Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu

Chương 120: Tuổi trẻ khép lại



“Nhiều năm như vậy, khu công nghệ chim vẫn không thèm ỉa à.”

Trong hành lang yên tĩnh, người đàn ông tóc dài đẩy cửa vào, đôi mắt đào hoa nở nụ cười, “Anh còn nhìn thấy bảng mạch điện cũ của anh nữa, chưa ai từng đến đây luôn à?”

Vóc dáng hắn cao thẳng, rất đẹp trai, trong tiết trời mùa thu, mặc một chiếc áo khoác dài bên ngoài một bộ vest, vừa sắc bén lại đẹp mắt, đẹp đến mức khiến người ta khó có thể rời mắt.

Tro bụi bay lên, người phía sau theo bản năng che miệng ho khan vài tiếng.

—— Người đó thấp hơn, cũng gầy hơn Cố Phóng Vi một chút, khí chất trong sáng ôn hòa, đặc biệt là đôi mắt đen láy sáng ngời, ánh mắt trong trẻo uy lực.

Lộc Hành Ngâm gần đây ngày đêm đảo lộn vì luận văn tốt nghiệp, mùa đông ở phương bắc quá khô rát, bốn năm nay cậu vẫn không quen được, nên mùa đông năm nào cậu cũng sẽ bị cảm lạnh.

“Em đợi chút, anh mở cửa sổ cho gió vào.” Cố Phóng Vi cởi áo ngoài ra khoác cho Lộc Hành Ngâm, sau đó mở từng cái cửa sổ ra, từ trong túi lấy ra một chai Hoắc Hương Chính Khí Thủy [1], “Uống trước đi, thuốc cảm ở trong xe.”

[1] Thuốc trị cảm, sốt, ho, sổ mũi,…

Lộc Hành Ngâm nhận lấy, bởi vì ngạt mũi, thanh âm của cậu nghe có chút nghẹn ngào: “Anh mang theo Hoắc Hương Chính Khí làm gì?”

“Hôm trước em về, anh thấy em ho hai lần, nên anh mua cho em đó. Không biết làm gì lại quên, thuận tay nhét vào trong túi.” Cố Phóng Vi vươn tay bóp cằm cậu, đôi mắt cười cong cong, “Ngoan ngoãn uống đi, anh uống cùng em, được không?”

Lộc Hành Ngâm không muốn nhấp một ngụm, cậu cau mày: “Đắng.”

Dù vậy, cậu vẫn cắm ống hút và nhấp một ngụm nữa —— Cố Phóng Vi nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của cậu, vội vàng lục trong túi tìm kẹo, dỗ cậu: “Lát nữa anh mua kẹo thêm cho em nhé? Đi quầy quà vặt mua kẹo dừa cho em ăn.”

Lộc Hành Ngâm mở to mắt, lắc đầu, kiễng chân lên, trực tiếp hôn lên môi Cố Phóng Vi —— sau khi hôn xong, Cố Phóng Vi mới nhận ra vật nhỏ này không hề có ý định hôn mình, mà nhân cơ hội này truyền nửa ngụm thuốc cậu đã uống sang cho hắn, khó uống đến mức hắn cười nhe răng, hít một hơi rồi lại cười: “Được rồi, anh uống với em, bây giờ em hài lòng chưa?”

Lộc Hành Ngâm đút hai tay vào túi áo khoác, nghiêm túc gật đầu.

Cố Phóng Vi bó tay, vì vậy một chai thuốc, mỗi người một nửa hết sạch.

Hắn cười nhạo cậu: “Em là bác sĩ đó, có bác sĩ nào giống em không, không chịu uống thuốc.”

“Hoắc Hương Chính Khí Thủy không thể tùy tiện uống.” Lộc Hành Ngâm nghiêm túc sửa đúng, “Em giữ thể diện cho anh đó”

Cố Phóng Vi nhếch miệng: “Hừ.”

