Nguyên Tố Đại Lục

Chương 25: Liên quân tiến đến



”Đừng đùa nữa, lũ thỏ đến rồi.” Trên không truyền đến tiếng nói của Ảnh Nguyệt.

Ở dưới Phi Tuyết vẻ mặt tiếc nuối vứt một cái xác mặc đạo bào trưởng lão Thi gia đi. Nàng bay đến bên cạnh Ảnh Nguyệt xuyên qua tường gió mạnh mẽ mà nó không hề ngăn cản nàng. Đám người Mặc gia như thoát được một kiếp thở phào ngã xuống đất.

Mặc Lục một cánh tay bị mất đau đớn mở miệng: ”Sao nàng lại đi rồi?”

”Không lẽ…” Mặc gia chủ suy nghĩ buột miệng nói. Hai cặp mắt sợ hãi tột độ nhìn nhau.

”Thật là tiếc nuối.” Phi Tuyết mở miệng cười nói. Nàng lại nhìn đám người Mặc gia.

”Nhìn vẻ mặt ngươi kìa. Tiếc nuối cái gì.” Ảnh nguyệt một bên cười mắng.

”Điện chủ lâu ngày rồi. Ta mới được tận hứng như vậy.”

”Rồi rồi. Tiểu ma nữ nha ngươi.”

”Người mới là đại ma nữ.”

Hai nàng ta một câu, ngươi một câu chuyện trò cười nói vui vẻ.

”Đám giun dế đến rồi.” Phi Tuyết đang nhắm đôi mi thanh tú đột nhiên mở ra.

”Ừ. Để ta thả đám bọn họ vào.” Ảnh Nguyệt bình tĩnh mỉm cười.

”Chậc chậc.” Phi Tuyết nhìn đằng xa vẻ mặt thương tiếc cho bọn họ.

Đám người Mặc gia còn xót lại bây giờ chỉ dám nhìn chứ không dám nói. — QUẢNG CÁO —

”Xong rồi.”

Ở bên ngoài đám liên quân tụ hợp trước cửa Mặc gia loay hoay tìm chỗ để đi vào. Dù gì đại trận Mặc gia cũng đã mở ra, bọn họ cũng chỉ còn cách đó.

”Hay chúng ta mạnh mẽ đi vào.” Một người trong số người đi đầu nói.

”Không được, chưa thấy kẻ địch đã hao tổn ma lực thật sự không đáng.” Một người đeo kiếm lắc đầu.

”Đám mặc gia là ngu sao. Không thấy chúng ta đến sao mà không mở trận pháp.” Tiếng the thé vang lên.

”Ý có lỗ hổng nè.” Đám người tìm kiếm đột nhiên thấy đại trận tự tách ra một góc liền kinh hỉ.

”Mọi người chúng ta nhanh chóng đi vào cứu giúp Mặc gia.” Một đám người gieo hò hưng phấn. ”Ta sắp trở thành anh hùng cứu giúp Mặc gia rồi. Không biết có chỗ tốt nào đây.” Đám người ai cũng mang theo tâm tư này mà đi vào. Đến nhanh chân thế nhưng có thể để lại ấn tượng lớn cho Mặc gia ”chúng ta đến nhanh nhất nha”.

Kiếm công công nhíu mày nhìn vào trước lỗ hổng như có điều gì đó không đúng.

”Kiếm công công người còn suy nghĩ gì nữa. Mau đi vào à. Chậm bước thế nhưng không có phần.” Một lão giả mặc trường bào Băng gia nói. Hắn nói xong cũng phi chân đi vào.

”Địch nhân mặc dù mạnh nhưng không thể nào đánh lại liên quân của các gia tộc và hoàng thất. Nếu mà đến chậm không thể giết một tên nào đó mà góp vui thì sau này sao dám mở miệng tìm Mặc gia chỗ tốt.” Mọi người đều mang tâm ý này mà đi vào trong không chút nghĩ ngợi.

Cuồng phong bão táp, sấm chớp giật liên hồi trên đầu bọn họ nhưng đoạn đường đến đây thật dễ dàng làm Kiếm công công sinh nghi. Dù sao hắn là người của hoàng thất quanh năm nhìn người ta tranh đấu. Đến trước cửa Mặc gia lại thấy cảnh này, lỗ hổng trận pháp tự nhiên mở ra như ma quỷ há miệng làm hắn toàn thân lông tơ dựng lên, cảm giác thiếu thiếu cái gì đó mà hắn lại chưa thể nghĩ ra. Nhưng thấy đám người lần lượt đi vào tâm hắn cũng vội lên nhanh chân bước theo đi trước đám người. Mặc gia miếng thịt béo thế nhưng dâng cho người ta cắn tự nhiên phải cắn lớn một miếng.

Có câu ”mời thần đến thì dễ nhưng mời thần đi thì khó” chính là hoàn cảnh của Mặc gia lúc này. Lần này đến bọn hắn có gần ba nghìn người tụ hợp từ các thế lực thế nhưng cũng không phải ai cũng có tư cách tham gia dự chuyện béo bở này. Chỉ có bốn đại gia tộc còn lại và hoàng thất Thiên Phương được đi, nhiều người thịt sẽ ít bọn hắn ai cũng là người ham ăn tự giác không phân cho các thế lực nhỏ trong thành. Hoàng thất tinh anh cấm quân có càng gần ngàn bên trong chưa kể tinh anh các đại gia tộc dù có biến bọn họ cũng không sợ mạnh mẽ đánh bay nó đi.

