Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 137: ★ Chuyện nhà ★



Ông bạn già bệnh nặng, mặc dù trong lòng Khương Dương đã sớm có một cán cân, nhưng vẫn thương tâm thở dài khôn nguôi, bọn họ quen biết nhau rất sớm, từ gia tộc di lưu của Sở Cố từng bước sóng vai bước lên Kim Loan Điện của Đại Sở triều, tình cảm huynh đệ trong ấy, tất nhiên không cần phải nói nhiều.

Huống chi bản thân Khương Dương cũng đã tới ngưỡng tuổi năm mươi, tuy thân thể khoẻ mạnh, nhưng bạn bè lâu năm tan tan, đi đi, trong lòng cũng khổ sở.

Bỗng nghe nói tổ phụ Lan Duyên Chi qua đời, chỉ cảm thấy mọi việc đều đuổi tới cùng một thời điểm, đáy lòng càng thêm hụt hẫng. Ngày này, hắn hẹn Nhan Pháp Cổ cùng tới thăm Chúc phủ, trên đường nói chuyện, ấy vậy mà rơi xuống lệ nóng nam nhi.

Trái lại người nhiều tuổi nhất là Nhan Pháp Cổ lại có cái nhìn thoáng nhất, Nhan Pháp Cổ khuyên hắn rằng, con người ấy mà, tụ hay tan chung quy đều có lúc, trong điện Diêm Vương có một quyển sổ, ai cũng trốn không thoát, ngươi đừng tỏ ra như vậy, làm Bắc Hà nhìn không yên tâm.

Khương Dương ngẫm lại, cũng đúng, mình cũng sẽ có một ngày như vậy, đến lúc ấy xuống dưới nền đất, lại tìm Chúc Bắc Hà uống rượu là được.

Vì thế ba huynh đệ lâu năm gặp nhau ở Chúc phủ, Chúc Bắc Hà cũng vui vẻ, trong bữa ăn còn không màng khuyên can của Chúc phu nhân, uống lên hai ly rượu ngọt.

Ngày hôm sau tan triều vào Chính Sự Đường, nghị sự xong, Cố Liệt biết hôm qua bọn họ đi thăm Chúc Bắc Hà, giữ Khương Dương lại nói chuyện, hỏi tình hình Chúc Bắc Hà thế nào rồi.

Cố Liệt muốn tính ngày, định tự mình tới Chúc phủ một chuyến.

Khương Dương cười miễn cưỡng, nói: “Hôm qua gặp nhau, Bắc Hà trông còn rất tươi tỉnh. Cũng phải, người gặp việc vui, tâm tình sẽ thoải mái.”

Cố Liệt cũng thở dài.

Đoạn thời gian này đều đang lo lắng cho Chúc Bắc Hà, Khương Dương kỳ thật mơ hồ cảm thấy cảm xúc của Cố Liệt không tốt, nhưng không tim được cơ hội tốt để hỏi, lúc này nếu đang tán gẫu, Khương Dương liền cẩn thận hỏi: “Bệ hạ đang có ưu phiền?”

Quần thần đều biết rất rõ, triều đình Đại Sở này, nếu không có Định Quốc Hầu mấy tháng, cuộc sống sẽ không dễ chịu, nhưng chỉ cần Thừa tướng không có mặt mấy ngày, cuộc sống sẽ rất không dễ chịu. Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, mọi chuyện trong triều đều do vị Thừa tướng này khơi thông trên dưới, làm việc càng nhiều, trách nhiệm càng nặng, Khương Dương đã gánh mười lăm năm, ít nói còn phải gánh thêm ba bốn năm nữa, không phải người bình thường có thể làm.

Đối với Khương Dương, quần thần tràn đầy kính nể, cơ hồ không ai không phục. Cố Liệt đối với Khương Dương, cũng không chỉ là nể trọng, mà càng là kính trọng.

Bởi vậy Khương Dương vừa hỏi, Cố Liệt cũng lộ ra: “Chuyện nhà.”

“Không phải Định Quốc Hầu đang rất ổn sao?” Khương Dương đầu tiên là nghi hoặc, sau đó nghĩ tới nguyên nhân: “Chẳng lẽ thương tâm vì tổ phụ Lan gia? Giữa thân thích, có chút thương cảm, cũng là điều chắc hẳn.”

