Hy Vọng Của Nhan Họa

Chương 22



Chín giờ tối, mọi người ra khỏi KTV, chào tạm biệt nhau rồi đi về nhà.

Chín giờ tối là bắt đầu cuộc sống về đêm của thành phố, nhưng đối với những học sinh sang năm phải thi tốt nghiệp thì lúc này đã là quá muộn rồi, ngày mai còn phải dậy sớm học bài, nên thời gian vui chơi không nhiều. Hơn nữa, nếu đã là học sinh Nhị Trung, thì bình thường có thể phá phách nghịch ngợm thoải mái, nhưng thành tích học tập tuyệt đối không được đi xuống, vậy nên ai cũng đều có sự cân bằng giữa chơi và học.

Đây cũng là một điều rất thú vị ở Nhị Trung, đám học sinh tuy chơi đùa rất nhiệt tình, nhưng lại học hành rất chăm chỉ, kiên quyết không để mất vị trí trường top đầu của mình. Điều này khiến cho các học sinh trường khác vừa khó hiểu lại vừa hâm mộ.

Chu Dịch và Trình Dương vẫn còn muốn chơi, nhưng Tô Trọng Tuấn nói: “Không được, mấy bạn nữ phải về nhà rồi, không thể chơi quá muộn. ”

“Hi hi, có cần chúng mình đưa các cậu về nhà không?” Âu Dương Cảnh nhiệt tình nói với đám con gái, nhưng trong lòng ai cũng biết là cậu ta đang nhắm đến người nào.

Đàm Minh Thiên vội vàng lui về sau một bước, nắm tay Nhan Họa thật chặt, vẻ mặt rất miễn cưỡng.

Nhan Họa im lặng nhìn trời, đột nhiên cảm thấy Đàm cô nương này đang rất khổ sở, một cô gái rụt rè như vậy, căn bản không có sức chống lại một tên con trai mặt dày như Âu Dương Cảnh. Cô nàng này còn đang thầm mến một người, nhưng hết lần này đến lần khác đều chưa kịp hành động thì đã bị tên kia quấn lấy, đúng là khổ thật.

Không biết tương lai hai người này sẽ như thế nào.

“Thôi đi, để cậu đưa về thì càng nguy hiểm hơn cho các bạn ấy thì có.” Tô Trọng Tuấn trêu chọc nói, sau khi hỏi thăm địa chỉ nhà của mấy cô bạn thì nghĩ rằng nếu thuận đường thì sẽ đưa họ về nhà. “A Trạch nhà cũng ở khu Giang Nam giống Đàm Minh Thiên và Nhan Họa, vừa vặn có thể đi cùng một đoạn xe bus. A Trạch đưa hai bạn ấy về nhé!” Tô Trọng Tuấn nói với Kỳ Trạch.

Đàm Minh Thiên nắm tay Nhan Họa, theo bản năng liếc nhìn cậu con trai đang đứng bên cạnh đèn đường.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt đẹp trai của cậu trông càng thêm mờ ảo, cậu yên lặng đứng một chỗ, không đùa giỡn nói chuyện với mấy nam sinh đứng bên cạnh, thoạt nhìn có vẻ thờ ơ hờ hững. Giữa thành thị náo nhiệt, xe cộ đi tới đi lui, chẳng hiểu tại sao, dáng vẻ của cậu khiến cho người ta cảm thấy cô đơn.

“Được thôi.” Kỳ Trạch thoải mái đáp.

Tô Trọng Tuấn không hổ danh là lớp trưởng, sắp xếp cho các bạn nữ đâu ra đấy một cách rất nhanh chóng.

Đang đứng chờ xe bus, Âu Dương Cảnh chạy đến bên cạnh Kỳ Trạch, ôm vai cậu nói nhỏ: “Kỳ soái ca, cậu nhớ bảo quản cho tốt ảnh trong máy, lát nữa về đến nhà thì gửi cho mình, đừng xóa đấy!”

Kỳ Trạch liếc nhìn Âu Dương Cảnh, khẽ nhếch miệng nói: “Biết rồi, sẽ không xóa mấy ảnh cậu chụp đâu, nhưng mà nếu số lượng nhiều quá thì mình buộc phải xóa bớt. ”

Âu Dương Cảnh cười khan vài tiếng, vỗ vai cậu nói: “Yên tâm yên tâm, thật ra mình còn chụp những người khác nữa, cậu có thể cho mọi người cùng xem. Nhưng riêng ảnh của Đàm Minh Thiên thì phải gửi riêng cho mình, không được cho ai xem. ”

Kỳ Trạch dở khóc dở cười đồng ý.

