tháng Chín, hồi VIII
Sau mười ngày huấn luyện cấp tốc, thầy Trương gật đầu với Trần Nhữ Minh: “Có thể bắt đầu thực hiện những nhiệm vụ đơn giản.”
“Được.” Trần Nhữ Minh khoác vai Dịch A Lam, vừa cười hề hề vừa kéo y ra ngoài. “Giỏi thật nha. Chờ ngày 32 kết thúc rồi, có muốn làm cho cơ quan của tôi không?”
Dịch A Lam nhìn thoáng qua đường chân tóc của vị nguyên bộ trưởng già trước tuổi, đoạn từ chối khéo: “Thôi ạ, hại não lắm.”
Trần Nhữ Minh cười to, nhưng giây lát sau đã nghiêm giọng: “Hôm nay tan học sớm, cậu về nghỉ ngơi cho khỏe đi. Ngày mai tôi sẽ đưa cậu đến một nơi. Ở đó, cậu học được cái gì cũng phải giữ bụng. Châu Yến An hỏi, cậu không được nói. Tôi hỏi, cậu cũng mặc kệ. Thực ra nếu có ai hỏi cậu về điều gì, cậu phải trước tiên lấy làm nghi ngờ và báo cáo về tổ chức.”
Dịch A Lam gật đầu; trong khoảng thời gian này, y gần như đã quen với cảnh câm như hến.
Đi được hai bước, Trần Nhữ Minh mới sực nhớ: “Cậu có thể gọi điện cho gia đình, hỏi thăm dăm ba câu đấy. Trừ phi phải đến những nơi quan trọng, thì cậu có quyền liên lạc với người nhà bất cứ lúc nào. Nhưng tôi nói thật với cậu nhé. Cuộc gọi của cậu sẽ được theo dõi trong thời gian thực; nếu cậu tiết lộ bất kỳ thông tin nào trong quá trình trò chuyện, chúng tôi sẽ ngắt tín hiệu ngay. Mong cậu thông cảm và hợp tác với chúng tôi, ai cũng không mong muốn trường hợp ấy xảy ra.”
Dịch A Lam dừng chân, bỏ ngoài tai những lời sau đó của Trần Nhữ Minh mà lật đật lấy điện thoại quay số của mẹ. Y chẳng thể chờ được nữa, y chẳng còn đủ sức để mà tìm về không gian riêng.
Trần Nhữ Minh cười nhẹ, bước từng bước nhỏ đi vào thang máy dọc theo hành lang.
Cái gọi là “tan học sớm”, cũng đã hơn mười giờ đêm.
Dịch A Lam sốt ruột cả lòng, rằng mẹ y – người phụ nữ có giờ giấc sinh học theo đúng quy luật, thường ngủ sớm và tắt điện thoại vào lúc này. Nhưng tiếng nhạc chờ chỉ vừa vang lên vài hồi, đã lập tức được nối máy: “A Lam à?”
“Mẹ! Là con.” Dịch A Lam reo lên.
Giọng sụt sùi như vừa khóc vừa cười, bà “ừ ừ” vài tiếng.
Cả hai bên bỗng chìm trong thinh lặng; sau khi bước sang một cuộc sống mới hoàn toàn xa lạ, mười ngày không gặp mà dài đến lạ thường, hàng nghìn cơn sóng nhỏ chồng chất khiến họ chẳng biết trút ra như thế nào.
Sau cùng, Dịch A Lam nhẹ nhàng hỏi: “Mẹ ơi, mẹ vẫn chưa ngủ ạ?”
Nhạc Khê Minh nói: “Mới ngủ thôi con. Mẹ ngủ tỉnh, vừa nghe tiếng chuông đã cảm nhận được là con gọi, bèn ngồi dậy.”
Dịch A Lam thấy sống mũi cay cay: “Mẹ vẫn chưa quen ạ?”
