Editor: Lầu trên có XB
Beta: Cá
Đoạn Từ cố nén cười nói: “Thật ra Quý Hoằng vẫn tương đối thích Omega hơn.”
Miễn cho bé con hiểu lầm càng ngày càng sâu.
Lâm Dữ như hiểu lại như không hiểu gật đầu: “Ồ.”
Yêu tộc tìm bạn lữ không sẽ quan tâm giới tính của đối phương, mà chủng tộc mới là thứ họ quan tâm tới.
Lâm Dữ không thể lý giải về ‘giới tính quan*’ của nhân loại, đối với cậu mà nói, không phải đều là người hết sao.
*quan điểm của con người về giới tính.
Chỉ là người.
Lâm Dữ tò mò hỏi Đoạn Từ: “Vậy còn cậu?”
Đoạn Từ nhìn tuyết đọng ven đường: “Tôi không xem xét vấn đề giới tính.”
Nói chính xác hơn là, hắn căn bản chưa từng nghĩ tới việc sẽ cùng người nào đó đến với nhau.
Lâm Dữ còn tưởng đây là một trong những nguyên nhân mà Đoạn Từ và Quý Hoằng tách ra.
Cậu xoa đôi mắt có chút chua xót.
Ôi trời, ngược quá đi mất…
Chẳng trách khi xem phim của tình yêu AA nhiều người lại khóc như vậy.
Cậu kéo ống tay của Đoạn Từ đi vào nhà ăn: “Như đã hứa hôm trước, bữa trưa tuần này tôi mời.”
“Muốn ăn cái gì thì ăn cái đấy, đừng khách khí.”
Khi thất tình sẽ thèm ăn!
Buổi chiều thi toán, là môn mà Lâm Dữ yếu, cũng là môn mà đại đa số người yếu.
Chưa vào phòng thi, Lâm Dữ đã cảm nhận được tâm trạng khẩn trương của mọi người.
Vài bạn học vẫn đang ôn công thức toán trên hành lang, một số khác còn tụ tập lại một chỗ để thảo luận phương pháp giải đề.
Lâm Dữ vốn không căng thẳng lại bị bầu không khí này làm cho vội vã cuống cuồng.
Vừa vào phòng thi cậu gục xuống bàn, thấp giọng hỏi Lục Vưu ngồi bên trái phía trước một số kiến thức trọng tâm.
Lục Vưu cười cười: “Cậu đừng quá sốt sắng, cuộc thi lần này sẽ không quá khó đâu.”
Lâm Dữ kinh ngạc: “Có thật không? Làm sao cậu biết?”
Lục Vưu giải thích: “Thi xong là họp phụ huynh, trường học không thể để thành tích quá khó xem.”
Lâm Dữ thở phào nhẹ nhõm: “Hình như cũng có lý.”
Đúng như Lục Vưu nói, đề thi toán học lần này độ khó không cao, thậm chí có thể nói là đơn giản.
Thời gian thi hai tiếng, Lâm Dữ bỏ ra tầm một tiếng hơn đã làm xong.
Cậu để bút xuống, kiểm tra lại bài thi.
Phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng động, Lâm Dữ ngẩng đầu, phát hiện tóc vàng hôm trước đang bắt đầu quấy rầy Lục Vưu.
Tóc vàng cố ý ném bút xuống đất, dựa vào cơ hội nhặt bút, vo giấy nhỏ ném tới bên chân Lục Vưu.
Lục Vưu mắt nhìn thẳng, mở miệng nói:
“Thưa thầy/cô.”
Tóc vàng sợ đến run rẩy, vội vã nhét giấy nhỏ về ống tay áo.
Giáo viên coi thi nhìn Lục Vưu, đi tới hỏi:
“Làm sao vậy?”
Lục Vưu như nhắc nhở liếc nhìn tóc vàng, chậm rãi nói:
“Giấy nháp của em dùng hết rồi ạ.”
Giáo viên coi thi gật đầu: “Được.”
Lâm Dữ nâng cằm, đạp chân ghế của tóc vàng một cái, khiến gã giật bắn mình, cúi đầu không còn dám hó hé gì nữa.
Tiếng chuông báo hết giờ thi vừa vang, tóc vàng không quay đầu lại chạy biến.
Lục Vưu thu dọn xong đồ, nhìn Lâm Dữ nói:
“Cái người kia thật giống như rắn nhà, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, mà lá gan lại còn rất nhỏ.”
Có thể là đã từng bị cảnh cáo, hai môn thi tiếp theo, rắn nhà tóc vàng cực kỳ an phận, không tiếp tục quấy rầy bạn học chung quanh nữa, tùy tiện làm vài câu rồi nằm sấp bàn xuống ngủ.
Môn thi cuối cùng kết thúc, các lớp học vang lên tiếng hoan hô.
