*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Mạc Điềm
Lưu ý: từ bây giờ mình sẽ viết tắt chữ phòng cháy chữa cháy là PCCC nha.
Cre hình ảnh: on pic
—————————–
Công việc hàng ngày của trung đội PCCC chính là huấn luyện, ngoại trừ lúc xuất cảnh và tình huống đặc biệt. Bình thường mà nói, trung đội mỗi ngày đều phải huấn luyện mấy giờ liền. Dù sao trước khi cải chế thành PCCC, bọn họ vẫn thuộc về lực lượng cảnh sát vũ trang, sau khi cải chế, cũng sẽ tiếp tục kéo dài quản lý quân sự hóa.
Có điều gần đây trời quá nóng, Nhậm Diệc xếp thời gian huấn luyện tránh quãng thời gian ánh nắng mạnh nhất ra, nhưng các chiến sĩ vẫn đổ mồ hôi như mưa.
Đang lúc huấn luyện trải ống nước cứu hỏa, chiến sĩ canh gác cách thao trường rống lên một tiếng nói: “Nhậm đội, có người tìm.”
“Vào đây.” Nhậm Diệc nheo mắt nhìn ra cửa.
Xa xa, chỉ thấy một cô bé dáng người yểu điệu đang cầm một bó hoa to, mang theo hai cái túi bước nhanh tới. Dưới ánh mặt trời, làn da cô bé trắng sáng, túm tóc đuôi ngựa xinh xắn nhẹ lay động theo từng bước chân, tràn đầy thanh xuân, cực kỳ xinh đẹp. Ánh mắt một đám người đều bị cô bé thu hút.
Nhậm Diệc nói: “Đinh Kình, đến tiếp đón chút đi.”
“Rõ.” Đinh Kình chạy tới, nhận lấy mấy thứ trong tay cô bé.
Cô bé kia bước nhanh tới trước mặt Nhậm Diệc, chớp chớp đôi mắt to hắc bạch phân minh, có chút ngượng ngùng quan sát anh.
Nhậm Diệc nhíu mày, thầm nghĩ tiểu cô nương này lớn lên thật là xinh đẹp nha. Đời này anh chưa từng gặp qua cô bé nào lớn lên đẹp như vậy trong thực tế.
“Xin chào, anh còn nhớ em không?” Cô bé cười dịu dàng nói.
“Em có phải người ở quán cà phê tuần trước…”
“Phải, là em.” Cô bé vui vẻ nói, “Anh vẫn còn nhớ ạ!”
Nhậm Diệc mỉm cười: “Bên ngoài nắng quá, vào trong ngồi đi. Cao Cách, cậu giám sát bọn họ.”
“Rõ.”
Vào phòng khách, Đinh Kình để đồ đạc xuống rồi đi, cô bé chăm chú nhìn Nhậm Diệc không chớp mắt: “Em là Cung Phi Lan, tên anh là gì thế?”
“Tôi là Nhậm Diệc.” Nhậm Diệc cười nói, “Cơ thể em đã khôi phục tốt chưa?”
“Tốt ạ, một chút vết thương cũng không có.” Cung Phi Lan cầm hoa đưa tới trước mặt Nhậm Diệc, “Đội trưởng Nhậm, cám ơn anh đã cứu em.”
“Ha ha, nên làm mà, đây là chức trách của chúng tôi.” Nhậm Diệc nhận lấy bó hoa, chỉ vào mấy thứ cô bé mang tới, “Hoa có thể nhận, quà tặng không thể nhận, chúng tôi có quy định, nhưng cám ơn ý tốt của em.”
“Đây là sô-cô-la và bánh quy em tự làm.” Cung Phi Lan cầm túi giấy đẩy tới ngực Nhậm Diệc, “Anh nhất định phải nếm thử, đặc biệt làm cho anh đấy.”
Nhậm Diệc có chút khó xử nhìn đồ vật trong lòng một cái.
“Thật sự là bánh quy mà.” Cung Phi Lan đem bánh quy lấy ra, “Anh xem nè.”
“Được rồi, cám ơn em.” Sau khi bọn họ xuất cảnh, thường xuyên có quần chúng đến trung đội cảm ơn, tặng quà, có đôi khi thịnh tình khó chối, ngoài cờ thi đua ra còn có các loại hoa tươi, đồ ăn bọn họ cũng sẽ nhận lấy, “Sau này đi ra ngoài chơi thì phải cẩn thận chút, cũng phải học thêm một vài kiến thức tự cứu khi gặp tai nạn đấy.”
