Bóng dáng của người đàn ông kia đã không còn nữa. Trên sa mạc chỉ còn hai người bọn họ.
“Cảnh Thừa, tôi có thể nắm tay anh không?” Cô hỏi anh.
Cô đang hỏi ý kiến của anh? Đây là một chuyện bất ngờ.
“Bởi vì ban ngày anh đã nói tôi không được chạm vào người anh.” Cô nghiêm túc nói.
Ban ngày, cô ôm chầm lấy anh, hai người bọn họ té lộn mèo, cô còn nói cô chưa hôn anh, bây giờ thì lại chân thành hỏi ý kiến. Dương Cảnh Thừa không mặn không nhạt nói: “Nếu đã nói rồi còn muốn hỏi? Nói chuyện chính, đừng nghĩ tôi không nhớ.”
“Anh đã đến chỗ hẹn…”
“Nói chuyện chính.”
Anh cắt lời cô. Nói xong cũng xoay người cầm đèn pin trở về. Lộ Diêu Diêu nhướn mày, nhanh chân đuổi theo, bắt đầu kể lại chuyện vừa nãy.
“Cáo sa mạc?” Sau khi nghe Lộ Diêu nói xong, Dương Cảnh Thừa nghi ngờ hỏi.
“Ừ, đó là một con cáo sa mạc, còn được gọi là cáo tai rộng.”
“Cáo sa mạc ở Bắc Phi? Tôi đã thấy nó ở Bắc Phi. Ở đây cũng có sao?”
“Mọi người trên thế giới biết về Ai Cập, Algeria, Kuwait… Thế nhưng họ không biết có những con cáo sa mạc ở trong sa mạc, nhưng có rất ít. Ông tôi đã từng nói với tôi ông nhìn thấy qua một con cáo sa mạc. Đêm đó ông ấy đi qua sa mạc, một vật nhỏ nhảy đến bên cạnh ông rồi đi rất nhanh, nhưng ông vẫn nhìn ra đó là một con cáo sa mạc.”
“Nói như vậy là rất ít, tôi chưa bao giờ nghe người khác nói về loại động vật này.”
“Đúng vậy, vô cùng ít. Ông tôi chỉ nhìn thấy duy nhất lần đó.” Lộ Diêu Diêu nói xong, cô lại nói tiếp, “Chân con cáo kia bị đau, đi khập khiễng. Tôi không biết đó có phải do người đàn ông đó làm nó bị thương không. Đúng rồi, anh ta vẫn có đồng bọn.”
“Chuyện này phải báo cảnh sát.”
Loading…
“Ừ.”
“Nhưng mà, không nhìn thấy người đó trông như thế nào và cũng không có thông tin nào khác. Tôi sợ rằng không dễ để tìm thấy anh ta và đồng bọn của anh ta. Vừa nãy cô vừa ra ám hiệu, anh ta liền chạy trốn.”
“Nhưng chúng ta không có bằng chứng nào chứng minh anh ta đang tìm một con cáo sa mạc. Anh ta từ đầu đến cuối không đề cập đến ba từ này.”
Dương Cảnh Thừa suy nghĩ một chút, “Không sao. Anh ta nếu như còn muốn tìm cáo sa mạc nhất định sẽ để lại bằng chứng.”
“Tôi cũng nghĩ vậy, hơn nữa cảnh sát cũng còn có cách.” Lộ Diêu Diêu nói, “Đúng rồi, điện thoại của tôi anh ta cầm đi rồi. Cho tôi mượn điện thoại của anh một chút.”
Dương Cảnh Thừa đưa điện thoại của mình cho cô.
Lộ Diêu Diêu gọi cho Lục Tiểu Hổ, chuông điện thoại Lục Tiểu Hổ vang dài rồi tắt. Cô liền gọi đến số của khách sạn, vẫn không có người nghe máy. Gọi nhiều lần vẫn không có người nhận.
“Tên Lục Tiểu Hổ này, cậu ta đang ở đâu vậy?” Lộ Diêu Diêu nói.
