Tớ Nguyện Ý Bên Cạnh Cậu

Chương 12: Sát vai chiến đấu



*Hộc……hộc*

Suho đang chạy lên tầng 3 bảo tàng một cách nhanh chóng, thầm nghĩ tại sao cậu ấy lại lên nhanh chưa đầy 7 giây mình lơ là.

“Mình sơ suất quá rồi. Tự nhiên lại thành ra thế này……..”

Phía khác, Hajin đang nhanh chóng viết về người Anh hùng dùng súng ma pháp đánh bại một Thượng Cấp Ma cà rồng đã phá vỡ hầm ngục, làm loạn nhân gian.

Nhưng lại có một điều cậu cảm thấy lạ, rõ ràng người này và cậu không hề có mối liên hệ nào, nhưng vũ khí lại có cảm giác cứ như thể trùng phùng nhau.

“Ban nãy mình không hề để ý tới việc tìm được tượng đài nào, vậy làm sao mình lại thấy được vũ khí của mình lại có nét gì đó tương đương……….”

Cậu muốn tìm hiểu nhưng phải tạm gác lại, nhanh chóng xử lí công việc để thực hiện công việc của một Vệ Sĩ, thì bất ngờ cậu lại bị lôi cổ áo bởi một người có bắp tay lực lưỡng.

“Này Kim Horak, cậu còn nhìn kẻ nghèo rớt này, không biết cổ phiếu của tập đoàn nhà cậu rớt thậm tệ lắm đấy.” – Jonghak nhìn về phía kẻ bị bóp cổ trước mặt.

“Tự nhiên nhìn tên này thấy ngứa mắt quá, nên đang định phát tiết bằng cách đấm một phát ngay mặt đấy.” – Horak vừa đáp lại vừa cố nắm tay chặt đến mức gân tay lộ rõ.

Hajin ngay khi nhìn thấy cảnh này liền nhanh chóng van xin tha mạng. Cậu không hề làm gì có tội với hai người này, cớ gì lại phải chịu một cái chết oan ức chứ?

Nếu là bây giờ, cậu thà chết dưới sông một cách bình yên, cũng không muốn bị khắc một vệt lõm trên linh hồn của mình.

“Coi nó van xin kìa. Thảo nào giới quý tộc thường cười rất hả hê khi thấy họ đang trong sự tận cùng của đau khổ kìa.” – Jonghak nhìn bộ dạng thảm hại liền vô cùng phấn khởi.

“Bọn nghèo nàn chỉ là món tiêu khiển cho giới quý tộc chúng ta, và thằng này cũng không phải là ngoại lệ!”

Horak vừa dứt lời liền nhanh chóng tung một cú đấm ngay bụng của Hajin. Cũng may là vì giáo quan sắp đi lên tầng trên nên đành phải thả người ra.

*Khặc*

“Đau….đau quá……”

Trước khi đi, họ không quên vò nát bài tập của cậu dưới chân họ, cậu lại chỉ có thể trơ mắt nhìn.

“Đừng…..”

“Đừng để tao thấy lại mặt mày hay thấy mày đi với Nayun của tao, nếu không muốn nặng hơn hôm nay đâu.” – Jonghak quay mặt nhìn cậu với con mắt hình viên đạn, cảnh cáo ngay khiến cậu có chút giật mình,

Sau đó cả hai bỏ đi, để lại cậu với sự đau đớn không dứt.

Vừa lúc hai người rẽ vào góc khuất, Suho cũng nhanh chóng lên tới tầng 3, nhưng chỉ thấy bộ dạng quằn quại của Hajin, cùng với bài báo cáo bị vò nát vẫn còn dấu chân.

“Su….Suho…..”

“Hajin, cậu làm sao thế này?” – Suho nhanh chóng nhặt lại bài, chạy tới chỗ cậu hỏi với vẻ hoảng hốt.

“Tớ…..Tớ bị…..”

Cậu muốn nói cậu bị đánh bất ngờ bởi 2 người họ, nhưng lại chẳng thể nói được vì cơn đau đã lấn át cả giọng nói của cậu.

Kết cục, cậu chỉ có thể biện cớ rằng do dư âm của những lần bị bọn đòi nợ đánh đập.

“Xin lỗi vì tớ không để ý tới cậu, nếu lúc đó….”

“Tớ mới là người phải xin lỗi. Giờ tớ là Vệ sĩ của cậu, đi đâu cũng phải báo cho cậu nhỉ?”

Suho thấy Hajin thừa nhận lỗi lầm của mình như thế cậu cũng không muốn truy vấn thêm nữa, liền nhẹ nhàng đặt cậu trên ghế dài cạnh tượng đài.