Đàn Tử Quỳnh cũng đang đứng chờ xe bus, quay sang nói đùa với Kỳ Trạch: “Kỳ soái ca, A Họa và em gái Minh Thiên nhà mình giao cho cậu đó, cậu nhất định phải giúp hai bạn ấy chặn đám háo sắc trên xe bus lại, phải bảo đảm an toàn đưa các bạn ấy về nhà, không được để mất một cọng lông nào!”

Nhan Họa: “… ”

Âu Dương Cảnh lập tức nói: “Chỉ có một mình Kỳ Trạch thì sao đối phó được, không bằng mình cũng đi cùng, đưa hai người đẹp về nhà được không? Cậu nhìn xem, mình rất đáng tin đấy!” Nói xong liền khoe khoang cơ bắp, chứng minh sức mạnh cường tráng của mình.

“Thôi khỏi, cậu chỉ việc phụ trách đưa Đàn Tử về là được rồi.” Tô Trọng Tuấn nói: “Nhà cậu ở Giang Bắc, nhà họ ở Giang Nam cơ mà, ngược đường phiền toái lắm. ”

Âu Dương Cảnh đau khổ nhìn Tô Trọng Tuấn, cảm thấy cái tên này đúng là không hiểu tâm lý người ta gì hết. Cậu lại quay sang nhìn Đàm Minh Thiên, mà cô gái kia lại cầm chặt tay Nhan Họa, lặng lẽ chuyển sang đứng chỗ khác, tỏ vẻ nhìn quanh không để ý đến cậu.

Chỉ một lúc sau thì xe bus tới, Nhan Họa và Đàm Minh Thiên tạm biệt các bạn rồi lên xe trước. Kỳ Trạch đi cuối quẹt thẻ xe bus cho ba người.

Có lẽ vì là thứ bảy nên người đi chơi rất nhiều, trong xe chật ních người, mặc dù có điều hòa nhưng mùi vẫn rất khó ngửi, còn không bằng mở cửa sổ ra hóng gió trời. Đàm Minh Thiên nhíu mày, khó chịu với mùi trong xe, dựa vào lợi thế chân tay dài mà kéo Nhan Họa chen vào một góc, như vậy có thể tránh được một số người.

Bởi vì đông nên ba người không có chỗ ngồi, may là nhà cũng gần, qua mỗi chặng lại có một số người xuống xe.

“Kỳ Trạch, thì ra nhà cậu cũng ở khu Giang Nam, cậu ở chỗ nào vậy?” Đàm Minh Thiên tò mò hỏi.

Kỳ Trạch nhìn ra cửa sổ, lạnh nhạt đáp: “Đường xx quận Lam Vịnh. ”

Đàm Minh Thiên mở to hai mắt nhìn, Nhan Họa cũng dời sự chú ý khỏi cửa xe để nhìn về phía Kỳ Trạch, trong lòng thầm nghĩ, khu dân cư quận Lam Vịnh là khu có đời sống cao, là khu nhà ở cao cấp được xây mười năm trước, nghe nói hoàn cảnh sống ở đó rất tốt.

Thì ra vị này là con nhà giàu à?

“Mình có một người bạn cũng ở quận Lam Vịnh, chỗ đó đẹp lắm, không ngờ cậu lại sống ở đấy.” Đàm Minh Thiên cười nói, “Sau này rảnh rỗi chúng mình cùng đến đó chơi nhé, Kỳ Trạch cậu đừng từ chối nha. ”

Kỳ Trạch liếc cô một cái rồi lạnh lùng ừ một tiếng, sau đó không nói thêm gì nữa.

Đàm Minh Thiên bị thái độ của cậu làm cho lúng túng, thật vất vả mới có dũng khí để bắt chuyện với cậu, lúc này lại không có dũng khí tiếp tục nói chuyện nữa, đành quay sang nói chuyện với Nhan Họa.

Xe bus mau chóng đi tới bến gần nhà Đàm Minh Thiên, cô mỉm cười chào hai người rồi đi xuống xe.

Nhan Họa dựa sát vào cửa sổ xe, vẫy tay chào Đàm Minh Thiên. Chờ xe bus đi tiếp, cô lại liếc mắt nhìn cậu con trai lạnh lùng đang đứng bên cạnh, thấy xe bus qua hai bến rồi mà cậu ấy vẫn không có ý muốn xuống xe, cuối cùng cũng đoán ra là cậu muốn đưa cô về tận nhà, nếu không thì bến vừa rồi cậu phải xuống xe rồi bắt chuyến khác về nhà mới đúng.

Lại qua hơn mười bến nữa, Nhan Họa mới xuống xe, trước khi đi còn nói với Kỳ Trạch: “Tới nhà mình rồi, cảm ơn cậu đã tiễn, gặp lại sau nhé!”

“Gặp lại sau!”

Ánh sáng bên trong xe cũng không sáng lắm, Nhan Họa cũng chỉ vội vàng liếc cậu một cái rồi đi xuống xe luôn.

