Tang Đồng ngồi trước bàn trang điểm phía trên bày đủ bình bình lọ lọ, không biết từ lúc nào người không thích trang điểm như Tang Đồng lại bắt đầu xài những thứ này.
Cô dùng bông dậm che đi đáy mắt xanh xanh đen đen, thấy khoé mắt mình nhiều hơn một vết chân chim thì lại muốn nổi giận, cầm cái gối ôm “vèo” một tiếng ném về người ngồi trên giường.
Tô Tứ Phương linh hoạt chụp lấy gối ôm sau đó nhét gối ra sau đầu, tựa lưng đầu giường cười cười với Tang Đồng.
Tang Đồng vịn eo đi về giường ngủ, chỉ mặt Tô Tứ Phương quát: “Sau này mỗi tháng nhiều lắm ba lần thôi! Lúc trẻ như khúc gỗ mục, tới tuổi này thì như sói đói vậy đó!”
Sau đó cô lại ra hiệu cho Tô Tứ Phương nhìn: “Mấy người nhìn nếp nhăn ở khoé mắt tôi đi! Về sau phải ngủ đủ tám tiếng cho tôi! Nếu không chia phòng ngủ!”
Tô Tứ Phương không nói gì nhưng khoé miệng lại cong cong.
Nàng không có nói với Tang Đồng, mắt mình năm ngoái đột nhiên bị cận, tại không nghe được mắt nhìn không rõ, quan tâm chi cô chửi mình cái gì.
Chẳng qua Tô Tứ Phương vẫn còn hoài nghi: Trên sách nói phụ nữ ba mươi như lang bốn mươi như hổ mà? Tại sao lúc còn trẻ tối nào cũng hoa ngôn xảo ngữ quấn lấy nhau, còn giờ đáng lẽ phải vào thời kỳ mãnh hổ thì đột nhiên, suy sụp ta???
Một năm này, Tang Đồng bốn mươi tuổi, Tô Tứ Phương ba mươi sáu.
Hơn mười năm rèn luyện Tô Tứ Phương từ lửa nhỏ biến thành liệt hỏa, năm xưa tinh lực dồi dào Tang Đồng lại sớm tiến tới trình độ Phật hệ tộc dưỡng lão.
Gừng và lá ngải cứu ngâm chân, cẩy kỷ nấm tuyết ngâm nước, bổ huyết dưỡng nhan, mỗi ngày đều đặn ba cử.
Trong phòng sách có đủ loại sách dưỡng sinh dưỡng dáng, nếu như thời gian có thể quay về lúc Tang Đồng hai mươi mấy tuổi, cô tuyệt đối sẽ không nghĩ đến lúc mình bốn mươi tuổi sẽ là bộ dạng như thế này.
Năm năm trước cục trưởng đời thứ hai cục xử lý sự kiện đặc biệt Ngưu Tử Trĩ xin về hưu, đề cử Tang Đồng năm đó gần ba mươi lăm tuổi làm cục trưởng nhiệm kỳ tới.
Nếu như Tang Đồng thuận lợi chấp nhận thì sẽ trở thành cục trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử cục xử lý sự kiện đặc biệt, cũng sẽ trở thành nhân vật có tầm ảnh hưởng nhất trong lịch sử.
Sau khi Tang Đồng nghe tin này thì đã đi suốt đêm để về căn cứ, thảo luận vấn đề này với Ngưu Tử Trĩ hai tiếng đồng hồ, cuối cùng người được đề cử tân cục trưởng biến thành Hoa Vân Nguyệt.
Người biết chuyện nhao nhao không hiểu, người không biết thì thấy đáng tiếc cho Tang Đồng.
Vì để tránh cho Hoa Vân Nguyệt xấu hổ, Tang Đồng cũng đã có ý xin nghỉ việc, nên trước khi Ngưu Tử Trĩ giải nghệ cô đã đưa ra đơn xin thôi việc.
Chuyện này chấn động toàn cục, ngay cả trung ương cũng bí mật phái tiểu tổ điều tra đặc biệt đến chỗ Tang Đồng tìm hiểu tình hình, Hoa Vân Nguyệt tự mình gọi hỏi nguyên nhân.
Giày vò mấy tháng Tang Đồng mới được như ý nguyện.
