gia chủ. Phái cao thủ trong gia tộc đến đây.” Nhiều người nhanh nhẹn mau chóng cho người về gia tộc truyền tin. Còn bọn họ thì đứng ở đó căn bản không dám vào. Nói đùa cho dù là nhân viên khám nghiệm cao cấp đến cũng phải sợ hãi ngất luôn tại đó cả năm cũng không dám cầm đũa ăn cơm.

Các đại gia tộc gia chủ đồng loạt nhận tin chẳng lành. Họ cũng mặc kệ sự vụ gì nhanh chóng dẫn người đi đến Mặc gia. Họ phải thấy rõ những gì xảy ra. Kể cả hoàng đế cũng đích thân bỏ bê sự vụ còn dang dở thân trinh đến hiện trường Mặc gia. Tinh anh của bọn họ không có hồi âm tự nhiên lo lắng lại nhận tin của thám báo có chuyện chẳng lành. Tự nhiên sốt ruột muốn đích thân tra xét rốt cuộc có chuyện gì? — QUẢNG CÁO —

Cảnh tượng trước mắt làm cho gia chủ của hai gia tộc Băng và Thi ở gần nhất tê cả da đầu, lông tơ dựng đứng cả lên.

Hai người hít sâu một hơi trăm miệng một lời: ”Chuyện gì thế này?”

Tộc nhân của hai gia tộc lạnh buốt thân thể run lên nhìn xung quanh một màu đỏ sậm và thảm trạng người liên quân nằm la lịa đã thay thế sự uy phong của một đại gia tộc. Khắp cả Mặc gia từ trên xuống dưới từ ngay đại môn mà vào trong đều hiện lên sâu trong mắt bọn họ một màu đỏ như tu la huyết tràng mà thôi.

Nhiều người không đành lòng mà than ngắn thở dài quay đầu đi.

”Băng Vũ, Thi Ứng Thiên các ngươi là gia chủ của một đại gia tộc còn ngây ra đó làm gì? Thật là làm mất mặt chúng ta ngũ đại gia tộc mà.” Ở đằng xa tuyền đến tiếng nói khinh thường.

Một trung niên nam tử ma lực sắc bén như kiếm toả ra.

”Đúng vậy thật là mất mặt à.” Một trung niên nam tử gương mặt xảo trá để râu cá trê cũng nhanh chóng xuất hiện.

”Huyền Kinh, Hồ Khởi các ngươi cũng đừng làm càn. Xem trước hẵng nói.” Băng Vũ hừ lạnh một tiếng. Người ma lực sắc bén kia chính là gia chủ Huyền Kinh của Huyền gia còn người nhìn có chút xảo trá chình là gia chủ Hồ gia Hồ Khởi.

Hai người nghe Băng Vũ nói vậy khinh thường ra tiếng. Nhưng trong lòng thì sóng to sóng lớn nổi lên. Chuyện gì làm cho hai tên kia chết khiếp như vậy?

Hai người định thần nhìn qua. Tức khắc mặt xanh mét như tàu lá chuối. Hai người Băng Vũ và Thi Ứng Thiên cười lạnh không ngừng.

”Người Mặc gia đâu?” Hồ Khởi hỏi.

”Có lẽ đã chết hết không ngừng.” Thi Ứng Thiên nói.

Huyền Kinh lắc đầu nó: ”Ta vẫn cảm nhận được khi tức của người còn sống.”

Băng Vũ gật đầu quay sang nói với tộc nhân: ”Dọn dẹp.”

Đám người nghe vậy mặc dù không tình nguyện nhưng vẫn sắn tay áo lên việc nghĩa không từ. — QUẢNG CÁO —

Những gia tộc khác cũng nhanh chóng cho tộc nhân mới đến dọn dẹp cùng. Đã có người làm họ mà không làm tất bị người khác nói thành ra hẹp hòi.

”Hoàng đế Thiên Phương đến.” Không biết ở đâu đó có người hét to. Binh lính hoàng thất cũng nhanh chóng xuất hiện tách mọi người ra tạo thành một đường đi.

Một trung niên nam tử mặc long bào khí thế bức nhân cao cao tại thượng đi ra.

Đám dân chúng cùng con em gia tộc nhanh chóng quỳ xuống hành lễ. Chỉ có các đại gia chủ đứng đó chắp tay coi như chào hỏi đủ lễ nghi mà thôi. Bọn họ cũng không thua kém hoàng thất quá nhiều tự nhiên không cần hành lễ quỳ bái làm gì.

Hoàng đế đi đến mắt liếc nhìn vào thảm trạng Mặc gia mí mắt trực nhảy.

”Thật là kinh khủng. Lần này coi như thua thiệt rồi.” Hắn tiếc nuối nghĩ. Nhưng gương mặt vẫn không hề thay đổi.