“Cũng quen rồi con. Đơn vị đã bố trí một căn hai phòng ngủ-một phòng khách cho bà và mẹ. Nơi mẹ ở là trong khuôn viên bệnh viện, không phải người nào cũng có thể vào đây đăng ký khám-chữa bệnh. An ninh rất chặt, mẹ và bà ở đây rất an toàn.” Nhạc Khê Minh hỏi. “Còn con thì sao?”
“Cũng ổn ạ. Chỉ là không tiện nghi bằng mẹ, bên con chỉ có một phòng ngủ.” Dịch A Lam muốn làm chủ đề này thoạt trông dễ chịu hơn.
“À, phòng đơn.”
Dịch A Lam mấp máy môi.
“Mệt không con?” Nhạc Khê Minh thận trọng hỏi.
“Không ạ.” Gặm nhắm vị đắng nơi đầu lưỡi, Dịch A Lam chẳng nói được lời nào. Rằng con đã học một ngôn ngữ lập trình mới trong mười ngày qua; con thấy hết sức mới lạ và tò mò, thực ra thì con cũng mệt đấy, thời gian học quá dài mà bộ não lại hữu hạn, tuồng như con đang bị nhồi nhét cả mớ kiến thức vào đầu. Thật khó tiêu hóa, mẹ ạ. Nhưng con vẫn làm được, và rồi con đã cảm thấy thích thú, ngạc nhiên, thán phục trước vẻ đẹp của ngôn ngữ ấy.
Những cảm xúc khác nhau thay phiên ngự trị trong sinh hoạt, mà khốn thay, y chẳng thể chia sẻ với gia đình. Dịch A Lam nhắm mắt, tiếp tục nói về những điều vụn vặt bên lề cuộc sống: “Thức ăn bên con ngon lắm. Con có thể tự nấu, hoặc đến ăn ở căn tin. À, thực đơn căn tin cũng phong phú ạ. Người kén ăn vào đây cũng không tìm ra chỗ chê, con thấy mình hình như tăng cân rồi mẹ.”
“Bên mẹ cũng không tệ.” Nhạc Khê Minh sao có thể không biết con trai bà không tiện kể về sinh hoạt thường ngày. Bà dừng đề tài ngay kịp lúc, sau đó thầm suy tư về cuộc sống hiện thực của con. “Mỗi ngày đều có thịt, cá, rau quả. Dinh dưỡng đầy đủ. Cũng dễ ăn. Bà nội con sợ không quen với khẩu vị nơi đây, còn mang theo hai hũ cải chua.”
Dịch A Lam cười tít mắt, chỉ là vị mặn nơi đầu môi đã bán đứng nụ cười ấy.
Từng giọt nước mắt nhẹ rơi hai bên gò má.
Mở cửa ký túc xá, Dịch A Lam nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm: đêm nay, Châu Yến An cũng về sớm. Hơi thở của người bạn đồng hành khiến Dịch A Lam – kẻ thường xuyên nhốt mình trong bóng đêm hiu quạnh, cảm thụ được chút ít an ủi.
Bước vào huyền quan, Dịch A Lam soi tấm gương trên tường, đoạn sửa sang lại khuôn mặt chán chê của mình.
Trong mười ngày qua, Dịch A Lam và Châu Yến An hiếm khi gặp mặt trực tiếp. Châu Yến An cần thành thục máy bay chiến đấu trong nhiều điều kiện khác nhau, đặc biệt là vào những ngày nổi gió, điều này khó hơn nhiều so với nhiệm vụ của Dịch A Lam. Hơn nữa, quá trình huấn luyện trải dài khắp các vùng miền xa xôi; đôi khi, để có thể ngủ đủ giấc, Châu Yến An phải ngả lưng ngay tại điểm nơi anh hạ cánh.
Vào ngày 32, thiếu sự trợ giúp của tháp quan sát, nhân viên tiếp nhiên liệu trên không và hỗ trợ mặt đất, tất thảy từ việc cất cánh đến hạ cánh đều phụ thuộc vào phán đoán của chính Châu Yến An. May thì thời tiết ổn định; nhưng nếu gặp phải ngày giông bão, chỉ với dãy đèn chiếu sáng thưa thớt trên mặt đất thì với Châu Yến An – một người không đến từ lực lượng Không quân, sẽ có chút khó khăn. Anh phải dành nhiều thời gian và nỗ lực hơn nữa nhằm khắc phục điểm thiếu sót này.