Dương Cảnh Thừa nói: “Bây giờ quay lại xem Tề Tư Tần có gửi con cáo sa mạc đến khách sạn của cô không.”
“Ừ.”
Hai người tiếp tục đi trở về.
Lộ Diêu Diêu còn nhớ một chuyện. Cô cười nói: “Ông tôi nói rằng sau khi nhìn thấy con cáo nhỏ vào đêm đó, trở về thì tôi đã chào đời. Mà trước đó, tôi… mẹ tôi đau bụng hơn hai mươi giờ tôi vẫn chưa chào đời. Sau này, khi tôi còn nhỏ, mỗi khi làm gì, ông đều gọi tôi là tiểu hồ ly.”
“Cảnh Thừa, anh có thấy tôi giống như một tiểu hồ ly không?”
Hai người vừa đi vừa nói.
Cô nói đến chuyện này, Dương Cảnh Thừa nghiêng đầu nhìn cô một cái, không nhịn được cười, “Hồ ly tinh là lời khen sao?”
“Thông minh, xinh đẹp là khen. Đối với những người quyến rũ…” Cô nhìn anh cười híp mắt, “Tôi sẽ không quyến rũ người khác, chỉ quyến rũ mỗi anh thôi.”
Nói xong, cô nghiêng người, hai tay ôm lấy cổ anh. Bước chân Dương Cảnh Thừa dừng lại, cúi đầu nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, bàn tay không cầm đèn pin kéo tay cô ra, tiếp tục bước đi.
Lộ Diêu Diêu cười vui sướng vang vọng trong đêm. Dương Cảnh Thừa nhìn lên bầu trời đêm, mặt trăng hình lưỡi liềm ngay trên đỉnh đầu họ.
“Cảnh Thừa, tối nay tôi vốn là muốn cùng anh ngắm mặt trăng, để ăn mừng tôi đã kiếm được nhiều tiền vào tháng trước.”
Dương Cảnh Thừa nhắc nhở cô: “Bây giờ không còn sớm, nhanh chóng quay lại.”
“Vậy cũng được, lần sau chúng ta cùng nhau ngắm trăng.”
“Không có lần sau.”
“Một hai lần có sao đâu?”
“Tóm lại, không có lần sau.”
Lộ Diêu Diêu đang suy nghĩ, cô nhất định phải thực hiện mong muốn này.
*
Lúc này, Tề Tư Tần vừa đi đến khách sạn Long Môn. Đẩy cửa vào, không có ai ở quầy lễ tân. Cậu bé phải đứng ở sảnh chờ.
Đột nhiên, có tiếng bước chân từ cầu thang. Cậu bé ngước lên, là Tần Trinh Trinh. Cậu bé hạnh phúc, ngay lập tức chào. Nhìn quanh, không có ai. Cậu nhóc thì thầm: “Mẹ ơi.”
Tần Tần vừa nghe liền cau mày, nhanh chóng nhìn quanh, không thấy ai liền tiếng thở phào nhẹ nhõm. Cô quay đầu lại, trừng mắt nhìn cậu bé trước mặt, “Dì nói con đừng gọi dì như vậy! Dì không phải là mẹ của con ! Con có muốn dì đem con ra ngoài không?”
“Nhưng mà mẹ chính là mẹ của con! Mẹ vẫn luôn là mẹ của con. Con thấy mẹ đến nhà và nói chuyện với dì Ngô về việc chăm sóc con. Dì Ngô nói rằng mẹ con họ là Tần. Tên của con là lấy họ của mẹ. Con biết mẹ không muốn con gọi mẹ là mẹ vì mẹ thích chú Lâm, sợ chú Lâm không thích sự tồn tại của con. Con sẽ không gọi mẹ là mẹ trước mặt người khác, sẽ không cho chú Lâm biết rằng con là của con của mẹ.” Tề Tư Tần ngước nhìn Tần Trinh Trinh, đôi mắt tràn đầy sự mong đợi.