Lần này, hai người đột nhiên trở lại trường Trung học số 7 Thanh Mặc vì khuôn viên của trường Trung học số 7 Thanh Mặc đã được di dời. Khuôn viên cũ dự định cải tạo thành phòng thể dục, phòng thí nghiệm và phòng huấn luyện. Hệ thống giáo vụ là do công ty của Cố Phóng Vi chịu trách nhiệm. Công việc đã chuẩn bị xong nước đầu, bao gồm khảo sát thực địa, đo vẽ bản đồ, ban đầu đã có người làm, vừa lúc Lộc Hành Ngâm viết xong luận văn, nên hắn đưa cậu trở về thư giãn.

Hai người mỗi năm một lần sẽ quay lại thành phố Đông Đồng, nhưng chưa lần nào về trường Trung học số 7 Thanh Mặc.

Khu công nghệ tầng dưới biến thành bảo tàng lịch sử của trường, hai người ở lại đó một lúc, sau khi Cố Phương Vi đo đếm xong số liệu, lại chạy xuống xem.

Ảnh của hắn và cậu được treo cạnh nhau trong lịch sử trường ở năm nào đó, vị trí nổi bật nhất —— bức tường danh dự bắt đầu từ hai người họ.

Một năm nào đó, hai cái huy chương vàng quốc gia, hai cái huy chương vàng quốc tế. Một ký hợp đồng với Hiệp Hoà —— Thanh Hoa, một ký với trụ sở Thanh Hoa.

Một năm này chấn động thành phố S không chỉ giới hạn ở sự việc này, mà ngoài hai người họ ra, còn có nhiều học sinh từ trường Trung học số 7 Thanh Mặc đã trúng tuyển vào 985 và 211 danh tiếng, tỷ lệ đậu đại học tổng thể đã tăng lên hơn hai mươi phần trăm. Ngôi trường nổi tiếng trăm năm dường như đã được hồi sinh kể từ năm đó, giống như những chiếc lá mới mọc lên từ những cây khô đã chết.

Trường Trung học số 7 Thanh Mặc sắp chuyển đến một khu vực gần trung tâm thành phố hơn, khuôn viên ở đây cũng đã trở thành lịch sử.

Hắn và cậu sánh bước qua sân vận động vắng người, những chiếc lá bạch quả vàng óng bay trên đầu rồi rơi xuống vai. Bây giờ là cuối tuần, không có nhiều học sinh, khuôn viên được phủ xanh rất tốt, diện tích rộng rãi, hơi vắng vẻ yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng hò hét của các nam sinh sân bóng rổ từ xa, và tiếng bóng rổ chạm xuống đất vang vọng.

Văn phòng hiệu trưởng đã từ lâu không còn, bọn họ gọi học sinh Ưng Tài trong dãy phòng học cùng tầng, lao nhanh xuống để kiểm tra điểm số vào một buổi chạng vạng mưa lớn, như thể mới là chuyện hôm qua.

Cố Phóng Vi vươn tay bắt lấy một chiếc lá bạch quả màu vàng, hắn không biết đang nghĩ gì nên đột nhiên hỏi: “Bác sĩ Tiểu Lộc, em có nhớ thí nghiệm chiết tách lutein không? Cái thí nghiệm trong đội tuyển quốc gia á”.

“Anh nhớ nhầm rồi, không phải chiết tách lutein từ lá bạch quả, mà là chiết tách từ sắc tố rệp son.” Lộc Hành Ngâm liếc nhìn anh, “Anh già rồi, đỏ vàng cũng không phân biệt được sao?”

“…” Cố Phóng Vi nhịn. “Khi đó bọn mình làm nhiều thí nghiệm như vậy, sao anh nhớ rõ là thí nghiệm nào.”

Lộc Hành Ngâm cúi người, nhặt một chiếc lá bạch quả màu vàng, nghiêng đầu từ xa nhìn.

Những chiếc lá vàng phác thảo hình dạng của mặt trời, giống như hoàng hôn cậu gặp hắn ngày ấy.

Hôm ấy, thiếu niên mắt đào hoa đang xoay bút trong văn phòng hiệu trưởng, nở nụ cười rạng rỡ, hắn cho cậu một câu phương trình hoá học.

—— Như thể mọi thứ vẫn chưa kết thúc

—— Như thể mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.