Xuyên Thành Em Gái Trà Xanh Của Nữ Chủ Trong Tra Tiện Văn

Chương 7



Editor: Linh Kim

Lúc sau đi bệnh viện, trải qua kiểm tra liên tiếp, Tần Văn Châu thấy Ngôn Cẩn không có gì trở ngại, chỉ là cảm xúc trong lúc nhất thời quá mức kích động, cho nên mới ảnh hưởng tới trái tim.

Bà thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng vì yêu cầu lúc trước của Ngôn Cẩn mà thấy khó khăn.

Bà thật sự không nghĩ cho Ngôn Cẩn đi địa phương hỗn tạp như nhà trẻ, Ngôn Cẩn hiện tại còn nhỏ, vẫn luôn là được bà yêu thương mà lớn lên.

Bà ngày thường không thể nói đều chiều theo Ngôn Cẩn, nhưng ít nhất cũng hầu hết là đáp ứng.

Liền dưỡng Ngôn Cẩn thành tính cách bá đạo.

Đồ vật mình muốn liền nhất định phải lấy đến. Có nghĩa là Ngôn Cẩn muốn đi nhà trẻ, bà là ngăn Ngôn Cẩn không được.

Rốt cuộc bà không muốn vì chuyện này mà bệnh tim của Ngôn Cẩn lại tái phát.

Rơi vào đường cùng, lúc sau từ bệnh viện về đến nhà, Tần Văn Châu chỉ có thể xử lý nhập học cho Ngôn Cẩn.

Ngôn Cẩn trước kia vẫn luôn không đi học, nhưng ngày thường Tần Văn Châu vẫn giao cho cô một ít đồ vật.

Hơn nữa lại nói tiếp, đi nhà trẻ mà nói chính là đa số đều là giáo viên dạy dỗ bọn trẻ làm một ít công việc, giúp bọn trẻ hình thành thói quen tốt.

Bởi vậy, Tần Văn Châu nhờ vả bạn bè quen biết, hẹn với giáo viên ở trường Ngôn Hi gặp mặt, bà liền thuận lợi đem Ngôn Cẩn vào trong lớp lá của Ngôn Hi.

Đây cũng là vì ngày thường Ngôn Hi có thể chiếu cố cho Ngôn Cẩn.

Ngôn Cẩn đối với việc này, cũng không có ý kiến gì, dù sao mục đích của cô là cùng Ngôn Hi đi nhà trẻ đã đạt được.

Ngôn Hi biết mẹ chuẩn bị cho em gái cùng mình đi nhà trẻ, hơn nữa ngày sau chiếu cố em gái, vẫn là rất cao hứng.

Vào ban đêm liền vọt tới trong phòng Ngôn Cẩn, vỗ vỗ ngực nhỏ của chính mình, hướng về Tần Văn Châu thề son sắt đảm bảo chính mình nhất định sẽ bảo hộ tốt cho em gái, không cho bạn nam nghịch ngợm nào ở nhà trẻ chạm vào một đầu ngón tay của Ngôn Cẩn.

Đối với Ngôn Cẩn mà nói, Ngôn Hi quả thực là một đứa trẻ quá mức lương thiện đáng yêu.

Chẳng sợ cô bé lúc trước bởi vì Ngôn Cẩn mà bị Tần Văn Chân giận chó đánh mèo, cô bé hiện tại đã đem sự việc vứt ra sau đầu, chỉ nhớ trách nhiệm của một chị gái.

Hiện tại tâm tình của Tần Văn Châu cũng không quá tốt, bởi vậy đối với đảm bảo của Ngôn Hi, bà chỉ rất có lệ mà gật gật đầu.

Nhưng Ngôn Cẩn nhìn vẻ đáng thương vô cùng đang nhìn về phía mình, như đang cầu nhận tiểu hài đồng, liền nhịn không được cong cong mắt: “Ân, Tiểu Cẩn nhất định sẽ luôn đi theo chị.”

Ngôn Hi thấy được em gái đồng ý, cảm thấy mỹ mãn đi về phòng ngủ của mình.

Chính là có lẽ bởi vì quá mức hưng phấn, cô bé hôm nay mãi cho đến thời điểm khuya khoắt, rốt cuộc mới ngủ.

Cho nên buổi sáng ngày hôm sau, Ngôn Cẩn được Tần Văn Châu trang điểm, trên thân là một bộ váy liền hồng nhạt, bên ngoài là một áo khoác nhỏ cùng màu, trên đầu theo như thường lệ được Tần Văn Châu thắt hai bím tóc nhỏ.

Ngồi ở trước bàn ăn, tinh thần no đủ chờ đợi ăn cơm sáng. Liền nhìn đến Ngôn Hi giống như mộng du, mới từ trên giường bò xuống, chạy tới buồng vệ sinh tự mình rửa mặt tốt.