Thậm chí đến cả bộ trang phục cô xem như bảo bối cũng để lại, chỉ chọn mấy món kỷ niệm nhiều hơn giá trị để làm lưu niệm.
Truyền thuyết về cô, lơ lơ đãng đãng có thể lưu lại mấy đời người trong cục.
Sau khi về hưu Tang Đồng ở lại Đông Bắc cùng Tô Tứ Phương kinh doanh cửa hàng vàng mã, ở sân sau xung quanh cây quế già trồng mấy luống cây ăn quả, hiện tại sân sau nghiễm nhiên trở thành cái vườn nhỏ, mùa thu mỗi ngày đều có hoa quả mới để ăn.
…
Tô Tứ Phương mặc xong quần áo thì vây quanh Tang Đồng, ôm eo cô, đặt cằm lên vai cô: “Còn giận sao?”
Tang Đồng đánh mu bàn tay Tô Tứ Phương: “Chán ghét.”
Tô Tứ Phương cười, dù không nghe được cũng biết cô muốn nói gì
Tang Đồng xoay người: “Có chuyện thương lượng với mấy người.”
“Hửm?”
“Tôi muốn có con.”
Tô Tứ Phương trừng mắt, năm tháng không để lại dấu vết gì trên mặt nàng, đáy mắt kia vẫn thanh tịnh hệt như năm đó
“Em sinh? Hay chị sinh?”
Tang Đồng cười xì: “Hai chúng ta bao tuổi rồi? Sản phụ cao tuổi là không muốn sống nữa đấy! Lại nói tôi có bệnh sạch sẽ nha, tôi không muốn mang thai con người khác, càng không muốn mấy người mang.”
“Vậy giờ làm sao?”
“Nhận nuôi một đứa đi.”
…
Tuy Tang Đồng không còn trong ‘giang hồ’ nữa, nhưng giao thiệp vẫn còn sức ảnh hưởng, bỏ qua mấy thủ tục rườm rà, dưới ánh nắng dịu êm ban chiều cô và Tô Tứ Phương cùng tới viện mồ côi ở thành phố Sơn Dương.
Viện trưởng tự mình đón tiếp, hộ lý xếp thành hàng dài, mười mấy đứa bé đều là con gái, điều này làm Tang Đồng có chút xúc cảm.
Trong mấy đứa bé, nhỏ thì còn quấn tã, lớn nhất cũng không hơn mười.
Tang Đồng kéo Tô Tứ Phương đi tới bé con vẫn còn quấn tã lót nằm trong lòng hộ lý, cô không phải thánh nhân suy cho cùng vẫn có chút tư tâm, trẻ con đương nhiên là nuôi từ nhỏ đến lớn.
Bé con mũm mỉm hồng hồng rất đáng yêu, chỉ là trời sinh bị hở hàm ếch, tục xưng: Sứt môi.
Chắc đây là nguyên nhân bị bỏ rơi, Tang Đồng không để ý chuyện này, cô tự có năng lực chữa lành cho nó, kéo lấy Tô Tứ Phương để nhà mình xem có hợp duyên nhãn với đứa bé này không.
Đột nhiên, Tang Đồng bị một đứa bé bốn năm tuổi đứng trong góc thu hút, không có hộ lý nào nắm lấy bé con.
Viện trưởng nhìn thấy liền nói với người bên cạnh: “Đưa tiểu Điệp vào trong.”
Tang Đồng cản lại: “Tại sao? Đứa nhỏ này thế nào?”
Viện trưởng cung kính nói: “trong viện chúng tôi có rất nhiều trẻ con, vì cân nhắc cho gia đình nhận nuôi và đứa nhỏ, ngoại trừ chưa tròn tuổi, những đứa bé khác trước khi nhận nuôi đều phải khảo sát tâm lý và hành vi, đứa nhỏ này…có khuynh hướng bệnh tự kỷ còn cần tiếp tục trị liệu và quan sát.”
Tang Đồng đi tới nhìn thấy trên cổ tiểu Điệp có vết bớt màu đỏ thắm, từ gáy bắt đến bên trái phần cổ.
Viện trưởng giải thích thêm: “ngài nhìn xem vết bớt này có giống hồ điệp đang bay không?”.