Cung Phi Lan dùng sức gật gật đầu, con ngươi vẫn chăm chú nhìn Nhậm Diệc như trước.
Tẻ nhạt thế này hơi có chút lúng túng, Nhậm Diệc đành phải tìm chuyện nói: “Em đi học ở gần đây hả? Có phải đang được nghỉ hè không?”
“Vâng, em tan học thường xuyên đi qua đội PCCC này.” Cung Phi Lan gương khóe môi, “Trước đây chưa từng chú ý tới, thì ra nơi này có anh lính cứu hỏa đẹp trai như vậy.”
Nhậm Diệc nhìn quang ảnh quen thuộc lấp lánh trong ánh mắt của Cung Phi Lan, tức khắc da đầu có chút căng thẳng.
Mấy năm nay anh ở đội PCCC, sau khi xuất cảnh thường có các bác trai bác gái đến chơi để giới thiệu thân thích, có cả những cô gái trẻ tuổi đến cửa tỏ tình nữa. Mỗi năm đều sẽ có mấy người, nhưng mà học sinh trung học… Thật đúng là lần đầu tiên đụng phải.
Có thể là anh nghĩ nhiều rồi.
Nhậm Diệc cười nói: “Khen tôi như thế tôi cũng sẽ ngượng ngùng đấy.”
Cung Phi Lan nhìn thẳng vào mắt Nhậm Diệc: “Đội trưởng Nhậm, anh kết hôn rồi hả?”
“Ặc, không có.”
“Cũng không có bạn gái?”
Nhậm Diệc do dự một chút, anh cảm thấy đoạn đối thoại này đang phát triển theo hướng phi thường không thích hợp. Thế nhưng anh lại không có thói quen nói dối, trong lúc anh đang xoắn xuýt một hai phút nghĩ xem bịa chuyện như thế nào, Cung Phi Lan đã hưng phấn mà nói: “Không có, nhìn nét mặt của anh là biết anh không có!”
Nhậm Diệc cười giượng hai tiếng: “Thế nào, em có chị gái muốn giới thiệu cho tôi sao?”
Cung Phi Lan ưỡn ngực thẳng lưng, trên khuôn mặt tươi cười chưa hết vẻ ngây thơ tràn đầy tự tin, cô bé thẳng thắn nói: “Anh thấy em như thế nào?”
Nhậm Diệc không nghĩ tới tiểu cô nương này cùng mình thẳng thắn bày tỏ, khiến anh bất ngờ không kịp đề phòng, anh hơi nhíu mày: “Em đang nói đùa đi.”
“Em nghiêm túc đó.” Trong đôi mắt của cô bé tất cả đều là ái mộ ngây thơ đơn thuần, “Anh biết không, thời điểm em cho rằng mình sắp chết, anh cứ như thế xuất hiện trước mặt em, nói với em…”
“Chờ một chút.” Nhậm Diệc nở nụ cười, “Bạn học nhỏ, em hãy nghe tôi nói. “Lúc em rơi vào nguy hiểm, rất dễ nảy sinh cảm tình với người đã cứu thoát em. Loại tình huống này tôi đã thấy rất nhiều, loại hành vi này trong tâm lý học có một danh từ riêng, gọi là “Hiệu ứng cầu treo”*. Cảm ơn và cảm tình là hai việc khác nhau, em lẫn lộn rồi.”
“Không phải thế.” Cung Phi Lan hất cằm lên, “Một người nếu như ngay chính mình thích ai cũng không phân rõ, đó không phải là heo sao.” Cô bé nhìn khuôn mặt anh tuấn và thân hình cao thẳng của Nhậm Diệc, trong lòng không nhịn được vui vẻ, “Hơn nữa, nếu như không phải anh cao thế này, đẹp trai như thế, em cũng sẽ không tùy tiện thấy ai đều thích được không. A, lẽ nào anh chê em không xinh đẹp.”
Nhậm Diệc trịnh trọng nói: “Em rất xinh đẹp.”
“Vậy em làm bạn gái của anh nha.” Cung Phi Lan tiến lên một bước.