Sau đó tự giác đi tới trước mặt Tần Văn Châu, Tần Văn Châu làm cho cô một cái đuôi ngựa đơn giản.

Mãi cho đến khi ngồi đến bên bàn ăn, Ngôn Hi mới phảng phất thanh tỉnh lại.

Cô bé một bên ăn cơm một bên trộm nhìn Ngôn Cẩn vài lần, sau đó cong cong miệng, có chút cười ngây ngốc.

Bạn bè của cô bé đều thích hướng cô bé khoe khoang anh chị em, ngày thường cô cũng thấy những bố mẹ bạn bè mang anh chị em lại đây đưa bọn họ đi học.

Mà cô tuy rằng có em gái, nhưng bởi vì lý do thân thể Ngôn Cẩn không tốt, Tần Văn Châu cơ bản sẽ không mang Ngôn Cẩn qua nhà trẻ của Ngôn Hi.

Ngay cả lần hai người các bà đi đón Ngôn Hi, cũng là đi lúc nhà trẻ đã tan học đã lâu, càng không cùng chạm mặt bạn bè của Ngôn Hi.

Bất quá………. Mặt mày Ngôn Hi cong cong.

Lúc này em gái muốn theo mình cùng đi học, như vậy những đứa trẻ đó sẽ không nói là cô đang nói dối.

Hơn nữa Tiểu Cẩn đáng yêu như vậy, so với em trai, em gái của bạn học đáng yêu hơn nhiều, lúc này khẳng định bọn họ sẽ hâm mộ cô.

Ngôn Cẩn lúc này đã cơm nước xong, nhưng bên này vẫn luôn bận rộn không có ăn.

Bởi vậy cô liền ngồi tại chỗ chờ Tần Văn Châu cùng Ngôn Hi ăn cơm.

Chú ý tới bộ dáng rõ ràng là cười trộm cùng thất thần của Ngôn Hi, Ngôn Cẩn chỉ có thể lắc lắc đầu, cảm thán không thể hiểu được vui vẻ của trẻ con đến dễ dàng như vậy.

Chờ đến cơm nước xong, Tần Văn Châu mời dì giúp việc đến quét tước vệ sinh.

Chính mình lại mang hai đứa nhỏ ra cửa.

Ngôn Cẩn cũng đã lâu không ra ngoài, bởi vậy hiện tại cô có chút kích động muốn chạy tới phía trước.

Chỉ là không chờ cô biểu đạt ý niệm này, đã bị Tần Văn Châu trực tiếp bế lên.

Tần Văn Châu không tán đồng nói: “Ngoan, không cần chạy loạn, mẹ ôm Tiểu Cẩn đi.”

Hành động bất thình lình làm Ngôn Cẩn đơ ra trong giây lát, ngay sau đó cô từ trong ngực Tần Văn Châu giãy giụa muốn xuống dưới.

Chỉ là hiện tại sức lực của cô là của một đứa trẻ con không tương đồng được với sức lực của người lớn.

Tần Văn Châu: “Tiểu Cẩn ngoan một chút, thân thể con không tốt, không thể quá mệt mỏi.”

Ngôn Cẩn giãy giụa một hồi thấy không có dịch chuyển được, cũng chỉ có thể ủ rũ bò trong lòng Tần Văn Châu không nghe thấy.

Cũng may bởi vì nguyên nhân bị bệnh, thể hình của cô so với đứa trẻ 6 tuổi khác, muốn nhỏ hơn nhiều.

Người không biết mà nhìn, thật sự cho rằng cô mới 4 tuổi.

Bởi vậy Tần Văn Châu bế cô đi, cũng không tốn quá nhiều sức lực.

Còn lại Ngôn Hi ngoãn ngoãn đi theo sau Tần Văn Châu.

Từ ngày cô bé có ý thức cho đến nay, mẹ chưa từng ôm cô như vậy.

Ngôn Hi suy nghĩ như vậy một hồi, sau đó nghĩ đến bệnh tình của em gái, cô bé lại không ngăn được cảm thấy hổ thẹn.

Cô thật xấu quá rồi, rõ ràng bởi vì thân thể em gái không tốt, cho nên mới bị mẹ ôm đi, cô thế nhưng lại đi hâm mộ em gái, thật quá không nên.

………………….

Lúc sau mang hai đứa trẻ tới nhà trẻ, Tần Văn Châu trước tiên là đem Ngôn Hi tới lớp cô, sau đó mang Ngôn Cẩn đi tìm hiệu trưởng nhà trẻ Lam Thiên.

Ở cùng đối phương hàn huyên vài câu, dặn dò đối phương nếu thấy Ngôn Cẩn có chỗ không thích hợp lập tức gọi cấp cứu 120, Tần Văn Châu có chút không yên tâm mới giao Ngôn Cẩn cho đối phương.

Hiệu trưởng nhà trẻ Lam Thiên là một người phụ nữ 40 tuổi.