Mặc dù đều ở khu Giang Nam, nhưng phạm vi của nó rất lớn, cho nên cũng không thể coi là thuận đường, muốn quay lại quận Lam Vịnh thì phải chuyển một bến nữa. Đi tiếp hai bến, Kỳ Trạch xuống xe, lại đổi xe khác, ước chừng phải 40 phút mới về đến nhà.

Sau khi xuống xe, đi bộ ba phút trên đường, thấy bên cạnh có một tiệm ảnh, Kỳ Trạch liền bước vào.

Vào tiệm ảnh, cậu lấy máy ảnh trong balo ra, chọn một bức ảnh rồi giơ ra cho chủ quán: “Ông chủ, cháu muốn rửa tấm ảnh này. ”

Ảnh chụp nhanh chóng được rửa ra, thợ chụp ảnh trong quán là một bác gái ăn mặc rất thời trang, đã khá quen với Kỳ Trạch, cười nói: “Xinh quá, là bạn gái của cháu à?”

Kỳ Trạch dựa vào tủ kính, mắt nhìn vào bức ảnh, nghe thấy lời bác gái nói thì chỉ lạnh nhạt đáp: “Vẫn chưa phải ạ. ”

“Ái chà, thì ra là cháu thầm yêu con gái nhà người ta à? Cháu đẹp trai như vậy, cứ thoải mái mà thể hiện ra, nói không chừng sẽ thành công rất nhanh đấy. Nếu tương lai các cháu thành một cặp rồi, nếu muốn chụp ảnh kỷ niệm thì cứ đến đây, bác sẽ ưu đãi cho…” Bà chủ nhanh nhảu nói, tranh thủ tạo cơ hội làm ăn cho cửa hàng luôn.

Kỳ Trạch không có ý kiến gì với lời nói của bà chủ, sau khi nhận ảnh trả tiền thì chậm rãi rời đi.

Về nhà, mở cửa ra, cậu phát hiện đèn trước cửa vẫn bật sáng.

Kỳ Trạch để balo lên tủ giày, đổi lại dép đi trong nhà, mở đèn phòng khách rồi đi tới một gian phòng, gõ cửa một cái rồi trực tiếp mở ra.

“Ông nội, con về rồi. Đêm đã khuya, sao ông còn chưa ngủ?” Kỳ Trạch lên tiếng, lướt qua bên trong căn phòng có chứa đầy các loại đồ nghề và tượng gỗ, thấy ông mình đang ngồi tập trung vào một tác phẩm điêu khắc.

Ông nội Kỳ Trạch thấy cháu đã về, khuôn mặt nhiều nếp nhăn liền nở một nụ cười hiền từ, “A Trạch về rồi à? Có đói bụng không? Ông có nấu một nồi canh, chờ ông một chút, ông đem cho con ăn.” Nói xong, ông đặt bức tượng gỗ đã làm được một nửa xuống, phủi phủi vụn gỗ rồi chầm chập đứng lên.

Kỳ Trạch đáp: “Con cũng hơi đói bụng thật, ông ăn với con nhé. ”

Ông nội nói: “Ông ăn tối rồi, tuổi trẻ các con đang tuổi ăn tuổi lớn, ngày ngày đều bận rộn học hành, nên bổ sung nhiều dinh dưỡng. ”

Ông nội Kỳ Trạch khoảng hơn 60 tuổi, tóc màu hoa râm, song cơ thể thoạt nhìn vẫn cứng cáp khỏe mạnh. Sau khi rửa tay, ông vào phòng bếp cẩn thận bưng canh ra ngoài, múc cho cháu trai uống, thấy cháu ngoan ngoãn cầm bát lên uống, ánh mắt liền tràn ngập yêu thương.

“A Trạch, hôm nay đi chơi có vui không?” Ông hỏi.

“Vui ạ, toàn là các bạn học trong trường đi với nhau. ”

Ông nội thấy cháu cười thì cũng cười theo, song lại nghĩ đến hai cuộc điện thoại ông nhận được hôm nay thì nụ cười lại bị thu lại.

“A Trạch, bố mẹ con hồi tối có gọi điện nói là muốn gặp con. Bố con nói, tháng sau là sinh nhật của A Trạm em trai con, hy vọng con có thể tới dự. Bố con còn nói, nếu con đồng ý tới Biên Hòa sống cùng bố con thì bố con sẽ sắp xếp cho con học ở một trường cấp ba tốt nhất ở đó, lấy thành tích của con mà nói thì chắc không có vấn đề gì. Còn mẹ con thì vẫn như cũ hy vọng con sẽ qua sống cùng mẹ, chỉ cần con đồng ý, mẹ con sẽ nhờ bạn làm visa cho con qua đó. ”

Kỳ Trạch nghe xong nét mặt vẫn như cũ, không có ý kiến gì.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.