Mặc dù không công khai nhận thân, nhưng diện mạo của Lan Duyên Chi và Địch Kỳ Dã đặt ở đó, tiểu Lan đại nhân đã đến mức độ kính yêu Định Quốc Hầu. Cụ thể thân đến mức nào, Khương Dương là người ngoài không thích khua môi múa mép cũng không biết rõ lắm, nhưng một nhà thân thích này hẳn là không trật đi đâu được.

Gần đây Cố Liệt cũng suy nghĩ, nếu lúc Địch Kỳ Dã mới hồi cung, dứt khoát nói thẳng ra, có lẽ lần sau Địch Kỳ Dã đi ra ngoài vẫn sẽ bỏ ngoài tai, nhưng cũng tốt hơn tính kế để Địch Kỳ Dã tự mình suy nghĩ như vậy.

Nhưng tưởng tượng cảnh lần sau chạy ra ngoài, người này không chừng tìm thấy cơ hội vẫn sẽ mặc giáp lên chiến trường, Cố Liệt lại không yên tâm.

Cố Liệt nhíu mày: “Hắn cho rằng hắn đao thương bất nhập hay sao. Vài ngày trước ở phía Nam, xen lẫn vào quân Đô Hộ Nam Cương đi đánh giặc.”

Khương Dương nhất thời không biết nói gì, đây không chỉ là chuyện nhà, còn là chuyện nội bộ của phu phu.

Theo lẽ thường, tướng quân ba mươi lăm tuổi đi đánh trận thì có vấn đề gì? Nhưng tướng quân này không phải tướng quân bình thường, đó là người gắn liền với mạch máu trụ cột của Đại Sở bọn họ, lỡ như xảy ra điều gì vạn nhất, ngay cả Khương Dương nghĩ tới cũng thấy sợ.

Nhưng đã qua hơn một tháng rồi, giữa hai phu phu, không có chuyện còn thu sau tính sổ* chứ? Hai người này sống với nhau còn dùng binh pháp à?

*thu sau tính sổ: so sánh chờ sự việc phát triển đến cuối cùng mới phán đoán ai đúng ai sai, hoặc chờ cơ hội trả thù

Nếu không phải nghĩ Bệ hạ không có ai khác có thể cố vấn, Khương Dương cũng không muốn dẫm vào vũng nước đục này, chỉ đành nhắc nhở: “Bệ hạ, vậy ngài nói chuyện thẳng thắn với Địch tiểu ca đi.”

“Nếu nói có tác dụng, ta còn sầu cái gì?” Cố Liệt sầu lâu quá rồi, dáng vẻ lúc nói còn có chút kích động, nhưng rất nhanh lại thu về, bất đắc dĩ nói: “Hắn tuổi này, cũng nên suy nghĩ cẩn thận chuyện tương lai, bản thân hắn không vội, mọi thứ đều phải do ta đẩy hắn đi suy nghĩ, nếu ta không còn nữa thì sao?”

Lời này vừa thốt ra, Khương Dương lập tức biến sắc, hô tiếng “Bệ hạ”, trịnh trọng nói: “Bệ hạ đừng nói gở.”

Cố Liệt càng thêm bất đắc dĩ: “Khương đại ca, ngươi ở tuổi ta, trên có lão dưới có tiểu, nhất định từng lo lắng chuyện hậu sự. Ta cũng vậy thôi.”

Nói vậy, cũng đúng là có chuyện như thế.

Khương Dương nghĩ nghĩ, vẫn quay trở lại căn bản nói: “Bệ hạ, mấy năm nay phần lớn thời gian, Địch tiểu ca đều ở Vị Ương Cung.”

Đây là sự thật Cố Liệt đã quá rõ, nên chỉ ừ một tiếng.

“Địch tiểu ca ở lại Vị Ương Cung, tất cả đều là vì ngài.”

“Ngài cảm thấy, trên đời này, ngoại trừ ngài, ai còn có thể khiến Địch tiểu ca cúi đầu lui bước?”

“So với lo lắng chuyện hậu sự, không bằng sống tốt ngày tháng trước mắt, ngài ấy mà, tâm sự thẳng thắn với hắn đi, Địch tiểu ca rất tốt, hắn sẽ không bỏ qua lời ngài.”

Cố Liệt giống như đang suy tư điều gì, trịnh trọng nói lời cảm ơn với Khương Dương.

Kết quả tuy nói vậy, nhưng nếu Cố Liệt đã bày ra ván cờ, dù nửa đường không cần nữa, cũng muốn xem một chút đến cuối cùng Địch Kỳ Dã có thể tự mình ngộ ra điều gì hay không.