“Ừm giống thật.”
Tang Đồng nghĩ nghĩ thất thần, trước một giây tiểu Điệp bị hộ lý lôi đi, cô lấy lại tinh thần: “Chính là đứa nhỏ này!”
“Lãnh đạo? Ngài nên suy nghĩ một chút, đứa nhỏ này…”
Tang Đồng đi tới trước mặt tiểu Điệp, quỳ một chân, nhẹ nói: “Con có đồng ý để chúng ta làm mẹ con không?”
Trong viện một tràng hoảng hốt, bị mặc định có ‘bệnh tự kỳ’ tiểu Điệp nhón chân ôm lấy cổ Tang Đồng.
…
Dỗ cho tiểu Điệp ngủ xong, Tô Tứ Phương cầm thêm từ điển đi vào phòng sách ngồi bên cạnh Tang Đồng: “Cho con gái tên gì đây?”
“Đứa nhỏ này…làm tôi nhớ lại số việc, tôi muốn lấy họ của Mục Dung và tên của Du nhi đặt cho nó, được không?”
Tô Tứ Phương buông từ điển xuống, cười ôm vai Tang Đồng: “Em đương nhiên không ý kiến, nhưng mà chị không cần cân nhắc thêm chút sao?”
“Cân nhắc gì?”
“Chị nhìn, chọn chữ trong tên hai người họ, con gái gọi thế nào? Mục? Du Mục?”
Tang Đồng nhíu mày: Thật đúng là, hai người này danh tự đơn độc dễ nghe biết mấy, sao kết hợp thì lại thành dạng này đây?
Thấy người thương phiền lòng, Tô Tứ Phương suy nghĩ một chút bối: “chị em hai người cùng họ hay để đứa nhỏ theo họ chị cũng được, hay gọi con gái là Tang Niệm đi? Nhũ danh là tiểu Điệp.”
Tang Đồng vừa nghe, tay phải đã tự bấm đốt tay tính toán: “Đáng tiếc không biết bát tự của con, không biết tên này đối với Ngũ Hành của nó là tốt hay xấu, nhưng nếu chỉ nhìn chữ thôi thì cũng không tệ, không đao không sắc, không khắc không thương, không tệ nha!”
“Chị nhìn chị xem, nói rửa tay gác kiếm mà? Ngứa nghề hả!”
“Nhà có con gái có nhiều chuyện cần để ý mà! Lại nói tôi từ chức chứ rửa tay gác kiếm khi nào? Cửa hàng vẫn mở nha.”
…
Dưới sự quan tâm che chở của Tang Đồng và Tô Tứ Phương, tiểu Điệp khoẻ mạnh lớn lên đã khỏi bệnh ‘tự kỹ’, biến thành bé gái hoạt bát đáng yêu, một nhà ba người vui vui vẻ vẻ cười nói không ngừng.
Tiếu Điệp thích nhất là vườn cây ăn quả sau sân, có Tang Đồng toạ trấn nên không chút kiêng kỵ cái gọi là nhà tang lễ kia, bé con mỗi ngày đều chơi rất vui.
Trước khi đi học tiểu học mấy ngày, một tia sét đánh vào cây quế già Tần Hoài An nương trụ, ở trong hốc cây tiểu Điệp nhặt được con mèo con còn chưa mở mắt, được hai mẹ đồng ý mèo con trở thành thành viên thứ tư trong nhà, tên là Vịt Vịt.
Sau đó mấy ngày chuyện thần kỳ lại xảy ra, vết bớt hồ điệp trên cổ tiểu Điệp không cánh mà bay, vẻ ngoài bé con không khác biệt gì với những đứa bé cùng tuổi.
Năm tiểu Điệp mười sáu tuổi, mùa hè năm đó Vịt Vịt mười tuổi ra đi trong im lặng.
Tiểu Điệp ôm Vịt Vịt khóc đến ruột gan đứt đoạn, mấy ngày trước còn buồn rầu vì mình đi học thì Vịt Vịt phải làm sao, chưa kịp khai giảng Vịt Vịt đã đi rồi.