Trên lý thuyết, thời tiết ngày 32 là những ngày sau 1 tháng 6 trong thế giới thực, hoàn toàn có thể dự báo. Tuy nhiên, do dân số giảm đột ngột, lượng khí thải carbon từ hoạt động con người gần bằng 0, hiệu ứng đảo nhiệt đô thị bị suy yếu, và nhiều thay đổi lớn nhỏ khác đã ảnh hưởng đáng kể đến hệ khí quyển ở đó. Thời tiết tại thế giới thực không còn được sử dụng làm tham chiếu cho ngày 32, mỗi ngày ở nơi ấy lại là một ngày mới.
Dịch A Lam đứng giữa phòng khách và phòng ngủ, đột nhiên chẳng biết làm gì trong khi chờ Châu Yến An ra khỏi phòng tắm.
Liếc nhìn chiếc máy tính đặt trên giá sách, Dịch A Lam sực nhớ ngày đầu tiên đến văn phòng, Trần Nhữ Minh đã nhắc y mở ổ C máy tính. Chỉ là trong khoảng thời gian này Dịch A Lam tất bật trong kiến thức mới; khi trở về ký túc xá, bộ óc choáng váng sau một hồi nhồi nhét quá nhiều thứ cần phải gấp rút thư giãn đâm ra đã quên mất.
Có lẽ chẳng phải chuyện gì quan trọng, bằng không Trần Nhữ Minh đã giục y lần nữa.
Dịch A Lam cầm lấy máy tính, ngồi xếp bằng trên ghế sô pha nơi phòng khách.
Vào ổ C, Dịch A Lam không vội nhập lệnh “0907” Trần Nhữ Minh nói với y, mà trước tiên lục lọi một phen, nhất là đường dẫn lưu trữ của tường lửa máy tính. Y tạm suy đoán, rằng Trần Nhữ Minh đã hack máy tính của mình, vượt qua một số chương trình được tích hợp sẵn trong tường lửa và, muốn phô cho y cái gọi là “kỹ thuật ra oai phủ đầu”.
Ơ kìa, ra oai phủ đầu hay đấy.
Dịch A Lam chẳng phát hiện được gì, bèn ngậm ngùi nhập lệnh.
Màn hình máy tính tức khắc hiện ra một giao diện mới: hoa hồng, bánh ngọt, nến và rượu sâm panh được xếp thành hàng với nhiều màu sắc chói lọi, cùng tám chữ khổng lồ “Chào mừng Dịch A Lam đã gia nhập” được dệt lên bởi những dải ruy băng sặc sỡ.
Dẫu Trần Nhữ Minh cố tình sử dụng virus pop-up hòng lôi kéo sự chú ý, rồi âm thầm cấy dữ liệu vào ổ cứng máy tính khiến Dịch A Lam tâm phục khẩu phục, song nghệ thuật thiết kế sởn gai óc này đã thành công khiến một kẻ đằm tính như y toan vỗ bàn chửi tục.
Dịch A Lam cười trừ, vừa định đóng lại nghi-thức-chào-đón đáng sợ này thì chợt trông thấy một nút bấm phía trên giao diện.
Dịch A Lam nhấp vào.
Màu mè lòe loẹt của giao diện chào mừng nhường chỗ cho một hang động hẹp, thiếu ánh sáng. Điểm nổi bật nhất là có một người đàn ông đang hì hục đục đẽo ngay giữa hang.
Dịch A Lam di chuyển con chuột nhấp vào nhân vật ấy, một khung chỉnh sửa thình lình hiện lên.
À, hóa ra là một trò chơi khai thác. Khai thác theo đúng nghĩa đen, chẳng phải là kiểu khai thác tiền ảo.
