“Thành thân.” Nhan Nhiễm Y bổ sung thêm hai chữ.
Phụ nữ vẫn luôn khẩu thị tâm phi: “Nhanh như vậy sao?”
“Ngươi cho là, trừ bỏ ta ra còn có ai chịu nuôi ngươi?” Nhan Nhiễm Y cười đến đắc ý.
như thế nào mà không có chứ! Diệp Linh Cẩm phản bác nói: “Ta dựa vào Địch…………..” Câu nói kế tiếp, nàng nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Nhan Nhiễm Y, cảm giác thế nào cũng không cười được nữa.
Hắn đang nói cho nàng biết, ngươi mà nói ra cái gì thì nhất định ngươi phải chết………
được rồi. . . . . . Nàng lại không có chút khí thế nào.
“Đi thôi. . . . . .” Một bàn tay vươn đến trước mặt Diệp Linh Cẩm.
Diệp Linh Cẩm bỗng dừng một chút, vô số hình ảnh xuất hiện trong đầu nàng, mỗi một lần, đều là đôi bàn tay này, nắm lấy tay nàng, cứ nắm lấy tay nàng như vậy, chứng kiến những chuyện đại sự của võ lâm.
“Ừ!” Diệp Linh Cẩm không do dự, vương tay mình ra.
Ba tháng sau, ở đế đô.
Trước cửa Ngọc Nhiễm.
“Ông chủ nói, hôm nay thiếu gia nhà chúng tôi thành thân, nên tất cả vải vóc bên trong Ngọc Nhiễm đều bán với giá rẻ!”
“Ai nha………….Thật không?”
“Nhanh lên nhanh lên……….”
Rất nhiều dân chúng đi vào, trong lúc này, trước cửa Ngọc Nhiễm người ta ra vào tấp nập.
Một bên khác, ba cổng viện treo đầy màu đỏ biểu thị cho chuyện vui, mấy chục cái bàn được bày trong sân, vô cùng khí phái.
Bỗng nhiễn, có một luồng khí tức rét lạnh truyền vào, nhiều người trong viện đều tự giác dừng mọi thanh âm, cẩn thận nhìn về phía cửa. Chỉ thấy một đoàn người mặc trang phục màu đèn đứng chia ra hai bên, chờ người phía sau xuất hiện.
“Nhìn qua giống người giang hồ, chẳng lẽ là đến đập phá sân bãi?” Có người nhỏ giọng hỏi.
Đám người có chút xôn xao.
Một người từng trải nhận ra đây bộ quần áo của tổ chức sát thủ đệ nhất giang hồ Kinh Phong lâu! Nhất thời hít phải khí lạnh.
Chẳng lẽ Kinh Phong Lâu muốn giết người ở tiệc cưới sao!
Chỉ thấy phía sau hai hàng người có một người đang đi đến, là một nam tử mặc áo bào đen rộng rãi cực đẹp, đi cùng với một cô nương mặc trang phục màu trắng ở phía sau, đi theo đó là một đống lễ vật.
“Như vậy là không chào đón người Kinh Phong Lâu chúng ta đến uống ly rượu này sao………….” Chung Sách híp đôi mắt đào hoa miễn cưỡng nói.
“Chung Đường chủ. . . . . .” Trong đám người, có một người mặc hỉ phục màu đỏ đi đến, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt.”Làm sao có thể không chào đón a. . . . . . Bách Hiểu cô nương, Chung Đường chủ mời vào.”
Những người đứng gần vĩnh viễn không thể quên ba người như đứng chung một chỗ như một bức tranh cực đẹp này được.
Nhan Tương và Hạ Vân chiêu đãi các nhân vật được mời đến.
Có người nói, gặp được Lý tướng quân và phu nhân của hắn, có người nói là nhìn thấy Thừa tướng, còn có người nói ngày đó gặp được Tân khoa Trạng Nguyên và nhất phẩm cáo mệnh phu nhân………..
Có người nghe xong lại cảm thấy không thể có khả năng này, một thương nhân nho nhỏ làm sao có thể quen biết nhiều người trong triều đình như vậy được.
“Giờ lành đã đến. . . . . . Bái đường. . . . . .”