Tiểu Điệp từ chối hai vị đại nhân bầu bạn, một mình ôm Vịt Vịt đi tới cửa hàng, ở tại nơi năm đó cô nhìn thấy Vịt Vịt tự tay đào hố, lấy ra son môi đã chôm được của Tang Đồng, dùng ngón tay nhỏ điểm son lên mi tâm của Vịt Vịt: “Vịt Vịt, nếu như thế giới này thật sự có kiếp sau như lời mẹ nói, kiếp sau em nhất định phải đi tim chị nha.”
Ngày sinh nhật Tang Đồng lần thứ năm mươi sáu, tiểu Điệp đi làm thêm dành dụm tiền mở tiệc làm sinh nhật cho Tang Đồng.
Phòng đối diện A Minh và A Vân dẫn theo con gái và cháu ngoại trai tham dự, qua ba lần rượu tiểu Điệp điên cuồng nháy mắt với Tô Tứ Phương, người nọ lại lúng túng ngay thời khắc quan trọng!
Tiểu Điệp tiếc rèn sắt không thành theo, giận trách mẹ mình một chút, hằng giọng đứng lên: “Hai mẹ, con có chuyện muốn nói.”
Tang Đồng để đũa xuống, từ ái nói: “Ồ? Có phải tình yêu tình báo gì không?”
“Mẹ! Mẹ nói kỳ cục!”
Trong sảnh vang lên tiếng cười rộn, tiểu Điệp lấy ra tờ báo.
Ở thời đại này báo chí đã không còn lưu hành, mỗi kỳ chỉ in vài bản đưa tới phòng lưu trữ hồ sơ, phần báo chí này tiểu Điệp mượn ở phòng lưu trữ.
“Trải qua đại hội đại biểu nhân dân cả nước bỏ phiếu, ủy viên thường vụ thận trọng thương thảo quyết định: Một tháng một chính thức hợp pháp hoá hôn nhân đồng giới, luật hôn nhân và gia đình hữu hiệu với hôn nhân đồng giới, nới lỏng điều kiện nhận nuôi…”
Đám người sững sốt một lúc, A Vân dẫn đầu vỗ tay, một bàn tiệc bất luận nam nữ già trẻ đều chúc mừng Tang Đồng và Tô Tứ Phương
Tô Tứ Phương rốt cục đứng lên, móc ra chiếc hộp hình trái tim: “Đồng Đồng, có bằng lòng gả cho em?”
“Nhaaa!” Bọn tiểu bối bắt đầu ồn ào lên, Tang Đồng mặt mo đỏ ửng, kéo Tô Tứ Phương trách nói: “Mau dậy cho tôi! Đất chôn nửa người còn cùng con gái nháo là sao? Sau này mấy người để cái mặt mo này ra đường thế nào?”
Tô Tứ Phương cố chấp kiên trì vẫn quỳ một chân: “Đồng Đồng?”
Mặt Tang Đồng vươn đầy ngượng ngùng của thiếu nữ: “Mấy người thật là, vô danh vô phận cũng đã đi theo mấy người một đời đó thôi? Chẳng lẽ hai ta lại thua một tờ giấy? Con gái cũng lớn vậy rồi…” Tuy nói vậy nhưng vẫn nhận chiếc nhẫn.
Đêm đó ai đó luôn luôn phàn nàn Tô Tứ Phương ngủ hay gác tay chân lên ‘người khác’, làm ‘người khác’ đau nhức xương cốt chia phòng ngủ, lại ngủ cùng nhau.
Đi qua một giáp, dắt tay nhau đi qua hơn ba mươi năm, đã không còn như tuổi trẻ nóng hổi
Cái đọng lại chẳng qua là vô tình nghe đối phương ho khẽ sẽ không còn buồn ngủ nữa mà là khẩn trương nhìn đối phương thật lâu, lúc mơ mơ màng màng xoay người, cũng sẽ vén lên chăn vừa vặn đắp cho nhau.
Trong giấc mộng của Tang Đồng: Cô gái áo trắng đi về phía cô, phải thật lâu sau đó Tang Đồng mới nhận ra, bé con này sau khi diệt thế thì không xuất hiện nữa, là A Miêu.
“Chị đại à~”
“A Miêu? Ngươi vẫn khoẻ chứ?”