Nhậm Diệc theo đó lùi về sau một bước, định theo bản năng nhấc tay đầu hàng, anh quả thực không biết nên khóc hay cười: “Bạn học nhỏ, em mấy tuổi rồi?”
“Mười bốn.”
Nhậm Diệc bất đắc dĩ nói: “Em biết tôi mấy tuổi không?”
“Em không quan tâm.” Cung Phi Lan không chút do dự nói.
“Tôi quan tâm.” Nhậm Diệc suýt chút nữa gọi cô bé là bà cô luôn, “Tôi 30 tuổi rồi, lúc tôi còn trẻ mà phạm sai lầm thì cũng có thể sinh một đứa con bằng em rồi. Đừng náo loạn, ngoan, về nhà đi.”
“Ai náo loạn với anh.” Cung Phi Lan sốt ruột, “Em có chút nhỏ tuổi, nhưng cái nên có em đều có nhé!” Cô bé lại ra sức ưỡn ngực, “Em thích anh, nếu như một lát nữa mà anh không đồng ý, vậy em… em theo đuổi anh cũng tốt, cũng không có gì là to tát cả.”
Nhậm Diệc sợ gần chết: “Bạn học nhỏ, tôi van xin em, em có nghĩ tới hay không, em mà làm bạn gái của tôi thật thì em sẽ phải đến nhà tù thăm tôi đấy.”
Cung Phi Lan chẳng hề để ý nói: “Chúng ta không nói cho người khác biết là được.”
“Làm sao có thể, cha mẹ em đâu? Em không sợ cha mẹ em biết hả?”
Trong mắt Cung Phi Lan lóe lên một tia ảm đạm, cô bé hừ lạnh một tiếng: “Bọn họ sẽ không quản đâu.”
Nhậm Diệc khuyên nhủ: “Cái tuổi trẻ con này của em thường bắt đầu cảm thấy hiếu kỳ đối với yêu đương, cái này tôi hiểu, nhưng em nên tìm một nam sinh xấp xỉ cùng tuổi với em.”
“Nam sinh xấp xỉ cùng tuổi với em đều vừa ngu xuẩn vừa ấu trĩ.” Cung Phi Lan bĩu môi, “Thân là người lớn, anh cũng nhát gan quá nhỉ.”
“…”
Cung Phi Lan nắm chặt nắm đấm: “Nói chung, em quyết định rồi, em muốn làm bạn gái của anh, anh còn chưa hiểu rõ em, cho nên anh mới không chấp nhận. Em sẽ để cho anh hiểu thật rõ về em, anh nhất định sẽ thích em.”
Nhậm Diệc nhất thời cảm giác được cả tim, lý trí lẫn đầu đều đau.
Cung Phi Lan lấy điện thoại di động ra: “Thêm Wechat đi.”
“… Không tiện lắm.”
“Vậy em sẽ không đi.” Cung Phi Lan nhún vai, “Hiện tại em đang nghỉ hè, có nhiều thời gian.”
Nhậm Diệc dở khóc dở cười: “Được rồi.”
Cung Phi Lan nhìn chằm chằm Nhậm Diệc thông qua nghiệm chứng, vui vẻ dẫm chân hai cái: “Vậy, hôm khác em lại đến tìm anh chơi.” Cô bé liếc mắt đưa tình nhìn Nhậm Diệc một cái, “Em sẽ gửi tấm hình đẹp nhất của em cho anh.”
Nhậm Diệc vội vã đưa cô bé ra cửa, Cung Phi Lan tặng anh một nụ hôn gió, bước chân rời đi đều mang theo vài phần vui sướng.
Nhậm Diệc sợ run tại chỗ hồi lâu, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
– —-
Nhậm Diệm vốn có kỳ vọng rằng Cung Phi Lan chỉ là đứa trẻ nhà nào nhất thời nổi loạn, nhưng thời điểm cô bé đến trung đội tìm anh lần thứ tư, anh rốt cục ý thức được sự tình có chút phiền toái.
Tuy rằng phiền phức này không phải do anh, nhưng Cung Phi Lan dù sao cũng là một cô bé vị thành niên, ngay cả chỉ đạo viên cũng tìm anh nói chuyện một lần, muốn anh giảm bớt ảnh hưởng.
Nhưng thật ra anh cũng muốn giảm bớt ảnh hưởng, nhưng chân mọc trên thân thể người ta đấy chứ.