Dịch A Lam thử nhập một số ký tự theo cách hiểu của mình; sau khi xem kết quả, cuối cùng y có thể xác định rằng đây là một trò chơi khai thác về lập trình ngôn ngữ. Y chỉ có thể dùng ngôn ngữ Dre mới học để lập trình và chỉ huy nhân vật (A) đào quặng sắt, mỏ đồng, mỏ bạc,… Sau khi A tích trữ một lượng vừa đủ, y cũng có thể lập trình các bước nung kết, trợ chảy cho đến nấu luyện. Và trình độ lập trình Dre hiện tại của y tuy không làm được, song vẫn có thể mường tượng ra phần nào hướng phát triển của trò chơi này: có thể lập trình một nhân vật B được lắp ráp từ nhiều kim loại khác nhau để thay nhân vật A tiếp tục khai thác, cho đến khi thành lập một tiểu đội rồi tài sản tích lũy dần tăng lên.
Sau khi trải nghiệm một lúc, Dịch A Lam nhận thấy có rất nhiều bước đòi hỏi mình phải sở hữu vốn hiểu biết nhất định về Dre mới có thể hoàn thành. Nó từa tựa phần mềm trò chơi dạy lập trình cho trẻ em khá phổ biến trên thị trường ngày nay; nhưng nó chuyên sâu và khó thao tác hơn, song song đó cũng tạo nhiều không gian cho người dùng phát triển. Dịch A Lam nghĩ bụng, nếu trình độ lập trình ngôn ngữ Dre đạt tới một mức nhất định, vậy y hoàn toàn có thể đào ra khỏi hang và xây dựng một đế chế kim loại.
Trò chơi này một mặt có thể trợ giúp người dùng củng cố kiến thức; mặt khác, cũng như quan trọng nhất, là đo lường trình độ hiện tại của y.
Dịch A Lam gật gù, khá thú vị nhỉ.
Cửa phòng tắm chợt mở ra, cắt ngang vẻ tán thưởng trong mắt y.
Lần này, y cuối cùng đã có thể nhìn thấy Châu Yến An sau khi tắm xong trông như thế nào.
Tóc ướt, lòa xòa bên dưới tấm khăn trắng; áo phông cotton phối với quần ống rộng, đường viền cơ bắp vừa rắn vừa mịn lấp ló giữa lớp vải mỏng.
Tựu trung lại, vẫn là điển trai.
Không biết là do sự khúc xạ ánh sáng, hay do quá trình rèn luyện dày đặc trong khoảng thời gian này và kéo dài đến hiện tại, mà đường nét trên khuôn mặt của Châu Yến An càng thêm gai góc. Nhưng mỗi khi anh cười, thật giống như làn gió xuân thổi quét nhành thông ngày lạnh, khiến tất thảy buốt giá trên người anh hóa thành biển dịu dàng chực nhấn chìm người ta.
“Tan học rồi?”
Dịch A Lam phì cười, trước lối nói cũ “tan học” của Châu Yến An.
Châu Yến An cũng cười, ngồi xuống sô pha bên cạnh Dịch A Lam.
Mùi hương ấm nồng từ hơi nước được bao bọc bởi kích thích tố nam tính đầy quyến rũ, lặng lẽ chuốc say linh hồn y.
Và thế, Dịch A Lam tắt miệng cười.
Châu Yến An nói: “Ngày mai chúng ta hẳn đến cùng một nơi. Vậy, sáng mai cậu muốn ăn gì?”
Dịch A Lam dựa lưng vào gối, nghĩ ngợi hồi lâu rồi ra vẻ bất lực: “Tôi vốn chẳng phải người kén ăn đâu. Nhưng anh hỏi, làm tôi vô thức phải đưa ra lựa chọn.”
Châu Yến An nghiêng đầu nhìn y, đoạn cười khẽ.
Dịch A Lam hốt nhiên thấy tình hình không ổn, bèn gập máy tính rồi đứng phắt dậy: “Tôi đi tắm. Sáng mai anh làm món gì, tôi ăn món đó.”