Bà mặc một thân váy liền màu lam, thoạt nhìn bộ dáng rất hòa ái dễ gần.

Hiệu trưởng cúi đầu nhìn nhóc con trước mặt mình, đứa nhỏ này so với bạn đồng lứa muốn nhỏ gầy hơn rất nhiều, lại còn có loại bệnh phiền toái như vậy.

Kỳ thật bà vốn không muốn nhận đứa nhỏ này.

Chỉ là Tần Văn Châu có một người bạn tốt giới thiệu lại đây, thứ hai là vì Tần Văn Châu vì Ngôn Cẩn đóng học phí thật sự quá nhiều.

Chẳng sợ thanh cao như hiệu trưởng Lưu cũng không thể không khuất phục bởi mị lực của tiền tài.

Bởi vì trong tay bà không chỉ có nhà trẻ này, mà còn có một viện phúc lợi, liền suy tính vì những đứa trẻ ở viện phúc lợi đó, cho nên Tần Văn Châu cầu bà loại chuyện này bà cũng thật không cự tuyệt được.

Hiệu trưởng Lưu thở dài một hơi, dắt tay Ngôn Cẩn.

Bà cũng chỉ có thể đem đứa nhỏ này đến lớp của chị gái nó, sau đó dặn dò giáo viên chiếu cố Ngôn Cẩn một chút.

Ngôn Hi ngồi ở trong phòng học, vẫn luôn có chút thất thần, không quan tâm đến các bạn bè khác đã bắt đầu chơi trò chơi cùng với cô giáo.

Cô bé vẫn luôn nhìn cửa phòng học, trong lòng cô nghĩ thế nào mà em gái còn chưa tiến vào.

Mà thời điểm Ngôn Hi thấy thân ảnh hiệu trưởng Lưu, tinh thần Ngôn Hi lập tức rung lên.

Cô bé không tự chủ được mà ngồi thẳng lên, sau đó ngọt ngào nhìn hiệu trưởng Lưu đang ra hiệu tạm ngừng giờ học.

Sau đó dưới ánh mắt mong chờ của Ngôn Hi, cô mang theo một thân ảnh nho nhỏ đi đến.

“Em gái!”

Ngôn Hi vui sướng hô.

Một tiếng của cô bé có chút lớn, hơn nữa hiệu trưởng Lưu cắt ngang buổi học, tâm tư của các bạn học cũng hướng lên.

Bởi vậy, cơ hồ ánh mắt mọi người đều rơi xuống nguời Ngôn Hi cùng vị trí cô bé bên cạnh hiệu trưởng Lưu .

Kia thật đúng là một cô bé xinh đẹp.

Cô ăn mặc một bộ váy công chúa màu hồng, giống như váy của búp bê Barbie hay thấy trên TV.

Trên đầu hai bím tóc kẹp bằng kẹp con bướm, này càng khiến cô trắng trẻo đáng yêu.

Lập tức có mấy bạn nhỏ hít một hơi, sau đó trong ánh mắt đều là hâm mộ Ngôn Hi sâu sắc.

“Ngôn Hi, đây chính là em gái trước kia cậu hay nói đó sao? Thật đáng yêu a!”

Ngôn Hi nghe vậy, có chút vênh váo tự đắc gật gật đầu.

“Đương nhiên, em gái tớ chính là đáng yêu nhất thiên hạ.”

Ngôn Cẩn nhìn bộ dáng cô bé kiêu ngạo mà trong lòng buồn cười.

Bắt quá sau khi hoảng loạn với biểu tình kiêu ngạo của cô bé, Ngôn Cẩn vẫn thập phần nể tình kêu Ngôn Hi một tiếng: “Chị.”

Một loại các bạn nhỏ càng thêm hâm mộ.

Cô giáo Đường ở bên cạnh có chút buồn cười, chờ xem đủ, mới đối với với Ngôn Hi nói: “Tiểu Hi, về sau liền giao em gái cho con chăm sóc nha.”

Ngôn Hi nghe vậy dùng sức gật gật đầu.

“Cô Đường, con sẽ, con sẽ bảo vệ tốt em gái.”

Cô Đường nghe vậy gật gật đầu, sau đó một mặt nói cho các bạn học khác bạn học Tiểu Cẩn thân thể không được tốt, cho nên mọi người nhất định phải chiếu cố cô, ngày thường không thể bắt nạt Ngôn Cẩn, càng không thể kéo Ngôn Cẩn vận động mạnh.

Đối với đám trẻ mà nói, lời nói của cô giáo chính là khuôn vàng thước ngọc, cho nên tự nhiên bọn họ đều trả lời đã biết.

Ngôn Cẩn dưới sự giúp đỡ của Ngôn Hi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Ngôn Hi.

Sau đó cô giáo Đường trở lại tiết học, kể cho đám trẻ một câu chuyện cổ tích.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.