“Ta rất tốt, chỉ là chị đại ngươi già rồi~”
Đụng vào khu boom, Tang Đồng nghiến răng: “Tám mươi tuổi vẫn có thể thu phục ngươi, ngươi tin không?”
A Miêu cuời ha ha, nhưng trong nụ cười kia bi thương tan không hết.
“Ngươi sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
“Chị đại, ta phải đi rồi, đời này kiếp này ta sợ là sẽ không thể gặp lại Mục Dung đại nhân và tiểu Du nữa, ta nhớ Mục Dung đại nhân từng nói các người còn một lần gặp gỡ…nếu như ngươi nhìn thấy họ, xin thay ta vấn an.”
“Đi? Ngươi là vô căn chi hồn mà? Muốn đi đâu?”
A Miêu buồn bã cười một tiếng: “Giống như năm đó Mục Dung đại nhân nói, ta tìm về lòng ta.”
….
Mục Dung đại nhân nói trí nhớ của ta bị giam giữ trong lòng người khác, ta đã từng ở rất gần nàng nhưng không thể gặp nhau. Gặp được nàng ký ức của ta mới trở về, ta mang theo thứ Mục Dung đại nhân đã cho bay khắp thiên sơn vạn thủy, từ đầu đến cuối vẫn không hiểu được lời nói của Mục Dung đại nhân.
A Miêu là tên người bạn đầu tiên của ta đặt cho khi biến thành vô căn chi hồn, khi ta còn sống tên là Trương Giai Giai.
Rất nhiều năm trước đây, ta từng là sinh viên học viện mỹ thuật nào đó ở Tứ Xuyên, ta và bạn cùng phòng mến nhau.
Tên của nàng là Trương Mỹ Kỳ.
Thời điểm bắt đầu theo đuổi Trương Mỹ Kỳ không đồng ý, nàng có bệnh tim bẩm sinh, bác sĩ nói: Nếu như không tìm được tim thích hợp nàng sẽ không sống quá hai mươi, nàng khuyên ta đừng lãng phí thời gian, người chỉ có một trái tim ai nguyện ý quyên tặng?
Nàng phải chết đó là kết cục đã định, đừng vị loại như nàng mà đau lòng.
Chúng ta vẫn ở cùng phòng, cuối cùng nàng không chịu được tính bướng bỉnh của ta.
Năm mười tám thời điểm đẹp nhất đời thì sinh mệnh của nàng bắt đầu đếm ngược, làm nàng cảm thấy mình khiếm khuyết, sự xuất hiện của ta vừa vặn bù đắp một hai
Tình cảm cả hai càng lúc càng sâu, thế nhưng mà mỗi lần mặt trời mọc rồi lại lặn, tim ta lại tựa như bị dao cứa vào, sinh nhật hai mươi tuổi nàng mặc kệ người nhà phản đối cùng ta đón sinh nhật, bởi vì hơi dùng sức thổi nến, tim lại đau co rút vào lòng của ta.
Ta nghĩ cả một đời này ta cũng không cách nào quên được, đêm đó nàng nhìn ánh nến nói với ta: “Giai Giai, gặp được cậu đời tớ không còn tiếc nuối nữa. Nếu như tớ chết xin cậu giữ lấy hồi ức về tớ tiếp tục sống.”
Trương Mỹ Kỳ lại một lần nữa hôn mê sâu, bác sĩ đã hạ lệnh, trong vòng một tuần không có tim thích hợp thì gia quyến nên chuẩn bị hậu sự.
Trong lúc gia đình Trương Mỹ Kỳ cãi nhau ầm ỉ, ta lén lúc ký tên quyên tặng di thể, trước một giây phát sinh tai nạn giao thông cố gắng bảo lưu nội tạng quan trọng.
Ta nghĩ: Chết não nhưng tim vẫn còn thể dùng đúng không?
Sau khi Trương Mỹ Kỳ xuất viện không biết dùng cách gì biết được ta là người quyên tặng cho nàng, khăng khăng đổi tên của mình thành Trương Giai Giai, nàng nói muốn lấy tâm và tên của ta tiếp tục cuộc sống.
A Miêu nhìn Tang Đồng: “Thời điểm giải phẫu hồn phách của ta không bị câu đi, lại thêm di thể không được đầy đủ và có người thay tên của ta sống tiếp, cho nên trong bộ Sinh Tử không có ghi chép về ta. Vậy nên ta trở thành vô căn chi hồn, trí nhớ của ta, tên của ta, tâm của ta đều bị phong ấn.”