Nhậm Diệc cũng từng do dự có nên nói mấy loại câu nặng lời không, nhưng khi nhìn khuôn mặt của Cung Phi Lan, anh thực sự không nhẫn tâm nổi. Anh quyết định tìm đến các anh em của đồn công an để tra một chút phương thức liên lạc của cha mẹ cô bé, giải quyết tận gốc vấn đề.
Chiều hôm đó, Nhậm Diệc nhận được điện thoại của dì giúp việc, nói dạ dày cha anh không tốt lắm, hay nôn ra. Anh dự định quay về nhà một chuyến.
Một năm Nhậm Diệc chỉ có 45 ngày nghỉ, chiếu theo quy định là không thể tự ý rời khỏi cương vị, nhưng bởi vì tình huống đặc thù của cha anh nên chi đội rất chiếu cố anh. Hơn nữa nhà anh thực ra ở ngay đối diện đội PCCC, không ảnh hưởng đến việc xuất cảnh khẩn cấp, cho nên vẫn ngầm cho phép anh ngày thường có thể dành thời gian về thăm nhà một chút.
Ở nhà ăn, Nhậm Diệc tìm được đội phó Cao Cách, giao phó một vài công tác cho cậu. Tôn Định Nghĩa vừa thấy anh liền bắt đầu trêu chọc: “Ấy chà, đệ nhất đại soái ca đội PCCC Thiên Khải của chúng ta, từ thục nữ bốn mươi cho tới Loli (bé gái) mười bốn, đều chết mê chết mệt với Nhậm đội của chúng ta.”
Nhậm Diệc đạp một cước vào ghế của hắn: “Bánh bao thịt cũng không chặn nổi cái miệng của cậu đấy.”
*đang chọc khoáy miệng Tôn Định Nghĩa quá rộng, ý là ảnh quá lắm mồm =)))
Cao Cách nhịn cười: “Chỉ đạo viên nói chuyện với anh rồi hả?”
“Trách tôi sao, lớn lên đẹp trai là lỗi của tôi sao.” Nhậm Diệc rất tủi thân nói, “Các cậu không hiểu được phiền não của mỹ nam tử đâu.”
Mọi người đồng thời “Xùy” anh.
Nhậm Diệc nói: “Tối nay tôi về nhà một chuyến, các người đàng hoàng một chút đấy.”
“Mở sàn giao dịch bí mật lại đi chứ, để em ôm đùi một cái.”
“Ngày mai đi.”
Nhậm Diệc rời khỏi đội PCCC, đi về phía đường đối diện.
Trung đội Phượng Hoàng bọn họ là một nhóm đội PCCC được thành lập sớm nhất của thời kỳ đầu lập quốc, khi đó giá đất Thiên Khải còn không có điên cuồng như bây giờ, đối diện với trung đội chính là đại viện thân nhân của đội PCCC. Nhậm Diệc sinh ra tại một nơi trong đại viện, lớn lên, cuối cùng là “thừa kế nghiệp cha”, tuy rằng mẹ anh từng cực lực phản đối anh làm lính cứu hỏa.
Đoạn đường đi bộ chỉ mất vài phút, Nhậm Diệc đã tiến vào đại viện. Niên đại của cái tiểu khu này cũng lâu lắm rồi, các loại công trình đều rất cũ kỹ. Đa số những người có năng lực cải thiện nhà ở cũng đã chuyển đi, bởi vì vị trí địa lý tốt nên có hơn phân nửa phòng ở đều cho người đi làm thuê lại, lúc này còn chưa tới giờ tan tầm, tiểu khu có chút vắng vẻ.
Lúc đi đến dưới tầng đơn nguyên nhà anh, hoàng hôn dần buông xuống, trong hành lang tối om om, Nhậm Diệc mơ hồ thấy bên trong có người. Đến gần anh mới phát hiện đó là một người đàn ông cao rắn rỏi cao lớn, một đôi chân thon dài thẳng tắp, ống quần tây mở ra gần như không có nếp uốn, vòng eo bằng phẳng săn chắc, ngực rộng vai dài, giày da màu đậm bóng loáng và áo sơ mi trắng như tuyết xem ra không nhiễm một hạt bụi nhỏ. Hắn thậm chí còn đeo một đôi găng tay thuần trắng và khẩu trang thuần trắng nữa. Nếu mà khoác một cái áo choàng trắng nữa, cảm giác như một khắc sau hắn không vào phòng giải phẫu thì cũng vào phòng chụp hình. Người như vậy xuất hiện ở hành lang đơn nguyên cũ kỹ này, thực sự là quái dị cực kỳ.