Tần Trinh Trinh thấp giọng quát lớn, “Dì đã nói dì không phải là mẹ của con! Còn muốn dì nói lại mấy lần nữa? Đừng đến đây, đừng để dì gặp lại con thêm lần nào nữa!”
Nước mắt Tề Tư Tần chảy ra, “Mẹ rõ ràng là mẹ của con, nếu không thì tại sao lại yêu cầu dì Ngô chăm sóc con?”
“Con hiểu lầm rồi! Dì không muốn nói thêm nữa, con ra ngoài ngay đi! Biến khỏi mắt dì !”
Nói xong, Tần Trinh Trinh thấy bụng của Tề Tư Tần phồng lên, có thứ gì đó di chuyển bên trong. Cô cau mày hỏi: “Con giấu gì bên trong quần áo? Hay là ăn cắp thứ gì của người khác?”
Tề Tư Tần lập tức lắc đầu, “Không phải! Con không có ăn trộm! Đây không phải là trộm!”
“Phải không?” Tần Trinh Trinh nhìn cậu bé.
“Con sẽ không ăn trộm.”
“Lấy ra cho dì xem là cái gì!”
Tề Tư Tần nhớ đến lời Lộ Diêu Diêu dặn, có chút do dự. Nhưng Tần Trinh Trinh là mẹ của cậu bé. Cậu nhóc do dự một lúc, kéo áo lên cho Tần Trinh Trinh xem.
Tần Trinh Trinh thấy trong lòng cậu bé là một cái gì đó có lông xù, lỗ tai to nhọn, đặc biệt khiếp sợ, hiếu kỳ, “Đây là gì? Ở đâu tới?”
“Con cũng không biết cái này là gì.”
“Ở đâu ra?” Cô lại hỏi.
“Nhặt được.”
“Trinh Trinh, Trinh Trinh, không phải em đi lấy nước sao? Tại sao lại ở đây? Đứa bé này là ai?” Tiếng bước chân đi xuống lầu, kèm theo còn có tiếng của đàn ông.
Tề Tư Tần vội vàng kéo áo xuống che lại.
Hành động này của cậu bé làm Lâm Minh Đào chú ý. Anh ta nghi ngờ nhìn cậu bé.
Tần Trinh Trinh liền vội nói: “Cậu bé này có một con động vật nhỏ rất đáng yêu. Em đang xem nó.”
“Vậy sao?’ Lâm Minh Đào dường như không quá tin tưởng.
Tần Trinh Trinh lập tức quay đầu nói với Tề Tư Tần: “Đem ra xem lại lần nữa đi.”
“Cái này…”
Tề Tư Tần rất do dự. Lộ Diêu Diêu dặn cậu không được để cho bất kì ai nhìn thấy. Mà Tần Trinh Trinh là mẹ của cậu, lời của cô ấy không thể không nghe theo.
“Nhanh lên một chút đi! Lấy ra chúng ta cùng xem.” Tần Trinh Trinh giục cậu nhóc.
Hai tay Tề Tư Tần ấn vào bụng, nhất định không để cho người ngoài thấy.
“Tề Tư Tần, nhanh lên một chút.” Tần Trinh Trinh lại giục.
Lời dặn dò của Lộ Diêu Diêu cứ vang lên trong đầu của Tề Tư Tần, cậu bé vẫn không nhúc nhích, nhưng lại không muốn làm cho Tần Trinh Trinh thất vọng, hay bối rối trước mặt của Lâm Minh Đào.
“Minh Đào, anh nhất định phải thấy con vật nhỏ kia, đặc biệt dễ thương.” Thấy Tề Tư Tần đờ người ra, Tần Trinh Trinh liền tự mình kéo áo Tề Tư Tần lên.
*
Lộ Diêu Diêu và Dương Cảnh Thừa vừa đi vừa nói.
“Nhìn xem lúc này chắc Tề Tư Tần cũng đã đưa con vật kia cho Lục Tiểu Hổ rồi.” Lộ Diêu Diêu nói: “Mong là không bị ai thấy nó.”