Tang Đồng nhìn A Miêu, thật lâu không nói được gì
A Miêu lại cười hỏi: “Chị đại, ngươi còn nhớ Trương Giai Giai không?”
“Trương Giai Giai không phải là ngươi sao?”
“Cao ốc Giai Giai trải rộng khắp nước, Giai Giai công viên, Giai Giai bất động sản, quỹ từ thiện Giai Giai, quỹ cứu trợ trái tim Giai Giai, ba mươi mấy năm trước cũng là người nhờ ngươi xử lý mấy vụ linh dị, ngươi quên rồi? Thật ra…ta đã từng ở rất gần nàng.”
Tang Đồng bừng tỉnh: “Hoá ra là cô ấy…”
“Nàng là Trương Mỹ Kỳ.”
“Chị đại, ta phải đi rồi.” Bóng hình A Miêu càng lúc càng mơ hồ.
“Đúng rồi! Yên Yên và Vương Hạo ở cùng nhau, tuyến thời gian này lúc Vương Hạo chết đuối bất hạnh trở thành người thực vật, Yên Yên dẫn hồn phách của hắn vào thế giới trong tranh.”
“A Miêu!” Nhìn thấu nhân sinh muôn màu, Tang Đồng khó lòng kiềm chế hô to.
Giọng nói mờ mịt từ đâu truyền tới: “Chị đại, ngươi già rồi dáng vẻ thật xấu đó!”
“Đồng Đồng? Tỉnh lại, Đồng Đồng?”
Tang Đồng khóc tỉnh lại, Tô Tứ Phương đau lòng lau nước mắt cho Tang Đồng, nhẹ nói: “ác mộng sao? Nói tôi nghe ai khi dễ mình?”
Tang Đồng mở đèn ngủ, bởi vì Tô Tứ Phương không thể nói chuyện trong bóng tối, Tô Tứ Phương khẩn trương nhìn bờ môi Tang Đồng: “Mau nói với tôi một chút, nói ra sẽ tốt hơn.”
Tang Đồng nắm trong lòng Tô Tứ Phương khóc thật lâu, hít mũi một cái ủy khuất nói: “Tôi mơ thấy A Miêu.”
“A Miêu? Cô ấy vẫn khoẻ chứ? Nói cái gì mà mình nhà tôi khổ sở như vậy? Có phải khi dễ mình nhà tôi?”
Tang Đồng nghẹn ngào hai tiếng: “Cô ta nói tôi về già dáng vẻ đặc biệt xấu.”
Tô Tứ Phương cười ra tiếng, hôn bẹp lên mặt Tang Đồng: “Ai nói? Bạn già tôi đẹp mắt nhất, lão thái bà đẹp nhất.”
Sinh nhật bảy mươi sáu của Tang Đồng, tiểu Điệp ba mươi sáu dẫn người về nhà.
Sau khi tốt nghiệp đại học tiểu Điệp xin miễn danh sách sinh viên ưu tú xuất ngoại, tham gia công tác ở trường cao trung dạy ngữ văn.
Cô nói: Trong nhà có hai vị lão nhân lớn tuổi, tuy không thiếu thứ gì nhưng muốn sớm kiếm tiền hiếu thuận hai mẹ.
Tiểu Điệp lôi kéo một vị thiếu nữ non xanh, mi tâm thiếu nữ có nốt ruồi chu sa đỏ đỏ: “Hai mẹ con giới thiệu một chút, bé con này là Tần An An học sinh của con năm này vừa thi xong đại học ngữ văn thành phố Sơn Dương, là thủ khoa.”
Tần An An chảy mồ hôi tay, tâm như nổi trống, ráng đứng thẳng người, cách nhau mười sáu tuổi lại còn là sư sinh yêu nhau, tình yêu này có thể chấp nhận sao?
Thế nhưng mà, lão sư nói…lão sư nói sẽ chờ mình lớn lên, mình đã thi lên đại học! Học tại trường cũ của lão sư tiểu Điệp, sau này cũng sẽ đi dạy học, trở thành đồng nghiệp thì chắc không tính là cô trò ha?