Tân nương tử bị người ta đưa ra, trên đầu che khăn voan đỏ, rất nhiều người ra sức chen đến phía trước, cũng chỉ nhìn thấy được cái bóng dáng màu đỏ.
“Nhất Bái Thiên Địa –“
“Từ từ!” Một bóng dáng màu lam theo tường vây nhảy vào, sau đó, là một bóng dáng màu đỏ sậm.
“Đây là muốn đến cướp cô dây sao?”
“Lại vẫn hai người?”
“A. . . . . . Kia không phải Quan gia thiếu gia sao?”
Mọi người nhao nhao nghị luận.
Địch Tinh thong dong từ phía trên nhảy xuống, cầm một cái hộp nói: “Rất không dễ dàng để đưa được hạ lễ này đến, cầm đi! Khẩn trương bái đường đi!” Sau đó hắn xoay người nói với người đuổi theo Quan Hoán Chi: “Ta đã đưa lễ vật cho bọn họ rồi, ngươi có thể đến đoạt lấy sao?” Hắn cười đắc ý.
Cuối cùng thì trước mặt Quan Hoán Chi hắn vẫn có thể tiêu thụ vật ăn cắp, không uổng đại danh Trích Tinh Thánh Thủ của hắn rồi!
Quan Hoán Chi nhíu mày, không lên tiếng.
“Thì ra là Trích Tinh Thánh Thủ trên giang hồ!” Có người nhận ra hắn.
Ở đây có nhiều vị quan cũng từng bị hắn quan tâm chăm sóc qua, nhưng bọn họ ngại mặt mũi của chủ nhân nên không nói gì.
“Tiếp tục đi tiếp tục đi. . . . . .” Hạ Vân ngồi bàn trên nhắc nhở.
“Nhất Bái Thiên Địa –“
“Nhị Bái Cao Đường –“
“Phu Thê Giao Bái –“
“Kết thúc buổi lễ — đưa vào động phòng –“
Giờ phút này, một mình Diệp Linh Cẩm ngồi trong tân phòng. Vẫn là căn phòng đầy mảnh lụa đỏ đó, đầy tình ý, là một căn phòng thú vị. Thời khắc người phụ nữ mặc áo cưới là thời khắc đẹp nhất trong cuộc đời họ, nàng cũng không ngoại lệ. Thật ra, Diệp Linh Đoạn muốn ở lại ngọn núi trước kia Nhan Tương từng ở, nhưng mà nàng không đồng ý.
Cứ như thế, nàng ở một thế giới xa lạ thành thân với một người đàn ông, nghe ra thì rất không tưởng tượng nổi, nhưng hiện tại trong lòng nàng vô cùng thỏa mãn, đối với cuộc sống trong tương lai cảm thấy vô cùng tò mò.
Trong tương lại, nàng và Nhan Nhiễm Y sẽ sống như thế nào? Có thể vì một chút việc vặt mà cãi nhau hay không? Nhưng lập tức, nàng đã bình thường trở lại, cuộc sống như vậy thì mới là cuộc sống chứ.
Đèn long phượng cháy sáng, ánh lửa thiêu đốt, chiếu sáng cả căn phòng mang lại cảm giác mê ly.
“Két… –” Cửa bị mở ra, một mình đi vào, đóng cửa, cách ly những tiếng động ồn ào ở bên ngoài, cả căn phòng trở nên đặc biệt yên tĩnh.
Là Nhan Nhiễm Y.
Diệp Linh Cẩm nghe thấy tiếng bước chân của Nhan Nhiễm Y càng ngày càng gần, cuối cùng, khoăn voan bị xốc lên, nàng xấu hổ ngẩng đầu lên. Đã bái đường, quan hệ giữa bọn họ giờ đã khác trước rồi.
Dường như cũng uống một chút rượu, Nhan Nhiễm Y cười đến mê ly.
Hắn không nói gì, cầm lấy tay Diệp Linh Cẩm, đưa nàng đến trước đèn long phượng. Sau đó rót hai ly rượu, đưa một chén cho nàng.
Nàng biết, cái này gọi là rượu giao bôi.