Đến người cuối cùng đi vào trận pháp, lỗ hổng liền đóng lại. Bây giờ ai cũng không thể đi ra. đám người liên quân thấy thế cũng không chú ý đến làm gì. — QUẢNG CÁO —

”Liên quân bọn ta đến rồi. Mặc gia không đóng cửa lại, lại để cho địch nhân sợ hãi trốn chạy thoát thân sao.”

Đoàn người đông nghịt mạnh mẽ bước đến quảng trường rộng lớn nối tiếp đại sảnh của Mặc gia thì sững sờ, nhiều người biểu tình sợ hãi hiện lên gương mặt họ. Phía trước xác người Mặc gia chết nhiều lắm thảm trạng nhiều người lại không giống nhau. Hình ảnh trong mắt họ hiện lên ghi sâu vào trong não có thể cả đời không bao giờ quên cụt chân, cụt tay, thân không đầu bị chém thành đôi thành ba, có xác thì bị vặn nát… gương mặt người chết càng hiện lên sợ hãi. Đây chẳng khác gì một cái tử địa là bao phối với biển máu trên trời ”tu la tràng trong truyền thuyết” hiện lên trước mắt họ.

”Chuyện này…oẹ…” Nhiều người không nhịn được bụng cồn cào dâng lên trên hết miệng. Quanh năm sống trong hoà bình chuyên đi bắt nạt người khác. Tất nhiên trong họ chưa thấy cảnh thê thảm này bao giờ.

Kiếm công công cùng ba vị lão giả trong hoàng cung và các trưởng lão của các đại gia tộc khác mặt mũi khó coi xanh xao hết cả lên. Nhìn tình cảnh trước mắt tâm họ cũng sinh ra sợ hãi.

”Trời ơi, Mặc gia bị ma thú thảo phạt sao.” Đám người run bần bật nghĩ.

”Phía trước có người của Mặc gia.” Trong liên quân một người cao lớn như gấu chỉ về phía trước, hắn mặc đạo bào của Thi gia trước ngực có thêu một đoá hoa sen đại biểu Thi gia.

Mọi người nhìn hướng hắn chỉ đích thực có một đám người Mặc gia đang ngồi bệt sợ hãi ở đó.

Đám người Mặc gia thấy một đám người đông nghịt mà đến khuôn mặt hiện lên vẻ rạng rỡ nhưng rất nhanh buồn thiu thiu.

”Bọn họ đây là có ý gì?” Huyền gia nhị trưởng lão bất mãn nói. Đám người thấy thế bàn tán nghi hoặc.

Kiếm công công mắt đảo xung quanh gian xảo như cáo. Nghĩ về những việc kì quái xảy ra kia. Hắn biết thiếu gì rồi.

”Không xong.” Trong đầu hắn vang lên ý nghĩ này.

”Lui lại mau.” Hắn hoảng sợ hét lớn.

”Chuyện gì vậy?” Ba vị lão giả hoang thất quay sang hỏi. — QUẢNG CÁO —

”Nhanh nhanh lùi lại. Chạy khỏi Mặc gia.”

”Ngươi loạn hô cái gì vậy Kiếm công công.” Có người bất mãn lên tiếng. Liên quân bọn họ ba ngàn khí thế lăng nhân. Ngươi một tên thái giám bảo toàn quân chạy, não ngươi nước vào sao. Nói vậy ai tin.

”Đồ ngu không chạy chúng ta chết hết. Đoạn đường đến đây quá dễ dàng, ta còn tưởng phải đánh vào trận mới đến được Mặc gia. Ai ngờ một đường thuận đến như vậy.” Kiếm công công vừa nói vừa nói. Đám người hoàng gia thấy vậy cũng lui lại theo hắn. Kiếm công công là người dẫn đội bọn hắn phải làm theo.

”Thế thì sao. Bọn hắn không chặn đánh chúng ta tất nhiên là sợ chúng ta rồi.” Đám người nghe hắn nói nhẹ nhàng cười nói. Có người càng cười chê: ”Kiếm công công ngươi nhát gan rồi.”

”Nhát con mẹ ngươi.” Hắn tức giận nghĩ nhưng không nói vì thời gian không nhiều. Hắn vẫn chậm lui lại sợ kinh động đối phương.

”Ta đến nhà các ngươi. Các đại gia tộc các ngươi làm gì đầu tiên?” hắn cũng không quên nhắc nhở, bước chân cũng nhanh hơn.

”Tất nhiên cho người mời ngươi rồi.” Có người đại gia tộc tuỳ tiện nói. Bọn hắn là đại gia tộc lễ nghi nhiều lắm. Cho người ra đón khách là chuyện đương nhiên.

Những người khác cũng tự nhiên gật đầu.

”Hình như chúng ta đến cửa Mặc gia cũng không thấy ai ra tiếp đón nhỉ.” Huyền gia nhị trưởng lão nói. Hắn nói đến đây mặt cũng biến sắc. Lại quay đầu nhìn đám tử thi mới chết không lâu kia cùng đám người Mặc gia ngồi sợ hãi không dám qua chỗ bọn họ. Hắn biết Kiếm công công sợ hãi, từ từ lui vì cái gì rồi.

Những con cáo già lâu năm của các đại gia tộc khác cũng vẻ mặt ầm trầm suy nghĩ lời lão vừa nói. Họ hai mắt nhìn nhau, đều nhận ra hai chữ chạy mau trong con mắt sợ hãi của đối phương.

”Có ta tiếp đón các ngươi nha.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.