“An An?”
“Dạ!”
Tang Đồng và Tô Tứ Phương cười: “Ngồi đi.”
“Cám ơn ạ~”
“Tiểu Điệp nhà chúng ta tính cách kỳ quái, nhưng con là người đầu tiên nó dẫn về, sau này cần con chăm sóc nha.”
Tần An An mặt đỏ như tôm luộc, đôi mắt lấp lánh như sao trời
Tay dưới bàn siết chặt: “Con nhất định nghe lời lão…chị tiểu Điệp!”
…
Lại qua bốn năm Tang Đồng năm này tám mươi, cùng năm đó Tang Niệm và Tần An An cũng kết hôn.
Năm năm trước khoa học kỹ thuật có tính đột phá về sinh sản đồng tính, chỉ là trước mặt chỉ có thể tiến hành cho hai người phụ nữ.
Vì vấn đề con cái mà người mắc bệnh thời kỳ cuối ‘thích bị quản’ Tần An An khóc lóc chạy tới nhờ Tang Đồng và Tô Tứ Phương làm chủ.
Nguyên nhân là: Tiểu Điệp muốn hại người có con, Tần An An khóc là vì tiểu Điệp muốn mang thai, năm nay tiểu Điệp đã ba mươi tám, cho dù kỹ thuật tiên tiến thì cũng là sản phụ lớn tuổi, Tần An An biết tiểu Điệp là không muốn để mình còn quá trẻ đã sinh con, chẳng lẽ mình cam lòng để chị ba mươi tám tuổi sinh con sao?
Đối với chuyện này tiểu Điệp hiếu thuận cố chấp không nghe, cũng may thuận lợi sản xuất ra cặp song sinh nữ, gọi là Kính Đồng, Kính Phương.
Thân thể tuổi tám mươi của Tang Đồng yếu hơn người cùng tuổi, lúc trẻ liều mạng trảm yêu trừ ma, về già bệnh tật ốm đau đều tìm tới cửa.
Trái lại, bởi vi Tô Tứ Phương không nghe được, không cần nghe Tang Đồng cả ngày lãi nhải càng sống càng trẻ.
Hơn bảy mươi mà tinh thần sáng quắc, một hơi leo năm lầu cũng không mệt.
Tô Tứ Phương đẩy xe lăn của Tang Đồng, dù xe chạy bằng điện nàng vẫn kiên trì đẩy, một nhà ba thế hệ sáu người cùng đến công viên tản bộ.
Gần đây Tang Đồng không thích ăn cơm, rầu rĩ không vui còn hay thở dài, nguyên nhân cụ thể Tô Tứ Phương cũng hỏi không ra, hôm nay đưa Tang Đồng ra đây giải sầu.
Tang Đồng không chịu nói là sợ Tô Tứ Phương đau lòng, cô cảm giác thân thể của mình càng lúc càng yếu, có lẽ không sống quá mấy năm, trong lòng cô vẫn còn một cái gai.
Tất cả tiên đoán của Mục Dung cơ hồ đều ứng nghiệm, thậm chí cô còn vận dụng giao thiệp nhiều năm không dùng tới biết được Liễu Nhị nương tử đang ở cùng với Lang Vương Tiếu Nguyệt.
Thế nhưng còn một việc, việc quan trọng nhất chờ hoài không tới.
Mục Dung nói, đời này kiếp này ba người còn một lần gặp gỡ.
“Mẹ mẹ, tụi con muốn chơi đu ngựa!” Hai đứa nhỏ trèo lên lưng Tần An An làm nũng.
Tần An An khó xử nhìn tiểu Điệp, người sau hiểu rõ nó: “Em đi đi, mẹ ở đây có chị rồi.”
Tang Đồng mở miệng đuổi người: “Đi đi đi, con cũng đi đi! Một nhà bốn người mấy đứa đi chơi đi, đừng lãng phí thời gian với người đứng sát quan tài như ta.”
“Mẹ, mẹ nói gì vậy?”
Tô Tứ Phương khoát tay: “Con đi đi ở đây có ta.”
Tiểu Điệp bị Kính Đồng lôi đi, Tang Đồng dựa vào xe lăn phơi nắng.