Giáo viên coi thi bất đắc dĩ lắc đầu một cái: “Bài thi để hết lên trên bàn để chúng tôi đi thu.”
“Áuuuu!!!!”
Học sinh như ong vở tổ tràn ra ngoài.
Lâm Dữ ra khỏi phòng thi, liếc mắt thấy Quý Phong đang đứng tại lối rẽ của lầu.
Cậu chạy tới, chưa kịp mở miệng, Quý Phong đã nói:
“Biết con kết thúc thi vào hôm nay, nên ta đặc biệt tới dẫn con đi ăn đấy.”
Lâm Dữ dừng một chút: “Nhưng con đã hứa đi cùng với bạn học rồi.”
Quý Phong nhíu mày hỏi: “Đoạn Từ sao?”
Lâm Dữ gật đầu.
Nụ cười trên mặt Quý Phong càng sâu hơn: “Vừa vặn, kêu nó và Quý Hoằng đi cùng đi.”
Quý Phong đặt bàn trước ở một quán thức ăn chay, thời điểm Quý Hoằng nhìn thấy thực đơn thì ngây người ra:
“Anh! Ạnh không phải đã nói là được ăn ngon sao? Sao cả thịt cũng không có thế này?”
Quý Phong ôm lấy đồ ăn, trả lời: “Lâm Lâm vốn thích ăn chay.”
Quý Hoằng nhìn ông anh của mình, lại nhìn Đoạn Từ im lặng không lên tiếng nảy giờ, không dám nói tiếp nữa.
Lâm Dữ biết Quý Hoằng là động vật ăn thịt, mở miệng nói:
“Con cũng có thể ăn thịt, hay là đổi quán ăn khác?”
Quý Phong tay ngưng lại, híp mắt hỏi: “Khi nào thì bắt đầu ăn thịt rồi?”
“A…” Lâm Dữ chậm rãi nói, “Là lúc ở trường học ăn với mọi người.”
Quý Phong quyết định đem thực đơn giao cho nhân viên phục vụ: “Không cần thay đổi. Thỉnh thoảng một bữa ăn chay sẽ rất tốt cho sức khỏe của con.”
Hỏi cậu: “Thi tháng có cảm giác thế nào?”
Quý Hoằng gãi đầu một cái: “Vẫn như cũ, cũng không phải là anh không biết.”
Quý Phong liếc mắt em trai mình: “Cho nên cũng không phải hỏi em.”
Quý Hoằng nhấp một ngụm đồ uống, quyết định ngậm miệng.
Lâm Dữ chớp chớp mắt: “Cảm giác khá ổn, Đoạn Từ vẫn luôn kèm con học.”
“Những dạng đề trong bài thi đều có.”
Quý Phong không quen Đoạn Từ, nhưng chuyện của Đoạn Từ vẫn biết đại khái.
Đoạn Từ ước gì cách Omega thật xa, chớ nói chi là kèm học.
Quý Phong ngoài cười nhưng trong không cười: “Không biết rằng cậu Đoạn đây lại nhiệt tình như vậy đấy.”
Đoạn Từ mặt không đổi sắc đáp: “Quan tâm bạn học, là điều cần phải làm.”
Quý Phong còn nói: “Rảnh rỗi thì mong cậu cũng kèm học cho Quý Hoằng luôn, thành tích của nó mất mặt quá.”
Đoạn Từ trả lời: “Thiên phú của Quý Hoằng không ở phương diện học tập, không cần thiết phải lãng phí thời gian.”
“Nhưng Quý ca cần phải quan tâm em trai duy nhất của mình nhiều hơn, để khai quật được tiềm năng ở thiên phú của cậu ấy.”
Quý Hoằng: Má nó! Nằm không cũng trúng đạn!
Lâm Dữ cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Chờ nhân viên phục vụ bắt đầu mang món ăn ra, cậu liền vội vàng nói: “Ăn cơm, ăn cơm nào.”
Lâm Dữ cắn đũa, nói sang chuyện khác: “Quý thúc thúc, thứ sáu là họp phụ huynh, thúc có rảnh rỗi không?”
“Đương nhiên là ta có rảnh,” Quý Phong gắp cho cậu đũa rau cần, “Đã nghỉ phép rồi.”
“Thuận tiện cuối tuần đưa con ra ngoài chơi.”
Lâm Dữ cười nói: “Được ạ.”
Đoạn Từ mím môi nói: “Lớp học cuối tuần rất quan trọng, buổi đó sẽ giải đề thi.”
Quý Phong giật nhẹ khóe miệng: “Sau một tuần học tập căng thẳng, vẫn nên thư giãn chút.”
Đoạn Từ: “Lớp 12 là thời khắc mấu chốt.”
Quý Phong: “Học tập đòi hỏi sự kết hợp giữa học và nghỉ ngơi.”