Trong phòng tắm hãy vương một mùi chưa tan, y biết nó chỉ đơn thuần là hương sữa tắm. Nhưng vì Châu Yến An từng dùng, nên hương bưởi thanh mát bình thường kia bỗng dưng đậm sắc tình.
Dịch A Lam bắt đầu chán ghét cái tiếng lòng xao động này rồi.
Đến khi y nằm xuống giường, Châu Yến An mới từ phòng bếp đi ra, vừa lau tay vừa bước vào phòng ngủ.
Trời đã khuya, văn phòng đại diện Tổ công tác khẩn cấp Ngày 32 vốn im ắng nay lại càng quạnh quẽ, từ cửa sổ chỉ có thể trông thấy vài ngọn đèn leo lắt trên trạm gác.
Khoảng cách giữa giường Dịch A Lam và Châu Yến An chưa đầy một mét, trong bóng đêm lặng phắc có thể nghe thấy tiếng kim rơi, hơi thở của người còn lại dường như kề sát bên tai y.
Châu Yến An vươn tay tắt đèn.
Bóng tối che khuất vạn vật, song nó cũng phóng đại vô hạn sự tồn tại của anh.
Dịch A Lam mở mắt, một ít cảm xúc đã cố tảng lờ trong ngày đang dần lớn lên, và không ngừng bành trướng rồi “ra vẻ” với y.
Y biết, rằng Châu Yến An đang dõi mắt nhìn mình.
Hệt như trò chơi ấy, cũng theo dõi khả năng vận dụng ngôn ngữ mới của y.
Hình dạng và kiến trúc vốn dĩ của ký túc xá này là thiết kế theo kiểu phòng đơn, nhưng nó đã được cải tạo đặc biệt để y và Châu Yến An sống cùng nhau – gần đến mức, chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào – tự nhiên và thuận tiện hơn, để anh giám sát y cả ngày lẫn đêm. Dịch A Lam chỉ là một kẻ bình thường, lòng trung thành, nhân phẩm và lý tưởng của y không thể lượng hóa, song y đang giữ quá nhiều bí mật quan trọng, vượt xa những gì thân phận và khả năng có thể cáng đáng. Dịch A Lam buộc phải liệt vào trong hàng ngũ những người cần giám sát đặc biệt, nhằm đảm bảo rằng bí mật không bị rò rỉ từ y.
Nhưng, thế thì sao? Dịch A Lam nghĩ thầm, dầu gì Châu Yến An cũng đối xử hòa nhã với mình.
Y có lẽ sẽ chẳng bao giờ được sống lại một cuộc đời như thế này nữa: không có quá nhiều gánh nặng tâm lý; ấm êm dưới một mái nhà với người đàn ông mình chẳng hề chán ghét, thậm chí còn có hảo cảm; tối tâm sự, nhìn anh tắt đèn; đôi khi rảnh rỗi, còn được dùng bữa sáng, trưa, chiều cùng anh.
Một cuộc sống mới tốt đẹp làm sao.
Bình phàm, giản dị, là điều Dịch A Lam chưa từng dám mong cầu.
Bữa sáng hôm ấy là một bát mì. Vì Châu Yến An phải huấn luyện suốt ngày đêm, không có thời gian lấy nguyên liệu tươi từ căn tin, tối hôm qua anh đành nhào bột cất vào tủ lạnh trước; sáng ra chỉ cần trụng lại mì, luộc thêm quả trứng, là có ngay một bữa sáng dinh dưỡng.
Sợi mì dai giòn, khoe dáng điệu mềm mại trong bát; trứng luộc nhẵn mịn, vừa cắn một miếng thì lòng đỏ thơm ngậy đã tràn ra; nước dùng được chế biến với gia vị bình thường nhưng thanh đạm, vừa ăn. Dịch A Lam mãn nguyện mà nghĩ, ngay cả bát mì này cũng đẹp làm sao.