Nơi xa truyền đến tiếng rao hàng: “Kẹo đậu phộng, danh tiếng trăm năm đây~~~”
Tang Đồng chỉ chỉ sạp hàng xa xa, Tô Tứ Phương dặn: “Mình viêm khớp để tôi đi, ngoan ngồi ở đây chờ tôi, tôi mua tới cho mình!”
Thật ra Tang Đồng không muốn ăn kẹo, răng rụng hết còn ăn cái gì? Chỉ là cô muốn đơn thuần ngồi chờ ở đây.
Vô tình nhìn thoáng, trong đám người cô thấy được bóng lưng, kích động muốn điều khiển xe lăn tiền tới bóng lưng đó.
Đó là bóng lưng một cô gái trẻ, dáng người tinh tế cao gầy, tóc buộc đuôi ngựa.
Mặc áo có cổ, quần trắng, giày Cavans không xuất bản nữa, nhìn qua có chút giống với bọn họ thời còn trẻ, rất có xúc cảm.
“Đi ngang đứng bỏ lỡ nha~ xem tướng tổ truyền đây, chỉ tay bát tự, bói nhân duyên đây~ đoán mệnh đoán chữ tránh hung gặp cát! Đoán không trúng không lấy tiền!!”
Thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa kéo tay thiếu nữ đi ngang qua: “Cô gái xem tướng không? Nói không chuẩn không lấy tiền!”
“Không xem!”
“Ấy ấy ấy đừng đi, đừng đi!” Thiếu nữ tóc đuôi ngựa chạy theo, Tang Đồng nhìn thấy toàn cảnh.
Thiếu nữ bất đắc dĩ: “Cái người này…được rồi, xem đi xem đi.”
Thiếu nữ cột tóc ‘chậc’ một tiếng: “Xin đưa tay phải ra~”
“Ai chà chà ôi ôi ghê gớm quá! Không được rồi!!” Thiếu nữ buộc tóc bưng tay đối phương kêu to.
“Chuyện gì?”
“Cô gái, tôi tính ra được đời này tôi và cô có duyên phận trời ban, trùng hợp không bằng ngẫu nhiên tôi và cô đi đăng ký kết hôn đi~”
“Thần kinh!” Thiếu nữ rút tay chạy trối chết.
Thiếu nữ buộc tóc chạy phía sau đuổi theo hô: “Tôi nói thật mà! Nghề này nhà tôi truyền hơn trăm năm sẽ không nhìn nhầm! Cô gái đừng đi mà, cô có chạy chín mươi chín nước thì đời này tôi cũng nhất định đuổi theo!! Tôi nói chứ duyên phận hai đời của chúng ta đã được an bài rồi, rất tốt đó cô hiểu không? Được an bài rất tốt, cô chạy không thoát đâu, Aiz, quay lại đây!”
Tô Tứ Phương cầm kẹo đậu phộng mà lòng nóng như kiến bò trên chảo giương mắt tìm kiếm Tang Đồng, cháu gái tinh mắt giơ tay chỉ: “Bà ngoại ở chỗ đó mà?”
Tiểu Điệp co giò chạy tới, vẻ mặt lo lắng nhìn thấy Tang Đồng liền không nói nên lời.
“Mẹ? Sao mẹ khóc vậy??”
Tang Đồng mỉm cười, lau nước mắt: “Nhỏ một chút, đừng để lão thái bà kia thấy, bụi bay thôi.”
“Con thổi cho mẹ.”
“Con gái.”
“Dạ?”
“Về nhà thôi.”
Tiểu Điệp đẩy xe lăn của Tang Đồng: “Được, con đưa mẹ về.”
“Tối nay mẹ muốn ăn lẩu.”
“Bác sĩ nói dạ dày mẹ không tốt không thể ăn cay.”
“Ta muốn ăn!”
“Được được được, trở về con đi mua đồ.”
Tô Tứ Phương đưa kẹo cho Tang Đồng, tự nhiên tiếp nhận tay vịn xe lăn không một câu trách móc.
Tang Đồng ăn kẹo để Tô Tứ Phương đẩy xe, phía sau hai thế hệ, một nhà sáu người dưới ánh năng ban chiều rời khỏi công viên.
~~~~ Hoàn văn~~~~