Nàng ngoan ngoãn cầm lấy cái chén, cùng với Nhan Nhiễm đan tay vào nhau, ngửa đầu, uống xong rượu.
Rượu, chảy qua cổ họng, mang theo sự thanh khiết. Đây là thời điểm khó có dịp Nhan Nhiễm Y mặc kệ nàng uống rượu, trong lòng Diệp Linh Cẩm nhớ lại.
Bỗng nhiên nàng bị Nhan Nhiễm Y ôm lấy, cái chén rơi xuống đất, nàng không đứng vững lùi về phía sau vài bước, bám vào vài tầng màn lụa đỏ, cuối cùng dựa vào trên cửa.
Nhan Nhiễm Y cúi đầu, hô hấp gian mang theo mùi rượu, giống như khi Diệp Linh Cẩm vừa uống hết chén kia.
“Ưm. . . . . .” Hiện tại thì nàng còn đang nghĩ về mùi rượu vừa nãy thì Nhan Nhiễm Y bất ngờ hôn tới, đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi của nàng, vô cùng lưu luyến, so với mùi rượu vừa rồi còn thuần khiết hơn.
Diệp Linh Cẩm trầm luân trong nụ hôn của hắn, chậm rãi nhắm nghiền mắt, kiễng chân, ôm lấy cổ hắn.
Hô hấp của hai người dần trở nên dồn dập, một tay của Nhan Nhiễm Y dạo chơi trên người Diệp Linh Cẩm, đi đến chỗ nào thì đều đốt lên ngọn lửa ở chỗ ấy, như muốn đốt sạch toàn bộ giá y này, rơi xuống đất.
Lụa đỏ bên cạnh lướt qua mặt bọn họ.
Diệp Linh Cẩm kề sát hắn, đã sớm không còn ý thức, thân thể vặn vẹo.
“Ầm –” nàng không cẩn thận va phải cánh cửa.
Kéo lại chút ý thức, Diệp Linh Cẩm di chuyển đầu, rời khỏi nụ hôn của Nhan Nhiễm Y.
“Sao thế” Nhan Nhiễm Y hướng nụ hôn về phía mặt nàng, sau đó mút vào vành tai của nàng.
“Cửa……………A……………Cửa” Toàn thân Diệp Linh Cẩm trở nên vô lực, một tay cầm lấy một dải lụa đỏ, một tay nắm lấy cổ của hắn, cả người dựa trên cửa.
Nhỡ đâu………………Bọn người Địch Tinh ở bên ngoài nghe được thì sao bây giờ?
Nhan Nhiễm Y hoàn toàn không để ý đến nàng, đi xuống phía dưới, gặm lấy cổ của nàng, một bàn tay tiến về phía ngực của nàng.
“A. . . . . .” Không biết từ lúc nào mà toàn thân đã trần như nhộng, một cái tay quen thuộc chạm vào nàng, ma sát da thịt của nàng.
Một tay nàng nắm chặt dải lụa đỏ, cố gắng khống chế để mình không kêu ra tiếng.
Nhan Nhiễm Y ngẩng đầu, hôn lên môi của nàng, giọng nói khàn khàn nói: “Ngoan. . . . . . Nghe lời, kêu lên. . . . . .”
“Được…………..Nhưng mà……………..” Trước ngực nhói một cái, định kêu lên thì lại cố gắng kiềm chế.”Ngoài cửa. . . . . . Có người. . . . . .”
Tay Nhan Nhiễm y vuốt ve từ lưng đến eo nàng..”Ngoan. . . . . . Bọn người Địch Tinh . . . . . Ta hạ dược. . . . . . Không có ai. . . . . .”
Bỗng nhiên Diệp Linh Cẩm không biết nên nói cái gì cho tốt………….
“Ngoan, kêu lên!” Nhan Nhiễm Y ở trước ngực nàng dùng sức một chút.
“A!” Diệp Linh Cẩm cau mày, trên tay liền dùng lực, dải lụa đỏ bị nắm chặt, che trên đỉnh đầu hai người, che đậy cả người hai bọn họ.
Bởi vì bị dải lụa đỏ trói buộc, nên khoảng cách giữa hai người càng được thu hẹp hơn. Từ sâu trong thân thể tản mát ra khát vọng làm cho khuôn mặt Diệp Linh Cẩm ửng hồng, đôi mắt trở nên mê ly.