Nhậm Diệc nhịn không được mà quan sát đối phương một phen.
Bỏ qua vóc dáng không thể xoi mói này sang một bên không nói, khuôn mặt bị khẩu trang che mất hơn phân nửa kia, còn có thể thông qua một đôi mắt xinh đẹp thâm thúy cũng đoán được người này nhất định dung mạo không tầm thường. Nhâm Diệc ngũ chi hoàn chỉnh, nhất thời có chút nghĩ bậy nghĩ bạ.
Nhậm Diệc thấy đối phương cũng đang nhìn mình liền chủ động hỏi: “Người anh em, chờ ai thế?”
Một đôi mắt hai mí kiểu Âu kia chậm rãi hạ xuống, lại chậm rãi giương lên, dùng một loại thái độ thập phần không khách khí quét mắt nhìn Nhậm Diệc từ trên xuống dưới một lần, trong ánh mắt lạnh lùng mang theo một ít khinh thường.
Nhậm Diệc có chút khó chịu, thầm nghĩ không biết lại là người nào làm ra vẻ đây, liền lười phản ứng lại, trực tiếp muốn lên tầng.
Không nghĩ tới người kia lại một bước chắn ngang trước mặt anh.
Hai người suýt nữa thì đụng phải, cũng may là Nhậm Diệc dừng chân kịp thời. Cách rất gần mới ý thức được vóc dáng người đàn ông này thực sự rất cao, anh đã cao 1m84 mà người này sợ là sắp đến 1m9 rồi.
Nhậm Diệc híp mắt lại: “Tôi không quen cậu chứ?”
“Nhậm Diệc, phải không.” Hắn lên tiếng, thanh âm cũng lạnh lùng ngạo mạn y như thái độ, nhưng giọng nói lại êm tai dị thường, tựa như một trận gió thổi qua thánh điện cổ xưa, biến ảo không lường mà lại trang trọng. Đây là một giọng nói có thể dùng đoan trang hoa lệ để hình dung.
Nhậm Diệc lại cẩn thận nhìn hắn một chút: “Chúng ta đã từng gặp nhau? Nếu không thì cậu bỏ khẩu trang ra?” Trời nóng bức mà còn đeo khẩu trang với bao tay, bệnh tật gì thế.
“Tôi là Cung Ứng Huyền, là anh trai của Cung Phi Lan.” Dường như hắn đến một câu nói nhảm cũng không muốn cùng Nhậm Diệc nhiều lời.
“À, anh trai cô bé.” Nhậm Diệc nói, “Tôi đang muốn tìm người nhà cô bé để nói chuyện…”
Đột nhiên Cung Ứng Huyền từ trong túi lấy ra một vật khác, là giấy chứng nhận, đồ án in phía trên là thứ mỗi người đều không xa lạ — huy hiệu cảnh sát.
Nhậm Diệc giật mình.
“Cung Phi Lan chưa tròn 14 tuổi, muốn tôi phổ biến một chút hình pháp* cho anh không.”
*hình pháp: hình phạt khi vi phạm pháp luật
Nhậm Diệc nhíu mày thật sâu: “Cậu có ý gì.”
“Cung Phi Lan nói anh là bạn trai của em ấy.” Đôi mắt của Cung Ứng Huyền sắc bén vô cùng, “Nếu như anh không biết hai chữ “liêm sỉ” viết như thế nào, có thể học một chút làm sao để viết chữ “phạm tội” trước.”
Nhậm Diệc cả giận nói: “Nói bậy, bạn trai gì chứ, là đứa trẻ tự mình ảo tưởng, tôi chưa từng nói một câu hay từng làm một chuyện gì không thích hợp với cô bé hết.”
“Hình chụp chung của hai người thì sao?”
“Một tấm hình chụp chung cũng phạm pháp?”
“Vậy những ghi chép nói chuyện phiếm thì sao?”