Địch Kỳ Dã rốt cuộc trở về từ Lan phủ, trong tay nâng một chiếc hộp, lần trước hắn dùng chiếc hộp này trả lại chén ngọc tịnh tuyết hồng mai, lần này tổ phụ Lan gia gửi lại cho hắn nguyên cả hộp lẫn chén.

Lan Duyên Chi sắc mặt trắng nhợt, đôi mắt khóc đỏ, nói chiếc chén ngọc này là di mệnh của tổ phụ, nếu đại ca không nhận, ngày sau Lan Duyên Chi xuống dưới, thật sự không có mặt mũi nào gặp tổ phụ và song thân.

Vì thế Địch Kỳ Dã không từ chối được, chỉ có thể mang về, đặt trên giá bác cổ trong thư phòng nhỏ, vừa lúc thay thế cho chiếc bình sứ rơi vỡ mấy năm trước.

Cố Liệt nhận xét: “Lan gia có tâm.”

Hắn không nói còn đỡ, vừa lên tiếng, Địch Kỳ Dã đã trừng mắt nhìn qua: “Ngươi cũng có tâm.”

Cố Liệt hỏi lại: “Sao ta lại có tâm?”

Địch Kỳ Dã dùng giọng điệu cứng ngắc nói: “Lan đại nhân nhờ ta chuyển lời, nói cảm tạ ngài cố ý phái cận vệ tìm ta đưa tổ phụ Lan gia vào kinh thành, giúp đỡ hắn làm tròn tấm lòng hiếu thảo, đại ân đại đức của ngài, Lan đại nhân nhất định kết cỏ ngậm vành báo đáp.”

Cố Liệt à một tiếng, lại hỏi: “Vậy xin hỏi Địch đại nhân, ta làm sai?”

Địch Kỳ Dã khoanh tay, nhìn thẳng Cố Liệt: “Ngài không sai, ngài làm việc nào có sai. Đầu tiên là cùng tổ phụ Lan gia vào kinh, rồi thì thăm Chúc Bắc Hà, ngài dụng tâm lương khổ thế cơ mà. Còn không phải là chuyện ta lén đánh giặc sao, có chuyện gì ngươi không thể nói thẳng? Suốt ngày tính tính tính ngươi là Nhan Pháp Cổ chắc?”

Cố Liệt hỏi lại: “Nếu ta nói thẳng, có tác dụng không? Nếu có tác dụng, ngươi sẽ lén đi đánh giặc?”

Địch Kỳ Dã nhất thời nghẹn lời, nhưng câu nọ đẩy câu kia, vốn trong lòng còn có ba phần áy náy, lúc này cũng không đoái hoài tới nữa, không phục nói: “Ta đánh một trận thì có làm sao?”

Ngữ khí Cố Liệt bình tĩnh: “Có làm sao? Nếu ngươi bị thương thì sao? Nếu ngươi bị trọng thương thì sao? Nếu ngươi”

Cố Liệt nhắm mắt lại, cuối cùng vẫn không muốn nói hết lời ấy.

“Đánh cái tiểu quốc bé tí, ngươi khinh thường ta ư,” giọng nói của Địch Kỳ Dã cũng mềm lại.

Cố Liệt cũng không mở mắt, chậm rãi nói: “Nếu ngươi xuất binh đầy đủ, dẫn theo tinh binh ngươi nuôi ở Vân Mộng Trạch, phía trước có đội kham dư dò đường, phía sau có đại quân chờ tiếp viện, ngươi muốn đánh, vậy đánh. Lần này ngươi có như thế không? Ngươi dẫn theo binh lính ngươi chưa từng luyện qua đến một ngày, không chỉ một mình thâm nhập, còn cố tình dụ địch vây công, binh thần Đại Sở ngươi, bản lĩnh thật lớn!”

“Lúc ngươi làm chuyện này, ngươi có nghĩ tới, lỡ như có bất trắc, ngươi bảo ta phải làm sao?”

Dù Địch Kỳ Dã tự tin mình tuyệt đối sẽ không thua, thực tế hắn cũng đánh một trận xinh xinh đẹp đẹp. Nhưng đối mặt với dáng vẻ này của Cố Liệt, rốt cuộc lòng hắn biết chột dạ: “Ta có sai, nhưng, ngươi cũng không nên”

Nói nửa câu không nói tiếp được nữa, Địch Kỳ Dã bỏ cuộc: “Là ta sai, được chưa?”