Bỗng nhiên Nhan Nhiễm Y dừng lại, xé rách mảnh lụa trên đầu bọn họ, sau đó, dùng mảnh lụa đó bọc lấy thân thể Diệp Linh Cẩm đi về hướng cái giường, mỗi bước đi, đều kéo theo mảnh lụa bay bay.
Cuối cùng cũng đến, Diệp Linh Cẩm chậm rãi mở mắt, nhìn mảnh lụa căn bản không thể che được cái gì trên thân thể nàng, lại nhìn tiếp Nhan Nhiễm Y chỉ thấy tóc hắn có chút toán loạn, cổ áo chỉ có chút rộng mở, trong lòng cảm thấy vô cùng không công bằng.
Ánh mắt Nhan Nhiễm Y dừng lại trên cơ thể nàng, tuy rằng có mảnh lụa đỏ mỏng che đi nhưng da thịt trắng nõn, trước ngực lồi ra, đẹp xương quai xanh và bắp đùi thon dài thì căn bản không che được, ngược lại mảnh lụa đỏ còn có tác dụng hấp dẫn.
Có một số thời điểm, không mặc gì mới là hấp dẫn nhất.
Diệp Linh Cẩm bị ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm như vậy toàn thân cảm thấy khó chịu, tay đang tìm cái chăn để che lại thì bỗng nhiên Nhan Nhiễm Y cúi người xuống bắt được tay nàng, dùng một tay đưa hai nàng cố định trên đỉnh đầu, còn một tay thì di chuyển trên tấm lụa đỏ mỏng cảm thụ da thịt của nàng.
Tấm lụa đỏ dường như đang ngăn cản những luồng nhiệt trong cơ thể nàng muốn đi ra ngoài, nàng cảm thấy mình như đang bị thiêu đốt. Diệp Linh Cẩm bất an vặn vẹo, càng ngày càng thở gấp, miệng phát ra những tiếng ư ư ô ô.
Ngay khi nàng cảm thấy mình sắp bị đốt cháy đến nơi thì bỗng nhiên Nhan Nhiễm Y dùng một tay kéo tấm lụa đỏ ra, bắt đầu đi lên.
Khi hắn tiến vào thân thể nàng, nàng điên cuồng kêu lên, hai tay nắm lấy vai hắn, móng tay khảm vào da thịt hắn……….Đau đớn đi qua là khoái cảm vô tận làm cho nàng vô cùng điên cuồng khoái hoạt.
Đèn long phượng vẫn cháy sáng như cũ, từng tầng lụa đỏ mỏng, chồng chất, loáng thoáng, cách đó lại có cảnh tượng làm cho người ta đỏ mặt, trên mảnh lụa đỏ chỉ có bóng dáng của một nam một nữ ở cùng một chỗ, mãi cho đến đêm khuya thanh tĩnh.
Ở phía ngoài đại đường, Chung Sách đang ngồi cùng Bách Hiều, Hạ Vân và Nhan Tương.
Hạ Vân nhìn dáng vẻ cao hứng của Nhan Tương, Chung Sách cười cười, ghé sát vào lỗ tai Bách Hiểu nói: “Khi nào thì nàng có thể khiến lão nhân gia nhà ta vui vẻ đây?”
Bách Hiểu cẩm cây quạt trong tay che mặt lại, không nói lời nào.
Mặt khác một bên. . . . . . Địch Tinh suy yếu vô lực ngã trên bàn, nhìn Quan Hoán Chi đến gần mà không có sức phản kháng.
“Ngươi. . . . . . Ngươi muốn làm gì. . . . . .”
Quan Hoán Chi với vẻ mặt vô tội nói: “Đương nhiên là bắt ngươi…………”
Địch Tinh bi phẫn kêu lên, giận dữ nói: “Nhan Nhiễm Y! Thằng khốn nhà ngươi mà động phòng thì hỏng hết kế hoạch của ta!”
Đương nhiên, sâu trong tầng lớp lụa đỏ có hai người không thể nghe thấy được…………
HOÀN CHÍNH VĂN