“Tôi làm sao biết được, cô bé gửi tin nhắn cho tôi, từ trước đến nay tôi chưa từng trả lời.” Nhậm Diệc chẳng hiểu ra sao cả đã bị chỉ trích thế này, quả thực nổi giận trong lòng: “Tôi là cảnh sát vũ trang tại ngũ, cậu không có chứng cứ đã dám dùng loại giọng điệu thẩm vấn tội phạm này nói chuyện với tôi?!”
Cung Ứng Huyền nheo mắt lại: “Lời của anh nói, tôi sẽ đi xác minh, nếu để cho tôi biết anh có một chút xíu suy nghĩ không an phận với em gái tôi, tôi sẽ không tha cho anh.”
Nhậm Diệc áp sát một bước, nhìn thẳng vào mắt Cung Ứng Huyền, gằn từng chữ nói: “Con mẹ nó, cậu đang hù dọa ai.”
Hai người bốn con mắt giáp nhau, trong bầu không khí nóng bức tràn đầy mùi thuốc súng nồng đậm.
Đột nhiên, Nhậm Diệc cảm thấy có vật gì đó bên trên thắt lưng của anh, hình ống tròn…
Nhiệt độ ban ngày cao 38 độ mà nhất thời Nhậm Diệc cảm thấy phía sau lưng có chút lạnh cả người. Anh nhìn hai tròng mắt lạnh như băng của Cung Ứng Huyền, nghĩ đến bộ trang phục này, rất có khả năng tinh thần không được bình thường, khẩu khí lập tức mềm nhũn vài phần: “Tôi chỉ là cứu cô bé ở đám cháy, trẻ con mà, dễ dàng làm chuyện điên rồ, tôi đã từng khuyên cô bé rồi, cậu cũng trở về khuyên nhủ cô ấy đi, không cần thiết thế này…”
Cung Ứng Huyền ghét bỏ mà nói: “Cách tôi xa một chút.”
Anh hùng không ăn hơn thua thiệt trước mắt, Nhậm Diệc lập tức lui về sau một bước, kết quả vừa cúi đầu nhìn liền thiếu chút nữa ói máu. Cầm trong tay Cung Ứng Huyền là một ống phun sương nhỏ, đường kính miệng ống nhìn qua không sai biệt lắm so với súng ngắn loại 64 của cảnh sát.
Cung Ứng Huyền mở nắp phun sương ra, phun về phía Nhậm Diệc một chút.
Nhậm Diệc tưởng là hơi cay, theo bản năng lui về phía sau nghiêng đầu che mặt, kết quả là chỉ ngửi được mùi cồn nhàn nhạt, trong nháy mắt liền bốc hơi trong không khí. Anh tức giận nổi trận lôi đình: “Thứ quỷ gì đây!”
“Tiêu độc.” Cung Ứng Huyền thu hồi phun sương, dùng ánh mắt cảnh cáo liếc mắt trừng Nhậm Diệc: “Cũng cách xa em gái tôi chút…” Nói xong cất bước rời đi.
Nhậm Diệc mắng: “Cậu có bệnh à, cẩn thận tôi tố cáo cậu lạm dụng chức quyền!”
Cung Ứng Huyền cũng không quay đầu lại, trực tiếp lên một chiếc xe Jeep.
Nhậm Diệc hung hăng giơ ngón giữa về phía chiếc xe sạch bóng không một hạt bụi đã đi xa kia.
——————————–
Linh tinh của tui thôi, hổng phải của tác giả đâu:)))))
“Đội trưởng Nhậm, anh kết hôn rồi hả?”
“Ách, không có.”
“Cũng không có bạn gái?”
Nhậm Diệc cười gượng, “Thế nào, em có chị gái muốn giới thiệu cho tôi sao?”
Cung Phi Lan mở hình của Cung Ứng Huyền trong điện thoại, đưa cho Nhậm Diệc, nói: “Em không có chị gái, chỉ có anh trai, anh thấy sao?”
“…”
Chú thích:
*Ống nước cứu hỏa:
*Hiệu ứng cầu treo: là một hiệu ứng tâm lý học rất thú vị. Đó là khi một người rất sợ hãi đi cầu treo, tim người đó sẽ đập rất nhanh. Nếu thời điểm này người đó gặp một người khác giới đi qua, người đó sẽ hiểu nhầm phản ứng sinh lý thành tim mình loạn nhịp vì người kia. Vì thế người đó sẽ nảy sinh tình yêu với người mình đã gặp. (Wikipedia)