“Tớ sẽ làm giúp cả phần của cậu, cậu cứ ngồi đây đi. Lúc nào xong rồi, tớ sẽ kiểm tra lại xương sườn của cậu có bị gì không? Chưa kể, tớ còn cần……”

Suho miệng không ngừng hỏi chuyện trong khi tay đang xử lí bài tập giúp cậu, trong lòng cậu bỗng dưng lại có thể cảm nhận rất rõ sự thay đổi.

“Nếu điều này là một sự ích kỷ đối với cậu, bây giờ tớ lại có chút…….”

“…….Muốn lệ thuộc vào cậu một lần.”

– ——————————

15 phút sau.

Suho để bài báo cáo ngay trên đầu cậu, ngồi với vẻ thảnh thơi, không chút mệt mỏi nào tồn tại trên khuôn mặt điển trai đó.

“Xong rồi đấy, nếu được thì tớ kiểm tra lại lần nữa được không?”

“Tớ sao cũng được, nhưng mà như vậy tớ phải vén áo lên hả?” – Hajin ngờ vực hỏi.

“Nếu không làm vậy thì tớ làm sao có thể kiểm tra được……”

Suho lại bị Hajin vừa xua tay từ chối vừa nói chuyện liên thanh. Cậu chợt mới nhận ra rằng vẫn còn những vết sẹo trên bụng vẫn chưa biến mất, sao lại có thể để người ngoài xem bệnh được.

“Cậu nhìn đi, tớ khỏe lắm luôn rồi, cậu không cần thiết phải kiểm tra lại đâu.” – Hajin nhanh chóng với lấy bình nước khá đầy nhấc lên, khẳng định không cần kiểm tra lại.

“Cậu chỉ cần nói là được rồi……..”

*Ruỳnh*

Bỗng mặt đất xảy ra một trận động đất bất ngờ, các học sinh khác vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì còi báo động vang lên dữ dội.

“TẤT CẢ CHÚ Ý! ĐÃ XUẤT HIỆN HIỆN TƯỢNG VỠ HẦM NGỤC! ĐỀ NGHỊ CÁC THIẾU SINH QUÂN GẦN VỊ TRÍ HẦM NGỤC ĐÓ CHUẨN BỊ SẴN VŨ KHÍ ĐỂ ỨNG PHÓ……….”

Nghe thấy lời thông báo xong, đa phần các học sinh đều nhanh chóng chạy vào hầm trú ẩn dưới tầng hầm. Họ không thể nghĩ tới việc phải lên chiến trường trong thình cảnh sớm như thế này, bao gồm cả Suho và Hajin.

“Chuyện này là thế nào vậy?” – Hajin nhanh chóng để bình nước xuống vị trí cũ, hỏi tình hình hiện tại.

“Có một hầm ngục bị vỡ. Giờ lũ quái vật đang tràn vào đây với số lượng lớn. Xếp hạng của chúng không cao, nhưng đi theo đàn là cả một rắc rối lớn.” – Suho nhìn về phía đồng hồ chiếu định vị.

“Nhưng vũ khí chúng ta không thể đem vào đây được, nên tìm cách nào……..”

*Keng*

Hajin nhìn về phía phát ra âm thanh thì kinh hãi khi thấy Suho đánh vỡ hộp kính đựng vũ khí của Anh Hùng.

“Cầm lấy đi, giờ chúng ta không còn cách nào khác ngoài phải chiến đấu.” – Suho lấy thanh kiếm bên trong hộp kính, đưa cho Hajin khẩu súng ma pháp.

“Nhưng mà, cậu đột nhiên làm thế thì……”

“Trên tình huống bây giờ, không có thời gian chần chừ đâu.”

“…………..”

“Giờ tớ sẽ ra lệnh cho cậu công việc đầu tiên, kiểm tra xem còn khách tham quan nào khác còn bị mắc kẹt ở đây không? Và nhớ, bình an trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ.” – Suho kiểm tra độ sắc bén của thanh kiếm, nhìn xung quanh sau đó giải thích công việc.

“…………..” – Hajin tuy không nói gì thêm nữa, nhưng vẫn cố gắng ghi nhớ những lời Suho nói.

“Nếu có xảy ra gì thì hãy liên lạc qua đồng hồ gấp. Giờ hành động ngay đi, Kim Hajin.”

“Vâng, thưa cậu chủ của tôi.” – Hajin cười khểnh, cúi người đáp lễ sau đó rời khỏi vị trí của mình.

Suho nhìn bóng dáng cậu rời đi, trong lòng cũng vơi đi sự bất an, sẵn sàng vung kiếm để đánh bại lũ quái vật làm loạn, cũng là một bài kiểm tra thực lực của bản thân mình.

“Mỗi Thiếu Sinh Quân chúng ta đều có trách nhiệm bảo vệ hòa bình của thành phố và tất cả mọi người…..”

“Tớ sẵn sàng bảo vệ thành phố này và cậu bằng cả tính mạng này, vì đó là trách nhiệm của tớ với tư cách là một đại thiếu gia, với tư cách là người bạn đầu tiên của cậu.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.