Trong bầu không khí căng thẳng, mọi người đã ăn xong bữa ăn.
Lâm Dữ đi tới bên cạnh Quý Hoằng, nhỏ giọng hỏi: “Bọn họ làm sao vậy?”
Quý Hoằng nhìn vẻ mặt mờ mịt của Lâm Dữ, che giấu lương tâm nói:
“Tôi cũng không biết.”
Lâm Dữ: “Đó là anh của cậu đấy.”
Quý Hoằng: “Đó cũng thúc thúc của cậu mà.”
Lâm Dữ quay đầu nhìn Quý Phong cùng Đoạn Từ, lặng lẽ hỏi:
“Không lẽ Quý thúc thúc biết cậu và Đoạn Từ chia tay, nên bây giờ tức giận?”
Quý Hoằng mặt không cảm xúc: “Yên tâm, anh ấy cái gì cũng không biết.”
Quý Phong đưa ba người đến trước cửa ký túc, cười híp mắt nói:
“Thứ sáu gặp.”
“Quý thúc thúc hẹn gặp lại.”
Lâm Dữ phất tay, nhìn xe ô tô đi xa.
Lúc cậu quay đầu lại, Quý Hoằng đã không còn thấy tăm hơi, còn Đoạn Từ đứng ở nơi tối, thần sắc không rõ.
Lâm Dữ đi tới bên cạnh Đoạn Từ, hỏi:
“Quý Hoằng đâu?”
Đoạn Từ: “Đi về trước rồi.”
Lâm Dữ ngước đầu, hỏi:
“Cậu không đi sao?”
Đoạn Từ rũ mắt xuống, thấy hàng lông mi cong dài của bé con.
Hắn không nhịn được giơ tay đụng một cái, giọng nói khô khốc:
“Cậu thích Quý Phong à?”
“Tôi rất thích thúc thúc, thúc ấy đã nhìn tôi từ nhỏ đến lớn.”
Lâm Dữ bất đắc dĩ, tâm cậu nghĩ, Đoạn Từ và Quý Hoằng thực sự hiểu nhầm, hỏi cùng một câu hỏi.
Trái tim Đoạn Từ treo ở cuống họng cuối cùng cũng buông xuống, khóe miệng hơi giương lên.
Hắn thấp giọng nỉ non: “Vậy thì tốt.”
Lâm Dữ không nghe rõ lắm: “Cái gì tốt?”
“Không có gì,” Đoạn Từ quay mặt đi, nắm chặt tay cậu, “Đi thôi.”
Lâm Dữ đã quen, cùng Đoạn Từ hướng về tòa nhà A1 đi tới.
“Đúng rồi, ngày hôm qua cậu có gặp ác mộng không?”
“Không có,” Đoạn Từ không hiểu hỏi, “Làm sao vậy?”
Lâm Dữ cười cong mắt: “Sandwich tôi làm có tác dụng đấy.”
Đoạn Từ thiếu chút nữa đã quên mất việc này, hỏi cậu:
“Hôm nay không được ăn sandwich, buổi tối mơ thấy ác mộng thì phải làm sao bây giờ?”
Lâm Dữ cực kỳ khẳng định nói: “Sẽ không đâu.”
Công hiệu của thịt nhiễm di làm sao có khả năng chỉ trong một ngày chứ.
Đoạn Từ hỏi: “Lỡ như thì sao?”
Lâm Dữ suy tư chốc lát: “Không có lỡ như.”
Đoạn Từ cúi người, lại nhẹ giọng hỏi:
“Vậy nếu như tôi gặp ác mộng, cậu phải cho tôi cắn một cái, có được hay không?”
Lâm Dữ như chặt đinh chém sắt mà trả lời: “Được thôi!”
Trong lòng cậu thậm chí còn có một tia hối hận nhỏ, sao cậu lại cho Đoạn Từ ăn thịt nhiễm di cơ chứ.
Không biết có cách gì phá giải không?
Đoạn Từ nhéo mặt cậu, đặt một nụ hôn nhẹ lên thái dương của Lâm Dữ.
Hắn ôn nhu nói: “Ngủ ngon, mơ đẹp nhé.”
Lâm Dữ bụm mặt, tim đập mạnh một cái.
Qúy Phong ở trong chỗ tối thấy cảnh này nghiêm mặt, bấm số gọi cho Phượng Cửu.
“Cửu đội trưởng, đúng là tiểu tử Đoạn gia kia.”
“Ừm, Đoạn Từ.”
Núi Phong Danh.
Phượng Cửu nắm bức ảnh của Đoạn Từ, nổi giận đùng đùng chạy đi tìm Bạch Trạch:
“A Trạch!!!!”
“Chính là tiểu tử này!!!”
“Tiên sư nó chứ, ta đã nói nó không giống là người tốt rồi mà!”