Được chưa? Được chưa cái gì, Cố Liệt đều lười nói hắn.

Địch Kỳ Dã đi tới bên Cố Liệt, buồn cười hỏi: “Chỉ vì chuyện này mà ngươi giận dỗi lâu như vậy?”

Cố Liệt mở mắt nhướng mày: “Chỉ?”

Địch Kỳ Dã không theo hắn: “Ngươi đừng bắt bẻ câu chữ với ta.”

Cố Liệt đưa tay kéo hắn ngồi lên đùi mình, không hoàn toàn là vì đói, mà còn vì phòng Địch Kỳ Dã chạy.

Cố Liệt nói: “Kiếp trước ta mất năm bảy mươi chín tuổi.”

Lời này vừa thốt ra, Địch Kỳ Dã giống như muốn đi, nhưng bị Cố Liệt ôm lấy không đi được.

Địch Kỳ Dã không để ý nhiều đến sinh tử của bản thân, nhưng lại không chịu nghĩ đến việc Cố Liệt sẽ già, mỗi khi nhắc đến đề tài này, người này không phải nói gần nói xa, thì là muốn chạy mất. Địch Kỳ Dã cũng có cái lý của hắn, sinh lão bệnh tử, không ai trốn thoát, nghĩ những cái đó làm gì?

Nhưng dù sao hai kiếp Địch Kỳ Dã đều chưa sống quá ba mươi, hắn căn bản chưa từng trải qua giai đoạn này của một đời người. Có câu tam thập nhi lập*, cha mẹ con cái thân bằng, tất cả trách nhiệm đều bắt đầu nặng hơn, đây là giai đoạn gian nan nhất phải sống khôn ngoan nhất của con người. (*khi người đến tuổi 30 mới có thể tự lập, dựng nên sự nghiệp của mình)

Địch Kỳ Dã chỉ từng trải qua sinh tử trên chiến trường, chưa bao giờ có già cả. Hai kiếp đều là tướng quân thiếu niên, sống được oanh oanh liệt liệt, tiêu tiêu sái sái, ngoài miệng nói muốn sinh hoạt, trong lòng lại hoàn toàn không nghĩ tới củi gạo mắm muối.

Vậy nên Địch Kỳ Dã vừa là chưa từng trải qua, không nghĩ sâu đến như vậy, vừa là vì Cố Liệt, nên có chút không muốn nghĩ tới.

Những điều này, Cố Liệt biết rõ, nên chỉ có thể nhẫn tâm ép hắn, kết quả ép một nửa, cũng vẫn là Cố Liệt không nỡ trước.

Thôi, có một số việc Địch Kỳ Dã không nghĩ ra cần làm, trong lòng cũng không quá tình nguyện đi làm, vậy tuỳ theo hắn. Dù sao những người những việc đó cũng chẳng quan trọng là bao, Lan gia Mục Liêm trọng thần Thái tử gì đó, có Cố Liệt hắn ở đây một ngày, tóm lại không ai có thể làm hắn sống không thoải mái là được. Cố Liệt mặc bản thân tự đi tìm lý do cho người ta, có vài lời lại không thể không nói.

“Năm nay ta bốn tư, tính tròn ra, chúng ta còn có ba mươi lăm năm.”

Cố Liệt khoá chặt người vào lòng, không cho hắn chạy, chậm rãi nói với hắn, “Ta tính, qua năm năm nữa, Cố Chiêu đã có thể bắt đầu dần dần xử lý chính sự, lại qua mười năm nữa, nếu Cố Chiêu làm rất tốt rồi, ta có thể buông tay, khi ấy, xấp xỉ chừng năm Sở Sơ thứ hai lăm. Chúng ta có thể đi khắp nơi một chút, hoặc tìm một nơi an cư, còn hơn hai mươi năm có thể ở bên nhau.”

“Cũng vỏn vẹn ngần ấy năm thôi.”

Cố Liệt ôm người yên lặng bất động trong lòng, còn bật cười: “Ngươi không được bỏ ta lại giữa đường đâu nhé. Phu nhân, trung niên tang thê, đó là nỗi đau trong nỗi đau đó.”

Địch Kỳ Dã không ngẩng đầu, duỗi tay đánh hắn một cái.

Nhưng lớp áo trước ngực Cố Liệt, chậm rãi, ẩm ướt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.