”Haiz, lần này các thế lực lớn coi như mất cả chì lẫn chài.” Hoàng dế thở dài nói một câu.

Các gia tộc khác mặc dù đã biết nhưng có người nói cũng không dễ nhìn.

”Cho người dọn dẹp Mặc gia.” Hắn ra lệnh cho đám người hoàng thất.

”Chúng ta đi vào thôi.” Rồi quay sang nói với các đại gia chủ. Nói xong thân hình hoàng đế cũng biến mất theo.

”Đi thôi.” Bốn người khác cũng tinh quang lấp lánh biến mất trước mặt mọi người.

Trong đại sảnh Mặc gia.

Những người còn sống đều trở lên bơ phờ mất đi sức sống. Gia chủ Mặc gia và lão tổ Mặc Lục ngồi chủ trì cũng không biết lên nói gì. Mọi chuyện diễn biến quá nhanh. Từ Mặc gia đến liên quân mọi thứ đều xảy ra trong nháy mắt. Đặc biệt là sức mạnh của hai người kia làm người ta không thể phản kháng.

Gia chủ Mặc gia cùng lão tổ Mặc Lục hai mắt nhìn nhau cùng nói: ”Họ đến rồi.”

Ngay khi họ nói xong, Hoàng đế và tứ đại gia chủ xuất hiện trước mắt họ. Sự đột ngột này làm tộc nhân Mặc gia nhảy dựng lên kinh ngạc kêu thất thanh. — QUẢNG CÁO —

Năm người mới đến có chút xấu hổ lúng túng.

Gia chủ Mặc gia đứng dậy chắp tay với năm người vẻ mặt chán nản không muốn nói cái gì.

Hoàng đế thấy vậy cũng không trách. Họ là một đám người hiện không muốn sống tốt nhất đừng chọc dây thần kinh đang nhạy cảm của bọn họ.

”Mặc huynh xin bớt đau buồn.” Hoàng đế mở miệng an ủi.

Các đại gia tộc khác cũng định lên tiếng mở miệng thì Mặc Hùng liền nói: ”Địch nhân chỉ có hai người nhưng cực kì kinh khủng. Một nữ tên gọi Phi Tuyết còn người kia mặc áo choàng không rõ giới tính thân phận. Ta đã dùng bí thuật kiểm tra ra. Nữ nhân điên Phi Tuyết kia chỉ có 23000 ma lực nhưng có thể đánh chết lão tổ Mặc gia ta chiến lực 29000, nữ nhân điên này cũng là kẻ thảm sát trên dưới tộc nhân Mặc gia. Còn tên áo choàng che kín kia càng kinh khủng hơn ma lực đạt mạnh nhất 59999 cũng là người dùng phong đao trảm sát ba ngàn liên quân. Bọn chúng căn bản là ác ma.” Hắn càng nói càng kích động kêu to. Đặc biệt là từ lúc nhắc đến Phi Tuyết.

Hoàng đế và tứ đại gia chủ nghe Mặc Hùng nói mà nhìn nhau hít một hơi khí lạnh, đôi mắt sợ hãi không hề che dấu. Bọn họ rất lâu rồi mới sinh ra cảm giác này.

”Nữ nhân Phi Tuyết có lẽ cũng là người gia tay ở Tụ Bảo Lâu.” Hoàng đế cảm thán nói. Không khí quanh đại sảnh bắt đầu trầm mặc đi xuống,

”Chuyện này không nhắc lại nữa. Ta sẽ huỷ cáo thị truy nã.” Hoang đế nói xong lắc mình rời đi. Hắn cũng chỉ có thể làm như vậy. Còn chỗ tốt từ Mặc gia hắn cũng không muốn bỏ xuống mặt mũi để hỏi. Đặc biệt là cái tình huống chết tiệt này.

Tứ đại gia chủ thấy thế cũng thở dài cáo từ rời đi. Còn Mặc gia sống chết bọn họ không rảnh quan tâm.

”Truyền tin một lần nữa cho đám người ở ngoài nhanh chóng trở về. Các thế lực khác chắc đang nhìn chằm chằm chúng ta rồi.” Mặc gia chủ quay sang một vị trưởng lão còn sống duy nhất nói.

”Mặc Lục lão tổ phiền ngài thông báo cho Mặc Vân lão tổ trở về toạ trấn.” Thấy lão tổ gật đầu. Ánh mắt hắn đầy oán hận nhìn ra ngoài.

Ở trên Tuyết Ma Sơn.

Trong ngôi nhà gỗ nhỏ, sau khi bộc lộ cảm xúc nhiều năm phải gánh chịu. Hai người Dạ Trần và Lân Diễm mệt mỏi ôm nhau chìm vào giấc mộng đẹp. Họ không hề hay biết một trận phong tinh huyết vũ vừa xảy ra từ chính tay tỷ tỷ mưa của Dạ Trần sáng tác ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.